*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ra khỏi hành lang ký ức, trước mắt Lâm Việt liền xuất hiện một chuỗi thông báo về phần thưởng và cách sử dụng các vật phẩm khác.
Bởi đá dị năng và một số vật phẩm dùng khi chiến đấu không thể mang ra khỏi Thế giới luân hồi, chúng đã được chuyển đổi thành một khoản tiền cực lạc cộng vào tài khoản. Nếu so với giá trị của vật phẩm thì số tiền kia chỉ tương đương 5%, khó trách các nhóm thợ luân hồi đều chấp nhận liều mình để đổi đá dị năng hay chiến lợi phẩm thành từng tấm thẻ.
Chút tiền chênh lệch đó đối với Lâm Việt vừa “trúng độc đắc” chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông, thứ khiến anh chú ý nhất lúc này là một tin tức khác.
[Công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều đã biến mất, 3,75% tài sản đã được chuyển tới tài khoản của bạn. Số dư hiện tại của bạn là 240.513.042.]
Một chuỗi số rất dài, Lâm Việt nhìn thôi cũng phải hoa mắt.
Bóng tối ngắn ngủi qua đi, anh lại trở về trước cửa hàng nhỏ trong thôn Vô Vi.
Trên đường lớn đông đúc của thôn Vô Vi vẫn có rất nhiều người luân hồi nghèo khổ đang bận rộn kiếm sống, vội vã qua lại. Ngoài đám trẻ nhỏ đôi lúc có thể mỉm cười, những người nơi đây hầu như chẳng ai lộ ra được chút rạng rỡ trên gương mặt.
Bởi dòng thời gian ở các thế giới khác nhau, tuy bọn họ đã sống năm ngày trong Thế giới luân hồi, ở thành Cực Lạc mới chỉ trôi qua bốn tiếng. Lúc này, người trong thành vẫn còn chưa nguôi hứng thú chuyện phiếm về tiền thưởng của cuộc săn mồi, bất kể người đi đường hay cánh truyền thông đều đang sôi nổi thảo luận việc tài sản của Tống Kim Dân cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.
Lâm Việt cùng 775 người luân hồi khác vừa trở về, trên bầu trời thành Cực Lạc cũng lập tức xuất hiện thông báo cỡ lớn vô cùng nổi bật, báo tin đội ngũ của anh đã đoạt giải quán quân.
Chỉ trong chớp mắt, hầu như tất cả mọi người đều biết họ đã giành được khoản tiền thưởng khổng lồ. 15% tổng tài sản của Tống Triều chia cho bốn người, tức bình quân mỗi người nhận được tới 240 triệu!
Nhiều tiền rơi xuống đầu như thế, bọn họ chí ít không cần lo chuyện tài sản về 0 rồi chết trong thành Cực Lạc, thậm chí có thể dùng số tài sản đó thuê thật nhiều vệ sĩ trung thành bảo vệ mình an toàn vượt qua Thế giới luân hồi.
Quả thật là một đêm chợt giàu, khiến biết bao người luân hồi phải ao ước.
Có điều nghĩ tới số tiền này phải đánh đổi bằng sinh mệnh của Phong Mặc, cảm giác phấn khích thoáng qua của bốn người cũng lập tức tan biến chẳng còn.
Hơn nữa còn có một vấn đề lớn…
Lâm Việt nhìn xung quanh, hầu hết mọi người dường như còn chưa ý thức được việc Công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều biến mất sẽ kéo theo những rắc rối gì.
Một con “ác long” bị đánh bại khiến cả thành phố đều chìm đắm trong kích động sau khi tiêu diệt được nó, nhưng lại chẳng mấy ai suy nghĩ tới chuyện xác rồng đổ xuống cũng sẽ đè lên rất nhiều người.
Là người từng trải qua tình cảnh vật giá rối loạn ở chiến khu, Lâm Việt hiểu rất rõ tính nguy hại của nó. Anh nhíu mày, khẽ nói với đồng đội: “Công ty Tống Triều sập chắc chắn sẽ ảnh hưởng phần nào đến giá cả thị trường, chúng ta nên nhân lúc còn sớm tiêu tiền trước đi, thấy cái gì có thể đảm bảo giá trị thì mua một ít, mỗi người tự tính toán mà làm.”
Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn cũng tỉnh táo lại, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bốn người vào một cửa hàng nhỏ trả tiền thuê điện thoại di động rồi nhận máy, sau đó ai đi đường nấy, tự nghĩ xem nên tiêu tiền của mình thế nào.
Quy tắc trong thành Cực Lạc là nếu số dư tài khoản về 0 sẽ chết ngay lập tức, không tìm được nơi nghỉ qua đêm cũng phải chết, vậy rõ ràng nhà ở rất quan trọng.
Lâm Việt bỏ ra 140 triệu để mua nhà đất, tuy nhiên anh không có ý định chen chân vào khu trung tâm. Giá cả chỗ đó quá cao, một căn cũng hơn mấy tỷ đồng, hoàn toàn nằm ngoài khả năng của anh.
Anh quyết định mua một số bất động sản đang bỏ trống tại thôn Vô Vi. Nơi này vị trí hẻo lánh, tuy có vài công ty tới khai thác thị trường nhưng chỉ bán được nhà giá rẻ chất lượng thấp, các căn chất lượng trung bình hầu như không có người mua. Ở đây, 140 triệu đủ cho Lâm Việt mua được trọn một tòa nhà 12 tầng, tổng cộng 188 căn hộ.
Anh vừa giao dịch xong tòa nhà, trên nền trời bỗng bật ra một loạt tin tức:
[Bởi Công ty Khoa học Kĩ thuật Tống Triều đã biến mất, 3,2 tỷ mà Công ty Giải trí Nam Bắc đã đầu tư cũng biến mất, yêu cầu Công ty Giải trí Nam Bắc trả hết nợ trong vòng mười phút, nếu không khoản nợ này sẽ được chia tới từng công ty hoặc người sở hữu cổ phần, tiến hành khấu trừ theo tỷ lệ.]
[Bởi Công ty Khoa học Kĩ thuật Tống Triều đã biến mất, toàn bộ bất động sản của Công ty đều mất hiệu lực, mười phút sau sẽ bị phân giải thành vật liệu xây dựng, vì vậy yêu cầu người luân hồi mất bất động sản tự tìm cách giải quyết trong vòng mười phút.]
[Bởi Công ty Khoa học Kĩ thuật Tống Triều đã biến mất, tổng thể ngành nghề thợ luân hồi ngừng hoạt động, mười phút sau sẽ không còn tồn tại, toàn bộ hợp đồng liên quan sẽ mất hiệu lực.]
[Bởi Công ty Khoa học Kĩ thuật Tống Triều đã biến mất, hệ thống giao thông công cộng ngừng hoạt động, mười phút sau người luân hồi dùng tài chính cá nhân nhập cổ phần có liên quan sẽ nhận được khoản bồi thường nhất định.]
[Bởi Công ty Khoa học Kĩ thuật Tống Triều đã biến mất, mười phút sau một số thiết bị điện tử sẽ bị thu hồi. Các thiết bị bao gồm: Điện thoại di động thông minh, đồng hồ đeo tay thông minh, tất cả thiết bị cảm ứng, máy vi tính, đầu thu phát wifi, mạng lưới internet,…]
Con sóng thần do sự sụp đổ của Công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều gây ra còn đáng sợ hơn Lâm Việt tưởng tượng!
Thì ra tài sản của kẻ giàu nhất thành phố Tống Kim Dân này không chỉ có 8 tỷ. Xúc tu của hắn ta đã sớm vươn tới rất nhiều lĩnh vực khác, lan tràn toàn bộ thành Cực Lạc!
8 tỷ được chia cho người luân hồi chỉ là khoản tài chính khả dụng trong sổ sách của Tống Triều, còn công ty, nợ nần, bất động sản… những thứ đó mới là phần băng chìm dưới mặt biển. Khi Thế giới luân hồi xóa sổ Công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều, tất cả những gì mà công ty này đã tạo ra trong ba năm vừa qua cũng sẽ bị nó nhổ tận gốc.
Quả là một cách làm rất tiết kiệm thời gian, đơn giản thô bạo lại không cần quan tâm đ*o lý!
Theo từng tin tức bùng nổ, giữa tầng không cũng đột ngột xuất hiện một dãy đồng hồ đếm ngược, thời gian quy định là mười phút.
Lâm Việt còn chưa kịp rời khỏi trung tâm kinh doanh bất động sản, những thông báo mới đã khơi lên hàng loạt tiếng kêu thảm thiết xung quanh, đám người luân hồi đang có mặt trong sảnh tòa nhà đều rối loạn.
Cùng với sự biến mất của Công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều, mười phút sau, toàn bộ thành Cực Lạc sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời. Dù một vài kẻ có tiền đã chuẩn bị sẵn sàng để chuyển tiền bạc của mình đi từ trước, nhưng họ cũng chẳng thể ngờ Thế giới luân hồi lại cho ra quyết định như vậy.
Tâm tư của Thế giới luân hồi thực sự càng ngày càng khó đoán.
Trong sảnh trung tâm kinh doanh nhà đất, một chiếc TV đang phát đi những hình ảnh trong mười phút cuối cùng của nó.
Mười phút sau, phần lớn các sản phẩm tương tự đều sẽ bị tiêu hủy, tòa nhà văn phòng của Công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều cũng bắt đầu tan biến. Lúc này TV và hệ thống tín hiệu còn chưa biến mất, trên màn hình đang chiếu bản tin khẩn cấp về hình ảnh cao ốc Tống Triều dần dần sụp đổ.
Những bức tường cao ngất đổ xuống, vỡ vụn. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tòa nhà hoa lệ mang đậm phong cách khoa học kỹ thuật cứ vậy biến thành gạch ngói, đá sỏi, đất cát, lõi thép, ván gỗ… Số vật liệu xây dựng vừa rã ra lập tức bay về phía ngoại ô, xếp ngay ngắn thành từng chiếc thùng vuông vức.
Những người đang làm việc trong văn phòng của Tống Triều được một sức mạnh thần bí bảo vệ, dù tòa nhà sụp xuống cũng không hề khiến họ bị thương, nhẹ nhàng đáp lên mặt đất.
Tuy vẫn bình an vô sự, nhưng có những người lại vừa rơi xuống vừa điên cuồng chửi rủa không ngừng. Ống kính truyền hình chuẩn xác bắt được từng biểu cảm của họ, ai nấy đều đang trong trạng thái nửa hoảng hốt nửa giận dữ.
“Đậu! Tống Kim Dân chết thì liên quan gì đến công ty?!”
“Con mẹ nó… Ở trong thành Cực Lạc mà cũng thất nghiệp được?”
“Cái bàn kia tôi tự bỏ tiền mua mà, tại sao lại phân giải đồ của tôi! Aaaa!”
Ngoài nhóm người mắng chửi không dứt ấy, đa số mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Những người luân hồi này cơ bản đều không còn tham gia Thế giới luân hồi nữa, chỉ sinh sống trong thành Cực Lạc. Ở đây bọn họ thuộc giai cấp trung lưu, đa số làm công việc chuyên môn của mình khi còn sống, mỗi ngày bình lặng trôi qua mà không cần tham gia các thế giới mạo hiểm, thậm chí nhiều người vẫn còn giữ tấm thẻ của mình ở cấp hai.
Mà bây giờ toàn bộ thành Cực Lạc đột nhiên thay máu, e rằng người có thể tìm ngay được công việc mới không có mấy ai, những người kém may mắn vẫn phải xếp hàng thật lâu chờ tới lượt. Có điều hầu hết bọn họ đều có chút tiền gửi ngân hàng, dù không vào Thế giới luân hồi cũng có thể gắng gượng ít nhất vài năm, thế nên kỳ thực họ cũng không quá lo sợ.
Người phải sợ chính là những người luân hồi ở tầng đáy ăn bữa nay lo bữa mai.
Trong TV đang chiếu những hình ảnh về tình trạng hỗn loạn ở các khu vực trung tâm thành phố, cảnh tượng chẳng khác nào tận thế ập tới, có khác chăng là vì trong thành Cực Lạc không thể phạm tội ác, dù mọi người đang hoảng hốt cũng chỉ dám mắng chửi vài câu.
Lâm Việt đứng trước màn hình, lạnh lùng nhìn vẻ mặt của từng người trên đó.
Anh không thể hiểu nổi mục đích lần này của Thế giới luân hồi là gì.
Ban đầu anh vốn dự định sẽ nhanh chóng tiêu hết 100 triệu còn lại, nhưng giờ khắp nơi đã rối tung lên, anh ngược lại không vội nữa. Có lẽ vẫn nên giữ chặt tiền trong tay thì hơn, chẳng ai đoán được sau này thành Cực Lạc sẽ thay đổi thế nào.
Một hồi chuông bất ngờ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Việt. Anh nhận điện thoại, là Lâm Dương Dương.
Lâm Dương Dương vừa tới công ty nộp 30 triệu phí bồi thường thanh lý hợp đồng. Hiện tại công ty kia đang mắc một khoản nợ lớn, ba chục triệu của cô vừa khéo có thể dùng “cấp cứu”, bởi vậy bọn họ rất vui vẻ hủy hợp đồng với cô, chỉ thiếu điều khua chiêng gõ trống công bố ra ngoài.
Vấn đề của Lâm Dương Dương đã giải quyết xong, trong lòng Lâm Việt cũng như vừa trút bỏ được tảng đá lớn. Anh báo địa chỉ nhà mới của mình cho em gái rồi cúp điện thoại, sau đó lại tiếp tục liên lạc với Chung Linh và Giang Thủy Hàn, bảo họ tới địa chỉ này tìm anh.
Dù sao có lẽ trong thời gian dài sắp tới sẽ không có mấy sản phẩm như điện thoại di động, họ khó mà liên lạc được với nhau, việc cấp bách nhất là phải xác định trước một địa điểm tập hợp.
Tín hiệu viễn thông bắt đầu yếu đi khiến cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn không ngừng, sau khi anh gọi xong ba cú điện thoại, đồng hồ đếm ngược trên bầu trời cũng đã hiển thị “00:00:00”.
Lòng bàn tay Lâm Việt chợt nhẹ, điện thoại di động cứ vậy tan biến.
TV trong đại sảnh trung tâm nhà đất mất tín hiệu, chỉ để lại một màn hình đen kịt.
Rất nhiều bất động sản có liên quan tới Công ty Khoa học Kỹ thuật Tống Triều thoáng chốc mất tích, tuy tổng thể thôn Vô Vi thoạt trông vẫn hệt như ban đầu, nhưng các công trình kiến trúc bên trong lại đã thiếu mất một phần năm.
Bởi thôn Vô Vi nghèo khó vốn không có bao nhiêu công trình công nghệ cao nên lúc này mới giữ được gần như nguyên trạng, vậy thì khu vực trung tâm thành phố cách đây khá xa hẳn đã thay đổi đến khiến người kinh ngạc.
Đáng tiếc hiện tại không còn TV nữa, Lâm Việt cũng không cách nào chứng kiến được cảnh tượng “hùng tráng” ấy.
Anh dự định quay về nhà của mình nghỉ ngơi một chút, tiếp tục theo dõi những bước tiến tiếp theo của thành Cực Lạc. Nhưng vừa đi khỏi trung tâm nhà đất vài trăm mét, trên bầu trời bỗng xuất hiện một khuôn mặt người khiến anh chú ý.
Gương mặt Trịnh Hạc bất ngờ xuất hiện giữa không trung, âu phục chỉnh tề, biểu cảm nghiêm túc. Thanh âm của anh ta vang lên từ trên cao, vọng tới từng ngóc ngách trong thành phố.
“Xin chào, tôi là Trịnh Hạc, từ hôm nay trở đi sẽ là thị trưởng thành Cực Lạc. Thành Cực Lạc sẽ được quy hoạch lại lần nữa, quy tắc cụ thể sẽ được bảo mật, trong quá trình lập kế hoạch quy hoạch, tôi không muốn có bất kỳ người luân hồi nào trong thành phố can thiệp, bởi vậy tôi sẽ sắp xếp cho mỗi người một nhiệm vụ cưỡng chế. Độ khó của nhiệm vụ rất thấp, không gây chết người, mong rằng mọi người có thể thoải mái tận hưởng.”
Đây là Trịnh Hạc?
Không đúng, không phải Trịnh Hạc!
Lâm Việt từng gặp Trịnh Hạc không ít lần, bất kể đang trong hoàn cảnh nào, biểu cảm của anh ta vẫn luôn là vẻ lãnh đạm lộ chút sắc bén. Nhưng đôi mắt của Trịnh Hạc trên tầng không lúc này lại có phần ôn hòa, sát khí ít thiện ý nhiều, giọng nói cũng không giống như anh từng biết.
Là kẻ nào đang mạo danh anh ta gây chuyện?!
Lâm Việt không quá tin lời nói của “Trịnh Hạc” kia, nhưng không đợi anh kịp cân nhắc kĩ càng, cảnh vật chung quanh đột nhiên biến mất, không gian chìm trong bóng tối dày đặc.
Màn đêm ập tới quá đột ngột, không hề có dấu hiệu cảnh báo!
Tiếp đó, một dòng chữ màu trắng chợt hiện ra trước mắt Lâm Việt…
[Bạn đã nhận được một nhiệm vụ cưỡng chế, hãy chọn tham gia một trong ba thế giới bên dưới, sau khi tiến vào thế giới, hệ thống sẽ công bố quy tắc cụ thể.]
[Kinh đô u quỷ]
[Xác sống]
[Khúc ca hải quái]
“…?”
Nhìn bốn phía đen kịt, Lâm Việt cũng không dám chắc đây rốt cuộc là thông báo của Thế giới luân hồi hay một trò đùa dai của kẻ giấu mặt. Có điều trong thành Cực Lạc không thể giết người, chọn thì chọn thôi, cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
Lâm Việt chọn [Kinh đô u quỷ].
Nếu như bắt buộc phải vào Thế giới luân hồi, vậy anh nhất định phải tới một thế giới có quỷ.
Chuyện của em gái đã ổn thỏa, hiện tại mục tiêu lớn nhất của anh chính là hồi sinh Phong Mặc. Anh muốn tìm cách gọi “linh hồn” Phong Mặc hiện hình, vậy thì nơi thuận tiện nhất rõ ràng là một thế giới ma quỷ, hơn nữa cách để một u hồn chuyển kiếp đầu thai chắc chắn cũng chỉ có thể đào ra từ thế giới như vậy.
Sau khi Lâm Việt lựa chọn, bóng tối như thủy triều nhanh chóng rút đi, khung cảnh quanh anh dao động một hồi, cuối cùng gần như đã ổn định.
Bối cảnh – hoàng hôn.
Ráng chiều màu vỏ quýt chiếu rọi một căn nhà ba tầng nhỏ bỏ hoang, quét thêm lên đó một lớp sơn âm u quỷ dị.
Khu vực này là một mảnh rừng núi hoang vu, cỏ dại rậm rạp, trên nền đất trống trải không có lấy một vệt bánh xe, rõ ràng là một nơi hoàn toàn không người sinh sống.
Đã có bốn người đứng trước căn nhà đổ nát, rì rầm không biết đang nói chuyện gì.
Lâm Việt nheo mắt nhìn bọn họ, bọn họ cũng quay đầu nhìn lại anh.
Nhưng khi anh còn chưa thấy rõ bốn gương mặt kia, một loạt thông báo bỗng xuất hiện chắn trọn tầm nhìn.
[Bạn đã tiến vào thế giới dành cho người mới: Kinh đô u quỷ.]
[Trong thế giới này không được phép sử dụng dị năng, dị năng của bạn đã đóng băng tạm thời.]
[Thế giới này không chấp nhận thẻ luân hồi cao hơn cấp 2, thẻ của bạn đã được giảm xuống cấp tương ứng.]
[Thế giới này không chấp nhận sức chiến đấu cao hơn 30 điểm, sức chiến đấu của bạn đã được giảm xuống mức 30 điểm.]
[Nhiệm vụ của bạn là trợ giúp bốn người luân hồi mới hoàn thành nhiệm vụ chính, nếu người mới bị thương nặng hoặc tử vong, bạn sẽ bị khấu trừ một số điểm tích phân nhất định. Điểm tích phân khởi điểm là 100 điểm, điểm thưởng tỷ lệ thuận với thời gian còn dư lại sau khi rời khỏi thế giới. Nếu điểm tích phân bị trừ hết, bạn sẽ phải chịu hình phạt bí mật.]
[Thế giới này có giới hạn số người là 5 người, tập hợp theo hình thức đội ngũ, các thành viên trong đội không thể tấn công lẫn nhau.]
—