Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 62: Phiên dịch viên không đủ tư cách




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh có liên quan

(Chú ý nhỏ: Số người của đội địch ban đầu là 6, hiện tại chết 1 còn 5, anh em tạm biết thế đã, lý do thì đọc hết chương tớ sẽ nói ở cuối nhé.)

Lâm Dương Dương không ngờ một chiêu tung ra trong lúc bối rối của mình lại vừa vặn khắc chế dị năng thu nhỏ của kẻ địch!

Tất cả người luân hồi đều có thể chất khá tốt, bởi vậy vừa nhận ra tình hình không ổn, nhóm người trong cống ngầm lập tức phá đất chui lên, định nhanh chóng tẩu thoát.

Năm người Lâm Việt đã tập trung ngay tại phía trên, sẵn sàng “chào đón” họ.

Khi vừa đội đất chui lên chính là thời điểm mà những người này yếu nhất, bởi vậy dù đã cố gắng phòng thủ, họ vẫn trúng đòn.

Người đầu tiên thoát ra là một người phụ nữ. Cô ta vung mạnh roi da phá tan một mảng xi măng lớn, chỉ là cái đầu vừa kịp ló qua lỗ thủng, một bàn tay quỷ tím đen bỗng từ hư không vươn tới đè chặt gáy cô ta!

Là dị năng của Giang Thủy Hàn.

Bàn tay quỷ tan thành một làn khói đen, lẳng lặng chui vào đại não người phụ nữ, xâm lấn tinh thần cô ta, ép cô ta đến lồng ngực bứt rứt khó thở, thân thể rã rời.

Tất cả những đau khổ đã từng gánh chịu trong cuộc đời chớp mắt sống dậy trong lòng người phụ nữ. Cô ta đột ngột cảm thấy hít thở không thông, hốc mắt nóng lên tuôn trào dòng lệ.

Giờ phút này, cô ta hoàn toàn mất đi hy vọng vào quãng đời tiếp theo, cô ta không còn muốn sống nữa.

Cảm xúc đó chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi, thế nhưng giữa cuộc chiến, chỉ một chút sơ hở cũng có thể trở thành nhược điểm trí mạng!

Ngay khi người phụ nữ còn chưa kịp hoàn hồn, Lâm Việt đã nhào tới, một vuốt bổ gãy cổ cô ta!

Với thể chất của người luân hồi, vết thương này tạm thời chưa thể lấy mạng cô ta, có điều nếu không được chữa trị, cô ta cũng sẽ nhanh chóng ngạt thở mà chết. Tuy hiện tại cô ta đã không thể chiến đấu được nữa nhưng Lâm Việt vẫn không yên tâm, lo rằng cô ta còn có thủ đoạn bí mật nào khác, anh liền dứt khoát bồi hai vuốt chấm dứt sinh mạng kẻ địch.

Sức chiến đấu của ma thần Cùng Kỳ mà Chung Linh triệu hồi chỉ kém hơn Lâm Việt chút ít, thế nhưng nhược điểm là nó tương đối vụng về, phải dựa vào chỉ huy của Chung Linh mới có thể phát huy uy lực mạnh mẽ. Dưới những mệnh lệnh của cô, Cùng Kỳ giống như một con rô bốt, rõ ràng một giây trước còn đang duỗi mình, ngay giây sau đã đột ngột vọt đi, giữa hai động tác không hề có một bước chuyển tiếp, bất ngờ đến siêu thực.

Cách đánh này kỳ thực lại có ưu điểm rất lớn, khiến kẻ địch của họ vô cùng đau đầu, không thể đoán được lúc nào nó sẽ phi tới!

Lâm Việt diệt được một người liền lui lại, để Cùng Kỳ thay thế vị trí của mình. Không thể không nói anh hành động rất đúng lúc, bởi anh vừa tránh đi, bốn người luân hồi còn lại đã động thủ.

Một người phụ nữ từ dưới đất phóng lên. Có lẽ vì được đồng bạn giúp đỡ làm đòn bẩy, cô ta thuận đà bật cao đến hơn hai mét, đối diện với cái mồm há to như chậu máu của Cùng Kỳ.

Mũi chân giậm nhẹ trúng mũi bạch hổ khổng lồ, người phụ nữ mượn đó làm điểm tựa quăng mình về phía sau, dễ dàng thoát được hàm răng sắc nhọn há ra chờ cắn của nó. Cô ta xoay mình trên không, toàn thân tức thì bừng bừng ngọn lửa!

Nháy mắt khi tiếp đất, người phụ nữ giơ thẳng hai tay, hai bức tường lửa dài hơn mười mét đột ngột bốc cao che khuất đồng đội của cô ta, yểm hộ cho ba người chui ra khỏi ống cống đào tẩu.

Chỉ là tường lửa có thể ngăn cản Lâm Việt, nhưng không thể ngăn cản Cùng Kỳ.

Ma thần chỉ bị khống chế trong mười phút, Chung Linh hoàn toàn không có chút tiếc thương, cứng rắn ép nó phải lao vào lửa đỏ. Con hổ trắng bất đắc dĩ xông tới, lông trên lưng và bốn chân nháy mắt cháy trụi.

Nhiệt độ của ngọn lửa này còn cao hơn lửa thông thường, Cùng Kỳ nhanh chóng bị đốt cháy đen, nhìn không ra màu sắc ban đầu nữa. Mãnh thú toàn thân bén lửa thoạt trông rất đau đớn, thế nhưng nó không cách nào cãi lệnh Chung Linh, chỉ đành cắn răng nhào tới bốn người luân hồi phía trước!

Thấy con hổ xông về phía mình, cả bốn người luân hồi đều ra sức dốc hết vốn liếng chặn đường nó. Một người phụ nữ vung tay phun nọc độc vào thân Cùng Kỳ, kết quả chưa kịp chạm tới mình hổ lại bị ngọn lửa của đồng đội hun cho bốc hơi, hóa thành một luồng khí độc xanh đen nồng nặc!

Người phụ nữ vô tình biến khéo thành vụng, suýt chút đã hại cả người mình, may mà đội bọn họ đều mang lớp bảo vệ có thể ngăn khí độc, ngoài choáng váng chút ít thì không bị ảnh hưởng gì.

Cùng Kỳ trái lại không được may mắn như vậy, nó bị khí độc làm cho lảo đảo, hơn nữa toàn thân bốc cháy khiến tốc độ của nó chậm chạp hơn rất nhiều, cuối cùng ngã nhào xuống đất, liều mạng há miệng cắn chặt chân một người đàn ông gần nhất.

Gã đàn ông bị cắn giãy giụa thế nào cũng không thoát được miệng hổ. Hắn ta vốn là kẻ dứt khoát, mắt thấy ngọn lửa thiêu đốt Cùng Kỳ sắp lan sang mình liền kích hoạt dị năng biến cánh tay thành một lưỡi đao sắc bén, nhịn đau chặt đứt cẳng chân.

Kéo theo cái chân cụt, gã đàn ông vừa kêu rên thảm thiết vừa lê mình tránh đi, theo đồng đội bỏ trốn.

Vừa chạy tới cuối con đường, bốn người đột ngột dừng lại.

Không phải không muốn trốn, mà là bọn họ đụng phải mai phục rồi.

Tranh thủ lúc Cùng Kỳ giằng co với nhóm người này, Lâm Dương Dương đã lặng lẽ tạo ra tám quả cầu ánh sáng lớn bằng nắm tay. Những quả cầu ẩn mình trong tường lửa mà di chuyển, nhân dịp hỗn loạn bay tới cuối con đường, đón đầu chờ kẻ địch nộp mạng.

Bốn người luân hồi vừa chạy tới nơi liền hứng trọn một loạt cầu ánh sáng nổ tung, trở tay không kịp! Đợt tấn công đầu tiên, bốn quả cầu nổ ngay bên đầu bọn họ, tạc vỡ tan tấm khiên bảo vệ nửa trong suốt. Sau đó, không đợi cho những người này kịp hoàn hồn, bốn quả cầu tiếp theo liền lặng yên không một tiếng động bay tới bên chân, phát nổ!

Uy lực của dị năng cấp ba không thể xem thường, dù Lâm Dương Dương không dùng thêm dị năng phóng đại lực sát thương thì cú nổ này vẫn đủ khiến chân họ xương thịt nát bấy. Ba người chạy phía trước đều không tránh được, rú lên thảm thiết ngã gục xuống đất.

Chỉ riêng gã đàn ông trước đó tự chặt một chân bởi chạy chậm hơn đồng bọn mà may mắn thoát nạn. Vậy nhưng thoát được rồi cũng không phải đã xong, một tên què làm sao có thể chạy trốn?

Hắn ta chìm vào tuyệt vọng.

Gã đàn ông suy sụp bỗng nghe tiếng bước chân và tiếng gió rít đang đuổi tới phía sau. Hắn ta hoảng hốt nâng cao cánh tay, vội sử dụng dị năng biến tay mình thành lưỡi đao sắc bén!

Lưỡi đao dài hơn một mét vạch một đường giữa không trung, chắn trước phần đầu của gã đàn ông. Qua mấy lần chứng kiến gấu trúc Lâm Việt giết đồng bọn của mình, hắn ta đã phát hiện anh luôn nhắm đầu mà đánh, bởi vậy liền vô thức che đầu.

Đáng tiếc, lần này anh lại không định đi theo lối cũ.

Lâm Việt thích công kích phần đầu là bởi có thể nhanh chóng kết liễu đối phương, vừa đảm bảo an toàn cho bản thân vừa không khiến kẻ địch bị đau đớn hành hạ, nhưng như vậy không có nghĩa anh sẽ dùng một thủ đoạn trong mọi hoàn cảnh. Hiện giờ đã biết vũ khí của gã trước mắt là thanh đao bằng chính cánh tay, mà trong trường hợp bị tấn công, động tác tự bảo vệ bản thân theo phản xạ của con người chính là dùng tay ôm ngực hoặc đầu, vậy nửa người trên của hắn ta không phải mục tiêu phù hợp.

Lâm Việt dồn sức đánh về phía cái chân lành lặn của hắn ta, nắm tay nhắm thẳng đầu gối!

Tầng khiên bảo vệ trên người gã đàn ông bị một đòn này đập tan nát. Tuy lớp khiên này đã hứng trọn cú đánh giúp hắn ta không bị thương tổn, thế nhưng lực va chạm vẫn đủ đẩy hắn ta ngã nhào trên mặt đất.

Gấu trúc khổng lồ lập tức xông theo, nắm tay kế tiếp giáng xuống, đập nát vụn đầu gối kẻ địch. Gã đàn ông bị đau vẫn liều chết chống lại, vung mũi đao nhọn đâm tới giữa trán anh!

Lưỡi đao còn chưa kịp đi được nửa đường, Phong Mặc bỗng từ đâu lặng yên áp sát, chân dài nhấc lên, một cước đá trúng bả vai gã đàn ông. Cú đá này đánh tan tám phần lực tay của hắn ta, khiến đao kia tức thì đi lệch.

Mũi đao đâm ngập vai trái Lâm Việt, cắm sâu tận xương.

Không đợi kẻ địch đổi chiêu đối phó, Phong Mặc đã mỉm cười bẻ gãy cổ hắn ta.

Cái xác trong tay ngã xuống, Phong Mặc chuyển mắt liếc qua ba người luân hồi tàn phế phía trước. Bởi không biết những kẻ này còn có năng lực huyết thống hay thủ đoạn bí mật gì, hắn cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ lẳng lặng nhìn một lượt tường lửa hai bên, thầm nghĩ mình nên mau chóng lùi lại.

Lâm Việt cũng có cùng suy nghĩ với hắn. Một người một gấu đồng thời rút lui, ngay cả tấm thẻ luân hồi của gã vừa chết cũng không nhặt.

Thế nhưng còn chưa đi được vài bước, hai bức tường lửa đột ngột thu hẹp lại, tựa hồ muốn bao vây hai người!

Ba kẻ địch phía trước vẫn sụp xuống trên đôi chân gãy, mặt mũi trắng bệch vì đau, ánh mắt căm thù trừng trừng nhìn họ.

Chẳng lẽ chúng định đồng quy vu tận?

Lâm Việt và Phong Mặc vội vã tăng tốc trốn đi. Không ngờ hai người vừa ra khỏi phạm vi tường lửa, gã đội trưởng phe địch lại nở một nụ cười giễu cợt.

Mắc lừa rồi?

Dù đã nhận ra, lúc này họ cũng không còn kịp quay lại nữa. Tường lửa khép lại tạo thành chiếc lồng dạng nửa hình cầu rồi nhanh chóng thu nhỏ, mãi đến khi chỉ còn kích cỡ vừa đủ bảo vệ ba người luân hồi bên trong mới dừng lại.

Ba tên này giả bộ muốn tóm họ chết chùm, kết quả lại lợi dụng ngọn lửa làm lá chắn bảo vệ chính mình. Nếu trong số chúng có người sở hữu năng lực chữa trị, vậy chẳng mấy chốc sẽ lại hồi phục như lúc ban đầu.

Cùng với lồng chắn bằng lửa, một thứ phiền toái hơn nữa – tấm chắn pha lê cũng đồng thời xuất hiện. Tuy quả cầu ánh sáng của Lâm Dương Dương có thể nổ vỡ tấm chắn, thế nhưng tốc độ bay của nó quá chậm, chỉ thích hợp dùng khi đánh lén, nếu giờ quang minh chính đại tấn công, quả cầu phá hỏng nơi nào kẻ địch sẽ bổ khuyết nơi đó, rốt cuộc sẽ là phí công vô ích.

Chung Linh cau mày, lần nữa gọi ra một ma thần, ra lệnh cho nó tấn công. Đáng tiếc đến tận khi bị thiêu cháy thành than, ma thần vẫn chẳng thể xông qua tầng lửa đó.

Ma thần thứ hai đã chết, Chung Linh đành bất lực lắc đầu với Lâm Việt, ý bảo mình đã cạn năng lượng rồi.

Những người khác cũng không có tuyệt chiêu gì hữu dụng đối với lồng lửa. Rắc rối hơn nữa, ba kẻ trong đó bắt đầu hô hoán không ngừng, ý đồ lôi kéo những người luân hồi xung quanh tới!

Không ổn rồi!

Bọn họ vẫn đang ở rất gần chiến trường, những người khác nghe động tĩnh sẽ tới đây rất nhanh, kéo càng lâu lại càng nguy hiểm!

Lâm Việt không cam lòng nhìn chòng chọc lồng lửa, lẽ nào chỉ còn cách thả ba kẻ kia đi? Nếu tương lai chúng lần nữa tìm cách báo thù, vậy chẳng phải chính mình đã để lại mầm tai họa?

Trong lúc Lâm Việt còn đang tiến thoái lưỡng nan, từ phía sau bỗng vang lên một giọng nữ xa lạ.

Thanh âm này rất dịu dàng dễ nghe, nhưng lời nói ra lại là tiếng Đông Doanh khiến mọi người đều ngơ ngác… Chỉ trừ Phong Mặc.

Hắn hiểu, cô ta đang nói: “Tìm được anh rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh và đồng đội.”

Cô gái đột ngột xuất hiện khiến năm người Lâm Việt tức thì vào tư thế phòng thủ, cảnh giác nhìn về phía cô ta.

Khuôn mặt có chút quen thuộc khiến tất cả đều thoáng lộ vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi khi Lâm Việt trả lại vòng tay cho Osawa Emi, bốn người khác thấy cái đầu kia không đáng sợ lại rất xinh đẹp, bởi vậy cũng có ngắm nhìn một chút.

Vậy mà bây giờ, cái đầu trơ trọi đó đã biến thành một con người hoàn chỉnh?!

Người duy nhất có thể nói tiếng Đông Doanh – Phong Mặc nhướn mày: “Hóa ra cô chưa chết? Vậy thì tốt quá, cô gái xinh đẹp thế này chết rất đáng tiếc.”

Thấy Phong Mặc biết tiếng Đông Doanh, không chỉ thế còn khen mình, Osawa Emi liền nhẹ mỉm cười: “Cảm ơn anh. Có thể để tôi góp một tay giúp các anh giải quyết vấn đề bây giờ không? Tôi muốn cảm ơn anh ấy đã trả lại chuỗi vòng tay này cho tôi, đối với tôi nó thực sự vô cùng quan trọng.”

Phong Mặc cười gật đầu, dịch lại nguyên văn lời Osawa Emi cho những người khác, thuận tiện còn thông báo thêm một số thông tin về cô ta mà mình vừa tra ra: “Sức chiến đấu 100, không có thẻ luân hồi, có hai dị năng. Dị năng thứ nhất là [Tộc lạc đầu], sau khi chết chỉ cần phần đầu không bị hư hại thì 24 giờ sau cô ta có thể sống lại. Dị năng thứ hai là [Cuồng phong], có thể điều khiển gió bão.”

Lâm Việt nhìn Osawa Emi. Anh không trả lời cô ta, chỉ yên lặng quan sát tình hình xung quanh, kiểm tra xem liệu có mai phục đang ẩn nấp.

Osawa Emi cũng không vội vàng, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

Trong lúc nói chuyện cùng Phong Mặc, cô ta có sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ. Giọng nói ngọt ngào mà không dính nhão, yểu điệu nhưng không lả lơi, rõ ràng là cố ý dùng chất giọng khiến người hứng thú nhưng lại nửa giả nửa thật, mang nét tự nhiên không làm bộ. Nụ cười trên gương mặt cũng rất tiêu chuẩn hoàn mỹ, cặp mắt đào hoa quyến rũ sáng ngời, đôi môi hé mở lộ ra răng khểnh đáng yêu.

Những thứ này cô đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, tất cả đều là công cụ của một cô gái xinh đẹp trong cuộc sống hàng ngày, giúp cô ta gây ấn tượng tốt với những người mình tiếp xúc.

Chút thủ đoạn nhỏ đó, Lâm Dương Dương chỉ liếc mắt đã nhận ra.

Thân phận của Lâm Dương Dương trong thành Cực Lạc là một ca sĩ thần tượng, bởi vậy cô đã được công ty chú trọng bồi dưỡng hình ảnh rất nhiều, từ giọng nói, biểu cảm, từng động tác nhỏ, cách đi đứng, tư thế ngồi… Tất cả đều phải được huấn luyện chuyên nghiệp vô cùng nghiêm khắc.

Cô đã nhìn ra, Osawa Emi đang cố gắng thể hiện sự thân thiện với họ, muốn để lại ấn tượng tốt.

Lâm Dương Dương đứng bên cạnh anh trai, nhỏ giọng thì thầm: “Cô ta có vẻ không có ác ý.”

Lâm Việt cũng không nhận thấy cô ta có ý đồ xấu, nhưng dù là như vậy… Nghĩ tới cô gái mấy giờ trước còn là một cái đầu hiện tại lại biến thành một người sống sờ sờ đứng đó, cảm giác thật sự vô cùng quái dị.

Gấu trúc Lâm Việt không thể nói chuyện, anh nấp sau một tấm biển quảng cáo biến về hình người rồi mặc quần áo tử tế, lần thứ hai xuất hiện trước mắt Osawa Emi.

Mặt không đổi sắc liếc nhìn cô ta, anh nói với Phong Mặc: “Cậu hỏi xem cô ta có biết tôi giết em gái cô ta không?”

Phong Mặc dịch lại câu hỏi của Lâm Việt cho Osawa Emi. Gương mặt xinh đẹp thoáng hiện chút đau buồn, sau đó lại cứng cỏi lắc đầu, chân thành nhìn anh: “Lúc nhìn thấy chuỗi vòng thì tôi đã đoán ra rồi. Nhưng mà tôi không hận anh, em gái tôi vô tội, có điều nếu nó bị giết sau khi đã biến thành con rối thì tôi biết anh làm đúng. Cảm ơn anh đã trả lại vòng tay cho tôi, tôi muốn tới giúp các anh giết chết những kẻ kia để báo đáp anh, được chứ?”

Phong Mặc lại tiếp tục đóng vai trò phiên dịch, dịch lại toàn bộ lời của Osawa Emi.

Kỳ thực Lâm Việt căn bản không quan tâm cô ta trả lời thế nào, mục đích của anh chỉ là kéo dài thời gian, nhân lúc đó xác nhận xem xung quanh có người khác hay không mà thôi.

Kết quả, cô ta quả thật chỉ có một mình.

Lâm Việt đăm chiêu một chút, gật đầu đáp: “Được.”

Phong Mặc đã nắm rõ dị năng của cô ta, cô ta không thể gây trở ngại họ, thế nhưng ba kẻ địch khác lại là mối đe dọa lớn. Đợi cho cô ta giúp họ xử lý xong rắc rối kia… Lúc đó, anh sẽ xem xem cô ta ôm ý định gì.

Thấy Lâm Việt gật đầu, Osawa Emi vô cùng vui vẻ. Cô ta đổi nét mặt nghiêm túc, giơ ngón tay chỉ về phía ba người đang trốn tránh cách đó không xa.

Gió lớn cuồn cuộn nổi lên, cuốn vạt áo và mái tóc dài tung bay phấp phới. Cơn gió gào rít xẹt qua lồng lửa, thổi nó biến dạng!

Ba người bên trong tựa hồ không thể nhanh chóng chữa lành thương tích, hoặc có lẽ bọn chúng không có năng lực chữa trị, nếu không tại sao phải ra sức kêu la gọi người tới góp vui?

Người phụ nữ khống chế ngọn lửa cố gắng duy trì hình dạng cho tầng bảo vệ của họ, thế nhưng trước gió bão quá mạnh, cô ta chỉ đành bất lực. Lồng lửa bị thổi tan, một trong ba người luân hồi bên trong tức thì mặt đối mặt với nhóm Lâm Việt, không còn đường thoát.

Kẻ địch đã cụt cả hai chân đang ở trước mặt, ba người Lâm Việt, Lâm Dương Dương và Giang Thủy Hàn không chút do dự xông lên, quyền đấm cước đá đánh chết hắn.

Số phận của hai kẻ còn lại cũng không khác gì đồng bọn. Vừa rồi Lâm Việt cố ý vòng vo với Osawa Emi cũng là để thăm dò xem ba tên này có tuyệt chiêu gì còn giấu giếm hay không, bởi nếu còn có mánh lới khác, sau khi thấy viện binh đến chúng chắc chắn sẽ tung ra ngay.

Vậy mà rốt cuộc bọn chúng vẫn ngồi yên chờ chết, xem ra đã cạn sạch vốn liếng rồi.

Lâm Việt đã nắm chắc phần thắng, yên tâm dẫn cả đội tấn công. Với sự trợ giúp của Osawa Emi, họ nhanh chóng kết liễu ba kẻ địch, chấm dứt cuộc chiến.

Mọi người vừa dừng tay, Osawa Emi liền ngước đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Việt, vội vàng nói: “Tôi biết hiện giờ có chút đường đột, nhưng tôi muốn nói với anh: lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã yêu anh rồi! Anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không? Anh thích gì tôi sẽ giúp anh đạt được, anh ghét gì tôi sẽ khiến nó biến mất, anh khao khát gì tôi sẽ cùng anh tạo ra nó. Tuy rằng tôi không hoàn hảo, nhưng tôi cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả mọi thứ của tôi cho anh, kể cả tính mạng.”

Nghe hết lời tỏ tình tha thiết của cô gái, Phong Mặc liền quay sang phiên dịch cho Lâm Việt, nụ cười vẫn thường trực trên môi.

Chỉ là nội dung dịch ra lại khác một trời một vực…

“Lâm Việt, cô ấy nói cô ấy rất cảm ơn anh vì đã giết Suriel, còn giúp em gái cô ấy được giải thoát. Cô ấy hỏi liệu anh có đồng ý nhận cô ấy làm đồng đội hay không?”

Đôi mày Lâm Việt cau lại.

Anh không tin tưởng cô gái này, tất nhiên sẽ không nhận cô ta làm đồng đội, quả quyết từ chối: “Cậu bảo cô ấy, không được. Nếu cô ấy cảm thấy bị thiệt thì tôi sẽ nhường tất cả thẻ luân hồi của mấy người vừa chết cho cô ấy.”

Phong Mặc gật đầu, mỉm cười dùng tiếng Đông Doanh trả lời Osawa Emi: “Ôi, xin lỗi, thật ra anh ấy thích đàn ông.”

Lâm Việt không biết tiếng Đông Doanh, cũng không biết Osawa Emi đang nói gì, Phong Mặc có phiên dịch đúng hay không. Anh muốn biểu đạt thái độ của mình một chút liền phất tay, dùng chút tiếng Đông Doanh bồi mà mình từng học lỏm, miễn cưỡng nặn ra hai từ đơn: “Cảm ơn, tạm biệt.”

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt, lại nghe lời “từ chối” thẳng thừng của Lâm Việt, Osawa Emi trái lại không cảm thấy thất vọng. Dù sao… Anh đã giết em gái của cô ta, với tính cách lãnh đạm đó, muốn anh không nghi kỵ cô ta cũng khó.

Về phần câu nói “thích đàn ông” kia?

Cô ta không tin, tám chín phần chỉ là anh đang mượn cớ mà thôi.

Osawa Emi vẫn giữ thái độ dịu dàng, cúi mình lễ độ nói: “Không sao, một lần không được thì hai lần, tôi sẽ dùng hành động thực tế để khiến anh rung động!”

Nói rồi cô ta đưa mắt nhìn Phong Mặc, mỉm cười ra hiệu nhờ hắn giúp phiên dịch.

Phong Mặc cũng cười lại với cô ta, bộ dạng có vẻ vô cùng thân thiện dễ gần, kết quả quay đầu lại bẻ cong hoàn toàn nội dung cô ta vừa nói: “Lâm Việt, cô ấy nói “Ân tình đã báo đáp, hy vọng lần sau gặp mặt chúng ta không phải kẻ thù”.”

Lâm Việt nghiêm túc gật đầu với Osawa Emi, thái độ đầy đủ tôn trọng. Cô gái này là một người biết suy nghĩ, phân biệt rõ rành việc nào ra việc đó, rất phù hợp với phong cách làm việc của anh.

Tuy vừa tỏ tình bị người ta “từ chối”, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm trang của Lâm Việt, Osawa Emi vẫn rất mực hài lòng!

Người đàn ông này khi nghiêm mặt thật là đẹp trai!

Osawa Emi lần nữa cúi mình từ biệt, nói cảm ơn với “người phiên dịch” Phong Mặc, quay đầu bước đi.

Lâm Việt cảnh giác nhìn theo bóng cô gái dần dần khuất xa.

Ánh mắt không mấy thân thiện bám sát không rời phía sau, nói cho Osawa Emi biết hiện giờ Lâm Việt vẫn chưa tin tưởng mình. Để có thể lưu lại ấn tượng tốt với đàn ông kia, cô ta liền nện bước càng thêm dứt khoát, đầu không ngoảnh lại biến mất cuối con đường.



*Lời editor: Có chút vấn đề cần phân tích ở đây.

Trước tiên tớ đã sửa số lượng người bên địch ở chương trước thành tổng cộng 6 người, sau đó chết 1 còn 5.

Trong chương trước, tác giả có viết rất rõ đoạn nhóm người tí hon tấn công Lâm Việt là có “hai nam ba nữ” xông ra, sau đó đến cuối chương vẫn nói là chỉ có 4 người tí hon trong cống. Thế nhưng sang chương này thì số người trong cống đã biến thành 5, tức đội kia ban đầu tổng cộng có 6 người, trong đó:

1 nữ có dị năng phóng lưỡi hái hình trăng khuyết (chết ngay đầu tiên).

1 nữ có vũ khí là roi (chết khi vừa bò ra khỏi cống).

1 nữ có dị năng là lửa.

1 nữ có dị năng phun độc.

1 nam có dị năng biến cánh tay thành đao.

1 nam có dị năng gì không biết.

Tóm lại có 6 người. Về đoạn đánh lén xuất hiện 2 nam 3 nữ thì tớ nghĩ có thể cho là vì cái cô phóng lưỡi hái xông ra sau, đoạn đấy hợp lý, nhưng cuối chương tác giả lại nói có 4 người (viết rõ chữ bốn luôn) nên đoán là thực ra bà tác giả có bị nhầm. Mà vẫn méo hiểu thật ra ông anh thứ 6 kia có tác dụng gì, lá chắn pha lê có thể là của 1 trong hai cô phun lửa phun độc, dị năng tí hon thì đã nói là của 1 nữ rồi, có lẽ là tác giả viết sang chương này thì chỉ nhớ số 5 mà quên mất ban đầu đã cho 1 cô chết ngoém rồi nên sự việc nó mới lộn xộn. Anh em có ý kiến gì khác thì cứ góp ý nhé.