*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Việt vừa lập bản thiết kế vừa hỏi nữ sinh dáng cao bên cạnh: “Trường này luôn như thế à? Làm cái chuyện kia mà không biết tránh đi một chút sao?”
Thiếu nữ đầy kinh ngạc nhìn anh: “Thầy là giáo viên mới tới đúng không? Chuyện ấy không phải là rất bình thường hay sao? Có gì đâu, bọn em còn trẻ mà, tuổi này có nhu cầu sinh lý là điều hiển nhiên, thầy… A, thầy… Không lẽ thầy đang ám chỉ gì với em?”
Nói rồi cô ta bỗng cười gian xảo: “Có phải thầy nghe tiếng họ nên không kìm lòng được nữa rồi không? Thầy muốn em… với thầy cũng được, có điều em chưa có nhiều kinh nghiệm, có lẽ kỹ thuật hơi thiếu chút chút…”
Lâm Việt lạnh lẽo nhìn cô ta.
Ánh mắt của anh khiến nụ cười trên gương mặt thiếu nữ chớp tắt.
Đó là một ánh mắt cô ta chưa từng gặp trong đời. Thâm trầm, hung dữ, tràn ngập phẫn nộ, thế nhưng lại chẳng nhìn ra nửa phần xấu xa độc ác.
Bị ánh mắt như vậy chiếu thẳng tới, cô ta dĩ nhiên sẽ cảm thấy… xấu hổ vô cùng.
Trước khi đầy sáu tuổi, cô ta cũng từng sống tại thế giới bên ngoài. Tuy những ngày tháng đó đã phai nhạt từ lâu, nhưng một vài ký ức vụn vặt vẫn còn đọng lại trong tâm trí non nớt.
Cô ta mơ hồ nhớ rằng ở thế giới ngoài kia, cảnh sát là thế lực kiềm chế tất cả. Lực lượng cảnh sát hoàn toàn khác với tổ chức trong trường học này, tuy họ cũng có những thủ đoạn bạo lực tương tự, nhưng mỗi khi sử dụng bạo lực, họ còn có thêm một thứ cảm giác được gọi là “chính nghĩa”.
Chính nghĩa là cái gì?
Khái niệm ấy đã sớm bị quá trình tẩy não của trường học xóa sạch khỏi đầu cô ta, cũng khiến cô ta nghe tới mà khinh bỉ. Nhưng lúc này, ánh mắt của Lâm Việt lại khiến cô ta thoáng nhớ lại chút mùi vị của “chính nghĩa”.
Đối diện với ánh nhìn kiên định lại lạnh lẽo, cô ta cảm thấy như… mình đã làm sai, nói sai gì đó rồi.
Cảm giác ấy… khiến toàn thân cô ta đều khó chịu. Cứ như thể cô ta đã bị một ánh mắt của anh phủ nhận hoàn toàn!
Đúng, chính là nó. Ánh mắt anh nhìn cô ta tựa như đang nhìn loài sâu bọ trong hầm phân.
Vừa khéo, quả thật Lâm Việt cũng cho là vậy. Trong mắt anh, đám thiếu niên thiếu nữ này chính là một bầy giòi bọ, mà với thứ giòi bọ như cô ta, sống trong hầm phân chẳng khác nào sống tại thiên đường, ăn phân cũng là lẽ đương nhiên, không thể bình thường hơn được nữa.
Anh chỉ thấy cô ta thật đáng thương. Ăn phân còn thấy thơm, hết đường cứu chữa.
Nhìn chằm chằm nữ sinh vài giây, cuối cùng Lâm Việt không nói nửa lời rút lại ánh mắt, tiếp tục vùi đầu vẽ trên giấy.
Thiếu nữ cũng im lặng suy tư, không dám lên tiếng nữa.
…
Trong lúc Lâm Việt tập trung vào bản vẽ, tìm cách thiết kế các chi tiết cải tạo, Sứ giả bích vẫn đang quan sát anh.
Xem một lát, nó há miệng ngáp lớn, trầm giọng chửi thề: “Đ**, chả thú vị gì…”
Phong Mặc nhận ra nó đang buồn chán, mỉm cười thăm dò: “Xem anh ta vẽ đúng là không có gì vui. Đợi cải tạo xong ít nhất cũng mất thời gian cả ngày nhỉ? Lẽ nào chúng ta cứ ngồi canh thế thôi? Chẳng bằng tìm gì đó chơi đi.”
Đề nghị của Phong Mặc quả nhiên đã khơi dậy hứng thú của Sứ giả bích. Nó cười híp mắt nhìn hắn, hù dọa nói: “Thật sự muốn chơi với ta hả? Ngươi đừng hối hận đấy.”
Phong Mặc bình thản cười: “Đời tôi chẳng biết hối hận bao giờ. Mà ông cũng không giết được bọn tôi đúng chứ? Tôi đây sợ ông làm gì?”
Sứ giả bích nheo con mắt độc nhất, lộ vẻ không vui: “Làm sao ngươi biết ta không giết được các ngươi?”
Phong Mặc nở nụ cười giảo hoạt: “Thật luôn à? Lúc đầu tôi không dám chắc, chỉ đoán mò tí thôi, nhưng mà phản ứng của ông đã khẳng định hộ tôi rồi – ông thật sự không giết được.”
Nếu có thể giết, thái độ của Sứ giả bích sẽ không giống như lúc này. Chiếu theo tính cách của nó, nó nhất định sẽ nở nụ cười độc ác bỉ ổi, sau đó dùng chính tính mạng của Phong Mặc để chơi một trò chơi góp vui.
Sứ giả bích vung nhẹ xúc tu, coi thường nói: “Đúng thế, ta không giết được. Nhưng thế thì sao? Cái thế giới này là của ta, quy tắc do ta đặt, tuy ta không thể giết các ngươi nhưng có thể cho các ngươi bị thương rồi lại chữa lành, cứ lặp đi lặp lại mấy ngàn lần, đến bao giờ ta chán mới thôi.”
Trong suốt thời gian Sứ giả bích đe nẹt họ, Phong Mặc chỉ nhìn nó cười, không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào khác. Giữa lúc nó đang nói hăng say, ánh mắt hắn có chút đờ đẫn, thế nhưng nó vừa nói xong, đôi đồng tử của hắn lại trong suốt tinh nhanh trở lại.
Nháy mắt vừa rồi, Phong Mặc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Hắn dùng năng lực thẻ của mình dò xét trí nhớ của Sứ giả bích.
Đó là một cảm giác rất huyền diệu. Chính trong khoảnh khắc ấy, dường như có một sức mạnh bí ẩn chỉ dẫn hắn dùng thẻ luân hồi, mà hắn cũng tuân theo sức mạnh kia, ngoan ngoãn kích hoạt năng lực thẻ.
Kỳ lạ hơn nữa là… Sứ giả bích hoàn toàn không phát hiện hắn đang làm gì với nó.
Phong Mặc âm thầm sắp xếp lại những ký ức vừa thấy được từ chiếc hộp kia một chút. Khi một lần nữa nhìn về phía nó, ánh mắt của hắn đã thoáng thay đổi.
Thêm mấy phần đồng tình, cũng mang vẻ trào phúng khó nhận ra.
Vừa biết quá khứ của Sứ giả bích, Phong Mặc cũng lập tức nghĩ ra một cách “đùa giỡn” nó. Hắn phô bày nụ cười vô hại hiền lành, hỏi: “Để tôi đặt ra quy tắc cho chúng ta chơi một ván, ông thấy sao? Nếu ông thắng thì tùy ông muốn làm gì tôi cũng được.”
Là kẻ định đoạt quy tắc, Sứ giả bích quả thật cũng khó tìm ra được hình phạt nào mới mẻ, vậy nên nó chỉ luôn để NPC thay mình nghĩ cách trừng phạt người luân hồi, có điều hiệu quả không tốt lắm. Vừa rồi cũng vậy, nó đã rất mong ngóng hình phạt thái sợi XX của Lâm Việt mà nữ sinh kia nói… Kết quả cô ta quá dễ bị dụ, khiến nó cảm thấy thật cụt hứng.
Nghĩ tới đây, Sứ giả bích thô bỉ chà xát hai xúc tu, phun ra hai bãi dịch nhờn đen đúa quái dị: “Được, nếu ta thắng thì ta sẽ cắt sợi XX của ngươi! Thế nếu ngươi thắng thì sao? Ngươi muốn gì?”
Nếu Phong Mặc đã bằng lòng giao tính mạng của mình ra chỉ để chơi một trò chơi với nó, vậy chắc chắn hắn có mưu đồ.
Phong Mặc nheo mắt liếc về hướng tòa nhà khối cấp ba: “Mười sáu đứa NPC học sinh cấp ba vừa nãy, chính là mười sáu đứa hành hạ Lâm Việt ấy, tôi muốn mạng bọn nó.”
Khóe môi đang cười, nhưng đáy mắt đã bốc lên hơi lạnh.
Sứ giả bích hơi nghiêng đầu: “Thú vị đấy… Để báo thù cho cậu ta hả? Thế ngươi muốn chơi trò gì?”
Nụ cười của Phong Mặc dần dần rút đi.
Hắn chậm rãi lại gần Sứ giả bích. Theo mỗi bước chân, ánh mắt của hắn càng thêm lạnh giá, giọng nói cũng trầm xuống âm u: “Tôi đã xem trí nhớ của ông rồi, tôi biết ông sợ nhất cái gì. Ông sợ phụ nữ, sợ phụ nữ đẹp… Không, nói cho chính xác thì chắc là thiếu nữ tuổi vị thành niên xinh đẹp. Cho nên ông mới khống chế toàn bộ ngôi trường, biến tất cả họ thành kỹ nữ và hạng biến thái. Ông có vui không? Ừ… Xem ra ông không hài lòng chút nào, bởi vì ông phát hiện dù có bôi bẩn bóng ma thời niên thiếu của mình thì linh hồn các nữ sinh đó vẫn tươi sáng nồng nhiệt, cơ thể cũng vẫn thanh xuân mỹ miều… Mà ông hiện tại chẳng qua chỉ là một quái vật xấu xí.”
Biểu cảm của Phong Mặc trở nên cực đoan tột độ, chọc thẳng vào ký ức tăm tối nhất của Sứ giả bích.
Sứ giả bích không khỏi hoảng hốt.
Từ bao giờ?! Hắn dùng năng lực từ lúc nào?
Là kẻ nắm giữ quy tắc của thế giới này, Sứ giả bích cũng tương đương với người quản lý, có thể thấy được tất cả thông tin dữ liệu. Trên lý thuyết, nó phải phát hiện được tất cả mọi việc xảy ra dưới tầm mắt mình mới đúng!
Nhưng vì sao… Tại sao nó lại không phát hiện hắn đã sử dụng thẻ?
Sứ giả bích còn nhận ra số liệu của Phong Mặc đang bắt đầu trở nên mờ ảo, dường như có sức mạnh nào đó quấy nhiễu nó, phủ một tầng sương mù giữa nó và các thông tin kia, khiến nó không cách nào nhìn rõ.
“Sương mù” càng lúc càng đậm, dữ liệu của Phong Mặc cũng ngày càng nhạt đi, phai dần đến khi Sứ giả bích hoàn toàn không thấy được nữa.
Thông tin trên người Phong Mặc cứ vậy tan biến.
Sứ giả bích kinh hoảng.
Nhưng chỉ chớp mắt sau nó bỗng ý thức được chuyện gì, lập tức lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt nó nhìn về phía Phong Mặc như đang nghiền ngẫm và suy xét, xuyên thủng tới tất cả chân tướng.
Phong Mặc không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Sứ giả bích, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.
Cả hai cứ thế mắt đối mắt trao đổi tâm tình, tưởng như cả thế kỷ đã trôi qua.
Lâm Dương Dương, Lý Tư Không và Hạ Hải bên cạnh đều không rõ chuyện gì, chỉ khó hiểu đứng nhìn, không dám quấy rầy họ.
Sứ giả bích đột ngột quay đi trước. Nó lười biếng rung sợi tua dài: “Hừ, thì ra là thế… Ngươi là tên tội phạm truy nã cấp S của chúng ta.”
Chẳng trách nó luôn cảm thấy khuôn mặt của Phong Mặc có hơi quen… Bởi hắn không đeo kính mắt nên nó hoàn toàn chẳng nhận ra, là do nó sơ suất rồi.
Nếu đã vậy, nó vô cùng cam tâm tình nguyện chiều ý hắn, cùng hắn đánh cược một ván cờ này!
Phong Mặc đã xem trí nhớ của nó, tất nhiên cũng biết nó sẽ nhận ra mình, vậy nên hắn mới cho nó đủ thời gian quan sát nhận dạng.
Sứ giả bích dùng xúc tu xoa xoa “cằm”: “Ta sửa yêu cầu hình phạt của ta, nếu ngươi thua thì phải tự sát ngay trước mắt tất cả đồng đội của mình.”
Phong Mặc vui vẻ đồng ý: “Được. Nhiệm vụ của ván cược này là tặng quà sinh nhật cho hoa khôi trường, quà của ai làm cô ta vừa lòng hơn thì người đó thắng.”
Sứ giả bích là người quản lý thế giới, liếc mắt cũng có thể xem toàn bộ ký ức của hoa khôi trường, thậm chí có thể tùy ý sửa chữa ký ức đó sao cho có lợi cho mình. Mà Phong Mặc cũng vậy, chỉ cần sử dụng năng lực thẻ của mình với cô ta, hắn sẽ biết được cô ta muốn gì, kỳ thực có thể coi như hai bên đều ngang tài ngang sức.
Sứ giả bích cười lạnh. Toàn thân nó tỏa ánh sáng đỏ, chớp mắt đã biến hóa thành một thiếu niên có bề ngoài và khí chất xuất sắc, thậm chí còn nổi bật hơn cả Phong Mặc.
Phong Mặc cúi nhìn quần áo dính máu của mình. Hắn mỉm cười không nói gì cũng không có ý định chỉnh trang, nhấc chân đi thẳng về khu nhà của khối cấp ba.
Sứ giả bích trong hình dạng thiếu niên ném cho Lâm Dương Dương ba tấm thẻ cơm và ba xấp tiền chuyên dụng của trường: “Cho các ngươi nghỉ giải lao, đừng quấy rầy bọn ta.”
Nói rồi nó cũng quay lưng đi cùng một hướng với Phong Mặc.
Lâm Dương Dương yên lặng chia thẻ cơm và tiền cho hai đồng đội khác.
Nhìn bóng lưng Phong Mặc, cô khẽ cau mày, im lặng nắm chặt tay.
Hắn đang dùng mạng đánh cược với chiếc hộp ấy? Đúng là điên rồi! Hắn chỉ là một người luân hồi bình thường, còn cái hộp kia chính là thứ tương đương với thần thánh ở thế giới này đó!
Cô có thể nhận ra, Phong Mặc thật sự đã nổi giận!
Vừa rồi khi anh trai bị trừng phạt, cô cũng từng nảy sinh ý muốn báo thù, nhưng cô dám làm giống như hắn, liều mạng trả thù cho anh sao?
Kỳ thực nếu xét từ góc độ tình cảm, cô dám.
Nhưng từ góc độ lý trí, cô biết mình không thể làm vậy. Cô là người sở hữu năng lực hệ chữa trị duy nhất trong nhóm, cô không được đánh cược tính mạng mình, đó là lãng phí.
Mà đối với Phong Mặc… “Lý trí” là thứ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn.
Một con người điên rồ, đưa ra một lựa chọn điên rồ.
Sống mũi Lâm Dương Dương chợt có chút cay cay.
Tuy hắn hành động bất chấp hậu quả, nhưng cũng chỉ có khi bảo vệ Lâm Việt hắn mới có thể thật sự phát cuồng. Nhìn như vậy, cô cảm thấy nếu nói tình cảm của mình với anh trai vẫn còn có giới hạn, lý trí và bản ngã của mình còn chiếm tám phần, vậy sự quan tâm của Phong Mặc với anh chính là mười phần toàn vẹn, không giữ lại chút nào.
Anh cô có thể gặp được hắn… Thật là tốt.