Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 103




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 103

Tất cả mọi người đều trầm mặc. Ngay cả Số 6 ôm đầu từ trên mặt đất bò dậy, nhất thời cũng không nói một chữ.

Ngô Nhã cười gượng:

“Mọi người mau ăn tiếp, để đồ ăn nguội dễ đau bụng.”

Số 1 ho khan một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Ghế của Số 6 gãy một chân. Lúc này hắn không có chỗ ngồi, có vẻ cực kỳ xấu hổ đứng cạnh bàn.

Mặc dù vậy, hắn cũng không dám nói Ngô Nhã cái gì.

Cũng may, quản gia nghe được động tĩnh đi tới, nhìn thấy cái ghế nằm dưới đất phía sau Số 6, vỗ trán nói:

“Ai da! Trước khi đi bảo mẫu đã nói với tôi cái ghế này sắp hỏng rồi, nhưng tôi lại quên mất! Vị đại sư này, thật có lỗi, tôi sẽ lập tức thay ghế mới cho ngài.”

Sắc mặt xấu hổ nghẹn khuất của Số 6 lúc này rốt cuộc thả lỏng một chút, tự tìm cho mình cái bậc thang:

“Thì ra là sắp hỏng…Thôi, không cần phiền như vậy. Tôi đã ăn no, về phòng nghỉ ngơi trước.”

Hắn nói xong, liền cất bước đến cầu thang.

Số 5 trong miệng còn nhai đồ ăn, lại không thể không lật đật đứng dậy, cười với những người khác một cái, đi theo Số 6 rời khỏi.

Số 9 buông đũa, đứng lên nhìn mọi người:

“Tôi cũng ăn no, về phòng trước, buổi tối lại ra xem tình huống.”

Những người khác ngồi trong chốc lát, đều lục tục giải tán.

Dư Tô cùng Ngô Nhã lưu lại cuối cùng giúp quản gia thu dọn chén đũa, xoát một chút cảm tình.

Rốt cuộc, nhiệm vụ lần này thoạt nhìn chỉ tiến hành trong biệt thự. Bao gồm nam nữ chủ nhân cùng bé trai 2 tuổi chưa trở về kia, tổng cộng có 4 NPC. Mà chỉ có quản gia thoạt nhìn không có quan hệ với vong hồn của người con gái đã mất, nếu có thể từ trong miệng ông ta hỏi ra ít manh mối hữu dụng, hỗ trợ làm chút việc cũng đáng.

Rửa chén xong, trước khi rời đi, Dư Tô nhìn quản gia hỏi:

“Xin hỏi, phòng của vị tiểu thư kia, chúng tôi có thể vào nhìn một chút không?”

Quản gia một khắc trước còn cười tủm tỉm, vừa nghe lời này sắc mặt liền thay đổi, giống nghe được câu gì rất khủng bố, chần chờ trong chốc lát mới trả lời:

“Hai vị nếu muốn vào…Tôi có thể mở cửa. Nhưng thứ lỗi, tôi không dám cùng hai vị vào.”

Dư Tô cùng Ngô Nhã liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu:

“Không thành vấn đề.”

Quản gia lập tức thở hắt ra, giống như vừa thoát được một kiếp.

Hắn làm tư thế xin mời:

“Hai vị đại sư thỉnh đi theo tôi.”

○●●Th-Kh○○○

Lầu hai, trước cửa phòng người con gái.

Ở thời điểm quản gia cúi đầu lấy chìa khóa mở cửa, Ngô Nhã kéo góc áo Dư Tô, khẩn trương hỏi:

“Lý Ngũ tỷ, trò chơi này thật sự sẽ nhìn thấy ma sao? Tôi hơi sợ.”

Dư Tô nghĩ đến một màn lúc trước, nghiêm túc trả lời:

“Ma không nhất định đáng sợ. Cô đừng phát ngôn lung tung là được.”

“Ừm!” Ngô Nhã mím môi, dùng giọng mũi đáp một tiếng, bắt lấy góc áo Dư Tô không buông, biểu tình tràn ngập khẩn trương.

Quản gia thực mau mở cửa —— Kỳ thật chỉ là tra chìa khóa vào ổ, vặn tay nắm cửa, nhẹ đẩy ra một khe hở, cũng không dám tiếp tục.

Ông ta sợ hãi lui về sau 2 bước, nói với hai người:

“Cửa đã mở. Hai vị có thể vào. Công tắc đèn ở cạnh cửa. Hai vị đại sư...nếu nhìn đến thứ gì kỳ quái, nhất định phải mau chóng rời khỏi.”

"......" Nói giống như căn phòng này sẽ ăn thịt người vậy.

Dư Tô từ khe hở nhìn thoáng qua trong phòng, chớp mắt, lớn tiếng hô:

“Chúng tôi nhớ kỹ. Quản gia yên tâm. Ông đã nói như vậy. Dù nhìn đến thứ gì, chúng tôi khẳng định sẽ không nói cho người khác.”

Quản gia ngẩn người: “A?”

"Cạch!" một tiếng, cách đó không xa, Số 4 từ trong phòng ló đầu ra, nhìn qua bên này.

Dư Tô nháy mắt với quản gia, thở dài nói:

“Được rồi, chúng tôi vào đây.”

Nàng kéo Ngô Nhã, duỗi tay đẩy cửa phòng.

Cửa phòng đập vào vách tường, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Cùng lúc đó, Số 4 bước chân dồn dập đi tới.

Hắn hỏi: “Hai người muốn vào nơi này?”

Dư Tô nhìn thoáng qua quản gia, hỏi:

“Sao anh lại đây? Chúng tôi đã hứa với quản gia, chỉ 2 chúng tôi có thể vào.”

Quản gia còn chưa kịp nói gì. Số 4 đã từ bên cạnh Dư Tô chen vào trong phòng.

Dư Tô cúi đầu, im lặng mỉm cười —— Còn chưa biết nơi này có nguy hiểm hay không, càng nhiều người tiến vào càng tốt, ít nhất ở thời điểm gặp nguy hiểm có thể giảm bớt tỷ lệ tử vong.

Số 9 thoạt nhìn không dễ đối phó. Nhưng Số 4 tính tình tương đối nóng vội, tại thời điểm còn chưa bị đe dọa đến tánh mạng, phỏng chừng sẽ không suy xét chu đáo mọi mặt mới hành động.

○●○TH-KH○●○

Màn che trong phòng đều được kéo lại. Toàn bộ gian phòng cơ hồ đen kịt. Số 4 ấn công tắc đèn. Bóng đèn thoạt nhìn chất lượng phi thường tốt kia chớp tắt vài lần mới sáng lên.

Quản gia đã lặng lẽ rời đi.

Ngô Nhã bắt lấy cánh tay Dư Tô, kề sát người nàng bước vào trong.

“……”

Dư Tô quay đầu nhìn Ngô Nhã:

“Sao tôi cảm giác trên người có treo con Koala?”

Ngô Nhã ngượng ngùng cười vài tiếng, hoàn toàn không có ý định buông tay.

Chỉnh thể gian phòng trang hoàng theo phong cách dễ thương trong sáng, lấy màu hồng phấn làm chủ đạo. Trên giường lớn, chăn gối xếp gọn gàng. Đồ nội thất cũng còn nguyên vẹn, phảng phất như vẫn luôn có người ở.

Hai người theo sau Số 4 vào phòng, đánh giá một chút hoàn cảnh, liền chú ý tới trên sàn nhà, khoảng cách giữa mép giường với tủ quần áo có hai dấu chân máu.

Dấu chân một trước một sau, giống như đang cất bước đi.

Ngô Nhã ngừng thở vài giây, nhìn chằm chằm hai dấu chân, khẽ nói với Dư Tô:

“Lý Ngũ tỷ, kia...kia chính là dấu chân mà quản gia nói?”

Dư Tô gật đầu, hướng về phía đó đi qua.

Ngô Nhã tuy rằng sợ, nhưng biết lúc này không thể kéo chân sau, liền buông tay Dư Tô, để nàng tiện hành động.

Số 4 cũng tới gần dấu chân. Dư Tô cùng hắn ngồi xổm xuống, ghé sát vào xem kỹ.

Không sai, kích cỡ dấu chân đích xác không phải của người trưởng thành.

Dư Tô nhìn thấy gần cửa đặt một đôi dép lê trong nhà, chỉ cho Ngô Nhã. Ngô Nhã nhanh chóng xoay người chạy tới, cầm lại đây.

Dư Tô tiếp nhận, đặt cạnh dấu chân đối chiếu. Khả năng hơn 50% chính là dấu chân của người con gái lớn.

“Chỗ đó có ảnh chụp của bé gái.” Ngô Nhã chỉ hướng tủ đầu giường.

Số 4 đứng dậy, đi qua cầm lên nhìn, lại lấy ảnh ra khỏi khung, xem xét phía sau, mới giao cho Dư Tô.

Ảnh chụp ở công viên giải trí. Bối cảnh phía sau có rất nhiều người bị làm mờ. Bé gái thoạt nhìn có chút nhỏ gầy, đứng giữa một nam một nữ —— Đây là ảnh chụp gia đình 3 người.

Cặp vợ chồng này hiển nhiên chính là Tiền tiên sinh cùng phu nhân của hắn. Hai người đều đang cười. Tiền phu nhân còn thân mật nắm tay bé gái.

Bé gái lớn lên thật xinh đẹp, đứng giữa 2 người lớn, trên mặt treo nụ cười. Nhưng…nụ cười này có hơi kỳ quái.

“Cô bé này hình như cũng không vui.” Ngô Nhã nói.

Dư Tô gật đầu, lật qua mặt sau ảnh chụp, phía trên viết:

[Ngày 3 tháng 8 năm 2010]

Số 4 hỏi: “Hai người biết hiện tại là ngày mấy không?”

“Không biết.” Dư Tô trả lời: “Đợi lát nữa ra ngoài hỏi quản gia.”

Tuy rằng di động của các người chơi có thể dùng để xem giờ, nhưng nó không hiển thị ngày tháng.

Trong ảnh chụp, bé gái thoạt nhìn đã mười hai mười ba tuổi, có lẽ bức ảnh được chụp cách đây không lâu.

“Tìm tiếp xem có gì khác đáng chú ý không.” Dư Tô nói với Ngô Nhã, buông xuống ảnh chụp, đi tới tủ quần áo.

Thời điểm đặt tay lên tay nắm tủ, động tác của Dư Tô hơi khựng lại, nhích sang đứng ở mặt bên, mới cực nhanh kéo ra cửa tủ —— bởi vì phương hướng dấu chân trên mặt đất đi tới chính là tủ quần áo này.

Lúc mở tủ, Dư Tô thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẽ nhìn thấy bên trong xuất hiện thứ gì.

Nhưng trừ bỏ một ít quần áo, cái gì cũng không có.

Ngô Nhã ở bàn học tìm thấy sách giáo khoa của bé gái, biết được bé gái tên là Tiền Như Trân. Đáng tiếc, cô bé này tựa hồ không có thói quen viết nhật ký, không tìm được bất cứ sổ lưu bút gì, ngay cả vài dòng ghi chú trên tập vở cũng không có.

Ba người ở trong phòng tìm trong chốc lát. Số 9 ở cùng lầu hai với bọn họ mới lại đây.

Người này thoạt nhìn lúc nào cũng lười biếng, ngay cả tới tìm manh mối cũng chậm rì. Có hắn hay không có hắn cảm giác cũng không có gì khác nhau.

Bất quá, hắn thực xảo quyệt. Khi nãy hắn tuyệt đối nghe thấy những lời Dư Tô cố ý đề cao âm lượng nói ra. Nhưng chỉ có Số 4 tính tình bộp chộp đi tới, còn hắn hoàn toàn không có phản ứng. Qua lâu như vậy, hắn đại khái xác định 3 người tiến vào phòng không phát sinh nguy hiểm gì, rốt cuộc chịu lại đây.

Bọn họ trước sau tiêu hao chừng 20 phút cẩn thận tìm khắp phòng một lần. Trừ bỏ dấu chân cùng biểu tình của bé gái trên ảnh chụp có chút không đúng, còn lại không thu hoạch được gì.

Những đồ đạc bị hư hao mà quản gia nói bao gồm máy tính, một đồ trang trí hình mèo đáng yêu, cùng với mấy con thú nhồi bông.

Máy tính hư làm Dư Tô tiếc nuối nhất. Trong này rất có khả năng chứa đựng bí mật khiến bé gái tự sát.

Tìm xong, Số 4 và Số 9 đều trở về phòng. Dư Tô cùng Ngô Nhã cũng quay về.

Thời gian trên di động đang là 8h15" tối.

Ngô Nhã đi đến cửa sổ, kéo màn ra một chút, nhìn bên ngoài mưa to không ngớt, quay đầu hỏi Dư Tô:

“Lý Ngũ tỷ, quản gia không phải nói 2 vợ chồng kia dẫn con trai đi khám bệnh sao? Bọn họ trễ như vậy còn chưa trở lại?”

Dư Tô lắc đầu:

“Trong nhiệm vụ chuyện gì cũng có thể phát sinh. Có lẽ đêm nay họ sẽ không trở lại."

“Nếu bọn họ về, chúng ta có khả năng sẽ kiếm được càng nhiều manh mối.” Ngô Nhã kéo lại bức màn.

“Không biết nữa......

Đêm nay cô muốn ngủ thế nào?” Dư Tô hỏi:

Ngô Nhã ngẩn người:

“Thật sự đi ngủ sao? Lỡ như trong lúc ngủ……”

“Ngưng!” Dư Tô nhanh chóng cắt lời Ngô Nhã, thấy Ngô Nhã hoảng sợ che miệng, dở khóc dở cười nói:

“Nhiệm vụ 3h10" sáng mới tuyên bố, không tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức sao được?”

Ngô Nhã che miệng, liên tục gật đầu, từ giữa các ngón tay truyền ra thanh âm ũ rũ:

“Tôi ngủ dưới đất. Lý Ngũ tỷ ngủ giường đi.”

Dư Tô nghĩ thầm, Ngô Nhã so với nàng lúc trước có ý đồ tranh giường ngủ hiểu chuyện hơn nhiều.

Nàng nói: “Ý tôi là giường hơi nhỏ. Nếu cô không ngại chật, chúng ta có thể ngủ chung.”

“Vậy thật tốt quá!” Ngô Nhã tức khắc vui mừng.

Hai người lần lượt vệ sinh rửa mặt, chưa đến 9 giờ đã leo lên giường.

Tuy rằng nói muốn ngủ sớm dưỡng sức, nhưng cũng không nhắm mắt liền được. Ngô Nhã bắt đầu lôi kéo Dư Tô, hỏi về những nhiệm vụ mà nàng từng trải qua.

Dư Tô suy nghĩ một chút, để tránh về sau trong nhiệm vụ xuất hiện cái gì dọa đến Ngô Nhã, liền kể cho Ngô Nhã nghe về trận nhiệm vụ đầu tiên của mình.

Sau đó đổi thành Ngô Nhã tâm sự không ít chuyện chê cười do miệng quạ đen của mình gây ra. Nàng thở ngắn than dài nói:

“Bởi vì cái miệng quạ đen này, từ nhỏ đến lớn tôi đều không có bạn. Bọn họ sợ, không dám chơi với tôi, xem tôi như sao chổi. Ngay cả ba mẹ cũng rất ít nói chuyện, sợ tôi lỡ miệng nói ra cái gì không tốt.

Tôi thật sự không biết làm sao, mặc kệ cẩn thận thế nào, cũng có lúc quên. Nhưng trước nay tôi chưa từng tạo ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhiều lắm là làm người ta té ngã……”

Dư Tô hỏi: “Vậy cô từng nói qua câu nào nghiêm trọng không? Tỷ như muốn ai chết linh tinh.”

“Cái này...thật ra là có,” Ngô Nhã trầm mặc, tựa hồ đang hồi ức lại, sau đó nghĩ tới cái gì, cười khan vài tiếng:

“Khi đó tôi còn nhỏ, đám trẻ con đều vây quanh mắng tôi là quỷ xui xẻo. Tôi tức giận, liền chỉ vào bé trai cầm đầu nói: Tan học cậu vừa ra cổng trường liền chết.”

“Sau đó thì sao?” Dư Tô bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

“Không có gì cả.” Ngô Nhã nói:

“Lúc ấy bé trai kia bị dọa, khóc lóc không ngừng, kinh động tới cô giáo. Phụ huynh 2 bên đều bị gọi tới. Mẹ tôi liền ở trước mặt mọi người đánh tôi một cái tát.

Tan học, phụ huynh của bé trai kia tự mình đến đưa con về nhà. Chuyện gì cũng không phát sinh. Ngày hôm sau cũng vậy, bất quá…bởi vì thế, các học sinh khác liền biết tôi nhiều lắm chỉ có thể trù cho người ta té ngã, càng bắt nạt tôi nghiêm trọng hơn.”

Nghe ngữ điệu giống như còn rất bình tĩnh, Ngô Nhã có lẽ không biết, tuy rằng trong phòng tối đen, nhưng với thị lực được cường hóa, Dư Tô rất rõ ràng nhìn thấy đôi mắt rưng rưng sắp khóc của Ngô Nhã.

Nàng duỗi tay vỗ đầu Ngô Nhã, nhẹ giọng nói:

“Không sao rồi, tất cả đều đi qua.” Tuy rằng miệng quạ đen quả thực rất dọa người.

Tình bạn của phái nữ luôn tới thực mau. Ngủ cùng một cái giường, nằm trong ổ chăn tâm sự chút chuyện cũ, quan hệ của hai người liền thân cận không ít.

Hai người rủ rỉ nói chuyện, không biết ngủ từ khi nào.

Thời điểm tỉnh dậy, là bị từng đợt tiếng chuông di động không ngừng đánh thức.

Hai người đồng thời ngồi bật dậy, từ hai bên tủ đầu giường cầm lấy di động của mình. Dư Tô cũng thuận tay bật đèn.

Nàng dụi mắt nhìn di động, ngay sau đó sửng sốt —— Thời gian trên màn hình căn bản còn chưa tới 3h10" sáng, hiện tại mới 2 giờ rưỡi.

Nhưng nhiệm vụ đã xuất hiện.

【Nhiệm vụ đêm đầu tiên: Người chơi vào 3h10" sáng một mình vào phòng tắm, hoàn thành 1 lần nghi thức triệu hồi Bloody Mary.】

…Đùa cái gì vậy?

Dư Tô tiếp tục dụi mắt, nhìn kỹ lại.

Vâng, chính là nó, không phải nhìn lầm.

“A……Nó kêu tôi cùng 3 người chơi khác vào 1 gian phòng trống tiến hành nghi thức Tứ Giác?” Ngô Nhã ở bên cạnh kinh sợ mở miệng.

Nàng nhìn về phía Dư Tô, trong mắt lộ vẻ căng thẳng:

“Lý Ngũ tỷ, nhiệm vụ của tỷ có phải cũng giống vậy hay không?”

Dư Tô đưa điện thoại cho Ngô Nhã xem, bất đắc dĩ nhún vai:

“Tôi rất muốn đổi với cô.”

“……”

“Đột nhiên cảm thấy Tứ Giác...cũng khá tốt.” Ngô Nhã nói.

Đúng vậy, trong nghi thức Tứ Giác, tốt xấu có 4 người cùng nhau chơi. Bloody Mary lại chỉ có 1 người.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, lại là Số 4 gào lên hỏi:

“Đều nhận được nhiệm vụ rồi chưa? Các người mau chạy nhanh ra đây!”

Để tiện hành động, lúc đi ngủ Dư Tô và Ngô Nhã đều không thay đồ ngủ. Hiện tại hai người liền trực tiếp xốc chăn bước xuống giường.

Thời điểm hai người ra ngoài. Số 9 mới vừa mở cửa ra tới. Các người chơi ở trên lầu cũng xuống dưới.

Ngay cả quản gia mặc áo ngủ cũng mơ màng mở cửa đi ra.

●○●TH-KH○○●

Các người chơi lại lần nữa tụ tập ở phòng khách. Sắc mặt mỗi người đều không đẹp.

Số 4 lên tiếng đầu tiên:

“Nhiệm vụ của tôi là nghi thức Tứ Giác. Còn 3 người khác là ai?”

Số 1 giơ tay. Ngô Nhã làm theo. Cuối cùng là Số 6.

Số 10 nói: “Nhiệm vụ của tôi là…ở trong phòng vệ sinh không bật đèn, đến trước gương đốt một cây nến, nhìn vào hình phản chiếu của mình trong gương hỏi ‘Ngươi là ai?’, lặp lại 100 lần.”

Số 9 chậm rì mở miệng:

“Nhiệm vụ của tôi là Đĩa Tiên. 2 người cùng chơi là ai?”

Số 2 cùng Số 3 giơ tay.

Người chơi mới Số 5 mặt mũi trắng bệch hô:

“Nhiệm vụ của tôi là nghi thức The Bathtub (Bồn Tắm). Tôi…phải làm sao bây giờ?”

Hắn cầu cứu nhìn về phía Số 6, nhưng Số 6 căn bản không rảnh quan tâm hắn. Hắn lại nhìn những người khác một vòng, vừa lo vừa sợ năn nỉ:

“Cầu xin các vị tiền bối giúp tôi! Tôi thật sự không biết…liệu tôi có thể sống sót không?”

Số 9 đáp: “Lấy trạng thái sợ tới mức sắp tiểu trong quần của cậu bây giờ, hiển nhiên là sống không được.”

Số 5 môi run lên vài cái, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Số 1 nhìn không được, an ủi vài câu:

“Cứ bình tĩnh, đến lúc đó gặp được tình huống gì cũng đừng hoảng hốt. Hẳn là không có vấn đề. Ngẫm lại xem, đêm nay nhiệm vụ của chúng ta đều là triệu hồi ma quỷ. Nếu ma quỷ ra tới nhất định gϊếŧ người, các người chơi sẽ ở đêm đầu tiên toàn quân bị diệt. Tình huống này không có khả năng xuất hiện. Cho nên, cậu không cần quá sợ.”

Số 5 lúc này mới bình tĩnh một chút, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.

Số 9 nhìn về phía Dư Tô:

“Còn cô, nhiệm vụ của cô là gì?”

Dư Tô trả lời:

"Bloody Mary.”

“A, là cái này.” Số 9 gật đầu, chậm rãi nói:

“Đây là nghi thức triệu hồi rất nổi tiếng. Chúc cô thành công.”

Hai chữ “thành công” này có hai hàm nghĩa.

Một, là thành công triệu hồi quỷ ra tới.

Hai, là thành công sống sót.

Dư Tô cảm thấy, Số 9 xảo quyệt đến độ giống như thành tinh, ý trong lời nói của hắn chắc chắn không phải cái thứ nhất.

“Mọi người đọc kỹ nhiệm vụ chưa?” Số 1 nhắc nhở:

“Mở đầu tin nhắn là ‘nhiệm vụ đêm đầu tiên’, có phải đêm hôm sau còn sẽ có nhiệm vụ khác không?”

“Hiển nhiên là như vậy.” Số 6 bật cười:

“Người khác đều đã nhìn ra, anh còn hỏi.”

Tuy rằng hắn hiện tại không dám động tới Dư Tô và Ngô Nhã, nhưng lúc nói chuyện với Số 1 vẫn thực kiêu ngạo.

Số 1 nhìn Số 6, căn bản không muốn phản ứng hắn:

“Nếu đã tìm được người cùng tham gia nhiệm vụ, mọi người đừng lãng phí thời gian nữa. Có một vài nghi thức triệu hồi cần đến đạo cụ, hiện tại mau hành động.”

“Đúng rồi, hôm nay không phải chủ nhân biệt thự không ở nhà sao?” Số 5 khi nãy còn phi thường sợ hãi đột nhiên giống như tìm được ánh sáng trong đêm đen, kích động hô:

“Quản gia nói cặp vợ chồng kia ở nơi nào, hiện tượng lạ liền phát sinh ở nơi đó. Nói cách khác…hôm nay con ma nọ không ở nơi này! Chúng ta đêm nay hẳn là an toàn?!”

Số 6 nhìn hắn một cái, vô biểu tình đáp:

“Tóm lại, làm xong sẽ biết.”

Ngô Nhã ở bên tai Dư Tô nhỏ giọng nói:

“Người này sao đối với cộng sự của mình không thân thiện như vậy?”

“Hắn đối với ai cũng không thân thiện.” Dư Tô cười, đứng lên nói với quản gia đang đứng chờ một bên:

“Phiền quản gia giúp chúng tôi chuẩn bị mấy đạo cụ.”

Có lẽ là APP giả thiết, đối với việc các “đại sư” đêm hôm khuya khoắt rời giường dậy chơi trò triệu hồi ma quỷ, quản gia tiếp thu rất tự nhiên.

Thần kỳ nhất chính là, ông ta thật sự có thể tìm đầy đủ đạo cụ mọi người cần dùng.

Nghi thức Tứ Giác chỉ cần một gian phòng trống, trong căn biệt thự to như vậy, thứ không thiếu nhất chính là phòng, dễ dàng giải quyết.

Đĩa Tiên khá tương tự với trò Bút Tiên Dư Tô chơi qua lần trước. Chỉ là không cần dùng bút, 1 cái đĩa cùng 1 tờ giấy viết đầy đủ ký tự là đủ.

Nghi thức The Bathtub của Số 5 cần chuẩn bị nhiều chút, bao gồm mì sợi, dầu mè, đặc biệt là máu gà. Ngay cả ở gia đình bình dân còn không thường thấy máu gà, huống chi là ở một căn biệt thự xa hoa, nhưng quản gia vẫn lấy ra được.

Đây hiển nhiên do APP thiết lập, để các người chơi có thể tiến hành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của Số 10 cùng nhiệm vụ của Dư Tô tương tự, đều yêu cầu 1 mặt gương, bật lửa cùng nến, chẳng qua lời niệm trước gương khác nhau ——

Bloody Mary - hay còn gọi là Mary đẫm máu, là nghi thức triệu hồi bắt nguồn từ phương Tây.

Cách tiến hành: Ở một mình trong căn phòng trống, đối diện với 1 chiếc gương lớn, tắt hết đèn và thắp sáng 2 cây nến. Sau đó nhúng tay vào nước viết lên gương dòng chữ Blood Mary, niệm “I believe in Bloody Mary” (Tôi tin vào Bloody Mary) 3 lần rồi chờ đợi. Đến khi thấy dòng chữ bằng nước trên gương chuyển thành màu đỏ, Bloody Mary sẽ xuất hiện.

Có rất nhiều lời đồn về hệ quả của trò chơi này. Người triệu hồi có thể bị Bloody Mary bắt đến một thế giới khác, cũng có thể bị gϊếŧ một cách cực kỳ dã man. Sau khi chết, thi thể trở nên rất khó coi, khuôn mặt bị cào nát.

Về nghi thức này, trong các tin Dư Tô từng xem, không có ví dụ thực tế chứng minh có ai chơi xong liền chết.

Nhưng không thể bởi vậy mà thiếu cảnh giác, rốt cuộc đây là nơi thật sự có ma quỷ tồn tại.

○●●TH-KH○○●

3 giờ sáng, các người chơi bắt đầu chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ.

Ngô Nhã đi theo 3 người chơi khác đến 1 gian phòng ở lầu một. Những người tham gia vào trò Đĩa Tiên thống nhất dùng phòng của Số 9. Các người chơi nhận nhiệm vụ đơn lẻ đều chọn tiến hành ở trong phòng mình.

Sau khi về phòng, Dư Tô liền bật hết đèn trong phòng, đứng trước cửa phòng tắm, trong tay cầm 2 cây nến cùng bật lửa, nhìn thời gian từng chút một nhích đến 3h10", trong lòng hơi căng thẳng.Trò Chơi Tử Vong - Chap 103