Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 96: Tuyết Nhi




Có lẽ vì trên đường “vận chuyển” bị xóc nảy, Lâm Việt vẫn không hoàn toàn mất ý thức.

Anh mơ hồ mở mắt, thoáng nhìn qua từng dòng tin báo tử xuất hiện trên bầu trời.

Oana, Williams, Irene… Những thành viên trong liên minh thợ săn đang chiến đấu cùng cỗ chiến xa ấy, từng người mất mạng dưới tay đám thú biến dị.

Nhìn loạt tin tức kia có thể thấy bọn họ bị giết rất nhanh, những dòng chữ liên tiếp nhảy ra, cơ hồ cứ hai ba giây lại có một tin mới! Xem ra đám thú đã giết họ là một nhóm có thực lực mạnh vô cùng, hoặc có lẽ là do đoàn quân tiếp viện mới tới có số lượng rất đông đảo.

Chứng kiến tình hình này, tinh thần Lâm Việt cũng tỉnh táo không ít. Nếu như vừa rồi họ không chủ động chịu trói, vậy hiện tại e rằng cũng đã là xác chết! Tốc độ cập nhật tin tức cho thấy đội của Oana đã gặp kẻ địch mạnh đến không thể phản kháng, lại càng không cách nào chạy thoát.

Lần này, Phong Mặc không hại anh.

Đúng vậy, kỳ thực từ đầu đến cuối, Phong Mặc chưa từng hại anh.

Tuy đội ngũ duy nhất có khả năng đối kháng với Tống Kim Dân chớp mắt đã bị hắn ta tiêu diệt toàn bộ, nhưng trong lòng Lâm Việt vẫn có một cảm giác an toàn, mà cảm giác này đến từ chính người đã không còn ở đây – Phong Mặc.

Con cáo biến dị bỗng phát hiện ra anh đã tỉnh, cáu kỉnh sử dụng năng lực một lần nữa.

Mùi hương kỳ lạ trên người nó xông vào xoang mũi, cảm giác bủn rủn dâng lên, thế nhưng lúc này Lâm Việt đã không còn cảm thấy lo lắng, an tâm chìm vào giấc ngủ.



Bốn người Lâm Việt bị thú biến dị mang về hang ổ.

Trong sào huyệt cũng chia ra rất nhiều phe cánh, mà nhóm thú bắt họ làm tù binh được xem như những kẻ thuộc “tầng đáy”. Bởi có địa vị thấp, chúng thậm chí không có tư cách trực tiếp gặp mặt thủ lĩnh bầy thú Tuyết Nhi, mỗi lần cần giao nhiệm vụ cho chúng, Tuyết Nhi cũng chỉ phái trợ thủ đắc lực bên cạnh tới truyền lời.

Tính cách Tuyết Nhi tương đối cấp tiến lại vô cùng thô bạo, loài người chính là kẻ thù nó căm ghét nhất. Nỗi căm hận này khiến nó nảy sinh khát vọng trả thù mãnh liệt, chỉ muốn loài người hoàn toàn biến mất trước mắt mình.

Bằng sức mạnh của bản thân, Tuyết Nhi đã triệu tập tới một đám đồng đội hung ác. Vẻn vẹn chỉ trong vài ngày, phần lớn thú biến dị thuộc phái ôn hòa đã bị chúng dọn dẹp sạch sẽ, hầu hết những người trong thành phố cũng bị chúng xử lý, không bị bắt giết thì cũng bị xua đuổi, bị cầm tù làm thức ăn dự trữ.

Nó và các tay chân thân tín quá mạnh, mạnh đến khiến nhóm thú vốn hiền lành cũng không thể không tới nương nhờ dưới trướng chúng. Để sinh tồn, những con thú ôn hòa phải giả bộ nhe ra răng nanh, vờ như bản thân máu lạnh tàn khốc, run rẩy dè dặt phục vụ cho Tuyết Nhi.

Từ khi gia nhập vào đoàn thú biến dị, đội ngũ đã bắt nhóm Lâm Việt chưa từng gây ra tội ác gì lớn. Nếu chúng mãi vẫn không làm được chuyện tàn nhẫn, Tuyết Nhi thật sự sẽ biến chúng thành thức ăn gia súc.

Trong tình thế hiện tại, nếu chúng không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ cũng sẽ khiến Tuyết Nhi tức giận. Bởi vậy khi nào còn chưa biết bốn người Lâm Việt có phải “túi” phù hợp tiêu chuẩn hay không, khi đó chúng vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, xác nhận thật chính xác.

Không thể gây thêm một sai lầm nào nữa, nếu không cái mạng nhỏ của chúng cũng đi tong!

Trong hoàn cảnh đặc biệt hiện tại, bốn người Lâm Việt không bị nhóm thú biến dị ôn hòa đưa đi làm “túi” ngay, chỉ bắt đầu bằng một loạt hành động kiểm tra và thăm dò của chúng.

Bọn họ bị nhốt trong cùng một căn phòng, đám động vật thường thay phiên tới nói chuyện hoặc đưa thức ăn cho họ.

Nhân lúc không có chúng ở gần, Lâm Việt đã giải thích suy tính và mục đích của mình với ba đồng đội. Nghe nói đoàn của Oana đã bị tiêu diệt toàn bộ, họ chỉ cảm thấy thật may vì Lâm Việt đã lựa chọn con đường này, cũng không trách anh.

Nhóm thú biến dị thăm dò bốn người, mà bốn người cũng đang thăm dò ngược lại chúng.

Để khiến họ thả lỏng cảnh giác, bọn thú phái một con thoạt trông hiền lành tới coi sóc họ.

Nhóm này phần lớn từng là thú cưng, bởi vậy tên của chúng đều khá đáng yêu, vừa nghe đã khiến Lâm Việt cảm thấy sát ý của mình đối với chúng cũng hao mất vài phần, nào là Trân Châu, Cầu Cầu, Tiểu Bạch, Hoa Tuyết, Thịt Muối, Kẹo Bông… Con chó biến dị phụ trách trông coi họ là một con Husky con, nó đương nhiên cũng không thể có cái tên hoành tráng gì, là “Bơ Sữa”.

Bơ Sữa mang cơm tối tới phòng tiểu đội của Lâm Việt, đứng cạnh nhìn họ ăn.

Bốn người đã bị nhốt bảy tám tiếng đồng hồ, trong thời gian đó có vài tốp thú biến dị tới kiểm tra, rà soát ký ức, thăm dò tính cách, còn hỏi vài vấn đề vụn vặt. Chúng đối xử với họ rất khách khí, mà bởi giờ đã chẳng thể trốn đi đâu được nữa, họ cũng rất phối hợp trả lời chúng tất cả những gì mình biết, cứ thế lại khiến thái độ của chúng càng thêm lễ độ.

Bơ Sữa chịu trách nhiệm canh gác nhóm Lâm Việt là một tên lắm lời, thường xuyên nói chuyện phiếm với họ, cũng rất nhiệt tình giúp họ giải quyết vài vấn đề nhỏ. Duy chỉ có một điều nó tuyệt nhiên không chịu giải thích rõ, đó là lý do vì sao lại giam giữ họ.

Lâm Việt vốn tưởng rằng con Husky biến dị này sẽ rất dễ dụ, thế nhưng ánh mắt nó luôn cứng rắn như sói hoang, hễ hỏi đến vấn đề quan trọng sẽ kín miệng như bình.

Không phải người ta thường nói chỉ số thông minh của Husky thấp lắm sao? Xem ra sau khi biến dị thì IQ cũng theo đó tăng lên rồi.

Dù thế nào… Chỉ cần biết biến thành “túi” chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp là được.

Bữa cơm tối nay, bọn họ ăn trong yên lặng. Bốn người không hỏi Bơ Sữa một câu, cũng không trò chuyện với nó. Lúc này, Bơ Sữa lắm lời dường như cũng có tâm sự gì, hết đăm chiêu suy nghĩ lại đờ đẫn như mất hồn, mấy lần muốn nói lại thôi.

Lâm Việt nhạy bén phát hiện ra nó không bình thường, nhưng anh không đánh tiếng trước, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Ăn cơm xong, Lâm Việt dọn dẹp đồ thừa một chút rồi đưa đĩa không cho Bơ Sữa: “Cơm này không ngon như buổi trưa, đầu bếp đang có chuyện không vui à?”

Bơ Sữa cau mày, thở dài đáp: “Đầu bếp… chết rồi.”

Khi nói câu này, ánh mắt Bơ Sữa rõ ràng lộ chút đau buồn, xem ra thái độ ủ rũ của nó vừa rồi cũng có liên quan tới chuyện đó.

Lâm Việt tỏ vẻ sững sờ, gật đầu: “Đầu bếp ấy nấu cơm rất ngon, đáng tiếc thật.”

Bơ Sữa khó chịu giải thích: “Không phải vấn đề cơm nước! Tôi có biết đầu bếp, ông ấy có một cửa hàng xúc xích, chủ của tôi hay mua hàng ở đấy, ông ấy tốt lắm, thế nên tôi rất buồn.”

Nhớ tới lời Phong Mặc từng nói, Lâm Việt không khỏi âm thầm suy đoán: con chó Bơ Sữa này sẽ là “cửa thoát” của mình sao?

Nhìn chiếc đĩa trống không trong tay mình, lại nghĩ tới trước đó không lâu mình vẫn còn ăn bữa trưa của người đầu bếp, Lâm Việt cũng nảy sinh chút thương cảm: “Ra là vậy. Ai giết ông ta thế?”

Bơ Sữa xoa xoa mặt mình, chẳng hề nhận ra móng tay sắc bén đã cào đỏ vài đường trên mặt: “Là thủ lĩnh. Thủ lĩnh không thích ăn thịt cá hồi, không ngờ đầu bếp lại để lẫn một miếng trong cơm của cô ta, cô ta tức giận nên giết ông ấy luôn.”

Bơ Sữa chỉ nói tới đây rồi đúng lúc ngậm miệng, không tiếp tục chuyện phiếm nữa. Vừa thở dài thu lại mấy chiếc đĩa không, nó vừa nhìn họ bằng ánh mắt đầy cảm thông kỳ lạ.

Hẳn là bốn người họ sắp gặp xui xẻo rồi.

Quả nhiên là vậy. Dọn dẹp bát đĩa xong, Bơ Sữa khẽ than một tiếng, nói: “Vì đầu bếp đã chết, tạm thời không có ai tốt hơn để thế chỗ, thủ lĩnh nói tối nay sẽ ăn người sống, còn chỉ đích danh là muốn ăn bốn người các anh, năm phút nữa sẽ có người tới đón.”

Bốn người im lặng nhìn nhau. Hiện tại năng lượng dị năng của họ đều đã bị rút sạch, đá dị năng bị tịch thu, trong người chỉ còn bốn tấm thẻ luân hồi, mà số vốn liếng này hoàn toàn chẳng đủ sức đấu lại lũ thú biến dị.

Nếu thủ lĩnh Tuyết Nhi đã muốn ăn họ, vậy thì họ cũng không có cách nào phản kháng. Chỉ đành nghe theo ý trời, chú ý quan sát xung quanh cẩn thận, xem xem có thể tìm được một lối thoát thân hay không mà thôi.

Năm phút sau, hơn mười con thú biến dị xuất hiện trước cửa, nhanh chóng áp giải bốn người vào một căn nhà ba tầng sơn màu hồng rực rỡ.

Bên trong căn nhà nhỏ ngập tràn các món đồ nội thất, đồ trang trí màu hồng, xem ra con Tuyết Nhi này vẫn còn có vài phần “thiếu nữ”?

Bốn người được dẫn đi vào ngày càng sâu, mà hi vọng của Lâm Việt cũng càng lúc càng phai nhạt.

Không tìm được bất kỳ cơ hội chạy trốn nào! Đám thú áp giải họ canh chừng quá chặt chẽ, căn bản không hề có sơ hở.

Dưới bầu không khí gần như tuyệt vọng, bọn họ rốt cục gặp được Tuyết Nhi.

Nó là một con mèo yêu, thoạt trông hẳn là giống cái. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng yểu điệu thướt tha, mái tóc trắng tuyết gợn sóng, váy lụa mỏng hồng nhạt buông trên mặt ghế salon, từng làn váy tầng tầng lớp lớp uốn lượn như đang vẽ nên một đóa hoa thủy mặc.

Tuyết Nhi lười biếng ngả mình trên băng ghế trắng, thấy bốn người bước tới, nó cũng chỉ khẽ phất tay với thuộc hạ, ra hiệu cho chúng dẫn bọn họ đến gần.

Bốn người bị đẩy tới trước mặt Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi thoạt trông không mấy vui vẻ, đôi mắt nhắm hờ tựa như chưa tỉnh ngủ. Nó nhẹ nhàng liếm môi, cầm lấy tay Lâm Dương Dương, không nói hai lời đưa lên miệng mình!

Lâm Dương Dương run lên, bỗng cảm thấy toàn thân dường như tê dại.

Đây chính là năng lực đặc thù của Tuyết Nhi!

Muốn cử động nhưng không sao động nổi. Tay của cô… sắp bị ăn mất sao?

Lâm Dương Dương quật cường lắc đầu, cắn chặt đôi môi. Dù trong lòng sợ hãi đến mấy, cô cũng không muốn cầu xin một con súc sinh điên rồ tha mạng.

Nhưng Tuyết Nhi lại không ăn cánh tay Lâm Dương Dương.

Nó vươn đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm mu bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa ngáp một cái vừa miễn cưỡng cất lời: “Mặt mũi mày đáng yêu thế này, tao ăn cũng tiếc, thôi cứ đem làm “túi” đi.”

Tuyết Nhi vừa dứt lời, Lâm Dương Dương lập tức cảm thấy tri giác của mình hồi phục trở lại.

Cô hoảng sợ nhìn sang anh trai, trong mắt đong đầy tuyệt vọng.

Phong Mặc thật sự không hại họ ư?! Cô khó mà không nghi ngờ hắn được!

Nhưng hai mắt Lâm Việt lại sáng lên. Anh đã quan sát thấy chỉ trong hai phút ngắn ngủi từ khi gặp họ tới giờ, Tuyết Nhi đã ngáp đến bốn lần,

Anh đang nghĩ tới một chuyện…

Lâm Việt hoàn toàn không để ý đến Tuyết Nhi, cũng mặc kệ đám thú biến dị vây quanh họ. Anh liếc nhìn Giang Thủy Hàn, thản nhiên hỏi: “Từ sau khi tự sát không thành, hình như dạo này anh ít khi bị mệt mỏi rã rời nữa nhỉ?”

Giang Thủy Hàn còn đang mải suy nghĩ làm sao để chạy trốn, nghe anh hỏi vậy, anh ta sững người một chút, gật đầu: “Đúng.”

Ánh mắt Lâm Việt càng thêm sắc bén: “Lúc Oana liên lạc với chị gái Anna của cô ta, Anna cứ ngáp liên tục, nghe giọng cũng rất lười biếng, giống hệt “nó”.”

Đôi mắt nhắm hờ của Tuyết Nhi thoáng mở to hơn.

Con thú biến dị lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Việt: “Tao quyết định không ăn bọn mày. Nói rõ ràng ra cho tao.”