*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ thực Phong Mặc không nghĩ rằng phục chế dị năng của người khác là việc dễ dàng, chắc chắn sẽ có tỷ lệ thành công nhất định.
Không ngờ chỉ số may mắn của hắn vẫn còn cao lắm…
[Bạn đã trích xuất dị năng của người luân hồi số 4004 Lâm Việt: Thú thân (cấp ba).]
[Đang phục chế…]
[Phục chế thành công!]
[Tỷ lệ chuyển hóa: 97,3% (hiệu quả sử dụng thực tế kém hơn bản gốc 2,7%).]
Nhìn một loạt thông báo xuất hiện, Phong Mặc cau mày thử kích hoạt dị năng, cảm nhận sức mạnh chảy trong cơ thể.
Tuy dị năng này được gọi là “thú thân”, nhưng nhớ tới lúc trước Lâm Việt nâng cấp dị năng lên cấp ba đã nhận được năng lực của rắn, cái phạm trù của chữ “thú” này xem ra cũng không giống bình thường, hẳn là sẽ được điều chỉnh theo đặc trưng của người sở hữu.
Hiện tại Phong Mặc chỉ biết được một điều… lốt thú của mình chắc chắn không phải gấu trúc.
Bởi vì theo quá trình biến hóa, vô lăng ô tô cứ cách hắn càng ngày càng xa, tầm nhìn cũng ngày càng thấp, thấp đến khiến người ta nổi cáu. Hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn trước gấp bội, ngay cả ghế ngồi dưới chân cũng không còn lún xuống.
Loay hoay rút chân ra khỏi đống quần áo lộn xộn, Phong Mặc giơ vuốt lên trước mắt ngắm nhìn.
Móng vuốt màu trắng, cẳng chân bé xíu ngắn ngủn, cái đuôi to xù rũ xuống cạnh hai chân sau, bộ lông mượt mà sáng bóng.
Là cáo sao?
Thế nhưng chiều cao này không giống cáo cho lắm, hình như còn nhỏ hơn cáo rất nhiều…
Cảm thấy có gì đó không ổn, Phong Mặc vội giẫm nệm ghế thử nhảy lên, đáng tiếc sức bật không đủ, thân thể bé xíu thậm chí không thể với tới gương chiếu hậu!
Phong Mặc nhảy qua băng ghế sau, bám quần áo Lâm Dương Dương leo lên, đứng trên bả vai cô rướn mình soi gương.
Đến khi nhìn rõ hình dạng của bản thân, Phong Mặc bỗng nhiên hiểu thế nào là “hối hận”.
Hắn biến thành một con chó cỡ nhỏ. Nếu hắn nhớ không nhầm, giống chó này gọi là phốc sóc, kích cỡ còn chẳng bằng một con mèo.
Hắn hiện tại cao chưa tới ba mươi centimet, chiều dài thậm chí còn ngắn hơn chiều cao, đã vậy lại thêm một cái đầu siêu lớn, riêng phần đầu đã to gần bằng cả thân mình, chẳng trách bước vài bước đã thấy chóng mặt.
Hình dạng không đào ra nổi chút sức chiến đấu này khiến Phong Mặc chán nản. Hắn vừa soi gương vừa kích hoạt năng lực của thẻ luân hồi, tấm thẻ lập tức từ chân trước bay ra, biến thành một cặp kính gác trên gương mặt cún con, khôi hài không sao tả nổi.
Từng dòng thông tin nối nhau hiện ra trong mắt kính, hắn hiện tại có ba kỹ năng đặc biệt: [âm thanh nhiếp hồn] của chó, khả năng [trèo tường] của chuột, kỹ năng [trâu húc] của trâu.
[Âm thanh nhiếp hồn] – hắn có thể phát ra âm thanh rất lớn, tiếng sủa này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng và ý chí chiến đấu của kẻ địch, hấp dẫn sự chú ý của chúng, thu hút chúng tấn công mình trước tiên.
[Trèo tường] – ý trên mặt chữ, hắn có thể leo trèo trên mặt phẳng thẳng đứng, tối đa bò lên được ba mươi mét.
[Trâu húc] – sức mạnh của hắn sẽ được nhân lên gấp bội, trên thực tế có thể đủ sức dùng đầu đập chết một người luân hồi với chỉ số chiến đấu 100, chỉ là để thực hiện cú va chạm này thì chính hắn cũng sẽ bị thương không nhẹ, cần phải chữa lành thương tích mới có thể tiếp tục xông lên.
Nhìn thoáng qua Lâm Dương Dương đang bị mình dùng làm bàn đạp, Phong Mặc nghĩ dị năng này cũng không tệ lắm, dù sao có cô “bác sĩ” này ở đây, sử dụng vài đòn [trâu húc] vẫn không thành vấn đề.
Phong Mặc ngẩng đầu nhìn thông tin về quá trình sửa lỗi trên bầu trời. Mắt thấy BUG liên quan đến Tống Kim Dân đã được sửa chữa đến 76%, xem ra đã sắp hoàn thành, hắn liền nhảy về chỗ cũ ngồi đợi.
Một loạt vệt sáng bỗng đâm thủng nền trời đen kịt. Ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, thoạt trông giống như một đội tuần tra đang cầm đèn pha càn quét toàn thành phố.
Thấy những chùm sáng sắp lia tới vị trí của mình, Phong Mặc canh đúng thời cơ nhảy khỏi cửa sổ xe, nhanh nhẹn tránh khỏi một đợt rà soát. Cứ lặp lại như vậy ba lần, con số biểu thị quá trình sửa lỗi rốt cuộc đạt tới 98%, từng vệt sáng trên bầu trời cũng dần dần biến mất.
Phong Mặc vội vã nhảy ngược vào xe, biến thành hình người, mặc lại quần áo rồi nghiêm trang ngồi yên trên ghế lái.
Quá trình sửa lỗi đã hoàn thành 100%, bầu trời màu đen trở lại trong xanh như trước.
Lâm Dương Dương tiếp tục ngồi trên băng ghế sau bện lại bím tóc, Lâm Việt dẫn Chung Linh ôm theo hai thùng dầu quay về, nghiêm túc giục Phong Mặc nhanh khởi động xe rời khỏi khu vực nguy hiểm, Giang Thủy Hàn cũng đã vào xe.
Trên nền trời quang đãng vẫn không có thông báo về vị trí của Tống Kim Dân, có lẽ là bởi vẫn chưa tới thời gian quy định.
Phong Mặc không định thuật lại chuyện mình vừa trải qua, cũng không muốn để lộ chuyện mình đã thay đổi dị năng vào lúc này. Cuộc kiểm tra sửa BUG vừa mới kết thúc, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm an toàn, hắn quyết định kiên nhẫn chờ một thời gian, nếu chẳng may nóng vội khiến Thế giới luân hồi phát hiện hắn lợi dụng BUG để chỉnh sửa số liệu bản thân, hệ thống này chắc chắn sẽ tịch thu năng lực của hắn.
Chỉ tiếc… Phong Mặc liếc nhìn chiếc xe đang đậu trong một góc đường, xem ra vẫn chưa thể giết chết cô gái Osawa Emi kia.
Không sao, cắt đuôi cô ta là được, chuyện này hắn có đủ tự tin!
Phong Mặc đạp chân ga, lái xe đưa các đồng đội rời khỏi khu dân nghèo của thành phố.
…
Lâm Việt cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hôm nay dường như bọn họ vô cùng may mắn. Từ khi Phong Mặc bắt đầu lái xe đi, suốt dọc đường chưa từng gặp phải một đội ngũ nào có đủ khả năng gây nguy hiểm cho họ, thậm chí họ còn không cần tốn sức mà tìm được đến vài ổ động vật biến dị!
Với dị năng cấp ba của Lâm Việt và Lâm Dương Dương, đánh một mạch mười con thú biến dị cũng không thành vấn đề. Hơn nữa những con thú mà họ gặp phải hầu hết đều mới biến dị chưa lâu, cấp bậc còn thấp lại không có kinh nghiệm chiến đấu, tuy có vài con cao cấp hơn đã có chút đặc tính giống loài người nhưng cũng không đáng lo ngại, tất cả đều bị họ giải quyết dễ dàng.
Phong Mặc cứ như vừa cắn phải thuốc, luôn miệng nói hôm nay là ngày may mắn của mình, phải thừa thắng xông lên, tiếp tục giết thú biến dị cướp chiến lợi phẩm. Hắn tích cực lái xe đi khắp nơi, đông rẽ một lần tây ngoặt một khúc, lần nào cũng tìm ra một đám động vật ở đủ nơi khó lường.
Vận may khó hiểu của Phong Mặc khiến Lâm Việt phải nghi ngờ hắn đang bật auto*, chỉ là chiến lợi phẩm rào rào rơi xuống thật sự có sức hút rất lớn, anh cũng chẳng còn thời gian nghi ngờ nữa.
(*: Thuật ngữ game, tức dùng phần mềm tựđộng điều khiển để chơi ăn gian.)
Đi săn liên tục hơn ba giờ đồng hồ, đội Lâm Việt đã thu hoạch tương đối khá, chẳng những có thể bổ sung chỉ số chiến đấu của Chung Linh và Giang Thủy Hàn lên đến mức cao nhất mà còn đủ nâng dị năng của hai người lên đến cấp hai. Tuy vậy, phần lớn chiến lợi phẩm mà họ tìm được vẫn là thẻ luân hồi và thuốc tiến hóa, hiếm hoi lắm mới có đá dị năng.
Màn đêm buôn xuống, vận may của Phong Mặc cũng theo đó biến mất.
Sau khi chạm mặt liên tiếp hai đội người luân hồi khá mạnh, Phong Mặc rốt cuộc cũng quyết định dừng tay, tìm một nhà xưởng bỏ hoang làm chỗ trú ngụ.
Suốt một ngày rong ruổi, những cảnh tượng mắt thấy tai nghe khiến năm người đều có chút nặng nề.
Thành phố nhỏ đã bị người luân hồi và động vật biến dị chà đạp đến méo mó. Chỉ trong vòng một ngày rưỡi ngắn ngủi, toàn bộ hệ thống phục vụ sinh hoạt của thành phố đã hoàn toàn tê liệt! Điện, ga, sóng vô tuyến, internet, phương tiện công cộng… Những thứ vô giá trị trong mắt lũ động vật đều bị phá hỏng. Hệ thống cung cấp nước – thứ duy nhất mà chúng cần đã bị khống chế, hơn nữa để đề phòng con người đầu độc, chúng còn phân công rất nhiều thú biến dị canh gác đập nước, bao vây chặt đến một con ruồi cũng không lọt qua.
Phần lớn người bình thường không cách nào chống chọi được hai kẻ địch người luân hồi và thú biến dị không ngừng tấn công, cư dân trong thành phố ngày càng thưa thớt, người chết, người bỏ chạy. Sau hơn một ngày trời, thành phố vốn đông đúc chỉ còn sót lại những người chịu hợp tác cùng động vật mà thôi.
Tuy đám thú biến dị đã có thể làm được rất nhiều việc, nhưng có một số việc chúng chỉ đành bó tay, tỷ như làm sao để nấu được đồ ăn ngon.
Nấu nướng là kỹ năng đặc biệt của loài người, không phải thứ chỉ cần ngày một ngày hai đã học được tinh hoa trong đó. Chính vì nguyên nhân này, không ít con người đã trở thành “vật nuôi” của bầy thú biến dị, phụ trách cung cấp cho chúng đồ ăn thức uống nóng sốt ngon lành, đeo lên mình xiềng xích vốn được dùng để trói buộc đám thú cưng của họ.
Sau khi tìm được nơi dừng chân, năm người Lâm Việt bắt đầu phân công người gác đêm, cùng nhau ăn một bữa tối đơn giản. Thức ăn của họ chỉ là những món không mấy đậm đà hương vị, tránh cho mùi thơm tỏa ra hấp dẫn những con thú biến dị lảng vảng đâu đây.
Chiếu theo tình hình hiện tại, NPC trong thành phố sẽ nhanh chóng chết hết. Lâm Việt âm thầm suy tính, e là nhiệm vụ chính [Dẹp loạn thú triều] của Thế giới luân hồi này căn bản chẳng hề liên quan tới những NPC bình thường kia.
Đây là cuộc đối đầu giữa người luân hồi và động vật biến dị.
Nếu đã vậy, họ chắc chắn phải nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến ngày mai.
Lâm Việt sắp xếp bản thân vào ca gác sau nửa đêm. Họ chọn chỗ nghỉ ngơi là khung đòn dông* trong nhà xưởng, treo lên xà nhà vài chiếc võng, vị trí này không dễ bị phát hiện, tầm nhìn lại thoáng, có thể dễ dàng phát hiện kẻ xâm nhập.
Lâm Việt nằm xuống võng của mình, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ba người gác nửa đêm đầu là Phong Mặc, Chung Linh và Giang Thủy Hàn.
Phong Mặc rõ ràng là kiểu người không thể ngồi yên, sau hai tiếng đồng hồ sóng êm gió lặng, hắn bắt đầu ngứa ngáy. Nói một tiếng với Chung Linh và Giang Thủy Hàn rằng mình muốn ra ngoài đi dạo nhân tiện kiếm vài con mồi, hắn liền mặc kệ hai người ngăn cản, dứt khoát rời khỏi nhà xưởng.
Chung Linh ra sức giữ Phong Mặc lại, dị năng của hắn không thể giúp hắn tự vệ, một mình lang thang rõ ràng là tự tìm đường chết!
Đáng tiếc, cô không thể ngăn được hắn, muốn lớn tiếng gọi lại sợ sẽ thu hút những người luân hồi xung quanh, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ung dung đi mất. Cô gái nhỏ bất đắc dĩ nhìn sang người đang ngủ say, muốn thông báo cho Lâm Việt nhưng lại không nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ của anh, bối rối không biết làm sao cho phải.
Giang Thủy Hàn tựa vào cây cột bên cạnh, đôi mắt nhắm hờ nửa như ngủ nửa như không: “Cậu ta thích đi thì để cậu ta đi… Trước giờ lúc nào cậu ta chẳng vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ… Có điều đâm đầu liều mạng nhiều như thế mà chưa ăn thiệt lần nào chứng tỏ người ta có bản lĩnh thật đấy.”
Chung Linh nhíu mày suy nghĩ, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quyết định nhẹ nhàng lay Lâm Việt dậy.
Những ngày tháng trên chiến trường đã luyện cho Lâm Việt một kỹ năng đặc biệt, anh luôn ngủ không sâu, vừa gọi sẽ tỉnh, mà đã mở mắt là thực sự tỉnh táo.
Vừa ngồi dậy liền thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Chung Linh, Lâm Việt đảo mắt nhìn quanh, lập tức đoán ra có chuyện gì: “Phong Mặc lại đi tìm đường chết rồi?”
Chung Linh cam chịu gật đầu, chỉ về phía cửa sau nhà xưởng: “Đi hướng kia rồi.”
“… Anh đi tìm cậu ta.”
Lâm Việt không nói hai lời, linh hoạt nhảy khỏi võng đuổi theo Phong Mặc. Hắn cũng chưa chạy bao xa, chẳng mấy chốc anh đã tìm được hắn.
Thế nhưng khi nhìn thấy người mình đang tìm đứng trước một túp lều, Lâm Việt chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật quái dị…
Phong Mặc đang nở nụ cười hiền hòa ngồi xổm dưới đất, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc một bé gái chừng tám tuổi, dịu dàng an ủi cô nhóc con.
Người kia thật sự là Phong Mặc? Phong Mặc tốt bụng như vậy từ bao giờ?
Hình ảnh hoàn toàn tương phản với những gì mình biết khiến Lâm Việt nhịn không được dụi mắt.
Chẳng lẽ anh đang nằm mơ?
—
*Đòn dông: là cái thanh gỗ bắc ngang trên đầu hàng cột chính giữa nhà tạo thành đỉnh cao của nóc nhà.
Hình minh họa đây.
—