Mốc dịch
Fei Yang beta
Kè không cao, phía dưới tích đầy bùn đất, bên cạnh có lá nát vụn, trong bùn còn có rễ cây, trước đây nơi này có lẽ là một ao nuôi cá hoặc đầm trồng sen. Gặp mưa bão, bùn trong ao được pha loãng, bên dưới càng xốp và lầy lội hơn.
Hai chân Dư Nam bị hãm trong bùn lầy, khi đứng vững mới nhận ra, bùn đã đến bắp chân, cô thử cử động vài cái, dưới chân càng ngày càng xốp, hoàn toàn không giẫm lên được, hơn nữa cô đang dần dần lún xuống.
Cô không dám cử động thêm nữa, hai tay không đủ dài để với lên phía trên, nên đành cố gắng bám vào mỏm đá nhô ra ở một bên kè, hố bùn đen thui, nhìn mà không thấy đáy.
Đầu mày Dư Nam cau chặt lại, tình hình này hơi bi đát, đã vượt qua sức tưởng tượng của cô. Cô nhìn xung quanh một vòng, nghiêm túc suy nghĩ nên thoát khỏi tình cảnh này như thế nào.
Cô nhìn thấy cách bên phải nửa mét, phía sau có một cây gậy gỗ, một tay cô bám chặt vào mỏm đá, khom lưng vươn tay phải thì vừa đủ với tới, nhưng vừa nhúc nhích, chân phải lại sụt xuống, trong chớp mắt dưới chân lún xuống một đoạn lớn, Dư Nam vươn cánh tay ra không dám làm gì.
Một lát sau, cô nghe thấy một tiếng cười, có người lạnh lùng nói: "Chơi trò gì độ khó cao vậy?"
Dư Nam là một người nhạy cảm, giọng nói đột ngột khiến cô giật nảy mình, quay đầu lại, trên bờ kè, phía trước mắt cô, không biết có thêm một đôi chân đầy bùn từ khi nào.
Dư Nam nhìn từ chân lên, người đó quay lưng về phía ánh trăng, không nhìn rõ nét mặt, vóc người cao lớn, mặc áo phông màu đen và quần dài, không mặc áo mưa, từ trên cao nhìn xuống cô bên dưới.
Dư Nam vịn vào vách đá: "Sao anh lại đến đây?"
Du Tùng cao như cây cột: "Tại rảnh quá mà."
Lời nói quái gở, Dư Nam đứng thẳng người, không sợ lún xuống tiếp nữa.
Cô hỏi: "Bọn họ đã về chưa?"
Du Tùng cười hừ: "Trước tiên nghĩ xem mình có về được không đã."
Dư Nam ngước đầu nhìn anh, cô cách phía trên bờ kè một đoạn, anh đứng trên kè, nên khoảng cách càng dài hơn, cô nhìn mà cổ tê nhừ.
Dư Nam cười cười, vươn tay ra: "Giúp tôi."
Du Tùng đút hai tay vào túi, thờ ơ đứng nhìn, cô vẫn giơ tay, bàn tay nhỏ lấm đầy bùn đen xì.
Anh nhìn tay cô, quỳ một đầu gối xuống, chân hơi cách đất, nghiêng người kéo tay cô.
Dư Nam tìm một điểm để mượn lực, tay còn lại dùng sức vịn chặt vào vách đá, thử rút chân lên, thuận miệng hỏi: "Có lòng ra ngoài tìm tôi hả?"
Không nghe thấy câu trả lời, lực của đối phương bỗng nhiên biến mất, tay Dư Nam huơ lung tung trong không trung, nhưng không bắt được gì, cô hụt hơi, mông lại rơi xuống bùn.
Bùn bắn tung toé.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười: "Xin lỗi, tay trơn."
Du Tùng nửa ngồi xổm, hai cánh tay tuỳ ý gác lên đầu gối, một bàn tay còn dính bùn khi vừa nãy kéo cô lên.
Dư Nam lườm anh: "Anh cố ý hả?"
Du Tùng vỗ tay, cười nói: "Tay cô dính đầy bùn, tôi trượt tay thật mà." Anh vươn tay ra: "Lần này thì được rồi."
"Lần này tay còn trơn nữa không?"
Du Tùng đáp: "Kéo thử xem."
Nét mặt anh vênh vênh váo váo như đại gia chỉ tay năm ngón.
Dư Nam nhìn mấy giây, nở nụ cười: "Không mượn anh nữa."
Du Tùng hơi bất ngờ, rút tay về: "Tự cô lên được à?"
Dư Nam không để ý đến anh, tình hình lúc này còn tệ hơn lúc trước, hai chân cô càng ngày càng lún sâu vào bùn, diện tích chịu lực ở mông lớn, ngồi yên một lúc mấy phút sẽ không bị chìm xuống. Nhưng cả người cô nhếch nhác, hai chân dính đầy vết bẩn, giống như vừa lăn một vòng trong bùn về.
Du Tùng thấy thú vị, cũng không đưa tay ra, ngồi xổm xuống muốn xem cô rốt cuộc dùng cách gì.
Dư Nam ngồi im không nhúc nhích, nhẹ nhàng duỗi thẳng mũi chân ở dưới bùn lên, hất thành một đường thẳng, chậm rãi kéo chân ra ngoài. Sau khi giải cứu thành công một chân, cô cử động tiếp chân còn lại, mông lại chìm xuống một chút, cô dùng sức khép hai chân để ngang trên mặt bùn.
Dư Nam thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, khoé môi người đó mang theo ý cười, nhìn cô như nhìn thú cảnh.
Dư Nam cắn môi, cởi áo tơi trải lên bùn lầy bên cạnh.
Mắt Du Tùng bất giác sáng lên, nhìn động tác của cô, nụ cười càng rõ ràng, trong mắt tỏa lên ấm áp mà anh không hề biết.
Dư Nam đã chậm rãi trèo lên áo tơi. Áo tơi khá cứng, diện tích lớn, hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của cô trong thời gian ngắn. Động tác của Dư Nam cực kì chậm, từ ngồi chuyển sang quỳ, trên áo tơi có chỗ hơi lõm xuống, cô vội vàng tách hai chân để tăng bề mặt chịu lực.
Phía dưới không xảy ra chuyện gì, Dư Nam thử đứng lên. Cô cúi đầu, hai tay bám vào vách đá, còn chưa đứng vững, bỗng có một lực ở phía trên kéo cổ tay cô lên, vừa xách vừa nhấc, cả người nhẹ bẫng, bàn tay rộng lớn của anh ôm trọn eo cô.
Không kịp trở tay, cô đã được nhấc lên bờ kè.
Xách cô như xách một con gà con.
Du Tùng nói: "Cũng không ngốc lắm."
Dư Nam lườm anh: "Đã nói không mượn anh giúp mà."
Du Tùng cười một tiếng, nhìn sắc trời, đã hoàn toàn tối đen, có thể lờ mờ nhìn thấy mây đen ùn ùn kéo đến trên bầu trời, sao rất thưa.
Anh cúi đầu nhìn cô, sải bước đi trước: "Về thôi, vẫn còn mưa bão đấy."
Dư Nam do dự: "Nhưng Chương Khải Tuệ..."
"Cô ta không chạy đến đây đâu." Anh ngắt lời cô.
Dư Nam hỏi: "Trương Thạc tìm được họ rồi ư?"
"Chưa." Ánh mắt Du Tùng chắc chắn, như biết hết tất cả. "Hai người đấy không hề vào núi, suy nghĩ của cô và cô ta giống nhau sao? Tuy Chương Khải Tuệ tùy hứng bồng bột, chỉ muốn giận dỗi để người khác dỗ, nhưng gan bé như con kiến ấy dám chạy vào núi à?" Anh nhìn cô đầy sâu xa: "Trừ phi thật sự không muốn người khác tìm thấy."
Dư Nam hỏi: "Vậy họ có thể đi đâu?"
"Ai biết được."
Cô sửng sốt trong giây lát.
Du Tùng lùi về phía sau hai bước, kéo ngọn tóc cô: "Đứng như trời trồng nghĩ gì vậy?"
Dư Nam khẽ "hừ", kéo tóc khỏi tay anh, nước mưa đã thấm ướt sợi tóc, đỉnh đầu còn dính hai vết bùn.
Du Tùng hết kiên nhẫn: "Chân mềm nhũn cần người cõng à?"
Cô kích anh: "Cõng cũng được."
Du Tùng cúi đầu lướt qua đôi chân đầy bùn của cô, nói đầy ghét bỏ: "Coi như tôi ngu đi."
Rồi anh đi trước.
Dư Nam quay đầu nhìn cái áo tơi trên mặt bùn, ở giữa trũng xuống, bị bùn loãng xung quanh từ từ lấp lên, không dùng được nữa rồi.
Cô giậm mạnh để gạt bùn trên chân, cất bước đuổi theo, cô bật đèn pin, chùm sáng lờ mờ chỉ đủ để chiếu sáng con đường bên dưới.
Du Tùng đi bên cạnh cô, cách nửa cánh tay, không xa cũng không gần, nhìn đèn pin trong tay cô mà hỏi: "Cô không sợ à?"
Dư Nam vô thức trả lời: "Sợ cái gì?"
Du Tùng liếc cô: "Con gái hẳn nên giả bộ yếu đuối nhát gan chứ?"
Dư Nam nghiêng đầu: "Đàn ông các anh thích thế à?"
"Thích." Bỗng nhiên anh sáp tới gần, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: "Nhưng khẩu vị tôi khá nặng."
Dư Nam lấy tay chặn lại: "Khẩu vị nặng mà sao tôi chưa thấy anh ăn shit bao giờ vậy?"
"Không phải tối qua vừa ăn sao?"
Cô ngừng lại hai giây, nhớ lại: "... Ghê tởm."
Trong bóng tối vang lên tràng cười nhẹ nhàng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bầu không khí lúc này vô cùng hài hoà, khác hẳn với kiểu giương cung bạt kiếm mấy hôm trước, dường như thời gian cũng trôi nhanh hơn, con đường không quá xa như đã nghĩ.
"Trước kia cô đã từng đến đây à?"
"Chưa từng." Dư Nam trượt chân, Du Tùng kéo cánh tay cô nhấc lên, đợi cô đứng vững mới thả ra.
"Từ nhỏ tôi đã sống trong núi, hái nấm bẻ thông, bắt thỏ bẫy gà, chơi bịt mắt bắt dê khắp các núi đồi. Lúc đó trong thôn điện đèn đều thiếu, còn tối hơn ở đây, muốn đến trường phải đi qua cả một đỉnh núi, một mình đi đêm là chuyện rất bình thường."
Du Tùng châm chọc: "Thế bình thường có bị sa vào bùn không?"
Dư Nam: "..."
Du Tùng chợt hỏi: "Vậy trước lúc bảy tuổi thì sao?"
Dư Nam hơi ngơ ngác: "Gì cơ?"
Du Tùng nhớ tới mấy lời lần trước lão Hồ nói, cũng không hỏi sâu, nói vu vơ: "Vẫn chạy khắp núi à?"
Mất một lúc Dư Nam mới nói "Ừ".
Cô vung vẩy đèn pin trong tay, hạt mưa sáng lấp lánh dưới ánh đèn màu vàng, như những tinh thể li ti, dày đặc không kẽ hở.
Hai người đều ướt đẫm. Mưa rơi xuống khuôn mặt và bả vai, xung quanh quá tối, cô nghiêng đầu, nhưng chỉ có thể phân biệt được đường nét chung chung của anh.
Du Tùng hỏi: "Nhìn gì cơ?"
"Anh không mặc áo tơi hay áo mưa à?"
"Áo mưa của lão Hồ không vừa."
"...Ồ."
Đi hết một đoạn đường bằng phẳng, phía trước bắt đầu lên dốc, mặt đường bùn đất lầy lội, họ cố gắng chọn đi trên vệ cỏ.
Du Tùng hỏi: "Trước đây đã gặp chuyện thế này chưa?"
"Chưa." Cô đáp: "Nhưng nếu chẳng may xảy ra chuyện, hướng dẫn viên của đoàn phải chịu trách nhiệm còn lớn hơn trách nhiệm hiện giờ."
Du Tùng nói: "Nhìn cô không giống tuýp người như thế."
"Tuýp người thế nào?"
"Tốt hết phần người khác."
Dư Nam nói: "Chỉ là tôi và họ khá hợp nhau thôi."
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Du Tùng cất tiếng hỏi trên đỉnh đầu cô: "Vậy tôi thì sao?"
Dư Nam không nói gì.
Du Tùng giơ tay lên, nhéo mặt cô.
"Làm gì thế?"
Ngón tay anh cọ cọ: "Có bùn."
Dư Nam né tránh: "Mắt thần của anh tinh nhỉ."
Anh lại chà thêm cái nữa, rồi rất tự nhiên thả tay xuống, hỏi: "Làm nghề này bao lâu rồi?"
"Sáu, bảy năm gì đó."
Du Tùng ngẫm nghĩ, sáu bảy năm trước cô chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, anh hỏi: "Không học đại học ư?"
"Tốt nghiệp cấp ba xong thì nhà quá nghèo, không có tiền." Cô cười nói: "Hơn nữa tôi học không giỏi, không phải học sinh gương mẫu, suốt ngày đánh nhau bị mời phụ huynh lên trường."
Dư Nam thuận miệng hỏi: "Còn anh thì sao?"
"Hả?"
"Học lực thế nào?"
Du Tùng đáp: "Không bằng cô, đến cấp ba còn không tốt nghiệp nổi."
"Không thể nào." Dư Nam buột miệng thốt ra: "... Ý tôi là, nhìn anh không giống."
Cô nghe thấy một tiếng cười: "Coi như cô đang khen tôi vậy." Ngừng lại một lát, anh nói: "Năm mười sáu tuổi xảy ra mấy chuyện, nên nghỉ học."
"Nghỉ học?"
"Đến huyện Nghi."
Trong bóng tối không nhìn rõ khuôn mặt nhau, nhưng có thể nhận ra rõ ràng giọng nói anh trầm hơn, Dư Nam mím môi, không hỏi nữa.
Sau đó cô nghe thấy một câu: "Để tìm một người."
* * * * *
Thời gian tiếp theo hai người đều im lặng, trên đường chỉ còn lại tiếng bước chân.
Đi đến sườn núi lúc nãy, con đường hẹp không đủ để hai người qua cùng một lúc, Du Tùng bảo cô cầm đèn pin đi trước, còn mình thì đi sau.
Quãng đường này không thể gọi là ngắn, có lẽ được tạo thành do trước đây dân trong thôn đi lại nhiều, đường đá dưới chân toả sáng lấp lánh dưới chùm sáng của đèn pin, có thể nhìn thấy những giọt nước đập vào đá bắn lên tung toé như những bông hoa. Địa hình dốc đứng trơn ướt, chỉ cần không cẩn thận có thể bị ngã ngay lập tức.
Dư Nam lo lắng cho Du Tùng, nghiêng đầu nói: "Anh đừng nhìn sang bên cạnh, cố gắng đi theo chùm sáng đèn pin."
Du Tùng cười: "Tôi vẫn khá quan trọng với cô nhỉ?"
"Đừng mơ, không muốn nhặt xác cho anh thôi."
Du Tùng không trêu cô nữa, trả lời nghiêm túc: "Tôi đâu yếu ớt vậy."
"Anh không sợ... Á..." Trên chân Dư Nam có bùn, mặt đường có rêu, cô mải nói chuyện nên không để ý bên dưới, trong nháy mắt trượt chân một cái, cả người ngã xuống khe núi.
Trong tích tắc trời đất quay cuồng, cô nghe thấy một tiếng hét: "Dư Nam..."
Du Tùng không ngờ cô sẽ bị trượt ngã, lúc nhận ra, Dư Nam đã biến mất khỏi tầm mắt. Anh không kịp nghĩ gì mà lao tới, nhưng chỉ bắt được tay áo chống nắng của cô.
Hết chương 20