Trò Chơi Tận Thế

Quyển 4 - Chương 134: Lão đội trưởng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*Trong chương này có nhắc đến các chiến sĩ gìn giữ hòa bình, thì theo wiki nó thế này:

Gìn giữ hòa bìnhđược Liên Hiệp Quốc xác định là “một cách giúp đỡ những nước bị tàn phá do xung đột để tạo ra các điều kiện cho hoà bình”. Những quân nhân gìn giữ hòa bình theo dõi và giám sát tiến trình hòa bình trong những vùng hậu xung đột và giúp đỡ những cựu chiến sĩ trong việc thực hiện những thỏa thuận hoà bình mà họ đã ký. Các sự hỗ trợ như vậy có nhiều dạng, gồm phương pháp xây dựng lòng tin, thỏa thuận về việc chia sẻ quyền lực, hỗ trợ bầu cử, củng cố luật pháp, và việc phát triển kinh tế – xã hội. Lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp quốc có thể bao gồm những người lính, những cảnh sát dân sự và các dân thường khác.

Không biết trong truyện có sử dụng ý nghĩa tương đương không, nhưng tớ thấy nó cũng hợp lý đấy mọi người ạ.)

Kt quả hình ảnh cho yogurt

Lâm Việt cũng bất ngờ với hiệu quả của dị năng này.

Tất cả u linh bay sau lưng anh đều xuất hiện với diện mạo bình thường, giống như người đang sống, nếu không phải bởi họ đang lơ lửng giữa không trung thì không thể nhìn ra họ là một đoàn quân u hồn. Trên gương mặt các thần thủ hộ đó cũng không có oán khí, ngược lại đầy vẻ phấn chấn hứng khởi!

Có người vỗ nhẹ bả vai Lâm Việt, tiếng nói trầm thấp hùng hậu vang lên…

“Tiểu Lâm Tử, đã lâu không gặp!”

Lâm Việt quay đầu, nhìn thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Là lão đội trưởng, Vương Tiêu Vũ.

Tuy gọi là “lão đội trưởng” nhưng anh ta kỳ thực chỉ lớn hơn Lâm Việt ba tuổi, mà khi anh ta chết trận cũng mới chỉ 25, còn rất trẻ.

Sinh mạng của anh ta mãi mãi dừng lại ở năm 25 tuổi ấy, nhưng Lâm Việt đã 28 tuổi rồi, từ kém anh ta ba tuổi trở thành hơn anh ta ba tuổi.

Lâm Việt không xác định được các thần thủ hộ có mang theo ký ức khi còn sống không.

Sau một thoáng ngẩn ngơ, anh chợt nhận ra đây không phải lúc hồi tưởng. Hai huyết thi đã xông tới phía anh rồi!

Lâm Việt đứng vững, bắt đầu thận trọng cảm nhận dị năng của mình, suy nghĩ phương pháp sử dụng năng lực mới.

Vừa nghĩ tới đây, một vài thông báo lập tức xuất hiện trong đầu anh.

Anh đã hiểu sơ lược về cách điều khiển thần thủ hộ. Mỗi thần thủ hộ đều có năng lực riêng của mình, cấp bậc tương đương với một người sở hữu dị năng cấp một, mà anh có thể khống chế được tối đa năm người sử dụng năng lực cùng lúc. Khả năng của bọn họ thực tế không quá mạnh, nếu trực tiếp đối kháng với kẻ thù, dị năng cấp ba của anh chưa chắc có thể thắng được những người mang dị năng cùng cấp khác. Tuy nhiên năng lực này lại vô cùng linh hoạt, rất phù hợp để sinh tồn.

Lâm Việt cũng không kịp tìm hiểu thông tin về các u linh, chọn ngẫu nhiên năm chiến hữu quen mặt từ đoàn quân thần thủ hộ phía sau.

“Trương Ninh, Trịnh Đông Thăng, “Mã Hầu*”, 599, 988!”

(*Mã: ngựa, hầu: khỉ.)

Có vài chiến hữu anh đã quên tên, chỉ còn nhớ biệt danh hoặc vài chữ số cuối trong số hiệu của họ. Nhưng bất kể anh gọi bằng tên thật hay không, những thần thủ hộ đó đều lập tức nhận ra anh đang gọi mình, năm người chuẩn xác bay ra từ trong đội ngũ, chắn phía trước anh.

Lâm Việt cho rằng dị năng của họ hẳn có liên quan tới sở thích khi còn sống. Năm người anh tùy tiện gọi ra đều là những chiến sĩ có năng lực tác chiến rất mạnh.

Về phần rốt cuộc sau khi biến thành thần thủ hộ họ có dị năng gì… anh cũng không rõ. Có điều lòng tin vào năng lực lúc sinh tiền của họ khiến anh cảm thấy họ cũng sẽ không yếu.

Năm chiến sĩ u linh xuất kích.

Người ra tay đầu tiên là Trương Ninh. Trương Ninh là một nữ quân nhân luôn cười híp mắt, bề ngoài không nổi bật, cao chừng 160cm, đứng giữa một đám đàn ông cao lớn có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Nhưng năng lực và vóc người của cô hoàn toàn không tương xứng.

Trương Ninh một bước lao lên phía trước nhất, hai tay mở ra, một tấm khiên bằng xương trắng rất lớn xuất hiện. Tấm khiên xương cao hơn ba mét, rộng hơn hai mét, hai tay Trương Ninh nắm chặt tay cầm nằm hai bên, khom mình giấu trọn thân thể sau lá chắn đó.

Đoàn u linh mà Lâm Việt đột ngột triệu hồi ra khiến hai con huyết thi hoảng sợ. Chúng không dám cứng đối cứng, thấy Trương Ninh bật ra tấm khiên liền lập tức lùi về sau, chạy trốn vào một góc.

Thấy chúng bỏ trốn, Trương Ninh nhếch miệng cười, nâng tấm khiên khổng lồ trong tay lên.

Cô hành động có vẻ vất vả, xem ra cũng khó mà gánh nổi trọng lượng này. Giơ tấm khiên lên cao, cô chuyển nó cho “Mã Hầu” bên cạnh.

“Mã Hầu” họ Trương, vẻ ngoài đôn hậu cường tráng, hoàn toàn không có nét gì giống khỉ, lý do bị gán cái biệt danh như vậy là bởi câu cửa miệng của cậu ta là “khỉ ngựa”, thường hay dùng “khỉ ngựa” để mô tả các chiến hữu khác, lâu dần cái danh hiệu này lại rơi ngược lên đầu cậu ta.

Năng lực của “Mã Hầu” là gia tăng sức lực. Cậu ta một tay nhận lấy tấm khiên xương, dùng nó làm đĩa ném, quăng mạnh về phía một con huyết thi.

Đó là huyết thi bò sát. “Mã Hầu” vốn nhắm vào đầu nó, cuối cùng bởi tốc độ của nó quá nhanh, tấm khiên chỉ đập trúng chân sau.

Quái vật bò sát trúng đòn kêu lên vài tiếng, lê cái chân bị thương bò sang một bên. Vừa rồi nó đã bị Lâm Việt đánh bị thương một tay, giờ chân cũng gãy, thoáng chốc trở nên vô cùng yếu ớt.

Cú va chạm khiến tấm khiên xương trắng nứt toác, vỡ thành hai mảnh rồi tiêu tán. Màu sắc u hồn Trương Ninh cũng ảm đạm theo, chuyển màu xám lạnh.

Cô đã sử dụng năng lực một lần, không thể tiếp tục trợ giúp Lâm Việt trong trận chiến này nữa. Cũng theo quy luật đó, sau khi ném tấm khiên, màu sắc của “Mã Hầu” cũng rút đi, cậu ta yên lặng trôi tới cuối đội ngũ.

Huyết thi bò sát đã bị phế mất quá nửa, đây là thời cơ tốt để tấn công!

“Xuất kích!”

Lâm Việt trầm giọng quát lên, lao lên đầu chiến tuyến. Anh vọt tới trước mặt huyết thi bò sát, rút ra một cây dao phay từ nhẫn không gian, mục tiêu là đầu quái vật!

Đầu nó tất nhiên không nằm ở vị trí thông thường. Não con quái mọc ra ở bụng, được bảo vệ bởi một lớp mạch máu và cơ bắp, xuyên qua đó có thể lờ mờ thấy bộ óc đang nhúc nhích bên trong.

Thấy Lâm Việt xách dao xông lại, quái vật vội vã đổi tư thế bảo vệ não mình.

Có điều ba chiến hữu mà Lâm Việt đã gọi ra cũng không chấp nhận cho nó cơ hội đó.

Ba người Trịnh Đông Thăng, “599”, “988” cùng nhau tấn công huyết thi bò sát.

Năng lực của Trịnh Đông Thăng là tìm kiếm nhược điểm của kẻ địch. Anh ta hạ thủ tàn nhẫn, nháy mắt đã tìm được vị trí yếu ớt nhất của nó, bẻ gãy cái chi trước từng bị Lâm Việt đánh bị thương.

Năng lực của “599” là cát lún. Anh ta biến nền đất dưới chân huyết thi thành dòng cát chảy, con quái vốn đang bị thương, ra sức giãy giụa vài lần vẫn không thể rút mình ra khỏi đó.

Năng lực của “988” là nhiệt độ cao. Hai tay anh ta phát ra ánh sáng đỏ, tóm lấy “cổ” quái vật, lớp ngoài cùng của cái “cổ” kia tỏa ra mùi khét nồng nặc, bị thiêu cháy đen, ba chiến sĩ hợp lực bẻ, tức thì bẻ gãy đôi cần “cổ” yếu ớt.

Giữa tiếng kêu gào của con huyết thi bò sát, Lâm Việt cùng ba chiến hữu lật ngửa thân thể nó lên, giơ đao chặt xuống bộ óc của nó.

Dưới sự phối hợp của anh và năm u hồn, con quái đã chết. Ba u hồn chiến sĩ cũng hóa thành màu xám tro, dạt về phía sau anh.

Con huyết thi còn lại đã bị đoàn quân u linh sau lưng Lâm Việt dọa chạy mất tích, tạm thời sẽ không tới gây khó khăn cho anh nữa.

Lâm Việt quay đầu nhìn những u linh kia.

Đếm qua một lượt, tổng cộng có bốn mươi thần thủ hộ u hồn, chỉ có hai người là một cặp bé gái song sinh bị bắt làm con tin mà anh đã từng cứu, ba mươi tám người còn lại đều là chiến hữu từng cùng anh kề vai sát cánh, xông pha chiến trường.

Trên gương mặt họ đều mang thiện ý. Anh nhìn từng gương mặt quen thuộc, biết bao lời muốn nói đến bên môi lại khó lòng bày tỏ, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Họ có thật là linh hồn các chiến hữu kia? Hay đó chỉ là thứ mà Thế giới luân hồi mô phỏng lại dựa vào trí nhớ của anh?

Không thể trùng hợp như vậy… Giả thuyết thứ hai có khả năng cao hơn một chút.

Tuy biết rõ họ rất có thể là giả, Lâm Việt vẫn nhẹ giọng nói một câu: “Đã lâu không gặp.”

Những u linh chỉ mỉm cười với anh, không ai trả lời, chỉ cười vô cùng rạng rỡ.

Ngoại trừ lão đội trưởng vừa rồi có nói một câu, từ khi xuất hiện tới giờ không có người nào cất tiếng. Đội quân thần thủ hộ nhìn anh tựa như một đám người máy đã được lập trình sẵn, đang đợi anh ra mệnh lệnh.

Lòng Lâm Việt nặng trĩu.

Phản ứng lãnh đạm như vậy?

Quả nhiên đều là giả…

Nhưng dù là giả, chứng kiến những gương mặt quen thuộc ấy, anh vẫn không khỏi chìm vào hồi ức…

Toàn bộ đại đội binh lính của họ vốn chỉ là công binh hoặc lính quân vận, bản thân Lâm Việt cũng gia nhập đội ngũ với tư cách lính quân vận, sau đó hoàn cảnh nơi chiến khu ngày càng phức tạp, bọn họ cũng được bồi dưỡng cả các hạng mục năng lực của chiến sĩ bình thường.

Khi còn sống, đội của Lâm Việt luôn oán giận nói mình là đội lính gìn giữ hòa bình xui xẻo nhất từ trước tới giờ.

Nước Bàn Cổ rất bảo vệ binh lính của quốc gia, luôn cố gắng không để các chiến sĩ gìn giữ hòa bình của mình chết nơi đất khách. Để bảo vệ tính mạng họ, nước Bàn Cổ luôn có vẻ khá “nhút nhát”, còn từng nhiều lần vì chuyện đó mà bị các quốc gia khác trào phúng.

Khi Lâm Việt được điều tới gia nhập vừa vặn là tròn năm mươi năm bộ đội gìn giữ hòa bình Bàn Cổ được thành lập. Trong năm mươi năm ấy, số chiến sĩ tử vong ngoài biên giới còn chưa quá 100 người.

Thế nhưng chuyện lớn lại nhất định phải xảy ra với đội ngũ của anh.

Khu vực họ đóng quân có một nhóm quân phản kháng điên cuồng. Nước Bàn Cổ là một trong những nước lớn, kẻ địch bình thường sẽ không dám tấn công gây hại đến người Bàn Cổ, nhưng đám quân phản kháng này đã bị thủ lĩnh của họ tẩy não thành một đám chó điên, thấy ai cũng dám cắn.

Lần đầu tiên họ bị những kẻ kia tập kích, Lâm Việt cũng có mặt. Căn cứ của anh tổng cộng chỉ có hơn ba trăm người, một lần ấy đã hy sinh 135 chiến hữu, mà những chiến sĩ trước mắt anh hiện tại có quá nửa là người mất mạng vào ngày đó.

Kế tiếp chính là vòng lặp vô tận của phản kháng, báo thù, giao chiến… Đại đội bọn họ bình quân mỗi tháng đều tổn thất mười người, tiếp theo lại có một số người mới được bổ sung.

Nước Bàn Cổ đang tiến hành một số nghiên cứu y học tại chiến khu, có loại mẫu vật chỉ có thể lấy được từ núi tuyết ở đó. Để bảo vệ địa bàn nghiên cứu quan trọng, từng nhóm binh sĩ đến rồi lại đi, mỗi người đều tự nguyện xung phong, chưa bao giờ có người bất mãn.

Đó là một cơn ác mộng.

May sao, thời gian ác mộng chỉ kéo dài nửa năm, trong ba năm còn lại bọn họ không thê thảm đến thế.

Sau ba năm, các binh sĩ có thể tự do rút lui, thế nhưng Lâm Việt và sáu chiến hữu cùng đội lại sống chết không chịu đi.

Họ lựa chọn ở lại chiến khu thuần túy là vì báo thù. Họ hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy đám quân phản kháng bị tiêu diệt, mong có thể trả thù cho những đồng đội đã chết.

Đáng tiếc, đoàn quân phản kháng kia được một cường quốc hậu thuẫn, mãi cho tới khi Lâm Việt kết thúc thời hạn nghĩa vụ quân sự, nhóm phản kháng vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn.

Hiện tại nhớ tới, Lâm Việt cảm thấy có lẽ trong ba năm cuối cùng trên chiến trường, tình trạng tâm lý của anh đã có vấn đề. Bắt đầu từ thời gian đó, anh có khuynh hướng phân liệt cảm xúc, khi tinh thần căng thẳng cao độ sẽ có một kiểu tính cách, khi thả lỏng lại biến thành một kiểu tính cách khác.

Lâm Việt thở dài, thoát ra khỏi dòng hồi ức.

Thời gian sử dụng dị năng còn tám phút. Anh dự định cân nhắc năng lực của các u linh khác một chút, xem xem có thể giúp mình bảo mệnh hay không.

Trong lúc Lâm Việt đang kiểm tra những thần thủ hộ của mình, lão đội trưởng xếp tại hàng đầu tiên nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt rồi bỗng ha ha cười một tiếng: “Xem vóc dáng cậu thế này… Xuất ngũ nhiều năm rồi hả? Không chắc người như hồi ở bộ đội!”

Đôi mắt Lâm Việt thoáng mở to. Anh liếc nhìn từng khuôn mặt cứng ngắc sau lưng lão đội trưởng – những chiến hữu im lặng không nói một lời.

Lại nhìn về phía tiểu đội trưởng.

Không đúng!

Vì sao biểu cảm của lão đội trưởng lại sống động hơn hẳn những người khác như vậy?

Nét cười của lão đội trưởng càng thêm tươi: “Đừng suy nghĩ nữa, họ đều là giả, chỉ có một mình tôi là thật. Xem ra chỉ có hai ta tới Thế giới luân hồi thôi, có duyên thật đấy.”

Anh biết. Nhiều chiến sĩ u linh như vậy, không thể có chuyện tất cả đều là thật.

Nhưng lão đội trưởng lại là thật!

Điều này khiến anh mừng vui vô cùng! Dù chỉ có một linh hồn thôi, anh vẫn không khỏi xúc động.

Lâm Việt ôm lấy lão đội trưởng, kích động gọi tên anh ta: “Vương Tiêu Vũ? Anh còn “sống”?!”

Lão đội trưởng giơ nắm đấm nhẹ nhàng đập lên đầu anh: “Hừ, gọi tôi là tiểu đội trưởng.”