*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm nhận được cái nhìn lạnh giá của Lâm Việt, hai mắt Phong Mặc dường như phục hồi lại chút sức sống. Thế nhưng còn chưa tỉnh táo được bao lâu, ánh mắt hắn lại lần nữa chìm trong sương mù âm u, đen tối vô thần.
Mà cùng lúc đó, đôi đồng tử xinh đẹp của Osawa Emi bỗng chuyển sang màu đỏ như máu, lóe lên tia sáng yêu dị. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, một tay chống cằm, nghiêng đầu nói một câu bằng tiếng Đông Doanh.
Phong Mặc ngẩn ngơ nhìn cô ta, lập tức phiên dịch lại: “Osawa Emi nói cảm ơn anh tin tưởng cô ta, cô ta rất vui khi thấy anh chỉ dẫn theo mình tôi đến đây. Cô ta khống chế tôi chỉ để đề phòng vạn nhất, mong anh đừng hiểu lầm, cô ta không có ác ý. Lúc cô ta tới cũng rất cẩn thận, không có bất kỳ ai bám theo, cô ta chỉ muốn gia nhập đội chúng ta, thay thế vị trí của Chung Linh thôi.”
Tuy Osawa Emi cướp được tấm thẻ [Mê hoặc] của Yulia, nhưng năng lực có hạn khiến cô ta không cách nào dùng nó khống chế người khác, chỉ có thể tăng thiện cảm của người đối diện với mình. Chiêu này tương tự như một cách thôi miên gây ảnh hưởng tinh thần, chỉ cần là người cực kỳ lạnh lùng ích kỷ sẽ dễ dàng phá giải được, đối với Lâm Việt và Phong Mặc, nó chỉ đủ sức khiến hai người thấy cô ta xinh đẹp hơn một chút mà không thể khiến họ thả lỏng cảnh giác với cô ta.
Nhưng huyết thống “mị ma” lại vô cùng mạnh mẽ. Mục tiêu tấn công của nó không phải là tinh thần mà là thân thể, chỉ cần đối tượng là người khác phái, nó chắc chắn sẽ có hiệu quả, dù người kia có không thích phụ nữ cũng sẽ phải răm rắp nghe lời cô ta!
Tuy vậy, “mị ma” vẫn có một điểm yếu: không thể mượn dao giết người. Người bị khống chế sẽ không thể tự sát cũng không thể giết chóc, bởi vậy kẻ sở hữu dòng máu này cùng lắm chỉ có thể lợi dụng nó đi trộm cướp mà thôi.
Lâm Việt cười lạnh một tiếng.
Trong 10 giây Osawa Emi ngừng theo dõi, Phong Mặc đã nói trước cho anh những điều này, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với sự khống chế của “mị ma”. Chỉ không ngờ cô ta lại không nhắm vào anh mà xuống tay với Phong Mặc.
Lâm Việt đoạt lấy tách cà phê của mình từ tay Phong Mặc, nhấp một ngụm. Loại cà phê hòa tan này không ngon lắm, tuy vừa vào miệng thấy ngọt nhưng sau đó lại để lại vị đắng nhàn nhạt, không giống vị cà phê thường thấy chút nào.
Tựa như nụ cười của Osawa Emi, thoạt trông rất ngọt ngào nhưng nhìn lâu lại thấy thật âm u, không có linh hồn, không có tình cảm.
Lâm Việt đặt tách cà phê xuống, hỏi cô ta: “Nếu mục tiêu của cô là tôi, sao cô không dùng sức mạnh “mị ma” lên tôi luôn?”
Có phiên dịch viên Phong Mặc ở đó, hai người gần như không gặp chút trở ngại giao tiếp nào. Osawa Emi ngượng ngùng mỉm cười, trả lời anh: “Tôi muốn anh thích tôi, thế nên tất nhiên tôi sẽ không dùng thủ đoạn ép buộc anh. Tôi chỉ muốn tiếp cận anh, mỗi ngày được nhìn thấy anh. Được rồi, nói thật vậy, tôi giết cái cô Yulia kia là bởi tôi đố kỵ cô ta, cô ta có rất nhiều ký ức cùng anh, sau khi cướp thân thể cô ta tôi cũng sẽ nhận được một phần trí nhớ, đối với tôi, đó là thứ vô cùng đẹp đẽ.”
Lâm Việt không ngờ… nguyên nhân cái chết của Yulia lại có liên quan tới mình! Lời của Osawa Emi khiến anh chấn động, hai tay vô thức siết chặt, toàn thân căng thẳng, nói không nên lời.
Anh rất hối hận, cũng rất phẫn nộ…
Hối hận là bởi anh biết nếu lúc trước anh nhận lời mời của Yulia, gia nhập vào đội ngũ của Tống Kim Dân, có lẽ cô sẽ không phải chết dưới tay Osawa Emi. Phẫn nộ là bởi anh đã đánh giá thấp cô gái xinh đẹp tà ác này, còn lầm tưởng rằng cô ta chỉ là một kẻ u mê tầm thường mà thôi.
Thì ra sự bệnh hoạn của cô ta sớm đã đến thời kỳ cuối!
Trầm mặc vài giây, Lâm Việt đột nhiên vung nắm tay đánh về phía Osawa Emi!
Osawa Emi mở to đôi mắt, vẫn ngồi thẳng lưng không hề có ý định tránh né. Ngay khi nắm đấm của Lâm Việt sắp va chạm với khuôn mặt mỹ miều, một đôi tay rắn chắc bỗng giữ lấy cổ tay anh, mạnh mẽ ngăn anh lại.
Phong Mặc siết chặt bàn tay, giương đôi mắt vô thần nhìn anh.
Tuy nắm đấm của Lâm Việt đã dừng lại, thế nhưng khi nhìn bộ dạng con rối của Phong Mặc, cơn giận dữ của anh càng thêm cuồn cuộn trào dâng!
Lâm Việt thô bạo rút tay về, hất tay Phong Mặc ra. Phong Mặc đang bị khống chế vẫn giữ nguyên gương mặt đờ đẫn, trong nét bình thản đã không còn vẻ sắc bén xảo quyệt giấu sau nụ cười.
Phong Mặc như vậy khiến Lâm Việt có chút khó chịu.
Lần đầu tiên anh nhận ra rằng, thì ra nụ cười thường trực của hắn thật sinh động đáng mến biết bao, khác hẳn với cái mỉm cười âm u của Osawa Emi trước mắt.
Sự xấu xa của Phong Mặc kỳ thực chỉ giống như sự khờ dại vô tri. Hắn không có ký ức, không có những trải nghiệm về tình cảm, vậy nên hắn khuyết thiếu lòng thương, lạnh nhạt với sống chết là bởi hắn không hiểu, hắn chưa từng biết “mất mát” là gì. Hắn không đồng cảm với bất kỳ ai, vậy nên hắn có thể cướp đi tính mạng người khác mà không hề áy náy.
Còn Osawa Emi, cô ta đã từng nhận tình yêu thương từ rất nhiều người nhưng vẫn lạnh lùng như thế, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Cô ta vẫn đang cười với anh, khóe miệng cong cong khiến gương mặt kia càng thêm đẹp không tì vết: “Thân thể của Yulia đang ở trong tay tôi, chỉ cần anh giúp tôi sống sót, biết đâu có ngày có thể dùng gien để hồi sinh cô ta.”
Cô ta cất giọng thật ôn hòa mềm mại, nhưng lời nói ra lại là đe dọa anh.
Sau khi nghe Phong Mặc phiên dịch, Lâm Việt nháy mắt tỉnh táo lại phần nào.
Kỳ thực cô ta nói không sai. Nếu như có thể bảo tồn cơ thể của Yulia, có lẽ trong tương lai cô sẽ còn cơ hội sống lại.
Lâm Việt bưng chiếc tách của mình lên, uống một hơi cạn sạch nửa ly cà phê còn sót lại, lạnh giọng hỏi: “Thế nên cô muốn tôi giết Chung Linh cũng bởi ganh tị sao?”
Osawa Emi nhìn gương mặt anh không rời, càng nhìn càng say mê, tựa hồ không hề cảm nhận được sự giận dữ của anh, cũng không hề có ý sám hối hay e sợ: “Anh… Thật đẹp trai, lại rất đàn ông. Tôi không muốn bên cạnh anh có bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần để lại em gái anh là đủ rồi, nếu không tôi sợ những người khác sẽ cướp anh đi mất. Tôi chỉ mong chúng ta có thể hòa thuận ở cạnh nhau, nuôi dưỡng tình cảm ngày càng sâu nặng.”
Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt Phong Mặc bỗng như bắt đầu tỉnh táo trở lại, mà cô ta cũng đúng lúc phát hiện ra nét mặt hắn thay đổi, con mắt đỏ ngầu liếc qua, khiến hắn lần nữa chìm vào màn sương.
Lâm Việt thở dài, nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”
Nghe anh nói vậy, nụ cười của cô ta vẫn không hề nhạt đi: “Tức là anh… thích đàn ông? Không sao, giờ tôi có năng lực cải trang, tôi cũng biến thành đàn ông được mà.”
Anh lắc đầu: “Tôi sống hơn hai mươi năm nhưng chưa từng gặp ai khiến tôi để ý cả, dù là nam hay nữ cũng không. Tôi nghĩ chuyện này không liên quan tới giới tính.”
Osawa Emi lại càng thêm hưng phấn: “Thế thì theo đuổi anh lại càng có tính thử thách, tôi đang rất mong chờ đấy.”
Lâm Việt không chút dao động, chỉ lẳng lặng nhìn cốc cà phê trong tay Osawa Emi. Từ khi bước vào quán tới giờ, cô ta vẫn chưa từng nhấp môi lấy một lần.
“Tôi đồng ý nhận cô vào đội, nhưng chuyện có đuổi Chung Linh hay không thì chúng tôi phải suy nghĩ chút đã. Còn cốc cà phê này nữa… Nếu cô sợ tôi đầu độc nên không dám uống thì cứ đổ nó đi.”
Osawa Emi vẫn luôn mân mê miệng chiếc tách trong tay bỗng khựng lại, nụ cười trên gương mặt cứng đờ trong nháy mắt.
Cô ta nhìn tách cà phê rồi lại nhìn Lâm Việt, thầm nghĩ hẳn là anh đang thử mình.
Uống hay không uống? Uống, quả thật có phần nguy hiểm… Không uống, vậy thì có vẻ như tình cảm của cô ta không mấy vững vàng.
Chỉ là… Năng lực “Tộc Lạc đầu” của bản thân cô ta đã được nâng cấp, bị hạ độc thì có sao? Chỉ cần cái đầu còn nguyên vẹn, dù cơ thể trúng độc cô ta cũng không sợ, cảm thấy có gì không ổn cũng có thể tự bứt đầu khỏi phần thân, chạy trốn kịp thời.
“Ôi, thật sự xin lỗi, tôi tập trung nói chuyện với anh quá, cà phê nguội mất lúc nào không biết.”
Osawa Emi giả bộ kinh ngạc, vẻ mặt áy náy bưng ly lên uống.
Để gây ấn tượng tốt với Lâm Việt, cô ta đã chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng đón một ly thuốc độc.
Thế nhưng, ly cà phê này thật sự không có độc.
Vừa rồi cô ta vẫn luôn theo dõi suốt quá trình Lâm Việt pha cà phê, làm sao anh có cơ hội ra tay? Anh thúc giục cô ta uống nó chẳng qua chỉ vì muốn cô ta lộ ra sơ hở.
Thấy Osawa Emi thực sự bưng ly lên uống, Lâm Việt liền thừa dịp cô ta bị chiếc ly che khuất tầm nhìn, thình lình kích hoạt dị năng đánh tới!
Lâm Việt trong hình dạng gấu mèo nhảy phốc lên bàn, một móng vuốt quét ngang cái đầu xinh đẹp!
Cú tát mạnh mẽ đập lõm xương sọ của Osawa Emi, máu tươi ồ ạt tuôn ra từ mắt mũi miệng cô ta, ly cà phê trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cái đầu kia đã trở nên vô cùng thảm hại, gần như chắc chắn cô ta không thể sống được nữa.
Nhưng trong lòng Lâm Việt như có tảng đá nặng nề rơi xuống. Cô ta chưa chết!
Anh vừa vung vuốt toan bồi thêm một cú, đầu của Osawa Emi bỗng tách rời khỏi thân thể, nhanh chóng bay qua cửa sổ ra ngoài.
Trước khi trốn đi cô ta còn vừa nức nở vừa nói gì đó, thế nhưng Lâm Việt không hiểu, cũng không quan tâm. Anh nhanh chóng trở lại hình người, cất thân thể của Yulia vào nhẫn không gian.
Ngay từ đầu anh đã không định nhận Osawa Emi vào đội, người phụ nữ kinh khủng này khiến anh phải sởn tóc gáy. Mà thi thể của Yulia vẫn còn ở đây, cũng đồng nghĩa DNA của cô cũng vậy, trong Thế giới luân hồi có rất nhiều dị năng đặc biệt, có lẽ tương lai sẽ có cơ hội hồi sinh cô.
Nếu như tìm lại được đầu của Yulia, có thể tỷ lệ thành công sẽ cao hơn? Chỉ là chuyện này phải trông vào vận may rồi.
Vừa rồi tuy bị Osawa Emi khống chế nhưng Phong Mặc vẫn luôn có ý thức của mình, vẫn thấy rõ ràng tất cả những chuyện xảy ra xung quanh. Hắn cười nhìn Lâm Việt: “Câu mà Osawa Emi nói trước khi đi là “Tuy anh đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy, nhưng tôi vẫn yêu anh như trước.”.”
Lâm Việt mới mặc xong chiếc quần, đang tiếp tục tròng thêm áo sơ mi: “Câu này cậu cố ý dịch bừa hay là thật?”
Phong Mặc gian xảo cười: “Cố ý trêu anh. Thật ra cô ta nói là “Tôi rõ ràng không có ác ý mà anh lại xuống tay với tôi, anh sẽ hối hận.”.”
“May quá, cô ta chuyển từ yêu sang hận tôi thì tôi còn thấy an toàn chút.”
Liếc nhìn nụ cười trên gương mặt Phong Mặc, Lâm Việt bỗng nhiên cảm thấy vừa quen thuộc vừa đáng yêu.
Anh thoăn thoắt cài nút áo sơ mi, hỏi: “Cậu có để lại ký hiệu trên đường đến đây không?”
Phong Mặc gật đầu: “Có, ba người kia cũng sắp đến rồi.”
Lâm Việt tới bên cửa sổ ngó ra ngoài, kiểm tra xem Lâm Dương Dương và hai người kia đã theo ký hiệu tìm tới đây hay chưa.
Thế nhưng khi nhìn ra xa, đập vào mắt lại là một cảnh tượng khiến anh sững sờ…
Osawa Emi đang bị một đám chim sẻ bao vây.
Đám chim sẻ này hiển nhiên đều đã biến dị. Tuy chỉ là động vật biến dị cấp thấp nhất nhưng hình thể của chúng đã lớn hơn kích thước vốn có rất nhiều, cái lưỡi vô cùng dài thè ra, sẵn sàng chiến đấu.
Mười mấy con chim sẻ biến dị quây quanh đầu của Osawa Emi, phấn khích như nhặt được món đồ chơi thú vị. Chúng ríu ra ríu rít kêu lên không ngừng, vươn cái lưỡi dài ngoằng níu lấy tóc cô ta quăng qua quăng lại trên không. Đến khi cái đầu rơi xuống đất, chúng lại bắt đầu nhào vào tranh cướp, coi nó như quả bóng mà ném chơi.
Giữa tiếng gào khóc thảm thiết của Osawa Emi, đám chim sẻ vẫn hăng say đùa giỡn, tiếng kêu đầy châm chọc vang vọng không ngừng.
Dần dần, thanh âm của Osawa Emi càng lúc càng yếu, mà đám chim sẻ cũng mang theo cái đầu đẹp đẽ bay xa.
Khoảnh khắc bóng dáng đàn chim hoàn toàn khuất dạng, một dòng tin báo tử bất ngờ xuất hiện trên nền trời.
[Sẻ lưỡi dài (cấp một) giết chết người luân hồi số 01088 Osawa Emi. Số người sống sót: 4306.]