Mốc dịch
Trương Thạc nói: "Em đã để lại số điện thoại ở chỗ hàng xóm rồi, chỉ cần người đó xuất hiện, em bảo họ lập tức gọi điện cho anh."
Du Tùng: "Vậy chỗ đó dễ tìm không?"
"Bình thường." Anh ta thuận mồm, "Số 37 đường Du Hoa, gia đình họ mở xưởng làm đậu phụ, cả con đường chỉ có duy nhất một nhà. Lúc sắp đến đường cái, xung quanh có động tĩnh gì chắc chắn phải để ý. Anh Du, liệu cô ấy có biết tin tức của Tân Tả không?"
Du Tùng ngầm ngâm trong giây lát: "Không chắc, lúc ấy còn quá nhỏ, có lẽ không nhớ được.
Trương Thạc mở to mắt: "Vậy sao anh còn bảo em tốn công đi tìm?"
Du Tùng liếc anh ta một cái qua gương chiếu hậu: "Nếu không cậu làm gỏi Lữ Xương Dân đi, tôi không bảo cậu đi tìm nữa?"
Trương Thạc ngơ ngác: "Làm thế nào?"
Anh gác tay lên khung cửa sổ, nở nụ cười sâu xa: "Tôi không quan tâm."
Trương Thạc nhìn nét mặt không có mấy suy nghĩ tốt đẹp của anh, anh ta rụt vai lại: "Em làm gỏi tên họ Đặng kia vẫn hơn."
Du Tùng cười thành tiếng, phía trước là con đường tràn ngập các quán ăn, tiếng người ở hai bên đường ầm ĩ, có quán ăn nhỏ, có hàng quán lớn, tiếng mua bán gọi rượu không ngớt bên tai. Cũng có nhà hàng cao cấp, nhà hàng đồ tây, mặt tiền nổi bật khí chất thanh tao, phục vụ thượng hạng.
Anh tìm một chỗ dừng xe, nghiêng đầu nhìn: "Nghĩ gì thế, sao nãy giờ đều không nói gì?"
Dư Nam tháo dây an toàn: "Nghe các anh nói chuyện mà."
Du Tùng không hỏi gì thêm, rút điếu thuốc ra cho vào miệng ngậm, nhưng không châm: "Ăn món xào được không?"
Dư Nam trả lời: "Tùy anh, anh quyết định đi."
"Lại tùy?" Anh cười búng tay vào gáy cô, sau đó hỏi Trương Thạc: "Cậu muốn ăn gì?"
Trương Thạc thò đầu ra nhìn xung quanh một vòng: "Ở đây có nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, em muốn ăn lẩu."
Du Tùng nhét hộp thuốc lá và bật lửa vào túi, mở cửa xe ra: "Vậy ăn món xào đi."
Trương Thạc: "..."
Họ không đến nhà hàng cao cấp, chỉ vào bừa một nhà hàng món bắc.
Thức ăn rất đầy đặn, đều được đựng trong đĩa to.
Cả bữa ăn Dư Nam đều rất yên lặng, vốn dĩ lúc bình thường đã nói rất ít, bỗng nhiên bây giờ im ắng, Du Tùng nhìn cô mấy lần, gắp vào bát cô một miếng củ cải tỉa hoa dùng để trang trí món ăn, để ép cô nói: "Bà dì nhà anh đến hả?"
Dư Nam lườm anh một cái sắc lẹm, bỏ củ cải ra.
Du Tùng hỏi: "Không ngon miệng à?"
Dư Nam chê anh phiền, mày chau lại: "Anh ăn đi."
Du Tùng không ép cô nữa, gọi ông chủ làm canh đậu phụ nấu suông cho cô.
Hai người nói chuyện, Dư Nam không lên tiếng, chỉ cúi đầu uống canh, múc từng thìa một, cho đến khi uống hơn một nửa bát canh đậu phụ.
Trên đường về đi qua một cửa hàng tiện lợi, Du Tùng dừng xe đi vào trong, không bao lâu sau lại ra ngoài với hai tay không, Trương Thạc tò mò: "Anh định mua gì vậy?"
Du Tùng không trả lời anh ta.
Anh lái xe lượn hai vòng, mấy cửa hàng tiện lợi đều không có thứ anh muốn mua.
Dư Nam cũng hỏi: "Rốt cuộc anh muốn mua gì?"
Du Tùng không đáp, nâng cổ tay lên xem giờ: "Mới tám giờ, muốn tìm chỗ nào ngồi một lát không?"
Ngoài miệng thì hỏi thế, nhưng đã lái xe về phía công trường.
"Chỗ anh sống à?"
Anh "ừ" một tiếng.
Dư Nam không có hứng thú gì: "Anh đưa em về ư?"
Anh nhìn cô: "Muốn sống ở đấy anh cũng không có ý kiến gì."
Trương Thạc ngồi phía sau nghe đến đây thì hừ hừ mấy tiếng: "Muốn đến thì chuẩn bị sẵn đi, đến lúc đó cô đừng hối hận."
Dư Nam hỏi: "Đầm rồng hang hổ à?"
Trương Thạc nghĩ ngơi rất lâu để tìm từ, cuối cùng thốt ra một thành ngữ: "Rắn chuột cùng ổ" (1).
Dư Nam: "..."
Xe Du Tùng lái xe đến ngoài công trường, vừa hay đối diện con đường có một cửa hàng tạp hóa, mặt tiền cũ kĩ, hàng hóa bên trong chật ních, bên ngoài để mấy cái tủ lạnh.
Du Tùng nhìn lướt qua, dừng xe lại, mấy phút sau anh xách một cái túi về.
Chiếc túi thoạt nhìn không nặng, nhẹ bẫng, được gió thổi lật phật.
Người nọ đi tới bên xe, màn đêm chôn vùi anh trong bóng tối. Trên đường có xe, anh dừng lại, để xe đó đi trước, đèn xe phản chiếu gương mặt anh, chia đôi sống mũi thẳng tắp, nửa sáng nửa tối.
Đoạn đường chỉ mười mấy mét, nhưng từng chiếc xe lao qua như con thoi, như dải lụa chia cách giữa họ, nhìn sao mà xa vời không với tới.
Dư Nam rời tầm mắt đi, Du Tùng lên xe, ném thẳng cái túi lên đùi cô.
Mặt Dư Nam đầy vẻ nghi hoặc, mấy giây sau, cảm giác lành lạnh thấm vào da thịt, cô mở túi ra.
Bên trong có mấy cái túi nhỏ cỡ bằng lòng bàn tay, bên trên in hoa văn trắng đen nổi bật, chính giữa là hai chữ to bự "Tùy Biến."
Dư Nam cầm một cái lên, lắc lắc với anh: "Chỉ để mua cái này à?"
Du Tùng lái xe vào công trường, mắt nhìn phía trước miệng thản nhiên nói: "Có người nếu không ăn được món này thì sẽ xụ mặt cả buổi tối."
Dư Nam không nói gì, ném cho Trương Thạc ngồi phía sau, trong túi còn hai ba cái.
Món đồ lạnh này đã từng phổ biến một thời, bây giờ trong thành phố rất ít thấy, mấy cửa hàng tiện lợi thông thường hầu như không có.
Ban nãy anh vòng qua mấy con đường, hóa ra là để tìm thứ này.
Dư Nam bóc ra cắn một miếng, vị sữa vừa đủ, bên trong là nhân chocolate, ăn vào miệng mềm mại mát lạnh, một cảm giác hoàn toàn khác.
Du Tùng kéo phanh tay xuống, nhìn cô: "Cười chưa? Vui chưa?"
"Chạy nhiều nơi như thế, chỉ để mua món này dỗ em vui thôi sao?"
Du Tùng châm thuốc, kéo cửa kính ô tô xuống, gió đêm mùa này đã mang theo hơi lạnh.
Dư Nam khích lệ anh: "Anh vẫn để tâm đến em ha? Chiều em vầy ư?"
Du Tùng nửa cười nửa không nhìn cô, Trương Thạc muốn hóng hớt, nhưng cảm thấy mình làm thế thì không hay ho cho lắm, anh ta lắc đầu: "Em nghe không hiểu, em về ngủ trước đây."
Trương Thạc chạy ra ngoài như một làn khói.
Lúc này Du Tùng mới nói: "Đừng nói khoác mà không biết ngượng, chiều em à?" Anh cười giễu cợt, "Chỉ là dỗ trẻ nhỏ chơi thôi."
Anh hút xong một điếu thuốc, Dư Nam cũng ăn xong kem, cô đưa cái túi cho anh: "Anh không ăn à?"
"Đều cho em cả."
"Em ăn không hết."
"Từ từ mà ăn, vẫn còn thời gian." Anh chỉnh ghế của mình xuống thấp hơn, nửa nằm xuống, bên trên là cửa sổ trời, thấp thoáng nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Dư Nam tiếp tục ăn: "Anh sống ở đây ư?"
Bên trái là công trường, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ xi măng cốt thép đang được dựng lên, phóng tầm mắt xa hơn, màn đêm tối đen như mực và vài bóng người lác đác, bên phải là một dãy nhà được dựng bằng tôn, gồm hai tầng, bóng đèn tròn bên trong sáng bừng, nhóm đàn ông đang hò hét ầm ĩ.
Du Tùng hất cằm: "Phía trong cùng ở tầng hai là phòng của anh.
Cô đưa mắt nhìn theo, thấy một căn phòng không bật đèn phía trong cùng: "Anh khá gần dân đấy chứ."
Dư Nam ăn liền ba cây kem, ăn xong cây cuối cùng miệng cũng đông cứng lại, tay cô quệt vào cánh tay mấy cái, lông măng đều dựng đứng cả lên
Du Tùng nhìn cô từ trên xuống dưới, mùa này mà cô vẫn mặc áo ba lỗ và quần đùi, muốn mắng một câu "sao em không chết vì cóng luôn đi", nhưng nghĩ xong thì kiềm chế lại.
Anh kéo cô tới, để cô nằm lên người mình, khép hai cánh tay vào, cả người cô làm ổ trên ngực anh.
Dư Nam khẽ thở dài một tiếng, khắp người đều vương mùi kem vừa ăn, ngọt đến phát ngấy.
Đàn ông và phụ nữ luôn không giống nhau, đàn ông mạnh mẽ như thép, còn phụ nữ mềm mại như bông ngâm trong nước, yếu ớt mỏng manh, chỉ cần vò một cái thôi sẽ chảy nước ngay. Du Tùng cảm thấy có cục bông bồng bềnh lướt nhẹ qua ngực, cô vô thức cọ mặt mấy cái vào ngực anh.
Anh khép mắt, nghe thấy thanh âm máu đang chảy trong cơ thể mình, bèn nhấc cằm cô lên, len lỏi vào khoang miệng cô, tỉ mỉ càn quét chiếc lưỡi, hàm răng, nhấm nháp dư vị còn sót lại giữa môi râng cô.
Dư Nam ngoan ngoãn thuận theo, như chú mèo nhỏ mềm mại dựa vào anh.
Hơi thở hỗn loạn. Du Tùng muốn nhiều hơn nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng cười ồn ã, mấy người đàn ông xách chậu rửa và khăn mặt, để tay trần đi ra ngoài, dùng vòi hoa sen nối với ống nước mềm trước mặt, đàn ông không sợ lạnh, cứ thế mà giội thẳng nước lạnh lên người.
Có người chú ý đến chiếc xe, mở to mắt ra nhìn, vẫn có người không sợ chết, cùng đồng thanh huýt gió.
Du Tùng dừng lại, chỉnh lại quần áo cho cô: "Mình xuống xe đi dạo nhé?"
"Vâng."
Du Tùng xuống xe mắng: "Nửa đêm nửa hôm, mẹ nó om sòm inh ỏi làm gì, cút cút cút..."
Mấy người càng cười dữ hơn, anh đưa cô đi về phía công trường, cách dãy phòng làm bằng tôn ấy càng lúc càng xa, ánh đèn vàng mờ tạo thành một dải, tiếng cười nói của đàn ông ngày một xa dần, dường như cô đã vào một thời không khác.
Du Tùng chỉ về phía trước: "Chỗ này Đại Bình Địa giai đoạn một, tồng thể nhà lầu đã thi công xong, đang xanh hóa tiểu khu, cuối tháng này có thể bàn giao."
Dư Nam đã nhìn thấy sa bàn kiến trúc trong trung tâm mua bán nhà đất, cô ừ một tiếng, "Em đã xem báo cáo kinh doanh rồi, tình hình kinh doanh rất bình thường, nhưng kì lạ là, mức tiêu thụ tòa nhà số ba tốt lạ thường."
"Số ba?" Du Tùng nói, "Đều là diện tích nhỏ?"
"Đúng vậy, cơ bản thì giá thành rất thấp, hầu như không có vay tiền trả góp, đều thanh toán hết trong một lần."
Du Tùng cảm thấy kì lạ, nhưng kì ở đâu anh lại không rõ.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Ngày khởi công của Đại Bình Địa giai đoạn hai không tới mấy hôm nữa là đến, có cái chỉ vừa mới đào móng, có cái vừa mới xây xong tầng một, xung quanh giăng một tấm lưới bảo vệ màu xanh.
Đường rất tối, Du Tùng kéo tay cô: "Sợ tối à?"
Dư Nam hỏi: "Đến đây làm gì?"
"Em nói xem?"
Dư Nam lườm anh: "Đúng là đủ biến thái."
Anh cất tiếng cười trầm thấp: "Em không thích biến thái ư?"
Anh cúi người cùng cô chui qua tấm lưới bảo vệ, bên trong vừa mới xây, một đống đồ chất trước cửa nên không dễ vào, Du Tùng nâng eo cô lên, đưa cô vào bằng cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng nhảy qua, cũng đi vào theo.
Dư Nam được anh dắt tay vào, không nhìn thấy anh, chỉ nghe thấy hơi thở và tiếng tim đập yếu ớt của mình. Cô bị đè lên tường, nụ hôn nóng bỏng ập tới.
Bầu không khí tối đen không nhìn thấy năm đầu ngón tay, màn đêm phóng đại nguy hiểm và bất ngờ lên vô số lần, adrenaline trong cơ thể không ngừng tăng cao, kích thích và cảm xúc không thể nào so sánh.
Anh đi xuống dưới, Dư Nam ôm đầu anh, trong lòng nghĩ, mình cũng thật biến thái.
Cô cảm thấy rốn mình ẩm ướt, chiếc khuyên con cá đang bơi rũ xuống, Dư Nam cúi đầu, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Anh mở miệng, hỏi một câu: "Thích cá à?"
"Không có tình cảm gì đặc biệt."
"Vậy tại sao lại đeo khuyên con cá?"
Dư Nam đáp: "Em họ Dư (2) mà."
"Chỉ vậy thôi à?"
"Đúng thế." Cô nói.
Anh hít sâu một hơi, quay về nơi ấy, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.
Bụng dưới Dư Nam co lại, ban nãy vừa ăn kem xong sắp đóng thành băng, giờ đây cả người nóng rực, như thiêu như đốt, như sắp bùng cháy.
Du Tùng giày vò cô, chiếc quần đùi mỏng được anh nhẹ nhàng kéo xuống, rơi xuống đất, cô không dám tin anh tiếp theo anh sẽ làm thế.
Tiếng nức nở vang lên: "Đừng..."
Đầu Du Tùng tới gần hơn.
Trong nháy mắt, Dư Nam gần như ngẹt thở, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Du Tùng cũng đứng lên, hơi thở nóng hổi, anh thì thầm bên tai cô: "Anh muốn tặng em một món đồ giống thế."
"Hả?"
"Vẫn chưa làm xong, đợi làm xong rồi anh đưa cho em."
Dư Nam không hiểu anh đang nói gì, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng chốt mở của thắt lưng da.
Du Tùng muốn Dư Nam ngủ lại ở chỗ mình, nhưng cô kiên quyết đòi về, lên xe nghỉ ngơi một lát, Du Tùng đưa cô về nhà.
Về đến nhà Dư Nam tắm nước nóng trước tiên, sau đó cô tắt điện nằm lên giường. Trở tới trở lui một lúc lại ngồi dậy, trên bàn có một quyển sổ, cô vạch vài nét lên trên, rồi quay về giường, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Ánh trăng rọi vào quyển sổ, bên trên lác đác mấy chữ:
"Xưởng đậu phụ, số 37 đường Du Hoa."
Hết chương 40
(1) Rắn chuột cùng ổ: Vàng thau lẫn lộn
(2) Trong tiếng Trung, Dư và Cá phát âm giống nhau, đều là "Yú"
***
Mốc: Đọc lại mấy chương cũ thấy có mấy chỗ mình dịch sai, thôi thì đến cuối beta lại tử tế rồi đóng ebook vậy.