Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực (H+)

Chương 91: Bởi vì anh ấy là chồng tôi




Tom hay tin K xảy ra chuyện lập tức chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Đông Nghi ngồi trên ghế cạnh giường của K đang nằm bất tỉnh, anh hốt hoảng hỏi: "K sao rồi Đông Nghi?"

Đông Nghi trên khuôn mặt có chút mệt mỏi, cô trầm giọng đáp: "Chị ấy được đưa đến kịp thời nên không sao rồi, vì còn thấm thuốc nên đã ngủ một chút."

Tom thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chợt sắc lên khi nghĩ đến người vừa gây ra họa, nhưng còn chưa kịp bỏ đi đã bị lời nói của Đông Nghi làm khựng lại.

"K trước lúc bất tỉnh từng nói đừng truy cứu chuyện này."

"Làm sao có thể chứ, cô ta thậm chí còn có ý định muốn giết chết em, cho dù tôi không trừng phạt cô ta, Hoàng Phong cũng không bỏ qua đâu."

Đông Nghi điềm đạm nói, trước cơn thịnh nộ của Tom cần phải có người xoa dịu: "K đang nghỉ, cậu đừng ồn. Hoàng Phong tôi sẽ nói với anh ấy, chuyện này là chuyện của tôi, tôi tự có cách giải quyết."

Tom thở hắt ra không cam, nhưng nhìn sắc mặt kiên quyết của Đông Nghi anh cũng không thể làm khác được: "OK, có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi, tôi sẽ hỗ trợ hết mình."

Đông Nghi đứng dậy, cô hiểu chuyện đi ra ngoài nhường không gian cho Tom: "Được rồi, nhường lại ghế cho cậu."

Tom mỉm cười cảm kích, nhanh chóng đi đến ghế ngồi xuống, nhìn K ngoan ngoãn nằm yên một chỗ thế này trong lòng có chút không thoải mái, nhưng chỉ như thế anh mới được thỏa thích ngắm nhìn cô thôi.

"Từ bao giờ anh trở thành một kẻ si tình ngốc nghếch như vậy chứ?"

Đông Nghi vừa khép cửa lại đã nhìn thấy Hoàng Phong ngồi ở ghế chờ từ bao giờ, ánh mắt phức tạp đè nén nỗi bi ai làm cho người khác cảm giác chạnh lòng, anh cứ thế nhìn cô một lúc.

Đông Nghi chủ động bước tới ngồi cạnh anh, cơ thể nhỏ nhắn nép gọn vào lồng ngực rắn chắc của anh vòng tay ôm lấy: "Em không sao rồi, anh đừng lo lắng!"

"Sau này em không được rời khỏi tầm mắt của anh, anh không thể chịu được cảm giác bất lực khi hay tin em xảy ra chuyện nữa đâu."-giọng anh trầm khàn đều đều, thế nhưng lời nói lại chứa đựng biết bao tự trách và đau lòng, nếu như cô xảy ra chuyện, cho dù có trừng phạt hết những kẻ đã gây ra tội cũng đâu thể cứu được vợ mình, lần này anh đã đánh giá thấp Lý Nhã Hân quá rồi.

"Anh ôm em đi!"-Đông Nghi nhẹ nhàng ra lệnh: "Không phải bây giờ người cần được trấn an là em sao? Anh lại để vợ mình phải chủ động."

Hoàng Phong khẽ cười, cô hôm nay còn biết chọc anh nữa, nhưng nụ cười lại chẳng có chút niềm vui nào. Hoàng Phong theo lời Đông Nghi ôm lấy eo cô, cả hai giữ nguyên tư thế một lúc thật lâu, không cần ai phải lên tiếng, cứ yên lặng cảm nhận sự ấm áp và bình yên này.

"Lý Nhã Hân anh đừng nhún tay vào, tự em sẽ đối phó với cô ta."

Hoàng Phong ừm nhẹ bằng âm mũi, anh biết rõ con người Đông Nghi hành sự rất cẩn trọng, ân oán rõ ràng. Nếu như cô ấy đã muốn đích thân ra tay anh sẽ hết lòng cổ vũ: "Có cần anh giúp gì không?"

Đông Nghi nở nụ cười thâm thúy, cô nhìn lên anh không do dự trả lời: "Cần."

"Xem ra em đã có kế hoạch trả thù cô ta rồi."

"Em không thích phiền phức cho nên đã nhịn cô ta một lần, nhưng đến lần này còn nhịn nữa, sau này mặt mũi Trương Đông Nghi còn để đâu được. Cô ta yêu nhất không phải là anh sao, vậy thì chúng ta khiến cô ấy phải điên lên đi."

"Như ý em."

Diệp Vũ bước đến đứng cạnh Đông Nghi, sau khi biết em gái xảy ra chuyện, anh cũng đến bệnh viện nhưng lại không vội bước vào khi Tom đang ở bên trong, đúng lúc nhìn thấy cô ở bên ngoài chuẩn bị rời khỏi, anh liền đi đến.

Đông Nghi trông thấy Diệp Vũ khuôn mặt liền đanh lại cảnh giác, cơ thể theo phản xạ tự nhiên cũng căng thẳng theo.

"Trước kia em không nhìn anh với ánh mắt ấy."

"Anh đã nói là chuyện của trước kia rồi. Đừng nhắc mãi những chuyện chỉ một mình anh nhớ."

Diệp Vũ nhếch môi, anh bước thêm một bước ép sát cô tới chân tường, bàn tay chống lên vách tường khóa chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô giữa thân hình to lớn của anh và bức tường lạnh lẽo.

"Nếu anh còn làm loạn tôi sẽ la lên đó!"

"Em căng thẳng làm gì, anh chỉ muốn nhìn thật rõ em một chút thôi, xem em thật sự không còn chút cảm giác nào với anh hay sao? Dù là căm hận..."

Đông Nghi không e ngại hay sợ sệt, ánh mắt sắc bén xoáy thẳng vào đôi mắt đang dò xét mình, lãnh đạp lên tiếng: "Anh có biết tôi có suy nghĩ như thế nào khi biết trước đây mình từng yêu anh hay không?"

"Em nói đi!"

"Có hai điều lướt qua trong đầu tôi, thứ nhất tôi bị mù rồi, người như anh cũng có thể yêu được sao?"

Diệp Vũ không tỏ ra tức giận, ngược lại rất thích thú chờ đợi điều thứ hai từ cô.

"Anh đóng kịch quá giỏi để lừa gạt tôi, người tôi yêu lại qua mặt lừa dối mình tuyệt đối không thể chấp nhận được, anh nhất định đã làm chuyện gì khiến cho tôi vô cùng tuyệt vọng và căm phẫn."

Đông Nghi nhân lúc Diệp Vũ sững sờ với câu nói của mình đẩy mạnh người anh ra thoát khỏi tình huống khó chịu này, đúng lúc Hoàng Phong mua nước cho cô trở về, anh lo lắng vội bước tới chắn trước mặt cô: "Em không sao chứ?"

Đông Nghi lắc nhẹ đầu, tay nắm lấy bàn tay của anh đan lấy: "Em không sao, chúng ta đi thôi."

"Người chồng mà em đang tin tưởng không tốt đẹp hơn anh bao nhiêu đâu, hắn ta không phải cũng đã từng làm chuyện có lỗi với em, xâm phạm em hết lần này đến lần khác, vì sao em vẫn có thể..."

CHÁT

Đông Nghi vung tay tát mạnh vào má Diệp Vũ, cái tát đột phá này không những khiến cho người bị tát ngỡ ngàng, ngay cả Hoàng Phong cũng mở to mắt sốc theo, nhưng là cái tát này đẹp lắm.

Diệp Vũ oán hận trừng mắt liếc nụ cười đắc ý thoáng hiện trên môi tình địch, bên má bỏng rát cho anh biết cô đã dồn toàn bộ lực vào cái tát này.

"Anh ấy là chồng của tôi, như thế đã đủ lý do rồi."

Hoàng Phong nụ cười trên môi càng đậm hơn, anh không cần phải nói gì cũng đã đủ làm cho Diệp Vũ tức điên lên: "Chúng ta đi thôi Nghi!"

Ngồi trên xe đưa cô về nhà, anh vẫn chưa thể tắt được nụ cười khi nhớ lại vẻ mặt u ám của Diệp Vũ, còn gì hạnh phúc hơn được nữa chứ.

"Anh đúng là không tốt đẹp hơn anh ta bao nhiêu, cho nên đừng cười nữa."-Đông Nghi lườm Hoàng Phong nhắc nhở.

"Anh có cười đâu, chỉ là môi cứ cong lên như thế thôi."

TBC.