Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 94: Hiệu ứng bươm bướm




Lâm Mộ Quang trong khoang bên cạnh bận rộn làm việc. Toàn bộ thế giới xảy ra vấn đề đã hỏng, anh ta đang phục hồi số liệu của đám người luân hồi, sau đó còn phải chỉnh sửa đối chiếu từng cái một.

Tổng cộng 320 người luân hồi, quá trình sửa chữa này đủ vắt kiệt sức anh ta.

Phong Mặc không thể quấy rối Lâm Mộ Quang, chỉ tiếp tục đắm chìm trong thế giới của Lâm Việt và các đồng đội cũ.

Quan sát Tống Kim Dân thêm chốc lát, Phong Mặc chợt phát hiện ra một vấn đề lớn…

Bởi hiện tại Tống Kim Dân đang bị nguyền rủa, trong 30 giờ đồng hồ tới, hắn ta rất có thể sẽ không bị Lâm Việt giết chết!

Dù tỷ lệ tử vong chỉ có 0,00002%, vẫn có khả năng hắn ta sẽ chết dưới tay người khác.

Vậy thì phiền phức rồi…

Phong Mặc vốn chỉ muốn khiến Tống Kim Dân phải nếm chút khổ sở trước khi chết, giờ xem ra phải cẩn thận hơn, phải làm sao để nhóm Lâm Việt giành được phần thưởng của hắn ta!

Phong Mặc hiện không có quyền hạn gì, chỉ có thể đóng vai khán giả quan sát một lượt thế giới mà Lâm Việt đã trải qua, từ đó tìm ra những dấu vết dù nhỏ nhặt nhất.

Những chi tiết kia đôi khi sẽ gợi lên một suy nghĩ trong đầu Phong Mặc, khiến hắn cảm thấy hình như nó có ích lợi gì đó, có điều trong một thoáng lại không tìm ra rốt cuộc thì nó có lợi gì.

Thế nhưng chỉ cần là thứ khiến hắn nảy sinh cảm giác như có ánh sáng lóe lên này, Phong Mặc đều sẽ cố gắng suy nghĩ thêm vài lần, khắc sâu nó vào ký ức.

Cùng lúc đó, hắn cũng không quên chú ý tình hình của Lâm Việt.

Dưới sự chỉ đạo của Oana, cỗ xe bọc thép “Hà mã” đã đưa họ tìm được trụ cột của liên minh – “Phi ưng”. Đáng tiếc, toàn bộ người trên xe đều đã chết, trên chiến trường không còn sót lại một thi thể nào, tất cả đều đã bị thú biến dị mang đi, cũng không biết chúng muốn dùng xác họ vào mục đích gì.

Sau đó, đội của Oana lần lượt tìm được ba cỗ chiến xa còn lại. Kết cục của “Cáo đen” và “Hổ trắng” không khác gì “Phi ưng”, đám thú biến dị đã rút lui, chỉ để lại một vùng phế tích và chiến trường đẫm máu, trống trải không một thi thể.

Dọc theo đường đi cũng xuất hiện không ít thú biến dị chặn đường, nhưng bởi đoàn bọn họ phản kháng quá mạnh mẽ, bọn chúng đều biết khó mà lui. Bản năng của bọn chúng không phải là liều mạng, chỉ khi cố gắng bảo vệ bản thân không bị thương thì chúng mới có thể sinh tồn. Cũng bởi vậy, trên đường xe chạy, bọn họ không giết được bao nhiêu thú biến dị, nhưng lại tiện tay cứu được vài người luân hồi.

Hai giờ sau, đội của Oana rốt cuộc tìm được cỗ xe cuối cùng – “Chồn tuyết”.

“Chồn tuyết” là một cỗ xe được trang bị thêm tính năng đông lạnh. Ban đầu nó vốn là một chiếc xe tải đông lạnh, sau khi được người luân hồi cải tạo, nó có thể liên tục phun ra hơi giá, làm giảm nhiệt độ không khí xung quanh, tạo ra mưa tuyết.

Nhưng khi Oana phát hiện ra, “Chồn tuyết” cũng đã bị thú biến dị hệ hỏa phá hủy. Từ một chiếc xe băng lướt đi trên làn sương như ở chốn thần tiên, giờ nó chỉ còn là một đống sắt vụn đỏ rực.

“Chồn tuyết” có tính năng đặc thù, khả năng phòng vệ của nó rất mạnh, hơn nữa đội thú được phái tới tấn công nó thuộc nhóm động vật ôn hòa trong bầy thú biến dị, bởi vậy trong khi tất cả các đội khác đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn duy nhất đội bọn chúng vẫn chưa giết hết được người nơi đây.

Những người trên cỗ xe “Chồn tuyết” đều đã bị đánh ngất, thế nhưng đàn thú lại không ra tay tiêu diệt đồng loạt mà chọn cách hành hạ từng người tới chết!

Đám thú kia bản tính nhu nhược lại khá gần gũi với con người, vì vậy chúng vẫn thường bị đám đồng bọn khác bắt nạt. Lần này trước khi phái chúng đi, thủ lĩnh “Tuyết Nhi” đã nhấn mạnh: nếu không thể hiện được sự tàn nhẫn của mình, chúng sẽ không được chấp nhận là một phần của bầy thú.

Còn lỡ như chúng không đủ tàn nhẫn, vậy… “Tuyết Nhi” sẽ dùng chúng làm thức ăn gia súc, với năng lực của nó, đây hoàn toàn là chuyện nói được làm được.

Đám thú “hiền lành” này chỉ còn cách phải tra tấn con người cho đến chết.

Cảnh tượng đó vô cùng đẫm máu.

Khi đội của Oana tới, bầy thú mới chỉ giết chết hai người, nhưng hiện trường lại khiến họ không sao kiềm chế nổi mà điên cuồng nguyền rủa chúng.

Trên mặt đất rải đầy máu thịt nát tươm của hai xác người, dính nhớp nhầy nhụa. Một trong hai nạn nhân còn bị thú biến dị dùng năng lực đặc biệt kéo dài hơi tàn, cái đầu anh ta còn đang đặt ngay tại đó, phải trơ mắt nhìn bản thân bị phanh thây xẻ thịt.

Người đàn ông trợn tròn đôi mắt trên gương mặt đẫm lệ, giọng nói đã khản đặc.

Khi đội của Oana tới cứu viện khiến con thú đang duy trì tính mạng của anh ta phải ngừng sử dụng dị năng, ý thức của cái đầu ấy cũng bắt đầu tan biến.

Những giây cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, người luân hồi đó dốc hết chút sức lực cuối cùng thét lên…

“GIẾT CHÚNG NÓ!”

Chiến cuộc nổ ra, vô cùng căng thẳng! Tất cả người luân hồi trên cỗ xe chiến của Oana và đám thú biến dị theo trường phái “ôn hòa” lập tức lăn xả vào chém giết.

Hình ảnh máu tanh trước mắt khiến tâm trạng Lâm Việt trở nên bất ổn, tuy lốt thú hiện tại khiến anh không cách nào biểu lộ ra sự sợ hãi và trốn tránh, thế nhưng Phong Mặc vẫn có thể nhìn thấy vẻ mờ mịt và bất lực trong đôi mắt kia.

Đương nhiên hắn cũng không giỏi giang đến thế, lý do mà hắn biết anh đang mất phương hướng chủ yếu là bởi loạt dòng trạng thái tiêu cực màu tím hiện ra trên đầu:

[“Nỗi sợ hãi chiến trường” bị kích hoạt. Trí lực -20, lý trí -15. ngũ giác -10, sức mạnh +5%.]

Lâm Việt đã cố kiềm chế phần nào tâm trạng của mình, những số liệu tiêu cực kia cũng theo đó mà thay đổi chút ít, chỉ cần có đủ thời gian, nó sẽ dần dần biến mất.

Hai bên đã khai chiến, Lâm Việt cũng xông ra chiến trường! Anh hung hãn xuyên qua bầy thú, giết chóc không ngừng, bất chấp máu nóng thấm đẫm toàn thân cũng không lùi bước.

Lâm Việt không sợ, bởi anh biết rằng luôn có đồng đội đáng tin cậy bảo vệ phía sau anh.

Mấy chục quả cầu ánh sáng không ngừng bay vờn quanh Lâm Việt, đó chính là dị năng của Lâm Dương Dương ở trạng thái chờ. Bởi Lâm Dương Dương có thể kích nổ chúng bất cứ lúc nào, những quả cầu này được cô dùng như vũ khí bảo đảm an toàn cho anh khi chiến đấu.

Phía sau Lâm Việt còn có hơn mười con sói xám phục sẵn, theo mệnh lệnh của Chung Linh, cứ hễ Lâm Việt tấn công kẻ nào, bầy sói cũng sẽ lập tức xông lên tấn công kẻ đó.

Dưới sự bảo vệ của đàn sói, Giang Thủy Hàn cũng thận trọng theo sau Lâm Việt, hễ có con thú nào bị Lâm Việt đánh hấp hối, anh ta sẽ nhân dịp đó dùng dị năng [Thôn tính bóng tối] của mình khiến nó mất hết ý chí muốn sống.

Tính năng phụ [Vạn vật sinh trưởng] của tấm thẻ cấp ba trong tay Lâm Dương Dương cũng vô cùng hữu dụng. Chiến trường hiện tại của họ nằm trong một công viên, mỗi nơi cô bước qua, cỏ dại dưới chân, cây cối ven đường, rêu xanh trên đá, tảo rong trong nước… đều bắt đầu sinh trưởng với tốc độ bất thường, kích cỡ khổng lồ khiến sự linh hoạt của đám thú biến dị cũng bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, cỗ xe “Hà mã” còn đang ở đó, phe của bọn họ hoàn toàn chiếm thế thượng phong!

Oana lái “Hà mã” điên cuồng xông tới, xả đạn không ngừng làm rối loạn đội hình kẻ địch, cũng đánh tan lòng tự tin của chúng. Chiếu theo tình hình này, bọn họ tất nhiên sẽ là bên chiến thắng, thế nhưng…

Phong Mặc chuyển sang góc nhìn toàn bộ bản đồ, bắt đầu phân tích chiến cuộc trước mắt.

Cứ cho là phe Lâm Việt sẽ thắng bầy thú kia, bọn họ cũng sẽ không cách nào tránh khỏi một bầy khác. Nhóm thú thứ hai đang trên đường tới chi viện, chẳng mấy chốc sẽ bao vây bọn họ hoàn toàn.

Nhìn thông tin của đội thú chi viện, Phong Mặc cảm thấy không ổn chút nào, bọn chúng không hề dễ giải quyết. So ra thì đội thú mà nhóm Lâm Việt đang đối mặt hẳn chính là đội ngũ yếu kém nhất của đoàn quân thú biến dị.

Khoan đã… Có lẽ có thể lợi dụng bọn chúng một chút!

Trong đầu Phong Mặc bỗng lóe lên một suy nghĩ, hắn âm thầm tính toán một vài nước đi tiếp theo.

Đầu tiên, không thể để đội Lâm Việt tiếp tục đánh.

Vừa vặn đúng lúc đó, Lâm Mộ Quang ra khỏi khoang duy tu bên cạnh. Mỗi lần anh ta di chuyển, âm thanh kim loại va chạm đặc trưng của người máy lại vang lên.

Phong Mặc thò đầu ra từ trong khoang máy, cười tủm tỉm nhìn sếp: “Lão Lâm, trong đám quái vật có con có khả năng gây ảo giác, nếu trong ảo giác của Lâm Việt xuất hiện tên đồng đội đã chết là tôi đây thì cũng bình thường nhỉ!? Dù trong lúc đó tôi có nói gì thì cũng chỉ là ảo giác, không ảnh hưởng tới sự vận hành của thế giới, theo lý là thế đúng không?”

Lâm Mộ Quang vẫn ngồi trong khoang duy tu sửa lại con mắt nhân tạo của mình, dùng thành khoang sáng sủa làm gương soi. Nghe Phong Mặc nói vậy, anh ta khựng lại một chút, đảo mắt liếc nhìn hắn.

Một cái nhìn đó đã đủ để anh ta hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Lâm Mộ Quang khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Trên lý thuyết thì không thành vấn đề, thế nhưng cậu tuyệt đối không được để lộ thân phận, không được để đồng đội phát hiện cậu đang làm trò, nếu không… cậu và đồng đội đều sẽ phải chịu trừng phạt của Thế giới luân hồi. Tôi chỉ có thể mở quyền hạn “hiệu ứng bươm bướm” cho cậu, phải biết kiềm chế.”

Được Lâm Mộ Quang chỉ dẫn, Phong Mặc lập tức lộ ra vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng, chui lại vào khoang duy tu: “Được, tôi biết chừng mực mà. Mở quyền hạn cho tôi đi.”

Lâm Mộ Quang kích hoạt quyền hạn cho Phong Mặc.

Sau 27 giờ đồng hồ nữa, Tống Kim Dân sẽ chết, thế giới này cũng sẽ tự động kết thúc. Trong giai đoạn hiện tại, Thế giới luân hồi cũng cảm nhận được Tống Kim Dân đã không còn đường sống, để tiết kiệm sức lực, nó sẽ thả lỏng cảnh giác, 70% bộ phận của hệ thống trừng phạt bắt đầu bước vào trạng thái ngủ đông, chỉ còn 30% bộ phận còn vận hành, duy trì các quy tắc cơ bản nhất.

Chỉ cần không làm gì quá đáng, Thế giới luân hồi sẽ không nhận ra trò mờ ám của Phong Mặc, vậy cứ mặc cho hắn lăn lộn. Dù gì… bản thân Lâm Mộ Quang cũng đã từng vì đủ thứ nguyên nhân mà thay đổi một chút quỹ tích của nó rồi.

Anh ta biết giới hạn của Thế giới luân hồi nằm ở đâu.



Ban đầu, Lâm Việt vẫn luôn thuận lợi xông pha khắp chiến trường. Anh có thể cảm nhận được mình đang ở trạng thái cực kỳ tốt, quả thực là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

Mắt thấy đám thú biến dị đã sắp thất thế phải bỏ chạy, vậy mà ngay lúc này, anh lại bị một con thú nấp trong góc khuất dùng ảo thuật tấn công! Con thú này vốn vẫn dùng hình thái chim sẻ trốn gần đó, không tham gia vào trận đánh, bởi vậy Lâm Việt không hề chú ý tới sự tồn tại của nó, rốt cuộc cho nó cơ hội đánh lén thành công.

Ở trong ảo giác, Lâm Việt nhìn thấy một thế giới sặc sỡ sắc màu, đẹp đẽ đến không bút nào tả xiết.

Tất cả sự vật xung quanh đều biến mất, thay vào đó là các loài động vật kỳ lạ, cây cỏ, đồ nội thất, những công trình kiến trúc,… Chúng chồng chéo lên nhau tựa như pháo hoa nở rộ, lẫn lộn khó phân, tạo thành những tổ hợp bất quy tắc lại không hề ăn khớp.

Một tấm phản lớn có đến hơn mười chân đặt trên lưng một con heo rừng ghép từ que diêm xuất hiện, nhảy nhót lướt ngang qua.

Mà phía sau tổ hợp quái dị này là Phong Mặc đang mỉm cười bước tới, tiến về phía Lâm Việt.

So với những thứ kỳ quặc xung quanh, Phong Mặc trong ảo giác bỗng trở nên bình thường không gì sánh nổi.

Lâm Việt biết rõ đây là ảo giác, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn, trái tim anh vẫn không khỏi nảy lên.

Phong Mặc ảo ảnh cất lời với Lâm Việt: “Đi theo bọn thú, chúng nó sẽ giúp anh một việc lớn.”