*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu vực tòa nhà văn phòng hiện đang tập trung rất nhiều người luân hồi hiển nhiên không phải địa điểm thích hợp cho một cuộc chiến, năm người Lâm Việt không lập tức ra tay mà lặng lẽ bám theo đám thú biến dị.
Ra khỏi tòa nhà, ba con thú đột nhiên dừng lại chốc lát.
Kín đáo quan sát qua lớp cửa kính, Lâm Việt đã hiểu vì sao chúng đứng lại.
Bên thân đại thụ trước cửa tòa nhà là ba người đeo cổ dề, bị xích vào cây bằng dây dắt thú cưng. Mu bàn tay trống trơn, bọn họ rõ ràng không phải người luân hồi mà chỉ là NPC bình thường.
Ba NPC kia đều rất muốn tháo xiềng xích trên cổ, thế nhưng bọn họ đã bị đánh đập đến không ra hình người, căn bản chẳng còn sức lực giãy giụa. Họ ôm tứ chi gãy lìa co rúc bên gốc cây, thoi thóp thở từng hơi, thậm chí không thể rên lên một tiếng.
Đám thú biến dị tiến về phía ba NPC. Tên tóc đỏ cầm đầu đá NPC đàn ông trung niên một cú, lạnh lùng buông phán quyết: “Không dùng được nữa rồi, giết đi.”
Dứt lời, hắn liền một cước đạp nát đầu ông ta.
Âm thanh xương sọ vỡ nát đánh thức NPC nữ mặc áo tay bồng màu vàng bên cạnh. Cô ta vừa mở mắt ra liền thấy bàn chân dính máu của con thú biến dị tóc đỏ, vội yếu ớt cầu xin: “Chủ nhân, xin ngài tha cho tôi! Trước kia là tôi có lỗi, tôi thật sự sai rồi, đáng ra không nên đối xử với ngài như thế. Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn thức ăn chó, đi tiểu đúng chỗ*, sẽ không chọc giận ngài nữa, xin ngài đừng giết tôi!”
Chỉ tiếc dù cô ta có van xin thế nào cũng không thể khiến con thú tóc đỏ kia thay đổi sắc mặt.
Nó khinh ghét nhìn cô ta, cánh tay vừa giơ lên, hai mũi tên máu lập tức xuyên thấu thân thể hai NPC nữ. Ký sinh trùng ẩn trong thân tên bắt đầu điên cuồng hút máu, cơ thể hai cô gái nhanh chóng khô quắt lại.
Lâm Việt đè nén cơn kích động, im lặng đợi thời cơ.
Bên cạnh tòa nhà quá nguy hiểm, chưa tới lúc anh nên lộ diện.
Sau khi giết chết ba NPC, ba con thú biến dị liền mang theo hai người luân hồi vừa bắt được bỏ đi. Năm người Lâm Việt bám sát không rời, cuối cùng tập trung lại trong bụi cỏ bên dưới.
Là người đã lang thang khắp thành phố trong thời gian thế giới sửa BUG, Phong Mặc biết rất rõ đâu là nơi phù hợp để đón đầu kẻ địch, hắn dẫn đồng đội rẽ vào đường tắt đuổi theo ba con thú. Cuối cùng, năm người chặn đầu bọn chúng kia trong một công viên nhỏ.
Lâm Việt đã quyết phải giết chúng, thừa dịp kẻ địch còn chưa kịp phản ứng, anh liền chớp nhoáng tấn công tên tóc đỏ cầm đầu, hàm răng gấu cắn chặt phần gáy con thú biến dị không nhả. Phong Mặc cũng hóa thành hình thú, cắm đầu lao vào tên tóc đỏ như một quả đạn pháo mini!
Đòn tập kích bất ngờ khiến con thú tóc đỏ không kịp trở tay. Cú va chạm của Phong Mặc không chỉ đập gãy vài cái xương sườn mà còn khiến nội tạng nó bị thương nặng, lại thêm Lâm Việt lợi dụng ưu thế da dày thịt béo đẩy nó ngã nhào xuống đất.
Con ma cổ dài mà Chung Linh gọi ra vẫn còn thời hạn sử dụng, cô liền ra lệnh cho nó dùng cái cổ dài trói tên tóc đỏ thành cái bánh chưng. Lâm Dương Dương và Giang Thủy Hàn thì tập trung tấn công một trong hai con thú biến dị có bộ lông vàng xám bên cạnh. Con thú kia rất yếu, chẳng mấy chốc đã chết dưới dị năng ánh sáng của Lâm Dương Dương. Được một tiếng trống cổ vũ tinh thần, hai người lại tiếp tục phối hợp, nhanh chóng giải quyết con còn lại.
Con thú biến dị tóc đỏ liều chết phản kháng, thế nhưng vẫn không thể chống lại được nhóm người đánh lén có quân số áp đảo. Nó không ngừng giãy giụa, bắn ra hàng loạt mũi tên máu, những mũi tên này hầu hết đều bắn vào ma cổ dài quấn quanh, chưa đến mấy giây, ma thần kia đã bị đám đỉa hút máu nuốt sạch!
Trong lúc đó, một vài giọt máu mang tính ăn mòn vương vãi dính vào người Lâm Việt. Toàn thân gấu trúc khổng lồ nháy mắt thủng lỗ chỗ, trong vết thương lúc nhúc đầy đỉa.
Thấy Lâm Việt bị thương, Phong Mặc liền lảo đảo đứng lên. Hắn lắc lắc cái đầu vừa bị cú va đập làm choáng váng, gắng gượng dốc hết sức lực lao vào ngực kẻ địch một lần nữa!
Sau đòn tấn công này, tên tóc đỏ quả thật đã yếu hẳn đi, mà cơ thể nho nhỏ của Phong Mặc cũng không chịu nổi lực phản chấn, tê liệt gục xuống nền đất.
Lâm Việt không quan tâm tới những vết thương đau đớn khắp người, chỉ điên cuồng cắn xé con thú biến dị, những đồng đội khác cũng hợp lực hỗ trợ anh, con thú nhanh chóng tắt thở.
Sau khi tiêu diệt hết ba con thú biến dị, Lâm Việt và Phong Mặc cùng trở lại hình người, mặc quần áo rồi chờ Lâm Dương Dương chữa trị. Trong lúc đó, Chung Linh xem xét hai người luân hồi bị đám thú bắt đi, lay họ tỉnh lại.
Hai người kia đều mang vẻ mặt hoang mang không hiểu có chuyện gì xảy ra. Lâm Việt thử hỏi về mục đích bọn thú biến dị bắt họ, nhưng cả hai đều bị tập kích bất ngờ, hỏi gì cũng chỉ trả lời “không biết”.
Lâm Việt chỉ có thể an ủi họ vài câu, cho họ biết người phụ nữ lúc trước – đồng đội của họ còn sống. Hai người mừng rỡ cảm ơn họ rồi vội vàng trở lại tòa nhà, tập hợp với đồng đội.
Nhìn vẻ mừng rỡ của họ cũng biết quan hệ của những người này rất tốt, anh thậm chí còn có thể hình dung được nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ kia sau khi ba người đoàn tụ.
Nghĩ như vậy, anh thấy vừa rồi mình bị thương hoàn toàn xứng đáng!
Trong lúc Lâm Dương Dương chữa trị vết thương cho Lâm Việt, ba người còn lại đi tìm chiến lợi phẩm trên thi thể lũ thú biến dị. Sau khi chết, xác của bọn chúng biến thành ba xác động vật, tên tóc đỏ cầm đầu hóa thành một con cáo đỏ rực như lửa, hai tên còn lại là hai con mèo vàng xám.
Ba người bận rộn thu hoạch thẻ luân hồi và đá dị năng trên thi thể chúng. Lục lọi một hồi, Chung Linh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, nghi ngờ chỉ vào phần chân sau của con cáo: “Mọi người nhìn xem, ba con này đều bị thiến. Mèo bị thiến thì bình thường, nhưng sao cáo mà cũng thiến nhỉ?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi “vì sao cáo lại bị thiến” này, nhưng họ đã hiểu mục đích những hành động tàn nhẫn của chúng.
Chẳng trách sau khi chúng biến dị, hóa thành hình người lại mang bề ngoài khó phân giới tính, thì ra là do ảnh hưởng sau khi bị thiến. Ngay cả việc moi tử cung của người phụ nữ xấu xí ra ăn rõ ràng cũng là vì chúng ghi hận chuyện này, quyết trả thù con người bằng cách thật độc ác. Không chỉ thế, việc chúng dắt người đi dạo chắc hẳn cũng cùng mục đích đó, lời cầu xin trước khi chết của ba người kia đã chứng minh họ đều từng gây thù chuốc oán với ba con thú này.
Mà tất cả động vật đều như vậy, một khi đã ghi thù sẽ cả đời không quên.
Phía sau những ô cửa sổ của tòa nhà văn phòng, một vài người luân hồi đang lặng lẽ quan sát trận chiến.
Máu tươi của con cáo biến dị đổ ra thu hút con chim quái đản thích liếm máu mà họ vừa đụng độ. Con chim lúc này đang đứng trên đỉnh tòa nhà, hai mắt không chớp nhìn bọn họ, nhìn đến khiến họ lạnh toát sống lưng.
Năm người không dám nán lại quá lâu, vừa góp nhặt xong chiến lợi phẩm liền rút lui. Trận chiến vừa rồi quá ồn ào, rất dễ kéo rắc rối về cho họ.
Bọn họ không quan tâm tới con chim biến dị, nhanh chóng rời khỏi công viên, trốn vào một quán rượu nhỏ yên tĩnh.
Sau khi khóa chặt cửa ra vào, mọi người rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Phong Mặc đi tới một góc khuất trong quán nhỏ, vén tấm rèm đen dày che cửa sổ lên.
Những tia nắng ban mai chiếu rọi khắp căn phòng, Phong Mặc chỉ ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài ô cửa, ngẩn ra không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy ánh mắt hắn có chút kỳ lạ, Lâm Việt lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Phong Mặc nghi hoặc đáp: “Không biết… Chỉ là cảm thấy bầu trời này hình như thiếu cái gì.”
Tựa như đáp lại sự hoang mang của Phong Mặc, hắn vừa dứt lời, trên nền trời xanh đột nhiên bật ra một loạt thông báo.
[Đang dò tìm vị trí cụ thể của Tống Kim Dân…]
[Đã xác định vị trí của Tống Kim Dân: Số 32 đường Ngô Đồng (dưới lòng đất).]
[Thời gian thông báo vị trí tiếp theo: 60 phút sau.]
Lâm Việt dò xét liếc về phía Phong Mặc.
Tại sao hắn biết sẽ có thông báo xuất hiện trên bầu trời?
Bỏ đi, việc trộm dị năng của người khác trong quá trình sửa BUG hắn còn làm được, giờ có thêm khả năng “tiên đoán” cũng chẳng khiến anh ngạc nhiên.
Gặp nhiều thành quen, Lâm Việt cũng không để tâm nữa. Hiện giờ tin tức về Tống Kim Dân đột ngột xuất hiện chứng minh Thế giới luân hồi đã sửa BUG xong, cũng có nghĩa bọn họ đã dễ sống hơn một chút, ít nhất có thể chủ động tránh xa khỏi hắn ta.
Lâm Việt và Phong Mặc đều kín đáo mỉm cười, thở phào một hơi.
Thế nhưng chỉ một giây sau, nụ cười trên gương mặt Lâm Việt tắt ngấm, nét mặt anh trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Giữa tầng không mang màu xanh dịu dàng của buổi sớm mai, từng dòng thông báo chết chóc dồn dập trôi qua…
[Người luân hồi số 05145 Tưởng Tiểu Long bị người luân hồi số 02346 Tần Ninh giết chết. Số người sống sót: 9999.]
[Người luân hồi số 04366 Lý Hân Nhiên bị người luân hồi số 01257 Trịnh Nhu giết chết. Số người sống sót: 9998.]
[Người luân hồi số 08853 Triệu Lan bị người luân hồi số 08852 Triệu Tử giết chết. Số người sống sót: 9997.]
[Người luân hồi số 07352 Norman Lawrence bị người luân hồi số 02000 Suriel giết chết. Số người sống sót: 9996.]
Hàng loạt thông báo thoáng chốc phủ kín nền trời, nháy mắt sơn tấm “bảng tin” trắng thành màu đỏ thẫm.
Nhìn số người còn sống sót kia có thể đoán được những thông báo này rõ ràng không phải tin mới được cập nhật mà là dữ liệu đã bị dồn đọng từ lâu. Thế giới luân hồi đang “nhả” toàn bộ những tin tức bị BUG “nuốt” từ khi vòng chơi này bắt đầu cho tới hiện tại.
Tin báo tử điên cuồng chen chúc khiến trái tim Lâm Việt không khỏi lạnh buốt.
Thế giới này mới bắt đầu được hai ngày mà đã có nhiều người chết như vậy sao?
Lâm Việt lẳng lặng nhìn, tâm trạng có chút nặng nề. Mỗi một dòng tin đều là một sinh mệnh tan vào hư không, vừa nghĩ tới có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp lại một người thân quen qua những con chữ này, tảng đá trong lòng anh càng thêm trĩu nặng.
Từ những dòng chữ đỏ lạnh băng này, Lâm Việt có thể suy ra quỹ tích vận hành của Thế giới luân hồi họ đang tham gia, phỏng đoán được những chuyện đã xảy ra, tỷ như khi vòng chơi mới bắt đầu, nguyên nhân tử vong chủ yếu là do người luân hồi tàn sát lẫn nhau.
Trong số những cái tên xuất hiện trong thông báo, không thiếu những con quỷ khát máu như Suriel. Suriel luôn ra tay trên phạm vi lớn, tuy thông báo trôi qua quá nhanh khiến người ta khó mà theo dõi, nhưng chỉ cần tính sơ qua anh cũng có thể đoán được số người chết dưới tay hắn ta không ít hơn ba trăm.
Ngoài ra, có hai người luân hồi thậm chí còn có thành tích “nổi bật” hơn cả hắn ta: Ngô Chi Linh và Kim Trạch Hoán. Mỗi lần cái tên của bọn họ xuất hiện đều kéo theo một loạt người chết, con số nạn nhân còn vượt xa Suriel, hiển nhiên là hai kẻ vô cùng hung bạo.
Sau những giờ đầu tiên, theo hiện tượng biến dị của động vật, số lượng người luân hồi chết bởi đám thú biến dị đột ngột tăng cao. Cùng với đó, tin tức Ngô Chi Linh và Kim Trạch Hoán giết người cũng hoàn toàn biến mất, không biết hai tên cuồng sát đó đã bị giết hay đang tạm dừng tay.
Từ khi thú biến dị bắt đầu xuất hiện, những cuộc tấn công của người luân hồi nhanh chóng giảm hẳn. Vài phút sau, loạt tin báo tử dần dần ít đi, không còn điên cuồng trôi qua nền trời nữa.
Lâm Việt lấy lại bình tĩnh, ra lệnh cả đội yên lặng ẩn trong quán rượu, không quan tâm tới những thông báo kia nữa. Vị trí của Tống Kim Dân đã bại lộ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người luân hồi đổ về “số 32 đường Ngô Đồng”, bọn họ càng tránh xa nơi đó sẽ càng đảm bảo an toàn.
Trong suốt thời gian bọn họ ẩn nấp, những dòng tin báo vẫn không ngừng xuất hiện. Thông tin được cập nhật hiện tại đã đuổi kịp tình hình thực tế, trung bình khoảng hai, ba phút sẽ có một thông báo mới, mà con số người sống sót cũng chỉ còn hơn 4500 người.
Hai ngày, mười ngàn người đã chết quá nửa.
Đây quả thật là một tin xấu. Ngay cả mặt Tống Kim Dân họ còn chưa kịp thấy mà đã có nhiều người bỏ mạng đến thế, những người còn lại thật sự có thể đối đầu với hắn ta sao? Lâm Việt thật sự chẳng dám đánh giá cao bọn họ.
Xem ra nhiệm vụ giải quyết thú triều còn dễ làm hơn giết tên thủ phú đó.
Cách một lớp cửa sổ, năm người có thể nghe rõ âm thanh náo động bên ngoài, tựa hồ có rất nhiều người luân hồi vừa thấy tin báo liền sốt ruột muốn xông lên.
Bọn họ không muốn tham dự vào đoàn quân này. Đêm trước Lâm Việt và Phong Mặc không được ngủ đủ, điều này ảnh hưởng rất lớn tới sức chiến đấu, bởi vậy hiện giờ họ cần ngủ bù.
Dưới sự bảo vệ của Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn, hai người yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
Khi Lâm Việt thức giấc, Phong Mặc đã tỉnh trước anh. Hắn để nguyên cái đầu rối xù ngồi trên giường, vén một góc rèm cửa sổ, trầm tư nhìn trời.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu qua khe hở, rơi trên sườn mặt hoàn hảo thoáng mờ đi trong nắng.
Lâm Việt duỗi người, hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Thấy Lâm Việt đã tỉnh, Phong Mặc lập tức xóa tan vẻ nghiêm túc, nét mặt nháy mắt giãn ra. Hắn dùng kính mắt kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận anh đang không bị theo dõi, hắn liền mở bản đồ thành phố ra.
“Hai chúng ta ngủ năm tiếng rưỡi, trong lúc đó tọa độ của Tống Kim Dân được thông báo năm lần, Chung Linh đã ghi lại hết rồi. Anh xem…”
Lâm Việt nhận tấm bản đồ, vừa liếc qua liền không khỏi cảm thán: “Đúng như tôi nghĩ.”
Trong vòng năm tiếng đồng hồ, Tống Kim Dân chỉ di chuyển trong một phạm vi rất nhỏ, mà khoảng cách những vị trí của hắn ta chẳng khác nào… một người bình thường sống trong một căn biệt thự. Từ phòng ngủ tới nhà vệ sinh, từ nhà vệ sinh tới vườn hoa, từ vườn hoa vào nhà bếp, từ nhà bếp lại đi ra sân sau…
Chính là cảm giác đó.
Suốt năm tiếng đồng hồ chỉ hoạt động trong một khu vực nhỏ như vậy, không chạy trốn, không bỏ đi, điều này chứng tỏ Tống Kim Dân vô cùng tự tin. Trong hoàn cảnh này mà có thể bình tĩnh đến thế, rõ ràng ngay từ đầu hắn ta đã chắc chắn một điều: không kẻ nào có thể giết chết hắn ta.
Kỳ thực Lâm Việt đã đoán trước được phản ứng này của Tống Kim Dân, thứ khiến anh ngạc nhiên là một chuyện khác.
Tại góc trên bên phải của tờ bản đồ có in tên thành phố, mà cái tên này vô cùng quái lạ, dịch ra chính là “Nhà của chó mèo”.
Lâm Việt thấy có chút bất thường: “Ồ? Thành phố này có tên rồi?”
Trong ngày đầu tiên tới đây bọn họ đã cẩn thận quan sát khắp nơi, chỉ thấy có tên đường mà không có tên thành phố. Khi đó họ chỉ nghĩ đó là do Thế giới luân hồi cố ý để trống nên không quan tâm, hiện giờ nhớ lại… Xem ra chuyện này cũng không hề đơn giản.
Phong Mặc mỉm cười lấy lại bản đồ: “Đúng, trước kia có lẽ tên thành phố bị BUG che giấu, nơi này tên là “Nhà của chó mèo”, cũng có một bộ luật riêng khá đặc biệt. Những điều luật này đều ảnh hưởng tới phán đoán về thế giới của chúng ta, bởi vậy mới có người lợi dụng BUG để ẩn chúng di… Tôi đoán BUG kia chính là sản phẩm của Tống Kim Dân.”
Nói rồi Phong Mặc đưa cho Lâm Việt một cuốn sách mà Lâm Dương Dương tìm được. Cuốn sách này ghi rõ những điều luật cơ bản của thành phố, mà ngay trang đầu tiên chính là mười ba điều luật đặc biệt vô cùng bắt mắt…
[1. Toàn bộ thú cưng đều phải được triệt sản bắt buộc trước lần động dục đầu tiên. Tất cả thú cưng chưa triệt sản theo quy định sẽ bị tịch thu và xử lý tập trung.]
[2. Chó cao hơn 40cm phải được đeo rọ mõm khi ra ngoài. Tất cả chó không đeo rọ mõm theo quy định sẽ bị tịch thu và xử lý tập trung.]
[3. Tất cả thú cưng có bộ lông dài quá 2cm phải được đưa tới salon thú cưng 15 ngày 1 lần. Thú cưng không được đưa tới salon theo quy định sẽ bị tịch thu và xử lý tập trung.]
…
Lâm Việt cẩn thận đọc hết mười ba điều luật. Nếu chỉ tính riêng những quy tắc này sẽ thấy chúng đều rất bình thường, không hơn gì một bản quy định về cách ứng xử hằng ngày của người nuôi thú đối với thú cưng, nhưng điều không bình thường là mười ba điều này lại được ưu tiên xếp trên tất thảy các luật lệ khác!
Nói một cách đơn giản, nếu như có hai người A và B bị báo cảnh sát cùng lúc, A đang giết người phóng hỏa, B đang hành hạ động vật, cảnh sát sẽ ưu tiên bắt người đang hành hạ động vật B.
Thú cưng lại được đặt trên con người, điều này vô cùng sai trái.
Cũng khó trách năm người họ không nhận ra điểm đặc biệt của thế giới này, bởi sau khi bọn họ tới đây, hệ thống an ninh toàn thành phố đã bị người luân hồi trắng trợn phá tan tành, hơn nữa còn có sự can thiệp của BUG khiến họ không thể phát hiện nơi đây lại có những quy tắc hoang đường như vậy.
Lâm Việt khép cuốn sách lại.
Xem ra giải quyết thú triều cũng chẳng dễ dàng, họ cần phải nghĩ cách đào ra những bí mật của Thế giới luân hồi này trước mới được.
Nghĩ vậy, Lâm Việt toan xuống giường thử đi tìm các tài liệu khác, nhưng đúng lúc này, trên nền trời đột nhiên bật ra một dòng tin mới thu hút sự chú ý của anh.
[Người luân hồi số 01088 Osawa Emi giết chết người luân hồi số 04523 Yulia Suglobov Sukhrovskaya. Số người sống sót: 4562.]
Nhìn thấy thông báo này, Lâm Việt nháy mắt sững lại.