*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn cứ của Tống Kim Dân bị kẻ địch tập kích san bằng, phần lớn người dưới tay hắn ta đã chết trong cuộc tấn công.
Sau đó, hắn ta hoàn toàn “biến mất” khỏi tầm mắt tất cả người luân hồi. Không biết tại sao, vị trí của hắn ta cũng không còn được thông báo định kỳ cách mỗi giờ đồng hồ nữa.
Trạng thái đó cứ vậy kéo dài suốt ba mươi bảy tiếng, ngay chính Tống Kim Dân cũng không biết nguyên nhân. Có điều Thế giới luân hồi này cũng không phải chưa từng xảy ra BUG, dù có bị lỗi thêm một lần nữa cũng có gì đáng ngạc nhiên chứ?
Tống Kim Dân hiện tại còn đang đắm chìm trong hưng phấn vì cướp được thân thể mới, chuyện vặt vãnh lại có lợi cho bản thân này hắn ta tất nhiên chẳng có hứng thú tìm hiểu. Sau khi rút lui khỏi căn cứ, hắn ta dẫn theo Trịnh Hạc tới lãnh địa của thú biến dị, để chúng bảo vệ bản thân.
Nơi đây là công viên lớn nằm ở phía bắc thành phố. Toàn bộ khu vực này phủ kín cây cối um tùm, bởi vậy đám động vật biến dị đã chiếm giữ nó làm sào huyệt từ lâu. Một vài con thú có dị năng phong tỏa không gian đã hoàn toàn khóa chặt công viên, ngoài những người được chúng công nhận thì tuyệt đối không ai có thể tự do ra vào.
Mà Tống Kim Dân chính là một trong số những người được công nhận đó.
Ngay đêm đầu tiên tham gia vòng Thế giới luân hồi này, Tống Kim Dân đã dùng năng lực huyết thống [Con rối] của mình để khống chế một con thú biến dị vô cùng mạnh. Dưới sự giúp đỡ của hắn ta, con rối đó chỉ mất hai ngày đã trở thành thủ lĩnh của đám động vật, dùng sức mạnh vô địch khiến đám thú biến dị khác phải sợ hãi.
Trong công viên này, Tống Kim Dân tuyệt đối an toàn. Hắn ta đã ẩn nấp tại đây suốt hai mươi bảy tiếng đồng hồ, hưởng thụ cuộc sống như chốn thần tiên.
Đám thú biến dị đã bắt những đầu bếp, bảo mẫu, nhạc công, quản gia,… giỏi nhất thành phố về nhốt trong sào huyệt, còn ngụy trang thành người bình thường tới thành phố bên cạnh mua thực phẩm, bởi vậy Tống Kim Dân có thể sống nhàn nhã phóng túng vô cùng. Đám động vật tự biết bản thân không đủ năng lực đối địch với cả thế giới, bởi vậy chúng đã phong tỏa mọi tin tức trong khu vực, không để những thành phố khác biết chuyện đang xảy ra tại đây.
Buổi chiều ngày an nhàn ấy, Tống Kim Dân dùng cơ thể của Phong Mặc chạy bộ hai vòng, vận động cơ bắp.
Thân xác trẻ tuổi khôi ngô này khiến hắn ta cảm nhận được sức sống tràn trề đã xa cách quá lâu. Cơ thể người luân hồi cũng giống như người bình thường, sẽ dần dần lão hóa rồi chết, sự già cỗi chẳng những khiến người ta trở nên xấu xí mà sức chiến đấu cũng sẽ từ từ giảm xuống. Tỷ như ngày còn trẻ, thời gian nghỉ giữa hai lần sử dụng năng lực thẻ luân hồi – “dịch chuyển tức thời” của hắn ta chỉ có 1 giây, thế nhưng khi đã có tuổi, mỗi lần muốn di chuyển hắn ta đều phải nghỉ đến 2 giây, hơn nữa sau khi sử dụng năng lực, cơ thể đã quá ngũ tuần sẽ vô cùng nặng nề, cảm giác giống như vừa chạy hết một vòng sân đua marathon, toàn thân khó chịu khiến hắn ta không sao quen nổi.
Mà bây giờ thì sao?
Tống Kim Dân kích hoạt thẻ của mình, sử dụng “dịch chuyển tức thời”. Chớp mắt sau, cơ thể hắn ta đột ngột xuất hiện giữa không trung, nội tạng quặn lên do ảnh hưởng của trọng lực.
Hắn ta nhắm mắt tận hưởng tiếng gió gào thét bên tai, mãi cho tới khi sắp rơi xuống mặt đất mới lần nữa sử dụng “dịch chuyển tức thời”, vững vàng đứng thẳng.
Tuy vừa sử dụng năng lực hai lần liên tiếp nhưng cơ thể hắn vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ tiêu hao thể lực tương đương như khi đi vài chục bước trên đất bằng mà thôi.
Cảm giác thanh xuân đã lâu mới tìm lại được này… Thật sảng khoái!
Sau khi vận động xong, Tống Kim Dân đã vừa lòng thỏa ý liền đi về phía một gốc cây gần đó.
Dưới tán cây là Trịnh Hạc đang nướng thịt. Vỉ lưới sắt đặt trên bếp lò hình tròn, than củi đỏ rực tỏa hơi nóng, miếng thịt bò với những đường vân trắng như hoa tuyết bên trên dần dần dậy mùi thơm phưng phức. Dưới nhiệt độ cao, vân mỡ trong thịt nhanh chóng rỏ xuống than củi kêu xèo xèo, âm thanh vui tai khiến người ta càng thêm sốt ruột muốn thử.
Tống Kim Dân nằm trên chiếc ghế xích đu bên cạnh, hai chân vắt chéo, vừa khe khẽ ngâm nga vừa ngắm nhìn bầu trời.
Tất cả kế hoạch đều được tiến hành vô cùng thuận lợi, hắn ta rất hài lòng. Hiện giờ ở trong Thế giới luân hồi này, e rằng cũng chỉ có hắn ta mới có thể thoải mái nằm nghỉ trong khu an toàn, đắc ý mà ăn thịt bò nướng, mặc kệ khung cảnh chém giết loạn lạc bên ngoài.
Trịnh Hạc vừa nướng thịt vừa báo cáo tình hình với Tống Kim Dân: “Ông chủ, tôi đã theo lệnh ông tiêu hủy tất cả vòng tay, cũng giết Sarah rồi.”
Sarah chính là chủ nhân thật sự của trí não hình người trong phòng Tống Kim Dân. Trí não đó tất nhiên cũng không đủ khả năng khống chế BUG, nó chỉ có thể chế tạo một vài sản phẩm công nghệ, mà số vòng tay giám sát phân phát cho những người luân hồi theo phe hắn ta chính là sản phẩm chủ yếu của nó.
Tống Kim Dân nhẹ đẩy chiếc ghế đu, thản nhiên khen ngợi một câu: “Cậu đã làm thì lúc nào cũng đáng tin.”
Hợp tác suốt ba mươi năm, giữa Tống Kim Dân và Trịnh Hạc đã sớm không có khoảng cách, thậm chí còn thân thiết hơn người một nhà. Bọn họ luôn không cần khách sáo với nhau, bởi trong lòng đối phương nghĩ gì họ đều hiểu.
Không cần Tống Kim Dân thúc giục, Trịnh Hạc ăn ý tiếp tục báo cáo đơn giản về những chuyện xảy ra trong vài giờ đồng hồ trước đó: “Số “túi” dành cho đám thú biến dị đã chuẩn bị ổn rồi, chúng ta đưa đến tổng cộng 236 người luân hồi, bọn chúng kiểm tra suốt đêm, cuối cùng lọc ra được 210 người có thể làm thành “túi”. Tuyết Nhi hài lòng lắm, đã bắt đầu công việc ngay rồi, dự tính sau ba mươi ngày “túi” sẽ đủ chín để sinh ra thú biến dị đời thứ hai, đến lúc đó thú triều sẽ hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Tống Kim Dân gật đầu, nhắm mắt lại cảm nhận năng lực huyết thống của mình.
Năng lực [Con rối] của hắn ta có thể khống chế tối đa năm người, thế nhưng càng khống chế nhiều người gánh nặng của hắn sẽ càng lớn. Nghe theo đề xuất của Trịnh Hạc, cuối cùng hắn ta quyết định giảm số lượng “con rối” xuống còn hai người.
Con rối đầu tiên mà Tống Kim Dân loại bỏ chính là Giang Thủy Hàn. Sau khi điều khiển Giang Thủy Hàn tự sát thất bại, một tiểu đội khác được phái đi cũng không thể lừa được ba đồng đội của Lâm Việt về căn cứ làm “túi” cho bầy động vật biến dị, hắn ta liền quyết định mặc kệ sống chết của họ.Tuy có chút tiếc nuối nhưng hắn ta cũng không cảm thấy có gì quan trọng, dù sao hắn ta cũng không thiếu vài cái “túi”.
Con rối bị loại thứ hai là người quản lý nhóm thợ luân hồi. Tống Kim Dân đã không cần đám thợ đó đi thu thập nhu yếu phẩm cho mình nữa, giữ lại cũng chỉ thêm phiền phức, có điều trước khi vứt bỏ họ, hắn ta còn lợi dụng lòng tin của người quản lý kia để mượn năng lực của thợ luân hồi bảo vệ cho mình rút lui, kết cục khiến bọn họ gần như bị tiêu diệt toàn bộ.
Con rối thứ ba là một người luân hồi rất nổi tiếng tên Gillis. Người này vô cùng am hiểu về những cuộc chiến sinh tồn, đã từng trải qua hơn bốn mươi Thế giới luân hồi khắc nghiệt, kinh nghiệm phong phú. Ngay khi quyết định loại bỏ anh ta, Tống Kim Dân cố ý khiến anh ta phạm một sai lầm nhỏ, rốt cuộc chết dưới dị năng của kẻ địch.
Hai con rối cuối cùng Tống Kim Dân còn giữ lại đều là nhân vật vô cùng bản lĩnh, “chất lượng” rất cao. Một trong số đó là con đầu đàn có thể ra lệnh cho tất cả thú biến dị – Tuyết Nhi, người còn lại là thủ lĩnh của liên minh người luân hồi lớn nhất hiện nay – Anna.
Dưới tay Anna là một đội ngũ lớn với quy mô hơn ba trăm người, mà mục tiêu của bọn họ chính là truy sát Tống Kim Dân. Những người đó e rằng đến chết cũng không thể ngờ được, rõ ràng liên minh của họ tồn tại để săn giết gã thủ phú này, thế nhưng thủ lĩnh của họ lại đã bị gã ta khống chế từ lâu!
Trước kia Tống Kim Dân cũng từng khống chế Suriel, Ngô Thị Linh, Kim Trạch Hoán. Nếu những người luân hồi luôn cẩn thận theo dõi tin tức nghe thấy ba cái tên này, có lẽ họ sẽ bị dọa đến giật mình.
Đó chính là ba cái tên xuất hiện dày đặc trong khoảng thời gian các tin báo tử cập nhật dồn dập, là ba tên quỷ ăn thịt người!
Sau khi trở thành con rối của Tống Kim Dân, có lẽ do bị hắn ta ảnh hưởng ít nhiều, ba tên quỷ giết người này dần dần không còn giá trị lợi dụng, cuối cùng bị chính hắn ta tận tay đẩy vào đường chết. Hắn ta thao túng bọn họ tiêu diệt gần hai nghìn người luân hồi muốn “săn” mình, chỉ trong vỏn vẹn một ngày xóa sổ một phần năm sức mạnh của kẻ địch.
Cũng trong lúc đó, Tống Kim Dân dùng đoàn thợ luân hồi của mình củng cố địa vị cho Tuyết Nhi, dọn sạch tất cả những con thú không biết nghe lời, kích thích sự tàn bạo của đám động vật, giúp Tuyết Nhi có thiên tính độc ác trở thành con thú đầu đàn. Sức ảnh hưởng của Tống Kim Dân với con rối bị điều khiển có hạn, không thể cải tạo hoàn toàn tình cảm và suy nghĩ của chúng. Để khiến Tuyết Nhi cam tâm tình nguyện bảo vệ mình, hắn ta liền mua chuộc ba con mèo ngốc “em gái nuôi” của nó, đồng thời hứa hẹn sẽ tìm người luân hồi có bề ngoài lương thiện xinh đẹp cho nó làm “túi”.
Về phần Giang Thủy Hàn, con rối này đã giúp hắn ta cướp được cơ thể của Phong Mặc.
Cái chết của ba con mèo nhỏ khiến Tuyết Nhi có chút tức giận, thế nhưng chuyện Tống Kim Dân mang tới hơn hai trăm “túi” quan trọng hơn, bởi vậy nó sẽ không tranh chấp với hắn ta vì ba đứa “em gái nuôi”.
Hầu như tất cả thú biến dị đều không thể sinh ra đời sau, một số ít con thú có dị năng sinh sản cũng cần phải đưa gien của mình vào cơ thể con người, lấy đó làm chất dinh dưỡng cho thú con ra đời. Những người hiền lành sẽ có ý thức phản kháng tương đối kém, dễ dàng bị con thú ký sinh tẩy não, chấp nhận sự tồn tại của chúng, thêm vào đó, người đó cần có bề ngoài đẹp đẽ để nuôi dưỡng ra thú ký sinh đẹp đẽ, lại cần có dị năng để cơ thể đủ sức chịu đựng sự tàn phá từ bên trong. Chính vì vậy, phải là người đạt đủ ba điều kiện trên mới có thể trở thành một cái “túi” đạt tiêu chuẩn.
Tống Kim Dân nói rằng cần tìm người làm vệ sĩ, kỳ thực hắn ta chỉ đang tìm những chiếc “túi” phù hợp cho thú con ký sinh mà thôi!
Hiện giờ, hắn ta chỉ cần tiếp tục trợ giúp đám động vật này nuôi dưỡng một bầy thú biến dị đời thứ hai hùng mạnh, sau đó lợi dụng bọn chúng giết sạch những người luân hồi khác, hắn ta sẽ có thể thuận lợi rời khỏi thế giới này.
Nghĩ tới việc bản thân chỉ tốn không tới bốn ngày đã tiến hành được một kế hoạch hoàn mỹ đến thế, khóe môi hắn ta không khỏi cong lên, nở nụ cười tự tin kiêu ngạo.
Tảng thịt bò trên lò nướng đã chín, Trịnh Hạc liền cắt thành miếng nhỏ, bưng đĩa thịt tới bên Tống Kim Dân, cầm dĩa xiên một miếng đưa tới trước miệng hắn ta.
Tống Kim Dân mở mắt cắn miếng thịt, đắc chí duỗi người: “Có thân thể người thủ hộ trẻ mãi không già này rồi, tôi sẽ sống cả đời trong thành Cực Lạc bằng số tiền tích góp lâu nay, tôi có cả nghìn cách sang tên số tài sản đó! Mẹ nó, cái Thế giới luân hồi rác rưởi này định chơi ông ấy hả? Vẫn còn non lắm!”
Trịnh Hạc nhìn dã tâm bừng bừng cháy lên trong mắt Tống Kim Dân, khí phách mạnh mẽ này khiến anh ta có chút xúc động, sống lưng bất giác dựng thẳng, vẻ mặt chờ mong nói: “Ông chủ, tôi tin rằng thành Cực Lạc sẽ mãi mãi nằm trong khống chế của ông.”
Tống Kim Dân liếc mắt chăm chú nhìn Trịnh Hạc: “Cậu theo tôi đã hơn ba mươi năm rồi, Trịnh Hạc, nói thật đi, cậu có cảm thấy tôi cực kỳ máu lạnh hay không?”
Câu hỏi này khiến Trịnh Hạc im lặng.
Dù Tống Kim Dân là chủ nhân của anh ta, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, hắn ta chẳng phải là người tốt đẹp gì. Để trở thành người giàu nhất trong thành Cực Lạc, hắn ta đã từng ép rất nhiều người vào chỗ chết, đạp lên vô số xác người để tới được vị trí ngày hôm nay. Trong Thế giới luân hồi này, hắn ta cũng vì muốn mình sống sót mà lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng xung quanh, hay ở những Thế giới luân hồi trước, hắn ta luôn dựa vào dị năng [Mặt nạ dối trá] để lừa dối, phản bội, cướp đoạt thứ của người khác làm lợi cho mình, chưa bao giờ thông cảm hay thương xót bất kỳ ai.
Trịnh Hạc suy nghĩ một lát, nói: “Ông quả thực không phải người tốt.”
Tống Kim Dân ha hả cười: “Đúng vậy! Tôi vốn chẳng phải loại tốt lành gì.”
Nói đến đây, hắn ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn Trịnh Hạc dần dần lạnh đi: “Thế nên, Trịnh Hạc, cậu cũng thấy đấy, việc dẹp loạn thú triều rất khó khăn, tôi chỉ có thể chọn cách giết sạch tất cả người luân hồi khác. Cái chữ “khác” ấy cũng bao gồm cậu, khi thế giới này chỉ còn lại hai người chúng ta, cậu phải chết thì tôi mới có thể thoát ra ngoài.”
Ngụ ý của Tống Kim Dân chính là, ngay cả người thủ hộ đã trung thành đi theo mình ba mươi năm, hắn ta cũng có thể tiện tay vứt bỏ.
Trịnh Hạc không chút bận tâm, tiếp tục xiên thịt cho Tống Kim Dân: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ bảo vệ ông, đến khi ở đây chỉ còn hai người chúng ta thì tôi sẽ tìm cách tự sát.”
Tống Kim Dân chậm rãi nhai miếng thịt bò trong miệng: “Cậu có hận tôi không?”
Trịnh Hạc lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Không hận, tôi thích nhìn ông đầy dã tâm như thế. Có thể chết vì ông, tôi thấy rất đáng.”
Tống Kim Dân thỏa mãn mỉm cười, cầm lấy đĩa thịt trong tay người bên cạnh, tự mình ăn từng miếng thịt lớn.
Gió thu hiu hiu thổi, một con bọ rùa lạnh cóng lảo đảo bay tới gần lò nướng, dường như bị nhiệt độ ấm áp và ánh sáng lấp lánh của than hồng thu hút mà tới.
Một luồng khí nóng bùng lên, con bọ yếu ớt mất thăng bằng rơi vào lò than đỏ lửa, vài tiếng “tách tách” kêu vang, nó chớp mắt hóa thành tro bụi.
Trịnh Hạc nhìn cái xác nhỏ xíu cháy đen, chìm vào im lặng…
…
Anna là thủ lĩnh của liên minh những người đi săn giết Tống Kim Dân, nhưng cô ta trước giờ vẫn luôn rất bí ẩn, hiếm khi xuất đầu lộ diện, người thường thay thế cô ta ra mặt xử lý những sự vụ cần thiết chính là em gái cô ta – Oana.
Oana có gương mặt bình thường, thế nhưng vóc dáng lại vô cùng cao to. Với chiều cao xấp xỉ 190 cm và cân nặng gần 100kg, dù cô ta đứng hay ngồi vẫn khiến người khác phải dè chừng, không dám xúc phạm.
Lúc này, Oana đang dùng ánh mắt dò xét đánh giá bốn người luân hồi mới gia nhập.
Bốn người mới đó đều là người châu Á, hai nam hai nữ. Trong mắt Oana, hai người đàn ông phương Đông kia đều không mấy cường tráng, hai cô gái lại càng kỳ lạ hơn, chiếu theo hoàn cảnh sống và tình hình xã hội hiện tại, cả hai đều chỉ tương đương với đứa trẻ chừng mười tuổi mà thôi! Hơn nữa tuy nói rằng muốn tìm một chỗ dựa, gia nhập vào đội ngũ của họ để cùng giết Tống Kim Dân, thế nhưng tại sao ba người trong số đó lại nhìn cô ta đầy thù địch như vậy?
Vì chỉ có người đàn ông tên Lâm Việt có thể nói tiếng Anh khá tốt, ánh mắt cũng không quá hung hăng, bởi vậy Oana chỉ tập trung trò chuyện với anh, đồng thời cũng để đồng đội của mình phân tích lời anh nói là thật hay giả.
Dù vậy, vẻ căm hận trong mắt ba người còn lại từ đầu đến cuối hoàn toàn không thay đổi. Oana bị nhìn đến khó chịu, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra: “Tại sao các người cứ nhìn tôi thế? Chúng ta từng gặp nhau à?”
Lâm Dương Dương và Chung Linh đồng loạt nhìn về phía Giang Thủy Hàn.
Giang Thủy Hàn nheo mắt, oán hận nhìn cô ta: “Ngày hôm qua cô vừa thọc cho tôi một đao ngay tim, quên nhanh vậy sao?”