*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền mất máu quá nhiều, chạy được lâu như vậy mà không ngất xỉu hoàn toàn nhờ vào ý chí muốn sống chống trụ. Vừa dừng lại nghỉ ngơi, cả hai vội vàng xin nước của Lâm Việt, liên tục uống từng hớp lớn bổ sung lượng nước đã mất.
Margaret và Anthony đã lớn tuổi, thể lực không tốt. Họ thở hổn hển nói không nên lời, nếu không được nghỉ ngơi có lẽ sẽ đột tử mất.
Uông Tư Thần đang rất sợ hãi, tuy nó đã bịt kín hai mắt nhưng vẫn có thể nghe rõ âm thanh khi đám quái vật giết người. Những người bị tấn công gào thét chói tai, mỗi tiếng kêu đều khiến nó sợ đến run lên bần bật.
Lâm Việt ngồi xuống chỉnh lại quần áo, Uông Tư Thần ôm cánh tay anh, ngồi sụp trên đất nức nở khóc, chẳng mấy chốc vải gạc trên mắt đã ướt đẫm. Trong lúc họ chạy trốn băng vải kia vốn đã nửa tuột ra, giờ cậu nhóc vừa khóc lại càng thêm lỏng.
Xuyên qua khe hở trên vải thưa, Uông Tư Thần có thể nhìn thấy mặt Lâm Việt, cũng nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Phòng bệnh phổ thông trong mắt nó lại như địa ngục đẫm máu.
Uông Tư Thần hốt hoảng kéo vải gạc che khuất tầm nhìn, khóc càng thêm tủi.
Lâm Việt lấy ra một cuộn vải gạc mới, đổi băng cho nó. Anh vừa quấn băng vừa trấn an cậu bé vài câu, tâm trạng của nó cũng nhanh chóng bình ổn lại, không còn khóc nữa.
Vốn dĩ bọn họ đã là tổ hợp không tốt lắm, hiện giờ…
Margaret và Anthony – già.
Uông Tư Thần – yếu.
Tiểu Tuyền – bệnh.
Tiểu Cơ – tàn.
Được lắm, một nhóm người già yếu bệnh tàn.
Lâm Việt nhìn đội ngũ của mình, đích xác cảm thấy thật đau đầu.
Anh có thể không để bụng chuyện sống chết của NPC, nhưng nếu những người mới này đã vào đội của mình thì anh sẽ quan tâm sống chết của họ, nghiêm túc tính toán cho họ.
Chợt nghĩ tới một việc, anh hỏi Tiểu Cơ: “Thẻ của Margaret và Anthony cô để đâu rồi?”
Tiểu Cơ lau nước bên khóe miệng, lấy thẻ trong túi ra đưa cho anh, mặt đầy hổ thẹn: “Thẻ của ông bác kia tôi dung hợp rồi, còn của bà bác đây… Tôi không biết tiếng Anh, anh giúp tôi nói một tiếng xin lỗi được không?”
Lâm Việt nhận thẻ của Margaret, trả lại cho bà rồi chuyển lời xin lỗi của Tiểu Cơ.
Anthony và Margaret chỉ thở dài, thương lượng vài câu rồi lựa chọn tha thứ cho cô.
Còn kẻ bắt cóc thực sự – Tiểu Tuyền trái lại vẫn không có chút hổ thẹn. Kể từ khi quay lại cùng lúc với cậu ta, Tiểu Cơ chưa từng liếc cậu ta lấy một lần, không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không có thời gian hỏi.
Hai phút sau, Lâm Việt không nhìn đến vẻ mặt mệt mỏi rã rời của bốn người mới, lập tức đứng lên xuất phát tới địa điểm kế tiếp.
Chỉ cần bọn họ còn giữ một hơi thở, không mệt chết là được. Không thể ham mê chút thanh nhàn này, nếu không họ sẽ chết rất thảm.
Lâm Việt dẫn mọi người chạy về phía cửa hông tòa nhà. Vừa đi tới cửa, chưa kịp bước ra một bước, Lâm Việt đã đúng lúc thu chân về, né sang một bên núp sau khung cửa, nâng tay ra hiệu cho những người khác “dừng lại”.
Lâm Dương Dương, Tiểu Cơ, Tiểu Tuyền, Margaret, Anthony đều lập tức dừng chân. Chỉ có Uông Tư Thần không nhìn thấy gì cũng không biết Lâm Việt vừa ra hiệu, lại bước về phía trước một bước.
Lâm Dương Dương vội vàng kéo tay cậu bé, bịt miệng rồi ghé sát tai nó, khẽ “suỵt” một tiếng.
Uông Tư Thần dừng bước, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm Dương Dương, nắm chặt bàn tay cô.
Mọi người đứng bên cửa nhìn ra.
Ngoài đó là một con huyết thi!
Ánh đèn từ cửa sổ tòa nhà nội trú chiếu sáng khoảng đất trống bên dưới.
Máu đỏ tươi rắc xuống, bung nở từng đóa huyết hoa yêu dị, giữa nền đất còn có bảy tám thi thể lẳng lặng nằm yên. Một con huyết thi đang úp sấp trên một trong số những thi thể, gặm ăn gương mặt xác chết.
Đây là lần đầu tiên nhóm Lâm Việt nhìn thấy huyết thi ở khoảng cách gần như vậy. Ngay cả Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền, tuy từng bị huyết thi gây thương tích nhưng lúc đó họ không có tâm trạng để ý tới hình dáng thật sự của nó, hiện giờ chứng kiến… khiến bọn họ cảm thấy vừa phẫn nộ vừa ghê tởm.
Những con huyết thi này vậy mà lại có mấy phần giống quái vật trong mắt Uông Tư Thần, cũng là bắp thịt lộ ra bên ngoài, da lông xương khớp, mỡ cơ nội tạng dính lẫn với nhau, tựa như có ai dùng máy trộn bê tông nghiền nát rồi lần nữa đắp nặn thành hình.
Thứ mà con huyết thi đang dùng để ăn xác kia không phải là khuôn mặt, đó là hai cái miệng giữa lòng bàn tay. Hàm răng của nó va chạm với xương cốt của thi thể, phát ra tiếng cọ xát chát chúa.
Két két… Két két…
Âm thanh khiến da đầu người nghe tê dại.
Con huyết thi này chỉ cách họ vẻn vẹn hơn hai mươi mét. Trong lòng Lâm Việt run lên, rất sợ nó phát hiện ra bọn họ, may sao nó quá tập trung với “món ăn” của mình, tựa hồ không nhận thấy họ đang ở gần.
Thấy nó ăn vui vẻ như vậy, Lâm Việt quyết định nhân cơ hội tránh xa.
Anh dùng một động tác đơn giản làm dấu với các đồng đội, ra hiệu họ di chuyển lên tầng hai.
Đáng tiếc, toàn đội chỉ có Lâm Dương Dương hiểu được thủ hiệu của anh. Uông Tư Thần quấn băng không nhìn thấy, bốn người khác lại đều mơ hồ không rõ.
Lâm Dương Dương cũng không có thời gian giải thích nhiều. Cô kéo tay Uông Tư Thần, ra sức ra hiệu gọi bốn người khác đi cùng mình, cũng nhắc họ đừng phát ra âm thanh quá lớn. Dưới sự cố gắng điên cuồng của cô, bốn người kia như sực tỉnh giấc mộng, vội vội vàng vàng theo cô rời đi.
Lâm Việt chủ động phụ trách bọc hậu. Sau khi các đồng đội đều đã lên tầng, anh mới nhẹ nhàng lui lên.
Trong lúc lặng lẽ rút lui, anh cảm thấy tiếng tim đập của mình như bị phóng đại đến mấy chục lần, ngay cả tiếng kêu khóc của đám NPC phía xa cũng không át được âm thanh trong lồng ngực.
Thình thình, thình thình.
Lâm Việt nương theo nhịp tim của mình lùi lại phía sau.
Con huyết thi bên ngoài vẫn đang nghiêm túc nhấm nháp thi thể, không nhận ra sự tồn tại của anh.
Lâm Việt vừa di chuyển vừa nhìn chằm chằm con quái vật, cẩn thận ghi nhớ hình dạng của nó.
Giữa hai lòng bàn tay nó có hai cái miệng, bộ lông trắng phủ đầy khuôn ngực, nơi mắt trái là một quả cầu lông đang cử động, rung lên theo động tác gặm cắn. Vị trí gót chân nó đính một đôi tai thật dài, rất mỏng lại trần trụi không lông, mạch máu hằn rõ như gân lá. Đôi tai kề sát lớp máu thịt của huyết thi, nhuốm màu máu đỏ thẫm, nếu không phải anh quan sát kỹ thì quả không nhìn ra đó là hai lỗ tai.
Tai thỏ?
Lâm Việt không dám quan sát nữa, tiếp tục rút lui, cất bước lên cầu thang.
Anh vừa lên hai bậc thang, bên trên bỗng vọng tới một tiếng “cạch” nhỏ.
Âm vang rất nhẹ, như có người đụng rơi một chiếc cốc nhựa. Sau tiếng “cạch” đó là âm thanh cốc nhựa xoay tròn trên mặt đất, tiếp theo tiếng động đột ngột dừng lại, chiếc cốc đang xoay hẳn đã bị ai đè lại rồi.
Động tĩnh bất ngờ này khiến Lâm Việt lập tức dừng chân, nhìn về phía con huyết thi cách một khoảng bên ngoài.
Quái vật còn đang tập trung ăn xác, duy trì một tư thế không thay đổi, ngay cả hai con mắt trên đầu vai nó cũng dán chặt trên thi thể, không liếc qua anh lấy một lần.
Nhưng anh có thể thấy rõ hai tai của nó đang cử động!
Đôi tai dài trên gót chân huyết thi hơi giãn ra, sườn lỗ tai chuẩn xác hướng về phía anh rồi lại chuyển qua hướng tầng hai.
Nó đang nghe.
E rằng từ đầu tới cuối nó vẫn luôn nghe tất cả những âm thanh mà họ phát ra!
Anh lập tức nghĩ ra một con đường có thể tới nhà xác nhanh hơn.
Anh đã chú ý, nhưng không thể để con huyết thi kia phát hiện anh đã nhận ra, như vậy mới khiến nó buông lỏng cảnh giác hơn một chút.
Lâm Việt làm bộ không phát hiện ra hai tai thỏ của nó, lại khẽ khàng lẻn lên tầng hai.
Quả nhiên, thấy anh vẫn cẩn thận đi tiếp, đôi tai của huyết thi yên tâm thu về, tiếp tục gặm nhấm thi thể.
Lâm Việt lên tầng hai, dẫn những người khác đi về phía cuối hành lang. Anh dự định đưa cả đội tới một hướng khác, nhảy qua cửa sổ xuống lầu, vòng qua khu khám bệnh rồi men theo tường ngoài đến nhà xác.
Dù sao cũng không có thời gian giải thích kế hoạch trong đầu với cả đội, anh chỉ giơ tay làm dấu, gọi mọi người chạy theo mình.
Quá trình nhảy cửa sổ cũng khá phiền toái. Margaret và Anthony đã lớn tuổi, nhảy thẳng xuống nhất định sẽ gãy xương, Lâm Việt liền làm người tiên phong xuống trước, phụ trách đỡ bọn họ.
Đầu tiên là người có độ khó cao nhất – Anthony. Ông lão vịn mép cửa sổ, cố gắng thả mình xuống, như vậy chân ông ta sẽ chỉ còn cách mặt đất chừng hai mét.
Ông lão buông tay, cơ thể rơi tự do xuống, Lâm Việt nhắm đúng thời điểm tiến lên một bước ôm lấy hông ông.
Thể trọng của Anthony ít nhất cũng một trăm năm mươi cân, anh không cách nào hoàn toàn tiếp lấy ông ta, chỉ giúp ông ta giảm xóc một lần đã cảm thấy cánh tay như sắp gãy. Thả ông lão xuống đất, anh xoa xoa cánh tay, ra hiệu cho Margaret nối bước.
Vẫn theo cách cũ, Margaret cũng thuận lợi nhảy xuống.
Kế tiếp là Tiểu Cơ.
Trong lúc Tiểu Cơ bò xuống, Tiểu Tuyền chìa tay muốn giúp cô ta, Tiểu Cơ chỉ lạnh lùng liếc mắt rồi không để ý tới cậu ta nữa.
Tiểu Cơ cười khổ nhìn cánh tay phải đã đứt của mình, dùng cánh tay trái còn lại chống đỡ trọng lượng toàn thân, ép chặt cơ thể trên mặt tường trượt xuống, dựa vào sự giúp đỡ của Lâm Việt mà an toàn tiếp đất.
Tiểu Tuyền dường như muốn nói gì đó, nhưng hiện tại không phải lúc nhiều lời, cậu ta yên lặng theo Tiểu Cơ nhảy xuống, chân mày vẫn luôn cau chặt.
Cuối cùng là Lâm Dương Dương và Uông Tư Thần.
Lâm Dương Dương nắm tay Uông Tư Thần, dùng âm lượng cực nhỏ thì thầm ba chữ: “Chị cõng em.”
Cô tốt xấu gì cũng có 50 điểm sức chiến đấu, cõng một đứa bé gầy yếu không thành vấn đề.
Uông Tư Thần càng nắm chặt tay Lâm Dương Dương hơn, lòng bàn tay túa mồ hôi đầm đìa, khóe miệng trĩu xuống, thoạt trông như muốn khóc.
Cậu nhóc ôm cánh tay Lâm Dương Dương, bò lên lưng rồi nắm chặt bả vai cô.
Từ sức nắm trên vai, Lâm Dương Dương có thể cảm nhận được Uông Tư Thần đang rất sợ. Ngón tay cậu bé đè chặt đến khiến vai cô đau đớn, hơn nữa nó còn đang run rẩy.
Sức chiến đấu của Lâm Dương Dương thuộc một trường phái khác với Lâm Việt, Lâm Việt thiên về sức mạnh và sức bền, còn cô lại thiên về độ nhạy bén và mềm dẻo. Dù đang cõng Uông Tư Thần hơn chục cân trên lưng, cô vẫn có thể hành động nhẹ nhàng linh hoạt, cũng không cần anh trai giúp đỡ đã nhảy thẳng từ tầng hai xuống mặt đất.
Người đã đủ. Huyết thi bên kia tòa nhà dường như chưa phát hiện ra bọn họ.
Lâm Việt chỉ về phía khu khám bệnh, dùng khẩu hình nói hai chữ: “Đi vòng.”
Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền lập tức hiểu ý, đồng loạt gật đầu. Tuy vậy họ đều không dám làm người tiên phong, chỉ yên lặng đứng tại chỗ chờ người khác mở đường.
Lâm Việt cũng dùng một từ tiếng Anh nhắc nhở Margaret và Anthony. Hai ông bà biết cơ thể của mình già yếu, di chuyển chậm chạp, không chút do dự bước lên phía trước dò đường.
Bọn họ lo nếu mình chạy quá chậm lại không đủ thể lực sẽ bị Lâm Việt và những người khác bỏ rơi. Để không lâm vào hoàn cảnh đó, hai vợ chồng già tình nguyện xông lên, bất chấp nguy cơ trở thành người đầu tiên bị huyết thi phát hiện.
Mà sự thực chứng minh, lao lên phía trước đúng là vô cùng nguy hiểm.
Hai ông bà vừa đi chưa được vài bước, một bóng dáng màu đỏ chợt vọt ra khỏi bụi rậm, tấn công về phía Anthony!
Là huyết thi!
Anthony và Margaret chỉ là người thường, sao có thể đối phó với huyết thi có sức chiến đấu cao tới 100 điểm?
Giống như chú thỏ bại liệt lọt vào tầm ngắm của sói, cả hai căn bản không có khả năng phản kích! Trong mắt họ là huyết thi đang vồ tới, tuy đầu óc có thể tưởng tượng ra phải làm sao để né tránh, nhưng cơ thể trì độn hoàn toàn không theo kịp tốc độ phản ứng của não bộ, trong lòng chỉ còn tuyệt vọng ngập tràn.
Huyết thi kia chính là con quái vật họ vừa tránh xa, Lâm Việt thấy rõ đôi tai dài vểnh lên trên gót chân đó.
Nó nhào tới Anthony, hai “tay” đè lên vùng bụng xé toạc về hai phía, móc ra một lỗ thủng lớn giữa bụng ông lão!