Mốc dịch
Fei Yang beta
Hai người nằm bò trên dốc núi, Du Tùng treo ngược, chân trái bám lên cành cây ven đường, một tay bắt được ống tay áo của cô, tay còn lại lần mò tìm kiếm, nắm chặt lấy cỏ dại xung quanh.
Bàn tay Du Tùng đặt ngang, chống lên lên con dốc để tăng sức cản.
Tim Dư Nam đập thình thịch, đèn pin đã tuột khỏi tay, chung quanh tối đen như mực, thời gian như ngừng lại. Trong tích tắc, âm thanh của thế giới biến mất, không nghe thấy tiếng mưa sa bão táp, không nghe thấy tiếng côn trùng kêu, bên tai chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của hai người.
Cho đến khi Du Tùng hổn hển gào lên: "Con mẹ nó đến đi còn không vững, cô còn muốn nói gì?"
Phía dưới không có tiếng động, trước mắt anh hoa lên, cố gắng nhìn rõ đường nét cô trong màn đêm như hũ nút, toàn bộ gương mặt đều bị che khuất trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng phản chiếu ánh sáng lấp lánh trong mắt cô. Dư Nam ngẩng đầu nhìn anh, mang theo sự ấm áp mềm mại.
Trong lòng Du Tùng dâng lên cảm giác kì lạ.
Giây phút ấy, như chỉ trong một cái ngoảnh đầu (1), quay về hàng nghìn năm trước.
Anh hốt hoảng, bởi phía dưới không có tiếng động gì.
Du Tùng tưởng cô đang sợ, thở dài một hơi, giọng nói mềm mại hơn nhiều: "Cô em à, đừng sợ, tôi kéo cô lên đây, đừng buông tay."
Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Dư Nam: "Tôi không sợ."
Dường như Du Tùng thoải mái hơn, cười mắng: "Mợ nó ông đây sợ, được chưa." Ngón tay anh nắm chặt hơn: "Cô cứ chậm thôi, lấy một tay với lấy tay tôi đi, tôi chỉ túm được tay áo cô thôi, không giữ được lâu."
Cơ thể Dư Nam đung đưa, anh nói: "Cô nhẹ nhàng một chút nào, chân tôi chỉ bám lên cành cây thôi đấy, không đỡ nổi trọng lượng của hai người đâu."
Du Tùng nắm rất chặt, nếu chất lượng vải của áo tốt, hai người chắc chắn sẽ không rơi xuống. Dư Nam dịch người một chút, đầu ngón tay cố gắng chạm tới mu bàn tay anh.
Cô cắn môi, Du Tùng nói tiếp: "Dùng sức."
Dư Nam nhích lên từng tí một, móng tay sượt qua da anh, cố gắng mấy lần, cô rướn người, cuối cùng bắt được ngón tay Du Tùng.
Động tác của cô quá mạnh, phía dưới vang lên những tiếng "rắc rắc" rất nhỏ, cành cây mà chân Du Tùng bám lên sắp gãy.
Dư Nam run lên.
Du Tùng bị treo ngược, gân xanh bên huyệt thái dương nổi lên, anh thở không ra hơi: "Đừng sợ, tôi không thả tay ra đâu."
Cô không dám động đậy nữa, sợ anh cũng bị rơi xuống.
Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cái ôm của anh trong ngày lơ lửng giữa không trung đó, trước đây chưa từng có.
Cô ngước đầu lên nhìn anh: "Nếu không anh buông tay ra đi, tôi nhẹ lắm, từ từ trèo lên cũng được."
Anh nổi giận: "Bớt nói đi, tiết kiệm sức lực, nhìn xuống chân mình, có mỏm đá nào có thể đặt chân lên không?"
"...Có."
"Giẫm rồi trèo lên đi."
Dư Nam giẫm lên mỏm đá, hít một hơi.
Du Tùng hỏi: "Bị thương rồi sao?"
"Bị trẹo chân."
Du Tùng chỉ nói: "Vậy động tác nhanh một chút."
Dư Nam đặt chân lên mỏm đá bên dưới, trèo lên trên hai bước nhỏ, Du Tùng vươn tay kéo áo sau lưng cô. Cô lại nhích lên, anh đỡ lấy mông cô, dùng sức kéo mạnh cô lên.
Hai tay Dư Nam bám lên mặt đường, dưới chân dùng lực, bên cạnh bỗng có một tiếng "rắc", cành cây gãy đôi.
Dư Nam hốt hoảng, hét to: "Du Tùng..."
* * * * *
Mưa không ngừng rơi lộp bộp vào người, giọt mưa như những viên đá cuội đập lên da.
Không biết từ lúc nào, mưa bắt đầu nặng hạt.
Một tia chớp xé rách màn đêm, như bầu trời mở cái miệng lớn, ánh sáng chói mắt trong phút chốc phủ trắng khe núi, tiếng sấm đùng đoàng vang dội, bầu trời đêm trút bỏ cái vỏ yên tĩnh.
Trong tiếng sấm ầm ĩ Du Tùng vẫn phân biệt được tiếng mưa róc rách, gần ngay bên tai.
Trong lúc lăn xuống, cơ thể không ngừng bị cành cây, bụi cỏ, gạch ngói đất đá vụn và rác thải trên dốc núi sượt qua. Anh cử động mấy cái, có vật nặng đè lên ngực, mang theo xúc cảm mềm mại và ấm nóng.
Du Tùng ngẩng đầu nhìn lướt qua, bật cười thành tiếng: "Cô biết tìm chỗ thật đấy."
Dư Nam nằm sấp không nhúc nhích.
Anh đẩy bả vai cô: "Chết rồi à?"
Dư Nam vẫn không cử động.
Du Tùng chống người dậy, nước mưa rơi xuống ba lô trên lưng cô. Anh lấy tay vỗ má cô mấy cái, động tác không thể coi là nhẹ nhàng.
Dư Nam hừ một tiếng, bị tiếng mưa bão át đi.
Du Tùng vỗ thêm hai cái.
Dư Nam nheo mắt lại, chỉ thốt ra: "Đau." Cô chậm chạp lấy tay che mặt, mơ màng một lúc mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Trên con dốc, cành cây mà chân Du Tùng bám lên bị gãy, bỗng nhiên cả người anh ngã xuống, trong giây cuối cùng cô bắt được góc áo anh, nhưng lại bị trọng lượng của anh kéo theo xuống.
Trong lúc choáng váng cô nghe thấy anh gầm lên: "Bảo vệ đầu..."
Dư Nam vô thức làm theo lời anh, một giây sau, có đôi tay mạnh mẽ kéo cô vào một lồng ngực rắn chắc. Đầu cô đập mạnh vào ngực anh, chân anh kẹp chặt chân cô, hai người ôm nhau lăn xuống núi.
* * * * *
Du Tùng thẳng hông: "Thoải mái không? Hay nằm thêm lúc nữa?"
Dư Nam từ từ bò dậy, ngồi sang bên cạnh.
Du Tùng chống người lên: "Có bị thương không?"
Dư Nam cử động một cái: "Không."
Hai người đều nhếch nhác như nhau, nước mưa gột rửa tất cả, trước trán Dư Nam dính mấy sợi tóc, bù xù thê thảm.
Một lát sau, Dư Nam hỏi: "Anh thì sao?"
"Không sao."
Du Tùng đứng lên kéo cô dậy.
Dư Nam mượn ánh trăng ngẩng đầu nhìn anh: "Tiếp theo chúng ta đi thế nào đây?"
Du Tùng vuốt mặt, trầm mặc mấy giây rồi nói: "Dốc quá trơn, cô không thể đi được, chúng ta đi men theo dòng nước, vòng qua ngọn núi này thì có thể tìm thấy đường vào thôn."
Dư Nam chần chừ: "Gọi điện thoại thì sao?"
"Trước khi vào núi tôi nhìn thấy một khe suối nhỏ." Du Tùng vừa nói vừa móc điện thoại ra, "Ướt rồi, không dùng được."
Dư Nam đưa tay tìm trong ba lô, Du Tùng ngăn lại: "Trước tiên đừng gọi."
Tiếng sấm ầm ầm, tia chớp rạch trời, Dư Nam chợt hiểu ra.
Du Tùng nói: "Trời mưa quá to, tìm nơi trú mưa cái đã."
Hai người đi men theo khe suối, tuy đường trên núi khá trơn, nhưng cũng bằng phẳng. Hai bên khe nước có đá cuội do bị nước sông ăn mòn, gập ghềnh không hề dễ đi.
Chân Dư Nam bị thương, không quá nặng nhưng cũng thành vấn đề, cô đi chậm bị tụt lại phía sau mấy bước.
Bước chân Du Tùng lớn, khi quay đầu lại thấy khoảng cách hai người bị kéo giãn bốn, năm mét. Anh dừng lại chờ cô: "Chân đi được không?"
Dư Nam gượng gạo đáp: "Được."
Du Tùng cúi đầu lướt mắt qua không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng đã chậm lại.
Đi được mấy phút, Du Tùng dừng lại, quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay ra: "Lên đây." Anh nói, "Đừng làm mất thời gian nữa, với tốc độ của cô bao giờ mới về đến nơi?"
Dư Nam cắn môi, không gắng gượng nữa, trèo lên lưng anh.
Du Tùng đứng dậy, lắc lư mấy cái, sải bước về phía trước trong làn mưa to. Anh ôm đùi cô, được mưa bão giội rửa, chân cô sạch hơn lúc nãy, trên làn da trắng muốt dính những hạt cát li ti, hơi lạnh ngấm vào.
Anh kìm lòng không đặng nhéo một cái, cười nói: "Nhìn có vẻ gầy, không ngờ có da có thịt nhỉ."
Dư Nam không phản ứng lại, đôi tay vòng qua vai anh, cơ thể lành lạnh nhận hơi ấm yếu ớt từ bờ lưng anh.
Bây giờ cô mới thấy lạnh.
Dư Nam run lên, anh nghiêng đầu: "Lạnh à?"
"Ừ."
Du Tùng cười giễu cợt: "Có nói vậy thì bước chân tôi cũng không nhanh hơn được."
* * * * *
Họ tìm thấy một hang đá, không rộng rãi nhưng đủ sâu, hai người cố gắng lê lết vào trong hang, tránh sét đánh bất ngờ.
Dư Nam bật đèn pin lên để soi, khắp nơi trong động đều có tiếng nước rơi tí tách xuống mặt đất, tiếng động buồn tẻ, trống trải và vang vọng. Trong những khe hở trên bề mặt đá, có mấy cây cỏ ngoằn ngoèo mọc dại.
Du Tùng đưa tay bẻ mấy cái cây vướng víu xung quanh, Dư Nam ôm vai ngồi xuống, tín hiệu rất yếu, may ra có thể gửi cho Trương Thạc một tin báo bình an. Anh cúi đầu nhìn cô, hai chân cô trắng nõn, đôi giày thể thao lấm lem không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Du Tùng vòng tay cởi áo, vắt ra một đống nước: "Sao không mang tất?"
Dư Nam ngước đầu lườm anh một cái, không trả lời.
Du Tùng hiểu ra, cười nói: "Chỉ có một đôi thôi à?" Không nghe thấy đáp án, anh tự lầm bầm: "Dũng cảm ghê."
Hai người đều ướt như chuột lột, quần áo lạnh lẽo dính vào người, hang đá ẩm thấp âm u, Dư Nam ôm vai run lẩy bẩy.
Du Tùng ngồi xuống, trong tay hí hoáy hộp thuốc, thuốc đã ướt sạch, không hút được. Anh vứt hộp thuốc sang một bên, ngón tay nghịch bật lửa.
Yên tĩnh một lát, Du Tùng hỏi: "Có gì ăn không?"
"Anh chưa ăn tối à?" Ba lô của cô làm từ da, bên trên có nắp và khoá kéo, đồ đạc bên trong may mắn thoát nạn. Dư Nam lấy một túi táo khô ra, là táo mua ở hồ Lô Cô.
Cô đưa cho anh.
"Chỉ thế này à?"
Dư Nam lại lục: "Còn một thanh chocolate nữa."
Du Tùng không lấy chocolate, mở túi táo khô ra, ăn hai miếng: "Cô ăn đi, thứ đồ ăn vặt này ngọt đến phát ngấy."
Dư Nam cũng không nhường, để bổ sung thể lực và tăng thêm thân nhiệt, cô bóc chocolate ra cắn một miếng: "Sao anh biết tôi đến đây?"
Du Tùng chống tay: "Hỏi lão Hồ." Hai giây sau bổ sung thêm một câu: "Điện thoại của cô không có sóng."
Dư Nam "À" lên một tiếng.
Du Tùng hỏi: "Nếu cô là Chương Khải Tuệ thì sẽ làm thế nào?"
"Vào núi."
"Nguyên nhân?"
"Sau khi cãi nhau tức giận thì phải cần bình tĩnh, đương nhiên là đến nơi đối phương không tìm thấy, nếu không bất chấp mưa gió chạy vào núi thì còn ý nghĩa gì."
Du Tùng quét mắt một cái: "Mạch não đúng là không giống."
Dư Nam hỏi: "Anh nói gì cơ?"
Hết chương 21
(1) Nguyên gốc là: 电光火石 (Điện quang hoả thạch), chỉ ánh sáng của tia chớp; ánh lửa của đá lửa, vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, hoặc hành động cấp tốc, bỗng nhiên phát động.