*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Kim Dân chết rất đột ngột, ngoại trừ bốn người Lâm Việt “trúng giải độc đắc”, những người luân hồi vượt qua thế giới này cũng sẽ được chia phần trong 85% tài sản còn lại của Tống Triều. Số người sống sót hiện tại là hơn bốn nghìn người, dù bọn họ chỉ ngồi không chờ đợi, sau khi trở về cũng sẽ có ít nhất 1,6 triệu!
Đa số người ở đây đều thuộc tầng lớp túng quẫn nghèo khổ, nếu không họ đã chẳng dám mạo hiểm lao vào một thế giới đầy rẫy kẻ mạnh như thế. Đối với họ mà nói, 1,6 triệu là một khoản tiền lớn vô cùng.
Thế nhưng… vẫn có những kẻ không bao giờ biết đủ.
Có vài người bước vào vòng chơi này với mục tiêu giành được số tiền thưởng lên tới 1,2 tỉ của đội chiến thắng, so với con số đó, 1,6 triệu đồng tiền kia chỉ như hạt cát bên đường.
160 vạn, nhiều lắm thì có thể mua được một căn nhà nhỏ hạng trung trong thành Cực Lạc, dư lại mười mấy vạn làm vốn kinh doanh nhỏ, đủ để duy trì cuộc sống bình thường, mãi mãi không cần liều lĩnh chạy tới Thế giới luân hồi chém giết nữa. Loại cuộc sống này trong mắt một số người không khỏi quá uổng phí, cũng chỉ là miễn cưỡng sinh tồn được mà thôi.
Ai lại không muốn nhanh chóng phát tài?
Sau đó, có vài người chợt nghĩ tới một chuyện…
Chỉ cần số người luân hồi còn sống sót ít đi, vậy phần tiền được chia của họ không phải sẽ tăng lên sao? Mà nếu như bốn người “trúng độc đắc” mất mạng, 15% tài sản Tống Triều của bọn họ có lẽ sẽ lại được chia đều cho tất cả?
Người chết càng nhiều, họ càng có lợi!
Mầm mống này một khi đã gieo xuống, sẽ không ai ngăn được nó lan ra.
Thông tin thú biến dị đình chiến một ngày không hiểu sao đã truyền tới tai hầu như tất cả người luân hồi, mà chuyện chỉ cần thời gian đình chiến kéo dài quá 24 giờ đồng hồ thì có thể thoát khỏi thế giới này cũng có vài người biết. Trong số đó, có một đội ngũ bắt đầu tung tin tức giả, mời chào những người luân hồi khác tập hợp lại, tuyên bố muốn đoàn kết chống lại thú triều.
Đội ngũ kia vốn có chút danh tiếng trong thành Cực Lạc, chỉ trong vòng hai giờ, bọn họ đã lợi dụng uy tín của mình chiêu mộ được hơn năm trăm người luân hồi.
Những người tới đều không biết rằng tiểu đội kia đã tiêu tốn rất nhiều đá dị năng bố trí sẵn một cạm bẫy lớn, để hoàn thành được cái bẫy này, thậm chí tên đội trưởng còn không tiếc hy sinh hai gã đồng đội đi diễn kịch.
Bằng ba người còn lại, bọn họ đã thành công lừa được hơn năm trăm người luân hồi vào bẫy, sau đó một kích tiêu diệt hơn ba trăm người! Xác chết chất chồng như vậy, dù chỉ gom hết thẻ luân hồi mang về cũng có thể bán được đến vài triệu!
Để có thêm chút tiền tài, đội trưởng đội ngũ này không tiếc vứt bỏ danh tiếng và đồng đội. Đến khi rời khỏi đây, hắn chỉ cần nói hai thành viên trong nhóm gặp nạn mà chết thì có thể dễ dàng tìm người mới thế chỗ, không thiệt chút nào.
Thời khắc bầu trời bị hàng trăm dòng tin báo tử phủ kín, trận hỗn chiến sống còn giữa những người luân hồi chính thức bùng nổ.
…
Lâm Việt trong lốt thú lạnh lùng phất tay, gạt đi máu tươi dính trên móng vuốt.
Nền đất dưới chân anh đã nhuốm màu đỏ thẫm, ba xác người im lìm nằm giữa vũng máu.
Cách đó không xa, ba đồng đội của anh cũng vừa giết chết hai kẻ đánh lén cuối cùng. Bọn họ tập hợp thi thể lại một chỗ, tổng cộng mười một tên.
Đây đã là đội ngũ thứ sáu tìm được họ. Kẻ địch đuổi tới ngày càng nhiều cũng ngày càng khó đối phó, tuy vậy họ cũng không phải mục tiêu của tất cả mọi người.
Hiện tại thành phố này đã trở nên rối loạn, chỉ cần hai kẻ xa lạ chạm mặt, vậy cả hai rất có thể sẽ nảy ra ý định giết chóc lẫn nhau.
Bốn phía vang vọng âm thanh ẩu đả, cùng với đó là tiếng la hét thảm thiết khiến người ta run sợ, tiếng kêu gào, tiếng gầm rú giận dữ. Khắp nơi đều là mùi máu tanh, những mẩu tay chân đứt cụt vương vãi, mỗi góc đều có người đang chém giết.
Dưới sự kích động của một vài kẻ có mưu đồ, hiện tại hầu như tất cả người luân hồi đều biết – chỉ cần thú biến dị không giao chiến với người luân hồi trong 24 giờ liên tục, thế giới này sẽ tự động kết thúc.
Đám động vật kia cứ thế hoàn toàn không chút động tĩnh, 24 giờ cuối cùng ấy rốt cuộc trở thành một bữa tiệc cuồng sát của người luân hồi!
Trước đó bởi phải lo lắng về việc đối phó với thú triều, bọn họ vẫn không dám trắng trợn chém giết, muốn để dành chút sức cùng nhau chiến đấu, nhưng nếu chỉ cần chờ tới 0 giờ ngày mai là có thể rời đi, vậy những người khác đã không còn là kẻ có khả năng trở thành đồng minh nữa mà là từng cục tiền bằng xương bằng thịt!
Khi “bữa tiệc” mới bắt đầu, lấy mạng một người đồng nghĩa với việc nhận thêm bốn nghìn đồng cực lạc, có rất nhiều người còn do dự có nên ra tay hay không, dù sao dùng bốn nghìn đồng đổi lấy một cái mạng vẫn khiến họ cảm thấy thật không đáng.
Thế nhưng kẻ điên cuồng càng lúc càng nhiều, người hiền lành bị đánh giết gần như tuyệt tích, những người còn lại cũng hoàn toàn gỡ bỏ ràng buộc tâm lý mà xông lên chiến trường. Đến cuối cùng, mỗi khi giết một người xa lạ có thể kiếm thêm được mấy vạn đồng tiền, còn kèm theo rất nhiều thẻ luân hồi và đá dị năng thu được từ xác đối phương, một mạng người ít nhất đáng giá đến bảy tám vạn!
Bị lợi ích quá lớn mê hoặc, những con người này thoáng chốc hoàn toàn hóa thành ma quỷ.
Bốn người Lâm Việt đã được chia tới 240 triệu đồng cực lạc đương nhiên sẽ không bị chút thịt vụn này cướp mất lý trí, họ chỉ mong có thể yên lặng vượt qua thời gian còn lại. Thẻ luân hồi và đá dị năng trên xác của những kẻ đánh lén đều được họ dùng hết vào việc nâng cấp bản thân, dị năng của Lâm Việt và Lâm Dương Dương lúc này đã lên đến cấp bốn.
Mà kỹ năng mới nhận được sau khi thăng cấp cũng khiến Lâm Việt không sao hiểu được.
Theo lý thuyết, dị năng của anh là [Thú thân], vậy năng lực được nhận hẳn cũng sẽ là năng lực của động vật có vú, nhưng khi anh lên đến cấp ba lại có được [Nọc rắn].
Lần này lên cấp bốn, anh lại được thưởng một năng lực không thuộc về lớp thú khác – [Mạng nhện].
Hết loài bò sát lại đến động vật chân đốt, càng ngày càng lệch ra khỏi [Thú thân]. Có điều trước đó đã bất ngờ một lần, hiện tại anh trái lại không quá kinh ngạc, chỉ cho rằng có lẽ đây cũng là một trong những BUG nhỏ của Thế giới luân hồi chăng?
Mặc nó là cái gì, dùng tốt là được.
Lâm Việt thử một chút, phát hiện ra mạng nhện của mình có độ dính rất cao lại dai vô cùng, có thể dùng để tập kích bất ngờ, xem ra cũng không tệ.
Bốn người họ tiếp tục tìm một nơi ẩn nấp, Lâm Việt bố trí rất nhiều mạng nhện xung quanh đó, vừa có tác dụng báo động vừa là hàng rào ngăn bước chân kẻ khác. Sau khi có chúng làm lá chắn, anh có thể cảm nhận được mỗi khi có người tới gần trong phạm vi 20 mét, kịp thời dẫn đội rút lui, cuối cùng hữu kinh vô hiểm chờ được tới khi màn đêm buông xuống.
Đã sắp tới thời khắc kết thúc, Lâm Việt đứng bên cửa sổ, vừa quan sát tình hình xung quanh vừa theo dõi tin báo tử trên nền trời.
Tin mới vẫn đang cập nhật không ngừng. Vỏn vẹn trong một ngày, bốn nghìn người đã chỉ còn hơn ba trăm người sống sót.
Tuy ngày hôm nay Lâm Việt đã cố gắng tránh xa chiến trường, nhưng trên đường chạy trốn họ vẫn gặp rất nhiều thi thể đã lạnh cứng.
Lẽ nào quy tắc của Thế giới luân hồi chính là buộc người tham gia phải tàn sát lẫn nhau? Thứ quy tắc tàn nhẫn như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Anh cảm thấy… Dùng hai chữ “địa ngục” để hình dung Thế giới luân hồi cũng không quá đáng.
Cất lại tâm trạng nặng nề, bốn người trốn trong một căn phòng hoang phế chờ đến nửa đêm.
Đồng hồ vừa điểm 0 giờ, cảnh vật xung quanh họ bắt đầu vặn vẹo thay đổi.
Máu tươi loang lổ khắp thành phố tiêu tan, đồng đội bên cạnh cũng biến mất, Lâm Việt lại xuất hiện trong hành lang trắng toát không một hạt bụi.
Là hành lang ký ức.
Anh chậm rãi dạo bước, bên trái vẫn là những bức bích họa mô tả câu chuyện của thế giới, bên phải là những chuyện xảy ra khi còn sống của người luân hồi.
Nhưng lần này, trong hành lang ký ức xuất hiện rất nhiều chỗ hư hại. Có không ít hồi ức được miêu tả rất lộn xộn, rất nhiều cái chỉ dừng lại ở thời ấu thơ, những ngày tháng bình lặng nhanh chóng trôi qua, cuộc sống chỉ có vui chơi ăn uống vừa đơn giản lại nhàm chán.
Một số người thậm chí còn không có hồi ức khi còn sống, chỉ có một vài hình ảnh khi họ đang sống trong Thế giới luân hồi, hơn nữa lại là vài phân đoạn ngắn rời rạc.
Trước đó khi ở trong thành Cực Lạc, Lâm Việt từng nghe nói nếu nhân số trong Thế giới luân hồi vượt quá năm mươi người sẽ có thể xảy ra tình huống này. Để tránh tiết lộ quá nhiều tin tức về người luân hồi, hành lang hồi ức sẽ chỉ rút ra một phần trí nhớ của họ.
Lâm Việt nhanh chóng nhìn thấy hồi ức của bốn người trong tiểu đội mình giữa một rừng bích họa, nhưng phần của họ cũng chỉ là vài đoạn ký ức thời thơ ấu ngắn ngủi không có gì đặc biệt.
So với nó, nội dung chuỗi bích họa trên bức tường bên trái có vẻ rất hoàn chỉnh.
Hình ảnh trên bích họa này vô cùng quái lạ, thậm chí có phần biến thái.
Có quái vật hình chó cướp đứa trẻ còn đang bú sữa trong lòng mẹ đem bán cho một con quái vật hình chó khác rồi cầm tiền vui vẻ cười; có quái vật hình chó cầm một cây kéo cắt tai đứa bé còn trong tã, trên chiếc bàn bên cạnh cũng xếp rất nhiều cái tai nhỏ y hệt; có quái vật hình mèo ép hai người lùn lên giường tạo ra đời sau, sau đó cũng bán đứa trẻ sơ sinh cho một con quái vật hình mèo khác.
Có một đám người trưởng thành bị nhốt trong chiếc lồng chật hẹp vừa đủ xoay người, mỗi ngày chỉ có một giờ được ra ngoài hoạt động tự do, đôi mắt dại ra như những cái xác không hồn đã mất hết sức sống; có thiếu nữ vừa chớm trưởng thành bị hai con quái vật hình chó ép lên bàn mổ, bị cắt mất tử cung, tước đoạt thiên chức làm mẹ.
Nhìn những bức tranh kia một hồi, Lâm Việt rốt cuộc đã hiểu.
Trong bích họa, tất cả động vật đều đã được nhân hóa.
Con người nuôi thú cưng hầu như đều để thỏa mãn mong muốn của bản thân. Lý do nuôi có thể là bởi thấy chúng đáng yêu, bởi cô độc muốn có kẻ bầu bạn, làm cầu nối tình cảm với người yêu thương, trông nhà, rèn luyện sức khỏe, hoặc để bắt kịp trào lưu mới…
Trong thời gian nuôi dưỡng, chủ nhân có quyền chi phối tuyệt đối với thú cưng của mình. Khi thực lực còn kém, trí tuệ còn thấp, đám động vật vẫn luôn chấp nhận quan hệ nô lệ này, thậm chí có thể vui vẻ chịu đựng, thế nhưng khi thực lực và trí tuệ ngang nhau, những thứ đó lập tức trở thành ngòi nổ thù hận.
Xem hết bích họa, Lâm Việt bắt đầu đi tìm kiếm ký ức có liên quan tới Tống Kim Dân.
Khác với những người luân hồi khác, Tống Kim Dân là mục tiêu săn giết của tất cả mọi người, bởi vậy ký ức của hắn ta rất đầy đủ. Toàn bộ cuộc đời hắn ta từ khi sinh ra cho tới lúc chết, sau đó là tất cả những gì đã trải qua trong Thế giới luân hồi đều được ghi lại trong một đoạn phim dài năm phút.
Tống Kim Dân vốn là một người bình thường như bao người khác. Hắn ta xuất thân từ một gia đình rất phổ thông, không giàu có cũng không bần cùng, bề ngoài không đẹp trai nhưng không xấu xí, kết quả học tập hay bất kỳ thành tích nào cũng thường thường bậc trung, tuy không có gì để khoe khoang nhưng cũng không khiến cha mẹ phải lo lắng.
Có điều nếu cuộc đời cứ trôi qua như vậy, hắn ta đã không có vinh hoa phú quý trong Thế giới luân hồi này.
Năm Tống Kim Dân mười hai tuổi, bố mẹ hắn ta gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm. Gia đình đã phải vay nợ đến tám trăm nghìn đồng để chạy chữa, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được họ.
Mà món nợ tám trăm nghìn kia lại bắt Tống Kim Dân phải trả bằng cả cuộc đời.
Hắn ta điên cuồng tìm đủ mọi cách luồn cúi kiếm tiền, thậm chí có thể vì tiền mà lừa dối người thân, phản bội bạn bè, gài bẫy khách hàng.
Áp lực đồng tiền đủ để khiến tính cách của một con người hoàn toàn thay đổi. Hắn ta còn quá trẻ nhưng không sao thoát khỏi cảm giác tự ti vì bần cùng nghèo khó, tuy táng tận lương tâm nhưng bên ngoài lại có vẻ nhát gan nhu nhược.
Tống Kim Dân lạc lối trên con đường truy đuổi tiền tài, cuối cùng bởi sản xuất chất độc mà phải kết thúc trước pháp trường xử bắn.
Thế nhưng sau khi tiến vào Thế giới luân hồi không còn pháp luật ràng buộc, hắn ta lập tức như cá gặp nước, muốn làm gì thì làm đó!
Tống Kim Dân tới Thế giới luân hồi khá sớm, khi đó nhân số người luân hồi còn ít, cũng chỉ có một trạm trung chuyển là khu Bạch Cốt. Hắn ta ở đó lăn lộn hai mươi tám năm, mà tất cả những mánh khóe thủ đoạn thường thấy ở khu Bạch Cốt hiện giờ kỳ thực đều là thứ hắn ta để lại.
Có thể nói, những “phong tục” méo mó ở trạm trung chuyển ấy chính là do một tay hắn ta nhào nặn đắp thành.
Số lượng người luân hồi càng lúc càng đông, khu Bạch Cốt không còn đủ sức gánh vác, bởi vậy mới xuất hiện thành Cực Lạc.
Là người đầu tiên được phép vào thành Cực Lạc, Tống Kim Dân chiếm trước thời cơ làm lũng đoạn nơi đó, tiếp tục chèn ép đường sống của những người luân hồi khác.
Trong chuyện kiếm tiền, hắn ta mãi mãi là kẻ si mê nhất, cũng là kẻ điên cuồng nhất.
Trước khi bước vào vòng Thế giới luân hồi này, cuộc sống của Tống Kim Dân luôn rất thuận buồm xuôi gió. Ngay cả sau khi bị truy nã, nếu không phải vì tham lam cơ thể không già của người thủ hộ, hắn ta sẽ vẫn có thể đạp lên đầu người khác mà đứng vững trên đỉnh tháp của thành Cực Lạc như trước.
Thế nhưng hắn ta lại ngã xuống, chỉ bởi cơ thể kỳ diệu của Phong Mặc có sức hấp dẫn mà hắn ta không thể bỏ qua.
Sau khi xem tất cả những việc Tống Kim Dân đã làm trong Thế giới luân hồi, Lâm Việt chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Nhờ có [Mặt nạ dối trá], hắn ta có thể dễ dàng giành được thiện cảm của người khác, đào ra tất cả nhược điểm sâu kín nhất trong lòng đối phương. Hắn ta lừa gạt rất nhiều người, cướp lấy lòng tốt của họ rồi lại lợi dụng họ, phản bội họ!
Mà điều khiến Lâm Việt căm ghét nhất chính là việc Tống Kim Dân sử dụng năng lực huyết thống của mình để khống chế con rối – những con rối như tên sát nhân điên cuồng Suriel, như Osawa Emi một lòng si mê anh. Hầu như tất thảy những kẻ đại gian đại ác từng làm mưa làm gió trong thế giới này đều vì một tay hắn ta mà đánh mất lý trí!
Một người như thế nếu không lật thuyền, chờ đến khi trở lại thành Cực Lạc nhất định sẽ gây nên sóng gió khó chặn.
Cuộc đời của Tống Kim Dân khiến Lâm Việt phải nể phục, nhưng kết cục của hắn ta cũng giúp anh thở phào nhẹ nhõm.
May mà hắn ta đã chết, nếu không… Trong thế giới này không ai có thể đối phó được hắn ta.
Còn Trịnh Hạc kia… cũng là một mối nguy hiểm.
Lâm Việt cẩn thận xem hết thông tin về Trịnh Hạc, thế nhưng tạm thời không tìm được nguy cơ tiềm tàng nào, anh cũng chỉ có thể lắc đầu, chậm rãi đi về phía cửa.
…
Phong Mặc một phút không nghỉ chờ tới thời khắc 0 giờ trong Thế giới luân hồi, đến khi tận mắt nhìn bốn người Lâm Việt rời khỏi đó mới dám yên tâm.
Mọi chuyện kết thúc, hắn cũng đã sức cùng lực kiệt, nhắm mắt say ngủ.
Cuộc hỗn chiến của người luân hồi vốn nằm trong dự tính của Phong Mặc. Qua một thời gian quan sát, hắn đã hoàn toàn nắm được bầu không khí u ám đang bao trùm tất cả bọn họ, mà cái âm u này một khi bộc phát ra chắc chắn sẽ là một quả bom thật sự.
Hắn không thể ngăn họ giết chóc, nhưng hắn có thể dốc sức cản họ lại gần nhóm Lâm Việt. Bất kỳ đội ngũ nào có khả năng tiêu diệt bốn người đều sẽ bị hắn tìm cách chặn lại, chỉ những đội kém cỏi hơn mới được hắn cho qua.
Để bảo vệ bốn người đồng đội cũ, Phong Mặc thực sự đã phải vắt óc suy tính rất nhiều. Hắn vốn luôn ngủ rất yên, thế nhưng lúc này lại mệt tới ngáy.
Nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ bên cạnh, Lâm Mộ Quang đang làm việc liền thuận tay ném ra một tấm thẻ. Tấm thẻ kia chớp mắt biến thành một chiếc chăn ấm áp phủ kín Phong Mặc, giúp hắn ngủ càng thêm say.
Bởi thường xuyên vùi mình trong vô số Thế giới luân hồi khác nhau khiến khái niệm thời gian có phần rối loạn, hơn nữa cũng không có thước đo thời gian thực nào để đối chiếu, Lâm Mộ Quang thật sự không sao nhớ nổi bản thân rốt cuộc đã bận rộn trong thành Vân này ròng rã bao nhiêu năm. Anh ta chỉ biết mình đã từng sửa chữa ít nhất vài chục nghìn BUG có lớn có nhỏ, cũng từng gặp rất nhiều người thủ hộ.
Gần đây, người thủ hộ ngày càng có khuynh hướng chọn đối tượng bảo vệ là những người hiền lành lương thiện. Chỉ tiếc… người tốt thường bị chính lòng tốt của mình làm hại, cuối cùng chết bởi sự lương thiện ấy.
Mà người như Lâm Việt – tuy tâm tính thiện lương, không bao giờ cố ý giết hại kẻ khác nhưng lại có thể quyết đoán xuống tay phản kích vào thời khắc nguy hiểm – có lẽ đã rất gần với đối tượng hoàn hảo của người thủ hộ?
Không biết Thế giới luân hồi có mục đích gì? Hay trong tiềm thức của nó cũng muốn một lần tự cứu bản thân?
Bất kể sự thật thế nào, hiện tại có một điều anh ta có thể chắc chắn: người thủ hộ không có tam quan riêng, tam quan của họ hoàn toàn được tạo dựng dựa vào người được họ bảo vệ.
Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, Lâm Mộ Quang lẳng lặng nhìn bộ não khổng lồ đang không ngừng nhúc nhích.
Những chấm đen trên đó càng lúc càng nhiều. Mà vùng đen mở rộng đồng nghĩa với số lượng BUG tăng lên, công việc của anh ta cũng kéo dài không dứt, quả là phiền nhiễu…
Sức lực của một người có hạn, anh ta vẫn luôn muốn tìm một vài người tới thành Vân giúp đỡ quét sạch BUG, nhưng vất vả bao năm cũng chỉ gặp được một tên Phong Mặc.
Lâm Mộ Quang vô cùng lo lắng. Tình hình ngày càng xấu đi, nếu cứ tiếp diễn như vậy… hoàn cảnh sống của người luân hồi sẽ càng thêm khắc nghiệt.
Cuối cùng anh ta quyết định đưa Phong Mặc tới hỗ trợ mình, cùng xử lý vài công việc nhỏ.
Việc Lâm Mộ Quang hào phóng thả cho Phong Mặc can thiệp vào Thế giới luân hồi vừa rồi kỳ thực cũng là một thử thách, anh ta muốn nhân cơ hội này kiểm tra năng lực của hắn.
Nhìn từ đầu tới cuối quá trình, tuy là lần đầu tiên nhúng tay thao thúng thế giới nhưng Phong Mặc đã làm rất khá.
Vậy thì… kế hoạch mà anh ta vẫn luôn muốn thực hiện, có điều hễ vừa định bắt đầu sẽ gặp chuyện kia có lẽ có thể làm rồi?
Lâm Mộ Quang gọi đó là: “Kế hoạch bồi dưỡng cây non”.