Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 60: Một cái đầu




(*Chú ý: Đã sửa toàn bộ Sariel thành Suriel theo tên bằng chữ Latin mà tác giả viết trong chương này.)

Dị năng của Lâm Việt là [hóa thú], bởi vậy mỗi lần thăng cấp sẽ kích hoạt thêm vài thuộc tính mới của dã thú. Lần này thăng lên cấp ba, anh nhận được thuộc tính của hai loài động vật: chuột túi và rắn.

Dựa trên thông báo từ Thế giới luân hồi, anh biết năng lực mới của mình là “sức bật” của chuột túi và nọc độc của rắn, thế nhưng lốt thú của anh lại không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là bộ dạng gấu trúc thông thường. Gấu trúc lông xù thoạt trông chẳng có vẻ gì là biết nhảy, lại càng không ai ngờ hàm răng nó còn có thể phun ra chất kịch độc, quả thật là một cách ngụy trang rất tốt.

Không chỉ cấp bậc dị năng, Lâm Việt cảm nhận được sức mạnh của mình cũng đã tăng lên không ít. Anh bước về phía Phong Mặc, dựng thẳng người đứng trên hai chân sau, vươn móng vuốt nhẹ gõ một cái trên kính mắt của hắn, ý bảo hắn giúp mình kiểm tra số liệu.

Phong Mặc mỉm cười ấn nút trên gọng kính, kiểm tra một lượt thuộc tính của anh: “Sức chiến đấu lên đến 150 điểm, có thêm hai kỹ năng, một là nọc độc”, một là “núi đổ”.”

Lâm Việt kỳ thực không nắm rõ “kỹ năng” của mình, Thế giới luân hồi cũng không có thông tin chi tiết, thế nhưng nếu như những đội ngũ khác chỉ có thể tự mình tìm hiểu qua từng trận chiến, đội họ lại có Phong Mặc. Dưới đôi mắt kính của hắn, tất cả thông tin đều được biểu thị dưới dạng số liệu, vừa dễ hiểu vừa rõ ràng.

“Núi đổ”? Lâm Việt nghiêng cái đầu lớn, dùng bộ dạng hoang mang thay cho câu hỏi.

Hình thú lông xù của anh thoạt trông vô cùng đáng yêu, Phong Mặc nhịn không được đưa tay vuốt vuốt lớp lông trên mặt gấu trúc, cẩn thận giải thích: “Nọc độc ý chỉ hiện giờ răng anh có độc, còn kỹ năng kia… Ý là nếu như anh kích hoạt sức mạnh này rồi nhảy bật lên, sau đó dùng thể trọng của mình đè xuống thì chắc chắn sẽ khiến kẻ thù bị thương nặng không dậy nổi.”

Lông trên mặt Lâm Việt có chút cứng, sờ một hồi thấy không thoải mái, Phong Mặc liền đổi sang cào nhẹ, gãi gãi như đang trêu chọc mèo cưng. Vừa vặn lúc này Lâm Việt đang bị mấy vết máu khô dính trên má làm ngứa ngáy, hơn nữa anh phải tập trung tìm hiểu về năng lực của mình, bởi vậy liền mặc kệ cho Phong Mặc táy máy.

Căn cứ theo mô tả của Phong Mặc, Lâm Việt thử tưởng tượng cảnh mình dùng kỹ năng mới nhận này…

Hình như không hay lắm thì phải? Nhảy lên rồi dùng thể trọng đè người mà cũng tính là “kỹ năng”? Hay là Phong Mặc đang bịa chuyện?

Nghĩ tới đó, Lâm Việt nâng vuốt đẩy tay Phong Mặc ra, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn. Chỉ là một con gấu trúc trừng mắt nhìn người thì liệu có bao nhiêu sức uy hiếp chứ, nhìn sao cũng thấy vô hại mềm yếu, chẳng cách nào dọa nổi người ta.

Hình dạng này của Lâm Việt không có chút cảm giác uy nghiêm, Phong Mặc ngược lại còn cười tươi hơn nữa: “Nhìn tôi như thế là ý gì? Muốn dùng tôi để thử nghiệm kỹ năng mới hả?”

Câu chế giễu đó rõ ràng ám chỉ vừa rồi hắn chỉ nói hươu nói vượn. Nụ cười sáng chói trên gương mặt kia khiến Lâm Việt ngứa ngáy, trong cơn nóng giận liền giậm chân, thân thể khổng lồ tức thì nhảy lên gần hai mét!

Đỉnh đầu sượt qua trần nhà, Lâm Việt thả mình rơi tự do xuống đất, nhắm ngay vị trí Phong Mặc nện xuống, đập cho tên kia ngã lộn nhào. Có khế ước của Thế giới luân hồi ở giữa, hai người tuyệt đối không thể gây hại cho nhau, bởi vậy tuy hắn bị gấu đè rất nặng nhưng cũng không cần lo lắng bị thương tích gì.

Lâm Việt bực bội dứ móng vuốt về phía Phong Mặc, bàn chân mang đệm thịt dày vỗ vỗ lên mặt hắn.

Hừ, trả thù vụ bị sờ lông vừa rồi.

Cảm nhận được Lâm Việt đang tức giận, Phong Mặc cười lấy lòng, chỉ chỉ nền nhà lõm xuống dưới lưng: “Tôi sai rồi, đúng là không có kỹ năng này. Nhưng mà anh xem, cũng hiệu quả ra trò còn gì?”

Lâm Việt phì mũi khinh thường. Sức chiến đấu của anh giờ đã cao như vậy rồi, ai thèm dùng thứ “kỹ năng” mất mặt như thế chứ?

Nhấc thân thể nặng nề khỏi người Phong Mặc, Lâm Việt chạy qua căn phòng cách vách biến lại hình người, thay một bộ đồ mới, thuận tiện lục tìm vài bộ quần áo nam trong phòng cất vào “kho dự trữ”.

Trong lúc Lâm Việt mày mò kỹ năng mới của mình, Lâm Dương Dương cũng đã nghiên cứu xong năng lực của bản thân.

[Vạn vật sinh trưởng] – có thể tỏa ra ánh sáng có tác dụng kích thích sinh trưởng, dưới ánh sáng này, thực vật sẽ phát triển mạnh mẽ, vết thương của người luân hồi sẽ bình phục nhanh chóng, nếu sử dụng kèm theo năng lực chữa trị sẽ đạt hiệu quả bất ngờ.

[Dòng sông ánh sáng] – có thể ngưng tụ năng lượng dị năng thành một dòng sông ánh sáng nhỏ gây lóa mắt, tê liệt tinh thần, còn khiến đối phương không thể tự chủ bị dòng sông mê hoặc, ngoài ra nếu có kẻ nào tiếp xúc trực tiếp với dòng sông, thân thể hắn sẽ yếu đi trong thời gian ngắn, nháy mắt như già đi cả mười, hai mươi tuổi. Hơn nữa bản thân Lâm Dương Dương có huyết thống quạ ba chân, dị năng ánh sáng của cô chắc chắn sẽ mạnh hơn những người có năng lực tương tự khác.

Lâm Dương Dương khá hài lòng với hai kỹ năng này, châu đầu lại cùng ba người khác bắt đầu tính toán xem nên dùng chúng ra sao. Bàn bạc một hồi, họ đã tìm ra rất nhiều cách lợi dụng dị năng của cô để thiết kế bẫy rập, thực hiện vài thủ đoạn che mắt đơn giản, thậm chí còn có thể cải trang!

Bốn người còn đang sôi nổi thảo luận, Lâm Việt đã mặc quần áo chỉnh tề, chậm rãi vào phòng. Anh không quấy rầy họ bàn chiến thuật, chỉ đứng một bên hút thuốc, lẳng lặng lắng nghe.

Đường nhìn vô tình lướt qua thi thể nho nhỏ của chú chó lang thang, anh bỗng nhớ lại vài lời nó từng nói.

Trước đó Yulia vì không tin tưởng nó nên đã chạy trốn một mình, hiện giờ chẳng biết cô ta ở đâu, cũng không biết liệu có còn cơ hội gặp mặt. Tuy thời gian hợp tác không dài nhưng cô ta cũng là một đồng đội tốt, bởi vậy anh bất giác có chút lo lắng cho cô ta, cũng âm thầm chúc cô ta sẽ không gặp chuyện xui xẻo.

Một điếu thuốc đã tàn mà bốn người kia vẫn còn nhiệt tình bày mưu nghĩ kế, Lâm Việt chen chân không lọt, bắt đầu đi quanh nghiên cứu căn phòng mà Suriel đã dày công chuẩn bị này.

Cửa sổ và tường bao quanh đều đã được gia cố, trong phòng đặt rất nhiều tủ đồ, mỗi cái lại mang phong cách khác nhau, hiển nhiên là đồ cướp đoạt từ khắp nơi khắp chốn.

Chiếc tủ đầu tiên vốn dùng cất giữ thế thân của Suriel, hiện giờ đã rỗng tuếch.

Lâm Việt mở chiếc tủ thứ hai. Trong ngăn kéo đặt hơn mười bộ đồ trắng toát, bộ nào bộ nấy được gấp gọn ngay ngắn, có áo blouse của bác sĩ, đồng phục đầu bếp, đồng phục học sinh, tây trang dùng cho hôn lễ… Xem ra hắn ta là một tên cuồng màu trắng.

Lâm Việt kiểm tra một lượt, phát hiện ra tất cả phần cổ áo đều thêu một cái tên: Suriel.

Cái tên Suriel này anh đã từng thấy ở đâu đó, là tên một thiên sứ trong thần thoại phương Tây – vị thiên sứ nắm giữ năng lực chữa lành.

Những tên gọi có ý nghĩa đặc biệt như vậy thông thường sẽ không có người bình thường nào dùng, cũng giống như người Bàn Cổ sẽ không đặt tên con mình là “Trương Xi Vưu”, “Lý Hoàng Đế”, “Triệu Nữ Oa”,… Mà “Suriel” chắc chắn cũng không phải cái tên cha sinh mẹ đẻ của tên đó.

Tự lấy cho mình cái tên như vậy, cũng không biết có mục đích gì.

Bất kể cái tên đó có nghĩa gì, Lâm Việt cũng không rảnh rỗi suy đoán. Một kẻ dơ bẩn lại lấy cho mình cái tên của thiên sứ, chắc chắn không thể vì một lý do nào tốt đẹp.

Lâm Việt vừa nghĩ vừa mở chiếc tủ thứ ba.

Cánh cửa bật ra, một cái đầu người tức thì xuất hiện, mặt đối mặt với anh. Lâm Việt bị cái đầu thình lình nhảy ra dọa cho hoảng hốt giật lùi hai bước.

Toàn bộ chiếc tủ này xếp đầy “bộ sưu tập” của Suriel. Có khúc tay phụ nữ mảnh khảnh yếu mềm, có nội tạng ngâm trong bình dung dịch, hai con mắt xanh lam trôi nổi bồng bềnh trong chiếc bát vàng… Cả “bộ sưu tập” có lẽ đều là bảo bối trong lòng Suriel, hắn ta không nỡ vứt, dù bỏ trốn cũng phải mang theo bên mình.

Mà cái đầu vừa mới hù dọa Lâm Việt chính là “món đồ” được bày ở vị trí dễ thấy nhất.

Cái đầu phụ nữ được đặt ngay ngắn trên tấm nhung đỏ mềm mại, tóc dài đen xõa tung, đuôi tóc hơi rối che khuất phần cổ đứt lìa, khiến nó thoạt trông không quá kinh khủng. Hai mắt nhắm nghiền, đôi hàng mi dài như cánh bướm cong cong, đôi môi thoa son đỏ giấu đi màu xám xịt của thi thể…

Cái chết cũng không thể che đậy vẻ đẹp của “cô gái” này.

Gương mặt cô gái bình an như đang say ngủ, ngay cả người mắc chứng bệnh tâm lý như Lâm Việt cũng có thể bình tĩnh đối diện với cô, không sợ hãi, không ồn ào, thế giới xung quanh cô là một màu yên tĩnh.

Chẳng trách Suriel sẽ coi cái đầu này như báu vật.

Mà anh… lại nhận ra nó.

Trước khi con rối của Suriel – cô gái có khả năng biến thành kiếm tắt thở, những hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của cô ta đã xuất hiện gương mặt này. Đây là người chị cả trong câu chuyện xưa đó, hình như tên là… Osawa Emi?

Cái đầu trước mắt khiến Lâm Việt bất giác nhớ tới những oán khí mà con rối kia đã chuyển cho anh, cõi lòng bình thản thoáng chốc nặng nề.

Anh yên lặng lấy chuỗi vòng tay có khắc tên cả nhà Osawa ra khỏi không gian, thế nhưng lại không biết làm sao để trả lại cho cô gái đã chỉ còn một cái đầu như vậy, cảm thấy làm gì cũng không đủ trang trọng. Ngẫm nghĩ một hồi, anh cẩn thận gom lại mái tóc dài buông xõa, dùng vòng tay làm dây, buộc nó thành một bím tóc đuôi ngựa.

Nhẹ nhàng khép cánh cửa “kệ trưng bày”, anh bắt đầu kiểm tra hai chiếc tủ còn lại.

Trước khi chết, Suriel từng nói bản thân biết tung tích của Tống Kim Dân, mà những người luân hồi như họ tham gia vào thế giới này tất nhiên đều mong có thể giết chết tên thủ phú đó, anh muốn lục soát xem liệu hắn ta có để lại manh mối gì hay không.

Đáng tiếc, ngoài một cục thịt đã bốc mùi quái dị thì hai chiếc tủ cuối cùng gần như trống rỗng, chẳng có chút gì liên quan đến Tống Kim Dân. Về phần cục thịt đó vốn là thịt gì… Lâm Việt không muốn suy đoán nữa.

Câu nói kia chắc hẳn chỉ là lời nói bừa trong phút sinh tử, nếu Suriel thật sự biết Tống Kim Dân ở đâu, tại sao hắn ta lại không mang theo “đội quân” của mình đi “săn mồi” chứ? Hơn nữa, Lâm Việt hoàn toàn hiểu năng lực của đội mình không đủ để giết chết thủ phú, bởi nếu Thế giới luân hồi đã biến Tống Kim Dân thành mục tiêu vạn người đuổi giết, vậy nhất định cũng sẽ cho hắn thêm vài “món quà” làm vật phòng thân, giúp hắn không thể bị hạ một cách dễ dàng. Mục tiêu hiện tại của họ chỉ là giết thêm vài con thú biến dị, cố gắng nâng cao thực lực của mình mà thôi.

Thấy bốn người còn lại đã bàn bạc ổn thỏa, Lâm Việt liền khoát tay: “Rút lui. Đi tìm thú biến dị.”

Mọi người đều biết năng lực tổng hợp của cả nhóm lúc này còn hạn chế, không ai có ý kiến gì với chỉ đạo của Lâm Việt. Tất cả nhanh chóng ra khỏi căn nhà, lặng lẽ rút quân.

Năm bóng người biến mất khỏi con đường, căn phòng nhỏ chỉ còn lại cái xác trơ trọi, vô cùng im ắng.

Một âm thanh sắc lạnh bỗng vang vọng giữa không gian u ám.

Cánh cửa tủ thứ ba “két” một tiếng mở ra, để lộ cái đầu xinh đẹp trên lớp nhung đỏ chậm rãi hé đôi tròng mắt.