Trò Chơi Tận Thế

Quyển 5 - Chương 154: Kẻ mạnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

37 recipes from MasterChefs best chefs ever

Trên đường tới tòa nhà khối cấp ba, Lâm Việt đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Sứ giả bích.

Nó rải một lớp ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ nhà ăn. Bên trong tòa nhà chìm giữa vầng sáng, vết máu và thi thể nhanh chóng tiêu tan, những dấu tích hư hại trở lại bình thường, quần áo và vết thương của mọi người cũng phục hồi như cũ.

Tất cả đầu bếp đã biến mất, thế nhưng mọi người đều không cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ vì Sứ giả bích đã cho họ một lời giải thích hợp lý, các giáo viên cấp một bắt đầu trèo vào khu bếp, tự giác thay thế nhân viên bếp giúp học trò lấy đồ ăn. Ký ức của các NPC đều quay ngược lại thời điểm Phong Mặc còn chưa giết người, họ vừa nói cười vừa ăn uống, chẳng hề ý thức được mình đã gặp phải chuyện gì.

Có lẽ sau này trong một đêm tĩnh mịch nào đó, đoạn hồi ức kia sẽ bất chợt hóa thành một cơn mơ chân thực đến khó tin, khiến bọn họ hoảng sợ bật dậy từ giấc mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm mình.

Lâm Việt bỗng thấy thái dương trên bầu trời xẹt về hướng tây với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong mấy giây, thời gian của ngôi trường từ giữa trưa đã biến thành buổi chiều.

Các NPC bên cạnh cũng chớp nhoáng tụ lại rồi tản ra, họ vội vội vàng vàng lướt qua, thế nhưng không ai nhận ra sự hiện hữu của Lâm Việt.

Dưới chân anh sáng lên hình dạng một mũi tên, chỉ dẫn anh tiến tới.

Không chờ mong, cũng chẳng hề sợ hãi đối với việc có bao nhiêu hình phạt đang chờ mình, anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh theo mũi tên đi tới.

Cuối mũi tên là một lớp học bình thường.

Trong phòng có phần bừa bộn, bàn học xô lệch, sách vở rơi tứ tung trên sàn, rất nhiều cuốn sách đã bị xé nát, cũng có dụng cụ học tập bị bẻ gãy ném xuống đất, nơi góc tường còn lờ mờ thấy được vết tích từng bị đốt rồi lại dập lửa.

Trên mặt tấm bảng đen của lớp học viết một hàng chữ lớn…

[Các bạn học thân mến, chúng ta tốt nghiệp rồi!]

Là một bảng kỷ niệm tốt nghiệp bình thường. Bên cạnh dòng chữ lớn ghi chi chít tên của hơn ba mươi học sinh, còn có một vài dòng chữ nhỏ bày tỏ sự luyến tiếc, nhắc lại vài kỷ niệm với trường cũ.

Tràn đầy ấm áp, thoạt nhìn có vẻ các học sinh này cũng sở hữu tình cảm như bất kỳ con người bình thường nào.

Nhưng vừa quay đầu nhìn bảng đen cuối lớp học, anh đã biết tất cả sự ấm áp kia chỉ là giả tạo.

Tấm bảng cuối phòng học cũng viết chen chúc vô số dòng chữ, nhưng mỗi một câu đều khiến người ta cảm nhận được sự u ám tà ác…

[Ở thế giới bên ngoài có được trừng phạt thầy cô mình ghét không? Nếu vẫn được thì tốt quá.]

[Tôi rất ghét thầy Trịnh dạy đại số, mọi người cũng ghét ông ta đúng không? Tôi đã bảo cậu em khóa dưới dạy dỗ ông ta rồi, sang năm người bị phạt sẽ là ông ta.]

[Ra ngoài rồi chúng ta vẫn phải làm bạn tốt nhé! Nhớ cho kỹ khẩu hiệu của trường – “Chỉ có chúng ta được đi bắt nạt người khác, không ai được lấn át chúng ta”.]

[Mọi người cố gắng lên, ra ngoài vẫn là anh em tốt!]

Trong phòng học không người, Lâm Việt nhìn chằm chằm những chữ trên hai tấm bảng đen, vẻ mặt không chút thay đổi.

Từng từ từng câu quả thật khiến anh phải cảm thán trong lòng. Lời nhắn của chúng không giống như các học sinh đang tuổi thành niên, trái lại giống một đám tội phạm bước ra từ nhà tù hơn. Trong đầu các NPC đó chỉ nghĩ xem phải làm sao để kéo bè kéo cánh chống lại chứ không hề định thích ứng với xã hội thực tế.

Quy tắc vặn vẹo, thế giới méo mó, quả là thú vị.

Liếc nhìn bên ngoài khung cửa sổ, trên mảnh trời xuất hiện hai dòng thông báo.

[NPC đang chuẩn bị… Tiếp theo, các nhóm NPC sẽ lần lượt vào phòng học, đặt ra cho ngươi yêu cầu tương ứng.]

[Thời gian còn lại: 15 phút 23 giây.]

Lâm Việt lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bục giảng.

Còn mười lăm phút mới tới sao? Cũng không thể cứ để mười lăm phút trôi qua nhàm chán như vậy nhỉ?

Anh chợt nghĩ tới một người rất phù hợp để tán gẫu vài chuyện.

Lâm Việt kích hoạt dị năng của mình – [Tu La bá thể].

Vài chục u hồn trôi lơ lửng sau lưng anh. Anh thu tất cả họ về, chỉ chừa lại một linh hồn duy nhất – tiểu đội trưởng Vương Tiêu Vũ.

Từ lâu anh đã muốn dành thời gian cùng anh ta tâm sự vài lời, thế nhưng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp. Mười lăm phút hiện tại thật vừa khéo.

Lâm Việt bùi ngùi nhìn Vương Tiêu Vũ: “Tiểu đội trưởng, mấy năm qua anh đã chịu khổ nhiều trong Thế giới luân hồi phải không?”

Trạng thái của Vương Tiêu Vũ lúc này không giống như lần xuất hiện đầu tiên. Tinh thần uể oải, anh ta ngơ ngẩn hỏi một câu: “Hả? Ừm… Coi như là rất khổ…”

Lâm Việt cảm thấy bất thường, vội vã lại gần quan sát anh ta, ân cần hỏi: “Anh sao thế?”

Lần trước khi anh triệu hoán tiểu đội trưởng, vẻ mặt anh ta rất hoạt bát, bừng bừng sức sống, nhưng hiện giờ biểu cảm của anh ta lại có phần ngây dại.

Vương Tiêu Vũ khổ sở cau mày, cố lắc lắc đầu, tựa hồ kéo lại được chút sinh lực. Anh ta cười ảo não nhìn Lâm Việt: “Thật ra anh chẳng sống được bao lâu nữa đâu, anh là một linh hồn đặc biệt trong dị năng của cậu, có thể tự suy nghĩ, có ký ức về quá khứ, cũng chẳng biết vì sao. Nhưng mà anh cảm giác được… sức lực đó của anh đang yếu dần, đầu óc càng lúc càng mơ hồ, có rất nhiều chuyện chẳng thể nghĩ ra nữa… Cứ tiếp tục thế này, anh sẽ hoàn toàn chết.”

Lời của Vương Tiêu Vũ khiến sắc mặt Lâm Việt tối lại: “Tức là sao? Anh cũng sẽ biến mất sao…”

Tiểu đội trưởng gượng cười, xoa ấn huyệt thái dương: “Ừ… Anh cố được nhiều nhất vài phút nữa, không được… Đầu óc ngày càng cạn, ký ức cũng ngày càng ít…”

Nói rồi Vương Tiêu Vũ ngồi xuống ghế, nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh ta tựa như một ông lão tuổi xế chiều, trầm tĩnh, mờ mịt, trống rỗng.

Khó khăn lắm mới tìm được linh hồn của chiến hữu cũ, Lâm Việt vốn cho rằng sau này mình sẽ không còn cô đơn nữa, nhưng mới chỉ triệu hoán hai lần, vậy mà tiểu đội trưởng đã sắp biến mất?

Cảm giác mất mát tột cùng bao vây anh. Anh không hé răng, chỉ móc ra gói thuốc lá từ trong nhẫn không gian, yên lặng hút.

Tiểu đội trưởng dõi mắt ngắm tầng không, ánh nhìn dần dần tan rã, mãi tới khi thấy Lâm Việt hút thuốc mới chợt phản ứng: “Anh nhớ… cậu hình như rất thích hút thuốc… Tại sao lại thế?”

Lâm Việt gật đầu: “Ừm. Bởi vì anh từng nói chúng ta giết người nhiều rồi, cũng phải mượn vài thứ thuận tay là lấy được để khống chế tâm trạng, anh bảo hút thuốc dù sao cũng có tác dụng hơn uống rượu một chút.”

Chứng kiến tiểu đội trưởng thật sự bắt đầu mất trí nhớ, Lâm Việt liền nhắc lại lời anh ta từng nói. Dù chỉ là vài ba câu, anh cũng muốn giúp tiểu đội trưởng nhớ lại.

Câu nói của Lâm Việt quả đã giúp tiểu đội trưởng khôi phục một chút ký ức. Ánh mắt anh ta trở nên tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu hồi tưởng: “Đúng thế… Anh thích uống rượu, so với thuốc lá thì rượu có thể khiến bản thân say hơn, tê liệt hơn. Nhưng uống nhiều rượu thì người cũng hỏng, đầu óc kém đi, cơ thể chậm chạp. Anh luôn nghĩ, nguyên nhân anh chết trận dưới tay đám khốn nạn kia có phải cũng bởi vì anh uống nhiều rượu, không đủ nhanh nhạy không…”

Nhân lúc còn vài phần thanh tỉnh, tiểu đội trưởng bỗng cầm lấy tay Lâm Việt, hưng phấn nhớ lại: “Tiểu Lâm, cả đời anh, chuyện anh hối hận nhất không phải đã ra chiến trường, dù chết trận anh cũng chưa từng hối hận. Cậu biết anh hối hận nhất là gì không?”

Lâm Việt cũng nắm chặt lại tay anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh nói đi.”

Tiểu đội trưởng dường như đang nhớ tới rất nhiều sự việc quan trọng, bắt đầu nói không ngừng: “Điều anh hối hận nhất chính là đã mất ý chí chiến đấu trong Thế giới luân hồi, không còn quyết tâm chống lại nó nữa! Cậu đã xem trang mạng xã hội của anh, cậu cũng biết nhỉ, là anh “tự sát”, anh cố ý lựa chọn không đi kiếm tiền, để cho quy tắc của thành Cực Lạc loại trừ mình. Hiện giờ anh cực kỳ hối hận, thật đấy, nếu có thể quay lại lần nữa, anh nhất định sẽ cố gắng chịu đựng, không buông bỏ bản thân.

Dù cho phải vất vả sống trong Thế giới luân hồi cũng… ít nhất… là vẫn còn sống mà, chỉ cần còn sống, bất kể sống bằng hình thái, phương thức gì, miễn là sống sót thì đã là tốt nhất rồi… Thật đấy.

Có điều sau khi chết coi như anh đã làm được một việc tốt, anh đưa Phong Mặc đến bên cạnh cậu rồi. Cố mà bồi dưỡng cậu ta, mầm non tốt đấy, mỗi tội giờ thì tính cách hơi sai lệch.”

Nghe đánh giá của Vương Tiêu Vũ về Phong Mặc, Lâm Việt không khỏi cười khổ: “Ha, em biết là cậu ta rất tốt, nhưng em bồi dưỡng gì được cậu ta đây… Em sắp không tự bảo vệ được cả mình rồi.”

Anh nhìn xuống đôi tay mình. Thoạt trông thật sạch sẽ, nhưng từ khi tiến vào Thế giới luân hồi, đôi tay này đã trực tiếp hay gián tiếp dính đến bao nhiêu mạng người? Thậm chí bản thân anh cũng không nhớ rõ. Vì tình thế bức bách, ngay chính anh cũng bắt đầu ngày càng để tâm đến lợi ích của mình và các đồng đội, không dám tùy tiện phân phát lòng thiện lương nữa.

Cứu NPC có thể sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu, cứu người luân hồi có thể sẽ bị cắn ngược một cú. Đánh cược bản thân và đồng đội để làm việc tốt? Anh muốn làm việc tốt, nhưng anh không phải thánh mẫu, anh thực sự không làm được.

Dưới áp lực nặng nề như vậy, anh sợ rằng chút chính nghĩa mang về từ quân đội cũng sẽ dần dần bị xói mòn…

Muốn giữ được bản tâm của mình còn khó, anh thật có thể thay đổi Phong Mặc hay sao?

Vương Tiêu Vũ nhận ra, Lâm Việt đang mất phương hướng.

Bởi anh ta cũng là một quân nhân, cũng từng mất phương hướng như vậy, mà cuối cùng anh ta lại lựa chọn trục xuất chính mình.

Anh ta không muốn nhìn thấy Lâm Việt đi con đường cũ của mình nữa. Đã từng là một người lính, tam quan đã được đúc thành, Lâm Việt không nên sa ngã. Đây không phải con đường bọn họ nên đi, con đường đó sẽ không giúp họ chạm tới hạnh phúc.

Vương Tiêu Vũ khẽ buông lỏng tay Lâm Việt, đặt tay trên vai anh, dùng thái độ nghiêm túc chưa từng có khuyên nhủ: “Trong quy tắc của Thế giới luân hồi, cậu giờ vẫn là kẻ yếu, kẻ yếu phải chấp nhận số phận, không đáng xấu hổ. Thế nhưng…”

Anh ta cao giọng nhấn mạnh, đôi mắt phát ra ánh sáng kiên nghị: “Thế nhưng! Cậu phải làm kẻ mạnh! Lâm Việt, nghe cho kỹ đây, cậu phải làm kẻ mạnh! Trên con đường trở thành kẻ mạnh, cậu thậm chí có thể không từ thủ đoạn! Nhưng sau khi trở thành kẻ mạnh, cậu tuyệt đối phải nhớ, phải lần nữa lại làm một người tốt.

Muốn làm người tốt, đầu tiên cậu phải nắm giữ sức mạnh. Người tốt không có năng lực chỉ là một thằng ngu mềm yếu không ai cứu nổi, đến tự bảo vệ bản thân cũng chẳng xong, cậu phải có sức mạnh mới có thể làm người tốt, cậu nhớ kỹ điều này! Nó là thứ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”

Lời của Vương Tiêu Vũ khiến dòng chảy vẫn luôn tắc nghẽn trong nội tâm Lâm Việt chợt được khơi thông.

Đúng vậy.

Từ nhỏ đến lớn, nền giáo dục được nhận và hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh đều dạy anh phải làm một người tốt, phải làm việc thiện. Cũng bởi những điều đó mà anh luôn cảm thấy đè nén khi sống giữa Thế giới luân hồi, bởi những hành động của anh dường như không cách nào thống nhất với những suy nghĩ trong lòng.

Linh hồn cắm rễ tại thiên đường, luôn hướng tới nơi đẹp đẽ tươi sáng. Cơ thể lại đắm trong địa ngục, chỉ cầu mong tự bảo vệ mình.

Cảm giác phân tách này khiến anh rất hoang mang.

Mà những gì Vương Tiêu Vũ nói đã tháo gỡ nút thắt luôn chôn chặt trong lòng anh.

Không phải anh không thể làm người tốt. Nguyên nhân căn bản là vì anh quá yếu!

Quá yếu!

Quy tắc của Thế giới luân hồi vặn vẹo biến thái, cái giá để làm người tốt tất nhiên sẽ cao hơn bình thường nhiều. Chỉ có khi đủ mạnh, mạnh đến có thể dùng sức lực để thống nhất lòng người thì anh mới xứng đáng được đứng trên thế giới này mà làm một người tốt.

Sau khi nói dứt một hồi, ánh mắt tiểu đội trưởng lại từ từ tan rã, ảm đạm.

Bàn tay anh ta đặt trên vai Lâm Việt chầm chậm rơi xuống. Tranh thủ chút lý trí cuối cùng, anh ta gắng gượng giơ cao cánh tay phải, đứng thẳng cơ thể, chào theo nghi thức quân đội với anh.

Viền mắt Lâm Việt nóng lên. Anh đáp lễ tiểu đội trưởng bằng thế chào quân đội.

“Cám ơn.”

Anh chật vật bật ra hai tiếng từ hai hàm răng cắn chặt.

Cảm ơn tiểu đội trưởng.

Cảm ơn anh ấy đã đưa Phong Mặc tới bên cạnh anh, có rất nhiều chuyện anh không đủ tàn nhẫn ra tay, Phong Mặc đã thay anh làm, rất nhiều lần trong lúc nguy cấp cũng là Phong Mặc giúp anh vượt qua, nhờ có thân phận đặc thù của Phong Mặc mà anh và em gái có thể bình an sống tới bây giờ… Tất cả những may mắn không gì sánh bằng đó đều là do tiểu đội trưởng trao tặng.

Cũng cảm ơn tiểu đội trưởng đã thắp cho anh một ngọn đèn sáng ngay thời điểm anh mê muội nhất. Sinh mạng của anh được an toàn là do anh ấy gián tiếp che chở, còn linh hồn anh được yên ổn là nhờ anh ấy chỉ dẫn.

Mà anh, trừ một thế chào theo quy cách quân đội và một câu cảm tạ, anh chẳng thể cho anh ấy bất cứ thứ gì.

Lâm Việt cảm thấy rất đau khổ.

Vương Tiêu Vũ dùng cặp mắt trống rỗng nhìn Lâm Việt, nhẹ nhàng nở nụ cười, nặn ra hai chữ cứng ngắc…

“Khách sáo…”

Sau hai chữ này, Vương Tiêu Vũ hoàn toàn không còn nói chuyện được nữa. Ánh mắt anh ta linh động trở lại, mỉm cười đứng trước Lâm Việt, đợi anh điều khiển.

Nhưng Lâm Việt biết, tiểu đội trưởng đã hoàn toàn chết rồi, Vương Tiêu Vũ trước mắt này cũng giống như những chiến hữu khác trong dị năng [Tu La bá thể] của anh, chỉ là một hồi ức ngưng tụ.

Anh vẫn chưa từ bỏ hy vọng, thử gọi một tiếng: “Tiểu đội trưởng?”

Linh hồn Vương Tiêu Vũ chỉ cười không đáp.

Cô đơn vô bờ tràn tới vây quanh Lâm Việt, đè ép khiến anh cảm thấy ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Anh nhìn điếu thuốc cháy rực giữa hai ngón tay, bóp tắt nó, yên lặng thu hồi dị năng.

Từ giờ, thứ như thuốc lá này nên bớt hút đi thì hơn. Anh đã biết tiếp theo phải làm gì, không cần tiếp tục dùng cơn nghiện gây mê chính mình nữa.

Nhìn đồng hồ đếm ngược bên ngoài khung cửa, trái tim Lâm Việt bỗng bình tĩnh lại.

Anh đã tìm được điểm mấu chốt, đó chính là anh không đủ mạnh. Bất luận nội tâm hay năng lực, anh đều phải cố gắng trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Mà muốn mạnh lên, nhất định phải vượt qua thử thách của Sứ giả bích, rời khỏi thế giới này. Anh sẽ chống đỡ tất cả, dù chiếc hộp kia muốn chơi trò chơi gì anh cũng có thể “tiếp đón” tới cùng!

Anh trái lại muốn xem xem, người cười cuối cùng là anh hay chiếc hộp thối tha đó.