Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 84: Tọa độ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh có liên quan

Trong thời khắc thân thể rơi tự do, ý chí muốn sống của Giang Thủy Hàn bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết!

Mẹ kiếp! Phải sống thật tốt, hắn còn lâu mới muốn chết!

Hai tay Giang Thủy Hàn quơ quào loạn xạ, muốn níu lấy thứ gì đó tự cứu bản thân. Thế nhưng tường ngoài tòa nhà này hoàn toàn trơn tuột, căn bản không cho hắn một cơ hội nào!

Giang Thủy Hàn rơi thẳng xuống mặt đất. Thậm chí còn chưa kịp kêu thảm thiết một tiếng, hắn đã cảm nhận được tứ chi và thắt lưng tê dại, tiếp đó là những cơn đau đớn không ngừng!

Cảm giác đau đớn này tựa như sóng điện, một cơn chưa dứt đã có cơn sau ập tới, hơn nữa lại lan tràn khắp cơ thể, khiến hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc mình bị thương ở đâu.

Cổ không thể nhúc nhích, tứ chi cũng bất động, cột sống như đã gãy đôi, hắn úp mặt xuống đất, chỉ còn con mắt phải có thể nhìn thấy một khoảng mặt đất xung quanh.

Cú ngã quá khủng khiếp, không cần nhìn hắn cũng biết hiện giờ mình thảm hại thế nào. Mà điều khiến hắn phải dở khóc dở cười là… Với sức chiến đấu 100, hắn thật sự không bị ngã chết!

Tuy vô cùng đau đớn, toàn thân bất động, nhưng Giang Thủy Hàn cảm nhận được vết thương của mình không nguy hiểm đến tính mạng, hẳn vẫn sẽ sống sót.

Biết bản thân không chết mà chỉ ngã đến tàn phế, việc đầu tiên mà Giang Thủy Hàn làm chính là nghiến chặt hàm răng, quyết không để lọt ra một âm thanh nào.

Giữa đêm khuya vắng lặng, tiếng va chạm khi hắn rơi xuống đất không khiến nhiều người chú ý, nhưng chỉ cần hắn kêu thành tiếng thì chắc chắn sẽ đánh động một vài tên hiếu kỳ.

Mà xác suất người xấu xuất hiện lại cao hơn người tốt nhiều.

Giang Thủy Hàn đã đau đến sắp ngất xỉu, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, hắn vẫn cắn chặt răng, không rên một tiếng. Hiện tại hắn chỉ ước một điều duy nhất – mong sao Lâm Dương Dương và Chung Linh nghe thấy âm thanh hắn rơi xuống vừa rồi mà ra ngoài kiểm tra.

Quá trình đợi hai cô gái đến cứu viện cũng khổ sở vô cùng, mỗi giây mỗi phút Giang Thủy Hàn đều phải cố gắng hết sức mới có thể ép mình không gào lên thảm thiết.

Thời gian dường như bị kéo dài, dài đến kinh hãi.

Để không cho bản thân phát ra âm thanh, Giang Thủy Hàn há miệng cắn cổ áo mình, nhưng như vậy cũng không thể giúp hắn bớt đau đớn. Hắn chỉ còn cách bắt đầu suy nghĩ miên man, cố gắng phân tán sự chú ý, quên đi cơn đau đang hành hạ…

“Xong đời rồi, hình như lúc nãy hai cô nhóc định đi ngủ, không phải sẽ cứ thế ngủ mất mà không để ý đến mình chứ?”

“Ấy, chờ chút, hình như có tiếng bước chân? Là ai? Cổ không cử động được, chẳng nhìn thấy gì, tai trái hình như cũng bị chấn động thành điếc rồi, có một tai khó phân biệt phương hướng quá…”

“Tiếng bước chân này hơi nặng, không giống hai cô nhóc kia cho lắm, cả hai đều vừa gầy vừa nhỏ xíu, tội nghiệp…”

Dòng suy đoán khiến Giang Thủy Hàn dần lạc vào tuyệt vọng.

Xem ra người đang tới gần không phải Lâm Dương Dương và Chung Linh. Mà hắn lúc này giống như cá nằm trên thớt, không thể động đậy lấy một ngón tay, chỉ có thể mặc người chém giết.

Tiếng bước chân ngày càng rõ, cuối cùng dừng lại bên gáy hắn.

Giang Thủy Hàn cảm nhận được có người đạp một chân lên đầu mình, nhưng bởi đau nhức trên thân thể đã lấn át tất cả, hắn cũng không hề cảm thấy đau, còn nghĩ hành động của đối phương có thể xem như dịu dàng nữa.

Tầm mắt dao động một chút, phạm vi nhìn vốn chỉ bó hẹp trong con mắt phải cũng thay đổi, đầu được chỉnh thẳng lại, hai mắt hắn đối diện với bầu trời đêm.

Sau khi chuyển đổi tư thế, dạ dày Giang Thủy Hàn quặn lên, cơn buồn nôn không thể khống chế trào lên miệng hắn, chất dịch trượt ra khỏi khóe môi, nồng mùi vị máu tươi trộn lẫn với mùi vị thức ăn chưa tiêu hóa.

Cơn nôn ngăn giữa cổ họng rất khó chịu, hắn bắt đầu ngạt thở.

Giang Thủy Hàn liếc nhìn người bên cạnh. Đó là một người phụ nữ da trắng cao lớn, thoạt trông chí ít cao đến mét chín. Cô ta nhẹ vẫy bàn tay trái của mình, một luồng sáng lam nhạt lấp lánh quấn quanh cổ tay, hiển nhiên đó chính là năng lực chữa trị.

Cô ta dùng tiếng Anh mang khẩu âm khá đặc biệt hỏi hắn: “Muốn tôi cứu anh không? Tôi muốn một tấm thẻ luân hồi cấp hai, một viên đá. Trước tiên tôi chữa cho anh phân nửa, anh đưa đồ rồi tôi sẽ chữa nốt.”

Nghe thấy người luân hồi nữ này định vơ vét tài sản của mình, Giang Thủy Hàn trái lại hít được một hơi.

Thật may quá, chí ít không phải mấy tên điên vừa đụng mặt đã ra tay giết người cướp của, thích lấy gì cứ lấy, thẻ luân hồi với đá dị năng làm sao sánh bằng tính mạng?

Nhưng hiện tại hắn bị nghẹn không nói ra lời, cũng chẳng cách nào đáp lại cô ta. Cơn nôn chết tiệt kia đang chèn ép không khí trong phổi, khiến hắn hít thở cũng không thông.

Người phụ nữ lạnh lùng đứng nhìn hắn giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt thở của hắn không khiến cô ta nảy sinh chút lòng thương hại nào. Im lặng suốt mười mấy giây, cuối cùng cô ta mới chậm rãi nói: “Đồng ý thì đảo mắt.”

Giang Thủy Hàn điên cuồng đảo mắt, nếu không phải có mí mắt ngăn trở, hắn thậm chí còn muốn quăng cả con ngươi ra ngoài cho cô ta xem.

Người phụ nữ vẫn còn vẻ bất mãn. Cô ta cười lạnh một tiếng, ngồi xuống lục soát khắp người hắn.

Giang Thủy Hàn ra khỏi hầm trú ẩn chỉ để hít thở không khí, ngoài bao thuốc lá và chiếc bật lửa thuận tay nhét vào túi quả thật không còn gì. Lục lọi một hồi, gương mặt người luân hồi nữ hoàn toàn biến sắc!

Lúc này, một đồng bọn của cô ta cũng tới. Sau khi gã ta kiểm tra một vòng xung quanh mà không hề tìm thấy bất kỳ đồ đạc, tài sản nào của Giang Thủy Hàn, bọn họ lập tức biết hắn còn có đồng đội khác gần đó.

Tuy người luân hồi nữ kia đã tận mắt nhìn thấy Giang Thủy Hàn “tự sát”, hơn nữa còn cảm thấy hắn trông có vẻ “thực sự cùng đường mạt lộ mà phải tự sát”, thế nhưng chút chuyện này không đáng để mạo hiểm.

Cô ta và đồng bọn âm thầm liếc nhau, người bên cạnh liền rút ra một con dao sắc bén.

Dùng thẻ luân hồi hay dị năng để giết một kẻ sắp chết thật quá lãng phí, người phụ nữ nhận lấy thanh dao, sờ soạng tìm vị trí trái tim của hắn, nghiêng mũi dao cắm vào giữa hai xương sườn.

Giang Thủy Hàn đã không còn cảm nhận được đau đớn, chỉ thấy vùng ngực bỗng nhiên mát lạnh, sau đó là âm thanh máu nóng phun trào.

Chớp mắt, cảm giác tắc nghẹn đã bị xua tan bởi một cảm giác khác còn khó chịu hơn, sự mệt mỏi và cơn choáng váng ập tới, mọi thứ trong tầm nhìn dần dần nhòa đi…

Chính vào khoảnh khắc nguy hiểm này, bảy tám con sói xám bỗng kéo nhau chui ra từ căn nhà bên cạnh, hung dữ vồ tới người phụ nữ đang ra tay giết người!

Người phụ nữ hoảng sợ lùi lại cùng đồng bọn. Cả hai người đều rất nhanh nhạy, lập tức nhảy vào một ngôi nhà sát vách, thoạt trông rõ ràng là kiểu người mang sức chiến đấu thiên về tốc độ.

Tiếng thủy tinh vỡ giòn vang, hai người kia đã đập cửa sổ bên hông gian nhà chạy trốn.

Bóng dáng nhỏ xinh của Lâm Dương Dương nhanh nhẹn vọt tới bên Giang Thủy Hàn, bộ đồ màu xám đen bọc kín toàn thân giúp cô dễ dàng ẩn mình trong bóng đêm, nhẹ nhàng di chuyển.

Tất cả mọi thứ lọt vào tầm mắt cô đều trở thành hình ảnh hoạt hình, bóng đêm, nhà cửa, người, cây cối… đều có màu sắc hoàn toàn khác biệt, bởi vậy cô chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra hai kẻ tập kích Giang Thủy Hàn trốn ở đâu.

Nếu cô xông tới giết hai kẻ đó có lẽ chỉ cần hai mươi giây?

Nhưng, Giang Thủy Hàn hiển nhiên không chờ được lâu như vậy.

Mặc dù không cam tâm, nhưng tính mạng của Giang Thủy Hàn quan trọng hơn. Lâm Dương Dương nhào về bên cạnh hắn, nhanh chóng bắt tay vào việc chữa trị.

Hắn bị thương rất nặng, dù nhìn qua cặp mắt đặc biệt kia vẫn khiến cô không khỏi hoảng hốt.

Chung Linh cũng nhanh chóng tới nơi. Vừa nhìn thấy thảm trạng của Giang Thủy Hàn, cô gái nhỏ hít ngược một hơi, vội vã lật mí mắt hắn, nức nở kêu lên: “Ác quá… Ác quá! Anh đừng chết mà, tôi kể chuyện cổ tích cho anh nghe nhé? Hay anh muốn nghe hát? Hát “Thỏ trắng nhỏ” thì anh có đỡ hơn không?”

Giang Thủy Hàn không có hơi sức đáp lại cô, nhưng giọng nói tha thiết của Chung Linh quả thật đã khiến hắn tỉnh táo không ít. Năng lực chữa trị của Lâm Dương Dương cũng được phát huy hết sức, một lát sau, hắn rốt cuộc lấy lại chút sức, ra hiệu với cô ý nói mình bị dị vật nghẹn trong cổ họng, cô liền thành thạo làm vài động tác cấp cứu, đẩy hết thứ tắc nghẹn nơi yết hầu hắn ra.

Giang Thủy Hàn há miệng thở hổn hển, rốt cuộc có thể thoải mái nằm trên mặt đất để Lâm Dương Dương chữa trị sâu hơn.

Thấy hắn đã qua cơn nguy hiểm, Chung Linh cũng không tiếp tục ở bên động viên hắn nữa, đứng dậy dẫn theo bầy sói đi kiểm tra xung quanh, tránh cho lần nữa gặp phải mai phục.

Vài phút sau, thương tích của Giang Thủy Hàn đã lành lặn hẳn. Có điều hắn mất máu quá nhiều, năng lực chữa trị cũng không thể bù lại, chỉ có thể giúp hắn bổ sung máu đến khoảng 85%, phần còn lại phải chờ cơ thể từ từ hồi phục, hắn cũng phải chịu đựng những triệu chứng do thiếu máu.

Lâm Dương Dương chữa trị xong liền đưa cho Giang Thủy Hàn một gói khăn ướt: “Anh lau qua trước đi, lát nữa quay về thì đi tắm một cái, hôm nay cho phép anh “tiêu hoang” nước đấy. Anh có nhớ hình dáng hai người giết mình không? Nếu lần sau gặp lại, chúng ta nhất định phải báo mối thù này.”

Cổ Giang Thủy Hàn lúc này dính đầy chất bẩn, thế nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, mặt mũi trắng bệch còn chưa hoàn hồn: “Không phải, hai người kia không quan trọng, bọn họ chỉ đi ngang qua định hôi của thôi… Giờ vấn đề nguy hiểm nhất chính là vừa rồi tôi đã nhảy lầu tự sát, nhưng trong lòng tôi không hề muốn chết! Tại sao lại như vậy…”

Lâm Dương Dương sửng sốt: “Tự sát? Trước đó có dấu hiệu gì không?”

Giang Thủy Hàn lắc đầu: “Không có… Có lẽ là mệt mỏi quá hóa ngu… Chẳng lẽ là chứng trầm cảm?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dương Dương trở nên vô cùng nghiêm túc: “… Hoặc là đã bị ai đó khống chế.”

Giang Thủy Hàn vỗ đầu Lâm Dương Dương: “Còn nhỏ thì đừng làm cái mặt có kẻ thù không đội trời chung như thế. Tôi cũng thấy có gì không ổn, từ sau khi có dị năng thì đầu óc bắt đầu là lạ, chắc là tác dụng phụ rồi… Mau thu dọn đồ đạc rồi đi thôi, hai người lúc nãy đã phát hiện ra chúng ta, e là họ sẽ quay lại, ở đây không an toàn.”

Hắn nói rồi cẩn thận quan sát xung quanh, nhanh chóng chạy về hầm trú ẩn.

Chung Linh và Lâm Dương Dương liếc nhìn nhau. Lâm Dương Dương bất đắc dĩ gật đầu, Giang Thủy Hàn nói đúng, nơi này quả thực đã không còn yên ổn, không thể tiếp tục nghỉ ngơi nữa rồi.

Sau khi phái bầy sói tuần tra xung quanh, Chung Linh cũng theo Lâm Dương Dương trở lại lòng đất. Ba người vội vã xếp chút đồ ăn, nước và thuốc men vào ba chiếc ba lô, lập tức rời khỏi căn hầm.

Hơn mười phút sau, năm người luân hồi âm thầm di chuyển trong màn đêm đen, lặng lẽ áp sát hầm trú ẩn. Một người trong số đó sử dụng dị năng thăm dò tiếng tim đập dưới lòng đất và khu vực xung quanh, lắc đầu với đồng bọn rồi nói bằng tiếng Thiên Trúc*: “Ở dưới không có ai… Xung quanh cũng thế.”

(* Thiên Trúc = Ấn Độ)

Những thành viên khác trong nhóm đều có gương mặt đặc trưng của người Thiên Trúc hoặc các quốc gia lân cận, nghe người này nói vậy, một người phụ nữ – đội trưởng đội ngũ nhíu mày: “Chạy rồi. Là do được báo trước sao?”

Một thiếu niên gầy teo ngửi ngửi không khí, lắc đầu: “Hẳn là không phải, ngoài đường có mùi máu còn mới, chắc bị ai đó phát hiện ra rồi đánh nhau một trận nên bọn họ hoảng hốt chạy mất.”

Nữ đội trưởng mỉm cười: “Rehalo, mau đi lấy hết đồ đạc của họ mang về.”

Thiếu niên tên Rehalo có chút băn khoăn: “Nhỡ mang về lại bị cái người Bàn Cổ tên Lâm Việt kia phát hiện đó là của đồng đội anh ta… Chúng ta giải thích thế nào đây? Hồi chiều chúng tôi có nói chuyện với nhau thấy cũng khá được, tôi không muốn gây thù với anh ta lắm.”

Người phụ nữ khinh thường lườm cậu ta: “Đồ đạc có viết tên đâu, anh ta làm sao mà biết được!”

Lời cô ta nói khiến Rehalo yên tâm. Cậu thiếu niên gật đầu, dùng năng lực không gian của mình nhanh chóng quét sạch tất cả đồ vật trong hầm trú ẩn.

Để lại một căn hầm trống không, năm người rời khỏi tiệm may, trở về căn cứ.



Lâm Việt và Phong Mặc thay phiên nhau ngủ mấy giờ đồng hồ, sau đó hai người bắt đầu đi tìm những người luân hồi khác nói chuyện phiếm.

Lâm Việt hào phóng lấy tài sản cất trong không gian của mình chia cho người xung quanh, nhờ vậy anh có thể tiếp cận họ rất dễ dàng. Ngặt nỗi tuy số người luân hồi được Tống Kim Dân chiêu mộ cũng có tới hơn hai trăm, nhưng bọn họ đều có tính cảnh giác khá cao, không trò chuyện quá nhiều với hai người, chỉ hàn huyên vài câu rồi kiếm cớ bỏ đi. Người tình nguyện ở lại nói chuyện với anh và Phong Mặc hầu hết đều là thợ luân hồi, có điều công việc của họ thường rất bận rộn, bình thường vẫn luôn sống cuộc sống “hai điểm một đường”, ngoài chiến đấu cũng chỉ có nghỉ ngơi trong căn cứ, cũng chẳng cách nào biết được những thông tin quan trọng.

Lâm Việt tán gẫu hợp nhất với mấy người luân hồi trẻ tuổi, bọn họ đều còn là vị thành niên, không cảnh giác như người trưởng thành, cũng dễ làm thân hơn. Có lẽ bởi đã quen tiếp xúc với đám trẻ choai choai, coi như hiểu tâm lý của chúng, anh thậm chí còn rất được chúng yêu quý nữa.

Hiện tại, Lâm Việt đang pha đồ uống trong phòng sinh hoạt chung, bên cạnh là ba thiếu niên – một cậu nhóc mười hai tuổi và một cô bé mười bốn tuổi người Đông Doanh, thêm một cô bé mười lăm tuổi người La Sát*.

(* Nước La Sát = nước Nga)

Lâm Việt tự chế ra một loại đồ uống hoa quả rất ngon, vừa rồi anh làm một cốc chia cho ba đứa trẻ này uống, không ngờ chúng lại rất thích nó, lập tức quây lại quanh anh, ngước mắt trông mong đợi anh làm cốc tiếp theo.

Nhẫn không gian chỉ có diện tích giới hạn, thông thường chẳng mấy ai tích trữ hoa quả tươi trong đó, muốn bổ sung vitamin C thì dùng viên uống vitamin là được, vừa tiện mang theo lại hấp thu nhanh. Chỉ là Lâm Việt không muốn để em gái kham khổ, vậy nên cố ý dành ra một chỗ dự trữ đồ ăn mà cô thích, trong đó có rất nhiều hoa quả.

Ba thiếu niên bên cạnh anh đến từ ba đội ngũ khác nhau, người trưởng thành trong đội đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, rốt cuộc tạo cơ hội cho Lâm Việt tiếp cận họ.

Mà ba đứa trẻ này thoạt trông cũng không phù hợp với tiêu chuẩn của Tống Kim Dân, tuy họ quả thật có vẻ ngây thơ lương thiện, nhưng diện mạo lại rất bình thường, chuyện này khiến Lâm Việt cảm thấy có phần kỳ lạ.

Trong lúc Lâm Việt pha chế đồ uống, Phong Mặc ngồi bên làm chân sai vặt, giúp anh lấy vài nguyên liệu cần thiết, nhân tiện phiên dịch lời hai thiếu niên Đông Doanh. Nói qua nói lại một hồi khiến hắn cũng mệt mỏi, cuối cùng quyết định tạm ngừng công việc phiên dịch, chờ bọn họ nói hết câu chuyện rồi dịch hết một mạch sau.

Thấy Phong Mặc không chú ý tới mình nữa, hai đứa trẻ Đông Doanh liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu thầm thì to nhỏ.

Thiếu nữ ghé tai thiếu niên hỏi: “Này, em từng nói chuyện với ông Tống chưa? Chị thấy cái ông chú đó có vẻ rất quái lạ…”

Cậu nhóc Đông Doanh thoạt trông có chút rụt rè, mở to đôi mắt chất phác: “Xin lỗi, em không hiểu ý chị Sakurako lắm. Ông ta làm chuyện gì kỳ lạ với chị à?”

Cô bé tên Sakurako cau mày: “Thì là… Lúc nói chuyện với đội trưởng của chị ông ta có hai lần nhắc tới chuyện ông ta rất ngưỡng mộ thân thể trẻ trung của thiếu niên như chúng ta, bảo chúng ta phải quý trọng quãng thời gian thanh xuân, đừng để uổng phí thân thể tốt đẹp này.”

Cậu bé nghi hoặc hỏi lại: “Câu này hả… Hình như người lớn tuổi đều hay nói thế, tuy em chẳng biết có gì đáng ngưỡng mộ nhưng cũng bình thường thôi mà?”

Sakurako thở dài, hiển nhiên cậu nhóc còn trong sáng hơn cô tưởng tượng nhiều, đã nói rõ ràng đến thế mà vẫn không hiểu. Cô liền tức giận bổ sung thông tin: “Nhưng mà mặt ông Tống nhìn có chút hèn mọn phải không? Em thử suy nghĩ lại xem, có phải mấy câu ấy nghe cứ có mùi tình dục thế nào không? Nếu như ông ta lại nhắc lại trước mặt chị lần nữa chắc chị tưởng ông ta đang quấy rối tình dục mình mất…”

Lời Sakurako khiến gương mặt cậu thiếu niên thoáng cái đỏ bừng, rốt cuộc đã nhận ra trong những lời của Tống Kim Dân có vấn đề gì.

Phong Mặc ngẩng đầu nhìn cậu bé lúng túng, vươn tay gõ đầu Sakurako một cái: “Sakurako, em đừng nói hươu nói vượn dạy hư trẻ con chứ.”

Sakurako láu lỉnh cười: “Nó nhỏ hơn em có hai tuổi thôi! Hơn nữa mấy câu của ông Tống quái lạ thật mà!”

Phong Mặc lại búng trán cô bé một cái: “Em xong đời rồi, anh sẽ mách Tống Kim Dân.”

Nụ cười của hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, ánh lên sự cưng chiều của người lớn với trẻ nhỏ, còn cố ý liếc nhìn chiếc vòng tay của Sakurako.

Sợ mình bị theo dõi, Sakurako liền cười hì hì giải thích rằng lúc nãy chỉ đùa với cậu nhóc kia thôi, sau đó bắt đầu chăm chú ngồi nhìn Lâm Việt làm thức uống. Đối với một thiếu nữ ở độ tuổi như cô bé, việc ngắm hai anh đẹp trai Lâm Việt và Phong Mặc này còn thú vị hơn việc tán gẫu về ông chú đầu trọc Tống Kim Dân.

Bộ dạng Lâm Việt tập trung pha chế đồ uống rất thu hút, Sakurako nhịn không được, cái miệng hay nói linh tinh lại lẩm bẩm một câu: “Ông Tống với chú Lâm Việt tuy đều là ông chú, nhưng mà như chú Lâm Việt mới đẹp trai…”

Nghe lời cô nhóc tự nói thầm, Phong Mặc không khỏi bật cười.

Thì ra trong mắt một cô bé mười mấy tuổi, người ba mươi tuổi chính là ông chú.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Sakurako và Phong Mặc dán lên mình, Lâm Việt liền ném cho Phong Mặc một cái nhìn dò hỏi. Hắn không trả lời, chỉ lắc đầu tỏ ý câu chuyện vừa rồi không có gì quan trọng, không cần phiên dịch.

Tất nhiên là không thể phiên dịch cho anh nghe được, tránh làm tổn thương lòng tự tôn của anh.

Chế xong nước hoa quả, Lâm Việt định rót thêm chút rượu cocktail để hương vị đậm đà hơn, chẳng ngờ vừa quay lại đã thấy hai chai rượu cocktail chuẩn bị sẵn đều đã bị tên rảnh rỗi bên cạnh uống hết sạch.

Lâm Việt lạnh lùng lia mắt về phía Phong Mặc. Hắn vẫn đang cầm vỏ chai trên tay, còn rất hùng hồn lý luận: “Để người vị thành niên uống rượu là không tốt nên tôi mới uống.”

Nghĩ tới hai chai rượu kia tuy có vị ngọt nhưng lại ngấm lâu, anh chỉ đành thở dài: “Tửu lượng của cậu thế nào?”

Phong Mặc cười lắc đầu: “Không biết, đây là lần đầu tiên tôi uống. Lát nữa nhỡ mà tôi say quá thì anh khiêng tôi về phòng nhé.”

Lâm Việt không nói một tiếng, chia đồ uống vừa làm xong cho ba thiếu niên rồi kéo hắn về ký túc xá.

Ngày hôm nay Phong Mặc có chút khác thường. Vừa rồi tuy không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của hắn với cô bé người Đông Doanh, nhưng Lâm Việt nghi ngờ hắn có lời muốn nói, chỉ là sợ bị theo dõi mà không dám nói nên mới cố ý uống cạn hai chai rượu.

Anh chưa từng thấy hắn uống rượu, một lần cũng không.

Phong Mặc rất ngoan ngoãn theo chân Lâm Việt về phòng. Trên đường đi, bọn họ gặp một đội ngũ người Thiên Trúc vừa ra ngoài làm nhiệm vụ, nhận ra một thiếu niên gầy yếu trong nhóm đó, Lâm Việt liền mỉm cười dùng tiếng Anh chào hỏi: “Chào buổi sáng, Rehalo.”

Rehalo liếc nhìn đồng đội, cũng chào lại anh: “Chào anh Lâm.”

Cậu ta thoạt trông như đang có tâm sự gì đó, vẻ mặt có chút ủ rũ, luôn né tránh ánh mắt anh, giọng nói gượng gạo.

Lâm Việt không khỏi cảm thấy cậu nhóc này hôm nay cũng có gì đó không bình thường? Không biết do quá mệt mỏi hay vì có chuyện gì, chỉ biết thái độ cậu ta rất quái lạ.

Lâm Việt quan tâm hỏi thăm: “Nhiệm vụ của Tống Kim Dân giao cho các cậu vất vả lắm hả? Trông cậu có vẻ không thoải mái lắm, mau về nghỉ ngơi đi. Nếu Tống Kim Dân mà nhanh chóng giao cho tôi việc gì đó thì tốt biết mấy, có thể chia sẻ áp lực giúp các cậu.”

Sự quan tâm của anh tựa hồ không mấy hiệu quả, Rehalo chỉ miễn cường mỉm cười: “Cám ơn anh, tôi đi nghỉ ngơi bây giờ đây.”

Nói rồi cậu ta quay đầu toan bước đi, đôi mắt bất chợt lóe lên chút cổ quái.

Ánh mắt kia khiến Lâm Việt càng thấy không ổn, tính cảnh giác cao khiến anh bắt đầu suy đoán tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, Lâm Việt thản nhiên gọi Rehalo lại: “Lúc nãy tôi lấy rượu ra định pha đồ uống mà bị tên này uống sạch mất, cậu có rượu cocktail nhãn hiệu LIZ không? Cho tôi hai chai đi, tôi đổi cho cậu thứ khác.”

Rehalo sửng sốt, theo phản xạ quay đầu nhìn đội trưởng của mình.

Nữ đội trưởng vỗ vỗ vai cậu ta, nói bằng tiếng Thiên Trúc: “Cái này cũng không phải nhu yếu phẩm, để trong không gian chỉ làm vướng thêm, cứ đưa cho anh ta đi.”

Được đội trưởng cho phép, Rehalo thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Lâm Việt: “Tôi mới vừa về nên đồ đạc còn lộn xộn, để tôi tìm xem…”

Lục lọi chừng nửa phút, cuối cùng Rehalo cũng tìm ra hai chai rượu cocktail hiệu LIZ đưa cho Lâm Việt, cũng nói không cần anh phải đổi lại thứ gì. Anh mỉm cười đưa lại cho cậu ta hai quả cam, phất tay chào tạm biệt.

Sau khi dìu Phong Mặc trở lại phòng, Lâm Việt bắt đầu kiểm tra hai chai rượu vừa nhận từ tay Rehalo.

Thông thường chẳng có ai nghĩ tới chuyện đánh dấu đồ đạc, hơn nữa cũng không có thời gian rảnh rỗi đến thế. Nhưng thật khéo làm sao, Lâm Việt đã từng có lúc rảnh rỗi không biết làm gì mà đánh dấu những chai rượu này.

Nói là dấu hiệu, kỳ thực chỉ là khi anh đang suy tính vài vấn đề lại vừa vặn thấy trong tay mình có mấy chai rượu, bởi vậy mới vừa nghĩ ngợi vừa cào cào lớp nhãn giấy dán bên ngoài, rốt cuộc cào rách mấy số cuối trong dãy mã vạch của hơn mười chai rượu cocktail.

Mà hai chai rượu trong không gian của Rehalo quả nhiên cũng có một chai bị cào rách số cuối mã vạch!

Dấu hiệu này lại thêm vẻ mặt của Rehalo vừa rồi… Lâm Việt lập tức nhận ra, thứ này tám phần mười chính là đồ anh để lại cho Lâm Dương Dương!

Dù sao không ai biết Tống Kim Dân giao nhiệm vụ gì cho những người luân hồi dưới trướng, trong những công việc đó chắc chắn có việc thu thập hàng hóa vật phẩm, rất có thể họ đã ngộ thương nhóm Lâm Dương Dương.

Bất kể những món đồ này là do đội Rehalo cướp lấy từ tay Lâm Dương Dương hay từ người luân hồi khác, nó cũng chỉ có thể chứng minh một điều: có lẽ hiện tại Lâm Dương Dương và hai người kia đã không còn an toàn nữa.

Suy đoán đó khiến Lâm Việt không khỏi nóng nảy. Vì sao Rehalo lại tỏ thái độ né tránh? Nhiệm vụ mà bọn họ được giao là gì?

Lâm Việt rất muốn biết nhưng lại không thể hỏi, điều duy nhất có thể an ủi anh lúc này chính là những dòng tin báo tử trên bầu trời mà anh vẫn thường xuyên theo dõi, trong đó chưa từng xuất hiện tên của Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn, họ không giết người cũng không bị người khác giết, như vậy chí ít họ vẫn chưa gặp nguy hiểm trí mạng, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Anh tin rằng ba người họ đủ khả năng tự bảo vệ mình, dù chỉ có hai bàn tay trắng cũng sẽ tìm được cách sinh tồn dài lâu.

Hiện tại còn có một vấn đề khác khiến anh bận tâm hơn – rốt cuộc Phong Mặc cố ý uống rượu nhằm mục đích gì, hắn muốn nói gì?

Phong Mặc nằm trên chiếc giường đơn, hơi rượu bốc lên khiến gương mặt đỏ bừng, hắn cười khổ nói với Lâm Việt: “Không được rồi, xem ra tôi không giỏi uống rượu, đau đầu quá, chết tiệt…”

Lâm Việt đắp chăn cho hắn: “Vậy ngủ một lát đi.”

Phong Mặc dường như đã say đến mơ màng, liên tục lẩm bẩm vài câu không rõ: “Vừa rồi con bé Sakurako bảo phải quý trọng thanh xuân… Tôi còn trẻ thế này, đi ngủ cũng là đang lãng phí cuộc đời… Một ngày 24 tiếng, ngủ hết 8 tiếng, chín bỏ làm mười thành ra phí mất nửa tuổi thọ còn gì.”

Lâm Việt nhíu mày đính chính: “Cái này mà cũng chín bỏ làm mười? Mới phí một phần ba thôi, lấy đâu ra đến một nửa.”

Phong Mặc bỗng nhiên nở một nụ cười gian xảo, nụ cười kia chỉ thoáng qua rồi vụt tắt, hắn lập tức vùi đầu vào chăn, bắt đầu nói nhăng nói cuội, càng lúc càng sai: “Đúng rồi đúng rồi… Một ngày phí mất 8 tiếng, hai ngày 16 tiếng, ba ngày 24 tiếng, bốn ngày 32 tiếng, năm ngày 40 tiếng, sáu ngày thì 51 tiếng…”

Nhận ra hắn tính sai, Lâm Việt liền lạnh nhạt cắt ngang: “Xem ra uống say thật rồi, sáu ngày là 48 tiếng, không phải 51.”

“Thật à… Tôi cứ cảm thấy là 51 cơ…”

Phong Mặc thầm thì nói hết câu rồi lăn ra ngáy khò khò, Lâm Việt có lay thế nào cũng không phản ứng nữa.

Lâm Việt mặc kệ hắn, trở lại giường mình ngồi suy nghĩ.

51 tiếng? Mấy chữ đó ám chỉ điều gì?

Anh cảm thấy… Có lẽ đáp án nằm trong trò chơi Minecraft.

Mấy ngày nay, ngoài uống rượu thì Phong Mặc còn có một hành động bất thường khác, đó chính là say sưa chơi trò chơi một cách khó hiểu.

Lâm Việt giả bộ buồn chán, lật sách xem một lát, tập vài động tác thể dục đơn giản, sau đó móc điện thoại di động ra.

Vừa đăng nhập vào trò chơi, Lâm Việt bỗng phát hiện ra một thứ không hiểu sao lại đột ngột xuất hiện bên cạnh nhà của mình – một cái hồ. Không chỉ vậy, ven hồ còn có một mảnh ruộng lúa mạch nhỏ, hình dạng mảnh ruộng méo mó như miếng bánh gặm dở, trái một mẩu phải một miếng, hiển nhiên đều do Phong Mặc lặng lẽ thêm vào tự bao giờ!

Nếu nhìn thẳng từ trên xuống sẽ không nhận thấy gì, thế nhưng sau khi dạo quanh khu đất đó vài vòng, Lâm Việt bỗng phát hiện – những chi tiết lộn xộn kia có thể hợp thành một dãy số.

Để che giấu những con số này khỏi tầm giám sát của chiếc vòng tay, anh cố ý đi vòng quanh mảnh ruộng thật nhiều lần, quan sát nó từ đủ các góc độ, cuối cùng cũng có thể đoán ra chuỗi số đó.

“460, 88”.

Giữa hai con số có một dấu phẩy, hẳn là một tọa độ.

Lâm Việt không hề do dự, lập tức chạy thẳng tới vị trí mang tọa độ đó trong bản đồ trò chơi.