Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 47




Bình minh rồi hoàng hôn, vòng đi vòng lại.

Mạc Tích Đồng ngủ đến giữa trưa, bị ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ khách sạn chiếu vào mắt, từ từ tỉnh giấc.

Nhìn đồng hồ một chút, đã sang buổi chiều.

Cô ta lười nhác vươn vai, cầm điện thoại lên gọi một cuộc cho Du Tùng.

Điện thoại kẹp bên tai, lâu sau, cô ta nhíu mày, bên trong vang lên tiếng tút tút theo tiết tấu, điện thoại gọi đi, nhưng mãi không có người nhấc máy.

Mạc Tích Đồng chu miệng, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nghĩ nghĩ, lại gọi một cuộc điện thoại khác.

Lần này rất nhanh đã có người nhấc máy, đầu bên kia vô cùng yên tĩnh, người nói chuyện dường như cố tình nói nhỏ.

Mạc Tích Đồng ngồi dậy: "Anh Thạc, anh đang ở đâu đấy?"

Trương Thạc vẫn chưa hết kích động, tông giọng hơi cao.

Anh ta nói: "Anh đang ở bên ngoài."

"Anh Du đang ở cạnh anh à?"

"À, vừa rồi anh ấy vẫn đang ở bên cạnh anh mà." Anh ta đi sang chỗ khác, giọng nói lớn hơn một chút.

"Vậy sao anh ấy không nhận điện thoại của em?"

Trương Thạc đứng gần cửa, nhìn về phía vừa rồi, Du Tùng đang ngồi trên ghế dài hút thuốc, hai tay chống lên đầu gối, cúi đầu, hút hết điếu này đến điếu khác.

Anh ta chưa từng hiểu được Du Tùng, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng tìm được Tưởng Tân Tả, anh không vui vẻ, ngược lại lại có phản ứng này.

Trương Thạc quay đầu lại.

Mạc Tích Đồng nôn nóng nói: "Em đang hỏi người đâu rồi?"

Trương Thạc nói: "Anh ấy đang hút thuốc."

Mạc Tích Đồng tức giận cắn môi, vì hút thuốc, nên ngay cả điện thoại của cô ta cũng không nhận? Ngón tay cô ta siết chặt chăn đơn, chưa hết giận, lại hung bạo giằng xé vài cái.

Thấy cô ta không nói chuyện, Trương Thạc hỏi: "Em tìm anh Du có việc gì thế?"

Mạc Tích Đồng giận dữ: "Hôm qua anh ấy nói muốn dẫn em ra ngoài chơi, giờ đã đến chiều rồi, anh ấy không những không gọi cho em, đến khi em gọi sang, anh ấy cũng không nhấc máy."

Trương Thạc cười gượng hai tiếng: "Chỉ sợ bây giờ không được, bọn anh đang ở bệnh viện."

Mạc Tích Đồng bỗng nhiên trợn trừng mắt, động tác trên tay khựng lại: "Bệnh viện?"

Trương Thạc miệng rộng, không giấu được niềm vui, muốn lập tức tìm người chia sẻ, hơn nữa Mạc Tích Đồng coi như người trong cuộc, nói sớm hay muộn cũng giống nhau.

Sắc mặt anh ta vui sướng, kể từ đầu đến cuối sinh động như thật.

Mạc Tích Đồng trước sau không hé răng, Trương Thạc cho rằng cô ta kích động đến không nói nên lời, lại không nhìn thấy, sắc mặt cô ta càng ngày càng tối tăm, giống như bịt kín một tầng bụi.

Buông điện thoại, Mạc Tích Đồng ngồi yên không nhúc nhích, lâu sau, gọi về nhà ở Tế Nam.

Đầu bên kia vừa mới nhấc máy, cô ta vội vàng hỏi: "Mẹ ơi, số điện thoại của chú Tưởng là gì ạ?"

Mẹ Mạc sửng sốt: "Con hỏi số điện thoại của chú ấy làm gì?"

Mạc Tích Đồng không kiên nhẫn, cô ta nhíu chặt mày: "Mẹ đừng hỏi nhiều như vậy, mẹ đọc nhanh cho con, con có chút việc."

Mẹ Mạc đành làm theo, cô ta nhận được số, không báo một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Mạc Tích Đồng ngả người về phía sau, ngã lên giường, mắt không nháy nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trên mặt có một dãy số, cô ta suy nghĩ, cuối cùng quyết định gọi vào số điện thoại này.

Sau đó còn nhiệt tình giúp đối phương đặt vé máy bay và khách sạn.

Bận rộn một hồi, sau khi mặc xong quần áo ra ngoài khách sạn đã đến tối.

......

***

Bà nội không quá đáng ngại, chỉ vì hoảng sợ quá mức mà ngất đi.

Bà nội đến bệnh viện truyền dịch, nghỉ ngơi một lát thì tỉnh lại.

Dư Nam và Bạch Chấn Dương không yên tâm, muốn bà ở lại bệnh viện quan sát hai ngày mới về nhà.

Bà nội tỉnh rồi, mọi người lại quay về vấn đề trước đó.

Sau khi cảnh sát điều tra, ghi chép lời khai xong thì đi về. Họ yêu cầu hai bên qua đồn công an kê khai.

Bà nội nằm trong phòng đơn, nói chuyện khá tiện.

Du Tùng, Trương Thạc ngồi trên ghế sô pha.

Mặt mũi Bạch Chấn Dương bầm dập, vừa rồi tranh thủ đang rảnh rỗi, đã nhờ y tá xử lý giúp, anh ta ngồi trên giường, giơ tay chạm vào mặt.

Khuôn mặt anh ta bị tóc che khuất một phần ba, tóc quăn rối bù dính trên băng gạc, anh ta đau đến nhe răng, Trương Thạc nhìn vẻ mặt buồn cười của anh ta, "Phụt" cười ra tiếng, cười được một nửa mới nhận ra không khí đang khá nghiêm túc, đành phải cứng rắn nhịn lại, chuyển sang khụ một tiếng.

Trương Thạc hậm hực, những người khác cũng chẳng chú ý đến anh ta.

Dư Nam ngồi bên mép giường, giúp bà nội uống vài ngụm nước.

Môi bà trắng bệch, thong thả nói: "Nam Nam, con nâng bà nội dậy nào."

Dư Nam đứng dậy, để tay dưới hai cánh tay nâng bà nội lên, lót gối sau lưng bà nội.

Bà nội nhìn hai người ngồi đối diện, vẻ mặt Trương Thạc dãn ra, rung chân, thỉnh thoảng trộm liếc Dư Nam một cái.

Ánh mắt Du Tùng hướng ra ngoài cửa sổ, không nhìn bất kỳ ai. Trải qua vài giờ, anh đã bắt buộc mình phải chấp nhận.

Dư Nam chính là Tưởng Tân Tả, là đứa trẻ năm xưa anh bỏ rơi.

Anh vẫn luôn tìm cô, tìm mười bảy năm.

Bọn họ tình cờ gặp nhau ở nhà ga Đại Lý, bắt đầu một tình cảm vừa kỳ diệu vừa cấm dục.

Cô khiến người ta phải trầm mê, làm anh nghiện, bọn họ dây dưa lẫn nhau, hôn môi, ôm, điên cuồng làm tình.

Cô khiến anh sinh ra một loại cảm giác rung động xưa nay chưa từng có, thậm chí còn có suy nghĩ cả đời.

Nhưng, cô lại đột nhiên xa cách, nói chỉ là cơ thể hòa hợp, chỉ muốn chơi đùa một chút.

Thế vẫn chưa đủ, hiện thực còn giáng cho anh một cú nặng nề, không hề nghĩ đến sẽ có kết cục này, khiến anh không kịp đề phòng, trở tay không kịp.

Tầm mắt Du Tùng quay về, dừng trên người Dư Nam.

Bả vai cô thon gầy, cổ thon dài, dường như chỉ cần nắm mạnh sẽ gãy. Nhưng sống lưng lại thẳng tắp, lộ ra nét bướng bỉnh, kiên cường đến quật cường.

Trong lòng anh đau xót, không khỏi híp híp mắt.

Bà nội là người từng trải, người già nhưng tâm không già, ánh mắt đảo giữa hai người, tâm như gương sáng.

Bà nhìn Bạch Chấn Dương một cái, yên lặng thở dài.

Bà nội nói: "Khi Nam Nam được A Dương cõng về, cả người suy yếu, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, gần như ngất xỉu. Lúc ấy điều kiện y tế ở quê không phát triển, chữa trị rất lâu cũng không khởi sắc, sau đó tôi mượn được từ hàng xóm chiếc xe bò, suốt đêm đưa con bé đến bệnh viện ở trấn trên."

"Đường núi xa, xe bò chậm, hơn nữa đường không dễ đi, lắc lư một đêm mới vào đến huyện, khi đó Nam Nam đã sốt rất cao, mặt đỏ như quả táo, người cũng mềm sụp như không gân không cốt, gần như không chịu đựng được..."

Bà nội dừng lại một chút, Trương Thạc hỏi: "Sau đó thì thế nào ạ?"

"Sau đó..." Bà nội liếc anh một cái: "Sốt cao không lùi, lại được chữa trị quá muộn, sốt đến viêm màng não, cơ thể không sao, chỉ là sau đó, tất cả mọi chuyện trước đây đều quên mất."

Du Tùng bỗng ngẩng đầu, Dư Nam ngồi bên mép giường, vẫn luôn đưa lưng về phía anh.

"Chuyện gì cũng không nhớ rõ, bố là ai, mẹ là ai, nhà ở đâu, có anh chị em hay không, cái gì cũng không biết."

"Lúc ấy trên người con bé chỉ có huy hiệu của trường học, chúng tôi đã định đi báo án, nhưng mỗi lần nói muốn đưa con bé đi..." Bà nội vỗ vỗ mặt Dư Nam: "Tiểu nha đầu này đều tội nghiệp nhìn tôi, cầu xin thương xót mà giữ con bé lại."

Bà nội nói xong, trong phòng chợt yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua tán lá xanh, gió thổi qua, mang theo vài chiếc lá, cuốn tung bụi đất, trông rất hiu quạnh.

Câu chuyện này dài đến mười bảy năm, bà nội kể từ xế chiều đến hoàng hôn.

Du Tùng và Dư Nam đều rất yên tĩnh, hai người rũ mắt, giống như đang nghe chuyện về người khác, nhưng sóng to gió lớn trong lòng chỉ chính mình mới biết được.

Bà nội muốn nghỉ ngơi, mọi người đều đi ra ngoài, bà chỉ gọi Du Tùng lại.

Sau khi đóng cửa, anh ngồi lại lên ghế sô pha.

Bà nội nói: "Nhìn phản ứng của cậu, cậu có quan hệ không bình thường với Nam Nam đúng không?"

Du Tùng liếc bà nội một cái, không lên tiếng.

"Nhiều năm qua cậu vẫn luôn tìm con bé à?"

Bà nội không nghe được câu trả lời, buông tiếng thở dài; "Người nhà con bé nhất định sẽ trách cứ tôi, tôi nghĩ cũng bao gồm cả cậu."

"Khi ấy tắm rửa cho con bé, tôi thấy trên người con bé có cả vết thương mới lẫn cũ chằng chịt, chân phải còn có vết bỏng khá nặng, nhìn dáng vẻ giống như bị người lớn ngược đãi. Con bé còn đòi ở lại, tôi nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm, tự ý giữ con bé lại. Nếu sớm biết người thân tìm con bé nhiều năm như vậy, trước đây tôi nên..."

Bà nội không nói được nữa, nghẹn ngào.

Du Tùng há miệng thở dốc, muốn an ủi, lại không nói được ra khỏi miệng, chỉ đáp: "Bà đã nuôi dưỡng cô ấy rất tốt." Anh nắm chặt tay thành quyền, mới chậm rãi nói: "Cô ấy rất ưu tú."

Rất đơn giản, nhưng lại là lời tự đáy lòng.

Bà nội cười cười, kiêu ngạo nói: "Nam Nam nhà tôi đương nhiên phải xuất sắc rồi, nhưng con bé quá hiếu thắng, lớn như vậy, số lần khóc rất ít."

Cô không thích ỷ lại người khác, gặp chuyện khó khăn cũng không cầu xin ai, bất cứ việc gì cũng muốn dựa vào chính đôi tay mình làm nên.

Rất kiên cường, rất độc lập.

Nhưng mấy ai biết, loại kiên cường này của cô, là che giấu những yếu điểm không muốn người khác nhìn thấy.

Du Tùng đứng lên, đi ra cửa, bước chân chợt dừng lại.

Anh hít vào một hơi, thật lâu sau, mới khẽ nói: "Bà không sai, người sai phải là tôi."

***

Ngoài hành lang bệnh viện, Du Tùng bất ngờ nhìn thấy Mạc Tích Đồng, cô ta ngồi trên ghế cùng Trương Thạc, Dư Nam cách đó rất xa, đứng bên cửa sổ.

Du Tùng nhìn về phía cô, cô cúi đầu, không muốn giao tiếp với anh.

Mạc Tích Đồng thấy anh đi ra, đứng lên đón: "Anh Du?"

Du Tùng ngồi xuống, ngậm điếu thuốc, không châm, thuận miệng hỏi "Em tới đây làm gì?"

Mạc Tích Đồng ngồi xuống cạnh anh: "Anh Thạc kể tất cả mọi chuyện cho em rồi, em đến đây nhìn xem..."

Du Tùng nhướn mày liếc Trương Thạc một cái, anh ta xoa xoa mũi, trốn đi thật xa.

Anh lại cúi đầu, người bên cạnh quan sát Dư Nam, nói: "Anh đã điều tra rõ mọi việc chưa? Qua nhiều năm như vậy, có thể là giả hay không?"

Du Tùng nhíu mày, nhìn cô ta: "Em chỉ để ý cái này? Không có lời muốn nói nào khác à?"

Mạc Tích Đồng không hiểu, Du Tùng mím chặt môi, thật ra nghĩ lại, không còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù nói đến hơn hay thiệt, xét cho cùng cũng không liên quan đến người khác, quyết định do anh chọn, người khác thấy thế nào căn bản không quan trọng.

Du Tùng quay đầu lại, đuổi cô ta đi: "Trẻ con thì biết cái gì, em mau về đi, đừng gây thêm phiền phức."

Mạc Tích Đồng nói thầm: "Em không phải trẻ con."

Du Tùng đáp lời cô ta, ngậm thuốc lá nghĩ ngợi.

Mạc Tích Đồng tự cho là mình thông minh, tranh công nói: "Em đã liên lạc với chú Tưởng rồi, giúp chú ấy đặt vé máy bay và khách sạn sớm nhất, có thể trưa mai chú ấy sẽ đến nơi."

Du Tùng chợt rút điếu thuốc ra, mắt sáng như đuốc: "Gì cơ?"

Mạc Tích Đồng vô cùng đắc ý, nói lại một lần.

Du Tùng nghĩ đến một ít việc, mặc đột nhiên biến sắc, quát lớn: "Ai mẹ nó cần em tự ý nói bậy nói bạ?"

Mạc Tích Đồng run lên, theo bản năng dịch sang bên cạnh, tủi thân, hốc mắt lập tức đong đầy nước mắt: "... Em chỉ muốn giúp anh thôi mà."

Thấy cô ta khóc, Du Tùng ngừng nói mà xua tay: "Anh sẽ bảo Trương Thạc đặt vé máy bay cho em, em thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng về nhà đi."

Anh nói xong, quay đầu nhìn sang bên cửa sổ, hành lang rất yên lặng, những lời này truyền vào tai cô không thiếu một chứ.

Dư Nam đứng yên, mắt nhìn về phía này không biết đã bao lâu, cô vẫn luôn cong môi, ánh mắt bình thản, không khác biệt lắm so với ngày thường, nhưng giờ phút này ở trong mắt anh lại vô cùng chói mắt.

Du Tùng phiền lòng, để Trương Thạc đưa cô ta về, Mạc Tích Đồng khóc sướt mướt cả đường.

Trương Thạc nhức đầu, đưa được cô ta về đến khách sạn mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta quay xe, nhìn thấy một người đứng ven đường, người mặc một chiếc váy bó sát đỏ rực như lửa, khe ngực lộ ra ngoài, đang đừng ven đường vội vã đón xe.

Trương Thạc giảm tốc độ, chậm rãi đến gần, vài giây sau, anh ta tăng tốc vọt lên rồi dẫm chân phanh lại, dừng bên cạnh cô ta, ấn vài tiếng còi.

Đối phương cúi người, hai quả đào trước ngực lộ ra.

Trương Thạc cười: "Thư ký Trương, thật là trùng hợp!"

Bên kia, hành lang bệnh viện cuối cùng cũng được yên tĩnh, chỉ còn lại hai người, Dư Nam đứng đó một lúc rồi quay về phòng bệnh.

Cô đi qua người anh, Du Tùng ngồi im không động đậy, có chỉ tay nhẹ nhàng cầm cổ tay cô.

Dư Nam dừng lại, bình thản nói: "Anh cũng đi về đi, bà nội không có việc gì nữa rồi."

Du Tùng đứng lên, tay không buông ra.

"... Em" anh cúi đầu, không thể sắp xếp được câu chữ, bây giờ đối mặt với cô, rất khó xử, không biết nên nói gì mới phải.

Trên mặt cô, hắn vết siết lúc trước vẫn còn, hai vết đỏ sẫm từ trên mặt kéo dài đến khóe miệng, vô cùng chói mắt.

Du Tùng cúi đầu nhìn cô, nuốt nước bọt, chậm rãi nhấc tay lên.

Dư Nam đối diện với ánh mắt anh, không có cảm xúc gì, khiến anh cảm giác được thấp thoáng vẻ xa lánh.

Du Tùng dùng mu bàn tay khẽ cọ qua mặt cô, Dư Nam hơi né tránh, động tác rất nhỏ, nhưng Du Tùng lại cảm nhận được, tay anh khựng lại, dừng giữa không trung, không nhấc lên nổi, đành phải rủ xuống.

Sau phút im lặng, anh nói: "Ngày mai chúng ta nói chuyện đi."

Dư Nam cười: "Được."

Hết chương 47

Lời editor: Cảm thấy có lỗi với độc giả quá:"< Dạo này tớ chẳng có cảm xúc để edit truyện này nên cứ chậm chạp lết từng chương. Bây giờ truyện không có lịch đăng cụ thể đâu ạ, tùy vào cảm xúc của tớ mà có thể 1 tuần 2-3 chương, nhưng cũng có tuần không có chương nào. Tớ rất xin lỗi mọi người. Gửi tặng mọi người chương này làm quà cuối năm nè. Chúc mọi người năm mới vui vẻ ạ.