Trò Chơi Tận Thế

Quyển 4 - Chương 113: Thuật đọc tâm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kt quả hình ảnh cho tiramisu

(*Trong chương này có 1 cụm từ là “Quỷ hô bắt quỷ” – 鬼喊抓鬼, theo tớ tra thì đây là tên một tiểu thuyết kinh dị của tác giả Tam Thiên Lưỡng Giác. Có bản QT trên mạng, dịch thì không biết, tớ cũng chưa tra.)

Trong lúc tìm kiếm khối xác, Phong Mặc vẫn luôn tỏ ra bình thường, thỉnh thoảng lại chuyện trò đôi câu với Lâm Dương Dương.

Qua lời cô, một vài chi tiết nhỏ sau khi hắn chết cũng trở nên rõ ràng cụ thể hơn, bổ sung thêm cho ký ức không trọn vẹn trong đầu hắn. Mà Lâm Dương Dương lúc này cũng đã hiểu được Phong Mặc bây giờ khác với người luân hồi, sau khi rời khỏi thế giới này, hắn sẽ tan biến.

Lâm Dương Dương nắm chiếc túi đựng các mảnh thi thể, đôi mắt nheo lại, cúi đầu suy nghĩ.

Hồi lâu sau, cô đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Phong Mặc đang bạn rộn dỡ tường tra xét: “Anh có thể xuất hiện như thế này là bởi anh vốn chính là người được hư cấu ra, Thế giới luân hồi không thể phân biệt được đúng không?”

Suy đoán của cô trúng tám chín phần, điều này khiến Phong Mặc cả kinh, có chút bối rối.

Nếu ngay cả Lâm Dương Dương còn đoán được, vậy Lâm Việt rất có thể cũng đoán ra?

Lỡ như thật sự bị họ vô ý tới gần chân tướng… Vậy thì rắc rối rồi.

Phong Mặc chỉ có thể giả bộ mình bị tổn thương, thấp giọng nói: “Đừng có đâm vào vết thương của tôi, làm người ta xuống tinh thần đấy.”

Lâm Dương Dương khẽ bật cười: “Anh Phong Mặc đừng có giả vờ, trông anh chả giống kiểu người bị đả kích vì mấy câu của em đâu.”

“Ha? Sao em lại nghĩ anh như thế?” Phong Mặc vẫn nhớ hầu hết những vị trí có giấu thi thể, không tốn chút sức đã móc được hai khối xác từ trong tường, ném vào chiếc túi của Lâm Dương Dương.

Lâm Dương Dương nghiêm túc nhìn Phong Mặc: “Trong lúc tâm trạng không tốt, anh em đã từng nói với em một câu: “Nhớ càng nhiều người lại càng có nhiều mối đe dọa”, em thấy rất có lý, nhiều thứ em sợ hãi đều là do những ký ức trước kia mà thành. Anh không có nhiều ký ức, chuyện có thể khiến anh tổn thương anh cũng ít hơn, cho nên ý chí của anh sẽ mạnh hơn bọn em nhiều.”

Phong Mặc đầy vẻ nghiền ngẫm nhìn cô: “…Em không phải Lâm Dương Dương đúng không?”

Lâm Dương Dương tức thì ngơ ngác, không nói ra lời: “Hả?”

“Chẳng phải trong phim kinh dị thường xuyên xuất hiện tình tiết này à? Ai mà đang nói chuyện tự nhiên lại phát ngôn mấy câu không phù hợp tính cách bản thân như thế, phần lớn toàn là bị ma nhập…”

Nói rồi Phong Mặc nhấn nút trên kính mắt, kiểm tra trạng thái của Lâm Dương Dương trước mặt.

Kết quả, tất cả đều bình thường.

“Không bị nhập, nhưng mà anh cảm thấy em rất nguy hiểm. Mới có mười hai tuổi đừng có nói chuyện tang thương thế.”

Phong Mặc liếc nhìn Lâm Dương Dương thật sâu, thở dài một tiếng, đứng dậy đi tới trước một căn phòng.

Lời của Phong Mặc khiến Lâm Dương Dương càng chẳng hiểu ra sao. Cô chống cằm, yên lặng ngẫm nghĩ.

Không thấy mấy câu của mình lạ ở chỗ nào cả!

Phong Mặc xoay người đi, khóe miệng cong lên.

Vừa rồi khi kiểm tra Lâm Dương Dương, hắn đã liên lạc với Lâm Mộ Quang một lần nữa, nhờ anh ta gửi suy nghĩ trong lòng cô cho mình. Lâm Mộ Quang cũng đang xử lý vấn đề trong thế giới này, mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy vung tay là xong.

Có điều Lâm Mộ Quang lại ngại phiền phức, không tra thẳng thông tin hoạt động tâm lý trước đó của Lâm Dương Dương mà lại điều chỉnh thành trạng thái để chỉ mình Phong Mặc nhìn thấy, sau đó tất cả những tâm tình của cô trong thế giới hiện tại sẽ hiển thị phía trên đầu dưới dạng “phụ đề”.

Thế nên, khi Phong Mặc dùng ngữ điệu thâm sâu nhắc cô đừng gồng mình làm người lớn, tuy cô chỉ đáp lại một chữ “Hả?”, nhưng kỳ thực trên đỉnh đầu lại vù vù cuộn lên vài dòng chữ thể hiện nội tâm gào thét…

[Đấy là anh mình nói thật!]

[Cũng không phải mình bịa ra, nhìn mình như thế làm gì!]

[… Mà cũng phải nói, rốt cuộc anh ta có phải Phong Mặc không?]

[Mắt mình có vấn đề, chỉ nhận ra được tiếng, nếu không phải anh ta thì đúng là quỷ hô bắt quỷ*!]

[Anh mới bị ma nhập!]

[Quả nhiên càng nhìn càng thấy sai…]

[Thế nhưng đúng là bỉ ổi y hệt Phong Mặc mà…]

[Hơn nữa mỗi khi giơ tay trái tìm đồ anh ta đều có một động tác kỳ lạ là vô thức kéo ống tay áo xuống, cố che hình xăm đi, động tác này cũng không khác trước chút nào.]

[Trong mắt mình thì người mặt mũi ưa nhìn đều trông na ná nhau, thật sự chỉ có thể dựa vào mấy đặc điểm này để nhận dạng, mình đã cố gắng lắm rồi!]

Kết quả, những tâm tư kia rối thành một nùi trong đầu Lâm Dương Dương khiến cô không cách nào sắp xếp được từ ngữ, nghìn từ vạn chữ cuối cùng đọng lại thành một tiếng “Hả?”, kế tiếp là một khoảng lặng dài.

Sau đó, Lâm Dương Dương sợ mình lại nói gì sai, chỉ giữ gương mặt vô cảm cầm túi theo sau Phong Mặc.

Có điều suy nghĩ trong đầu cô lại không thể kiềm chế mà liên tục nhảy ra.

Lâm Dương Dương tỏ ra lãnh đạm bình tĩnh, cảm giác có mấy phần giống anh trai, thế nhưng hoạt động tâm lý hiển thị phía trên vẫn hoàn toàn là của một cô bé tuổi mới lớn, hoạt bát nhanh nhẹn, nhiệt huyết bừng bừng.

Đôi khi tình cờ liếc thấy những dòng chữ trên đỉnh đầu Lâm Dương Dương, Phong Mặc lại bị chọc muốn phì cười, chút không khí đáng sợ còn sót lại cũng bị xua tan tác.

Nhìn một hồi, hắn chợt cảm thấy thật đáng tiếc. Thuật đọc tâm này mà được dùng với Lâm Việt hẳn là sẽ thú vị vô cùng! Người lúc nào cũng ôm tâm tình trĩu nặng như anh, thật ra trong lòng đang nghĩ gì?

Hắn thực sự rất tò mò đấy!

Thế nhưng hắn cũng không vì lý do này mà làm phiền Lâm Mộ Quang lần nữa, nếu để anh ta bực bội, anh ta có thể lấy đó làm cớ lôi hắn về tăng ca.

Phong Mặc vừa nghĩ đến Lâm Việt, tiếng bước chân của anh đã vang vọng trên tầng ba.

Men theo ánh đèn, Lâm Việt tìm được căn phòng mà Phong Mặc và Lâm Dương Dương đang kiểm tra. Anh cau mày đón lấy chiếc túi trong tay em gái, dồn hai túi làm một: “Anh tìm một vòng ở tầng ba rồi, có mười chín khối, không biết có sót hay không, nhưng nơi đã soát anh đều bôi bột huỳnh quang lên, lát nữa tìm xong hết các tầng chúng ta lại rà thêm lần nữa xem có bỏ qua chỗ nào không.”

Trước đó khi nhóm Lâm Việt tìm thi thể, người phụ trách tầng ba là Vương Hân, thế nên Lâm Việt và Phong Mặc đều không nắm chắc vị trí của các khối xác ở tầng này cho lắm, Tiểu Cơ Tiểu Tuyền cũng không giúp được gì.

Phong Mặc mỉm cười: “Không thành vấn đề, thời gian còn đủ, cứ giao cho tôi.”

Trong lúc nói chuyện, Phong Mặc cũng đồng thời nhìn lướt qua Lâm Dương Dương.

Lâm Dương Dương gật đầu, bề ngoài bình tĩnh nói: “Còn 8 phút 30 giây, hẳn là vẫn kịp.”

Nhưng thông tin trên đỉnh đầu lại cho thấy suy nghĩ trong lòng cô là…

[Không! Kịp! Nữa! Rồi! Các anh trai của em ơi các anh nhanh lên chút được không?!]

Phong Mặc thiếu chút cười lên, hắn vội chuyển mắt khỏi Lâm Dương Dương, tránh cho bị cô chọc nhịn không nổi.

Trước kia sao không biết nội tâm cô bé này phong phú như thế nhỉ?

Nghĩ đến đây, Phong Mặc chợt hồi tưởng lại chút ký ức về Lâm Dương Dương trong đầu.

Khi họ cùng tham gia vòng Thế giới luân hồi trước, Lâm Dương Dương lúc đó đã “nghỉ ngơi” trong thành Cực Lạc quá lâu, dốc hết sức lực vào giới giải trí trong thành phố, Thế giới luân hồi đối với cô có phần xa lạ.

Những ngày ấy, cô hẳn vẫn luôn phải kiên trì chống đỡ, cũng vô cùng căng thẳng?

Quãng thời gian cô làm một thần tượng rất dài, lớp vỏ bọc của thần tượng quá nặng, có lẽ cô luôn phải theo thói quen mà diễn ra vẻ hờ hững nhẹ nhàng? Hay bởi vì căng thẳng và lo âu, cô khi đó phải tự đè nén nhiệt huyết của mình, mãi cho tới giờ vẫn không thể biểu lộ ra con người thật sự?

Hy vọng là đáp án thứ nhất. Nếu là đáp án thứ hai, vậy vấn đề tâm lý của cả hai anh em đều rất nghiêm trọng.

Thấy Lâm Dương Dương bên trong sốt sắng, bên ngoài lại không giục giã, Phong Mặc cũng không vội vàng, cứ không nhanh không chậm tìm khối xác.

Suốt quá trình tìm kiếm, nội dung của “bảng tin” trên đầu Lâm Dương Dương có thể coi là tương đối đặc sắc.

Lo lắng, hoang mang, nghi ngờ, nóng nảy…

Nhưng cô chẳng bao giờ chịu nói một lời, cắn chặt răng mà nhịn.

Phong Mặc lúc này rất bình thản, tuy thoạt trông có vẻ ung dung, nhưng hắn cơ bản đã nắm chắc vị trí những khối xác còn lại.

Lâm Việt và Phong Mặc cùng nhau nhanh chóng đảo qua tầng hai và tầng ba một lượt, cuối cùng tìm được 37 mảnh thi thể, trong đó gồm cả xương sọ của Bạch Hinh Thiến.

Cộng thêm số mảnh ở tầng một, vừa vặn có 64 khối.

Còn lại 4 phút. Chỉ cần có Lâm Việt chỉ huy, mấy người họ sẽ lập tức tìm đủ những khối xác còn thiếu.

Lâm Việt dẫn theo Lâm Dương Dương và Phong Mặc trở lại dưới lầu.

Vừa đặt chân xuống tầng một, ba người bỗng nghe thấy một giọng hát.

Là tiếng ca của phụ nữ. Người đó hát một ca khúc Đông Doanh, thanh âm réo rắt trầm bổng, tuy nghe không hiểu lời ca nhưng vẫn thấy thật êm tai.

Có điều… Tiếng hát kia đang run rẩy, âm rung đó cũng không rõ là do hưng phấn hay vì sợ hãi.

Lâm Việt hoàn toàn không tò mò khởi nguồn của giọng ca này là đâu.

Nhất định là Tiểu Cơ đang hát.

Bởi năng lực thẻ luân hồi của cô ta chính là [Khúc ca chết chóc]!

Điều khiến anh hiếu kỳ chính là vì sao cô ta lại hát, cô ta muốn dùng khúc hát này để tấn công ai?

Tiếng ca vang vọng trong căn nhà ma, vương vấn giữa những bức tường, dội lại thành những lời hồi âm quỷ quái, câu chữ trùng điệp chồng chéo, lộn xộn vô cùng.

Thanh âm này khiến người nghe mà buồn bực, Lâm Việt chỉ thấy máu trong người như sôi sục, những suy nghĩ tiêu cực ẩn giấu nơi đáy lòng chầm chậm bốc lên, dường như nếu còn tiếp tục nghe, những cảm xúc đó sẽ ào ào bộc phát!

Lâm Việt liếc Phong Mặc: “Tôi cố ý bảo họ ở lại tầng một không nhìn thấy cậu là để họ tỉnh táo một chút, nhưng hình như xảy ra chuyện rồi.”

Phong Mặc cười nhạt một tiếng: “Phải, đoán chừng là muốn giết đôi vợ chồng già kia? Không đúng, chắc là dùng hai ông bà uy hiếp chúng ta chứ nhỉ. Yên tâm, sẽ không giết người đâu, không ngu đến mức ấy.”

Lâm Việt gật đầu, lấy ba đôi nút bịt tai từ nhẫn không gian, chia cho Lâm Dương Dương và Phong Mặc. Sau khi đeo nút bịt tai, lực sát thương của tiếng hát kia cũng giảm tám phần mười, nghe không phiền não như trước.

Ba người tiến vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy khung cảnh trong dự đoán.

Tiểu Cơ dùng tiếng hát khiến cặp vợ chồng già ngất xỉu, còn Tiểu Tuyền ra tay trói hai ông bà lại.

Thấy ba người tới, Tiểu Tuyền buông dây thừng trong tay, quơ lấy mảnh sứ vỡ rơi trên sàn kề sát cổ bà lão da trắng, hung tợn chỉ vào Lâm Việt: “Chúng ta phải thương lượng kỹ càng chuyện tiếp tục hợp tác ra sao.”

Đôi bịt tai Lâm Việt đang đeo cách âm khá tốt, anh không nghe rõ Tiểu Tuyền đang nói gì. Nhìn bộ dạng kia, chắc hẳn cậu ta muốn dùng cách này đe dọa Lâm Dương Dương, khiến anh phải vì em gái mà thỏa hiệp.

Nhưng Lâm Việt không rảnh đáp lại họ. Thời gian thực hiện nhiệm vụ của Lâm Dương Dương chỉ còn hơn ba phút.

Nếu chỉ uy hiếp mà không thẳng tay giết người, vậy nghĩa là họ có yêu cầu gì đó, sẽ không dễ dàng “giết con tin”.

Trong khi Tiểu Tuyền đe dọa Lâm Việt, bà lão da trắng đã tỉnh lại. Hiển nhiên bà ta rất hoang mang với tình huống hiện tại của mình, có điều bà ta vẫn tương đối bình tĩnh, dùng tiếng Anh hỏi anh đang có chuyện gì xảy ra.

Ba người Lâm Việt đều không để tâm đến lời của Tiểu Tuyền. Lâm Việt vừa trấn an bà lão vừa đi tới nhặt mười ba khối xác mà hai ông bà tìm được, sau đó lại hỏi họ đã kiểm tra gian phòng này chưa, nghe bà lão trả lời rồi quay lưng bỏ đi tìm những khối xác còn lại.

Thấy ba người rời khỏi căn phòng, Tiểu Cơ cùng Tiểu Tuyền ngơ ngác đứng yên tại chỗ, có chút bối rối không biết phải làm sao.