Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 78: C78: Thất tịch




Hoài Hâm cố ý chọn một nơi ít người, không thu hút sự chú ý của mọi người. Cô giống như một con gấu túi treo trên người anh, ôm cổ anh cười cong mắt.

“Không phải đang xem phim sao? " Úc Thừa ôm chặt mặt cô, giọng nói vô cùng cưng chiều: "Sao vậy? Còn học được cách thông đồng với A Hựu để gài bẫy anh sao? Đồ lừa đảo.”

“Đây không phải là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ sao." Hoài Hâm ánh mắt sáng ngời: “Ngày mai chính là thất tịch rồi!”

Úc Thừa cũng mới nghĩ đến, đúng vậy, anh bận đến quên mất. Anh thả cô xuống, đổi thành mười ngón nắm chặt tay cô, lưu luyến hỏi: "Vậy, xin hỏi cô Hoài đây muốn trải qua thất tịch như nào?"

“Ừm, để em nghĩ xem nào." Hoài Hâm híp mắt, hưởng thụ gió đêm.

Sợi tóc màu đen xẹt qua mắt cô, sinh động mà xinh đẹp, Úc Thừa nhẹ nhàng vuốt v e tóc mai cô, sau đó nâng mặt cô cúi đầu hôn xuống.

Mặc dù bọn họ đã hôn rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Hoài Hâm đều trầm luân như cũ. Lúc gò má cô đỏ ửng lên đến nỗi không thở nổi anh mới buông cô ra, ngón tay không nhanh không chậm cọ qua đôi môi bóng bẩy.

Tầm mắt Úc Thừa dời xuống một chút, anh rất cao, che khuất một phần ánh đèn bên đường, ánh mắt càng thêm đen kịt thâm trầm.

Hơi thở ấm áp truyền đến bên tai, lòng bàn tay anh vuốt v e eo cô, giọng nói có chút thấp: "Nếu em còn chưa nghĩ ra, thì anh có thể đưa ra gợi ý.”

Ý tứ trong lời nói kia rất rõ ràng, trong lòng Hoài Hâm đập thình thịch một cái, không nhịn được đấm nhẹ cánh tay anh một cái, để che dấu việc mình cũng có chút động lòng.

Trước khi đến cô vốn đã lên sẵn kế hoạch rồi, trước tiên là đi vòng đu quay cho có cảm giác lãng mạn, cùng thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp, sau đó lại xem một bộ phim. Kết quả hiện tại nhận ra những thứ kia thật sự đều là hư ảo, vì điều cô mong muốn nhất cũng chỉ là được ở cùng anh.

Đã nhiều ngày không gặp, dù thế nào đi chăng nữa thì họ cũng thật sự rất nhớ nhau, bọn họ trực tiếp đi tới Peninsula gần đó, vừa ôm hôn vừa vào cửa.

Đây gần như là khách sạn xa hoa đắt đỏ nhất Tiêm Sa Chủy, nghe đồn nếu được ở phòng tầng cao nhất thì sẽ quên đi mọi muộn phiền, hiện tại Hoài Hâm đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn toàn cảnh đêm đèn neon phía dưới. Cảng Victoria phồn hoa, lúc ẩn lúc hiện trong sương mù trên cửa sổ. Úc Thừa nghiêng người hôn lên tai nhỏ nhắn của cô, Hoài Hâm khẽ kêu: "Lạnh.”

Úc Thừa thấp giọng đáp lại một tiếng, ôm cô đi tới bên chiếc giường mềm mại. Anh đặt cô xuống, hai tay chống bên cạnh cô, khẽ thở ra: "Còn lạnh không?”

Không cho cô cơ hội phản ứng, anh lại cúi đầu, mái tóc đen trên trán rơi xuống, mặt mày anh tuấn thâm trầm ở đỉnh đầu, môi Hoài Hâm khẽ mở, thè lưỡi nhận lấy một giọt mồ hôi mỏng rơi xuống từ cằm anh.

Hầu kết Úc Thừa khẽ nhúc nhích, cúi người xuống, hôn lên môi cô.

Một đêm mấy vạn đô la Hồng Kông, Úc Thừa ném ngàn vàng đưa cô tới nơi này. Họ quan sát thế giới từ trên cao nhất. Trên đời này có quá nhiều phiền não, không thể nào quên hết, nhưng dù chỉ là một buổi chiều tham hoan cũng đủ.

Hoài Hâm biết anh thích gì, vì thế ghé vào tai anh gọi tên anh: "A Thừa.”

Hơi thở Úc Thừa càng trầm, mặt mày anh tuấn thâm thúy nhiễm một tầng sương mù mỏng manh, đường cong từ cằm đến yết hầu gợi cảm, Hoài Hâm ôm anh chặt hơn một chút.

Bóng đêm sâu thẳm, luôn luôn có nơi phồn thịnh đèn đuốc chiếu không tới, ở chỗ không tiếng động cuồn cuộn dâng trào. Sau đó họ đi tắm, nước nóng từ đỉnh đầu chảy xuống, cái lạnh cũng được xua tan.

Úc Thừa quấn áo choàng tắm ôm cô ở trên giường, Hoài Hâm như con mèo nhỏ nằm ở ngực anh, im lặng nghe nhịp tim anh.

Rất rõ ràng, chầm chậm hữu lực. Cô cọ cọ anh, không muốn nói chuyện, chỉ muốn cùng anh tận hưởng thời gian này.

“Anh vốn đã tính toán xong, đợi chuyện bên đây xử lí xong anh định sẽ đến tìm em." Úc Thừa hất mái tóc nhỏ bên tai cô, trầm giọng nói: "Không ngờ thoáng cái lại trì hoãn nhiều ngày như vậy.”

Hoài Hâm nhè nhẹ thở ra, nâng mi nhìn anh, cười khẽ: "Không sao, cho dù như vậy, không phải bây giờ chúng ta là đã cùng nhau trải qua thất tịch rồi sao?"

Anh không thể đến thì cô đi tìm anh, có gì quan trọng đâu. Úc Thừa cụp mắt, khẽ hôn lên mắt cô, cũng lặng lẽ nâng khóe môi.

Không khí hài hòa, anh ôn tồn ôm lấy cô, hỏi: "Có muốn cùng xem phim không?"

“Được." Hoài Hâm duỗi lưng: "Xem gì thế anh?”


Úc Thừa chậm rãi nói: "Vừa rồi em nói bộ nào thế, [Khi Harry gặp Sally] hả?”

Vừa rồi Hoài Hâm cũng chỉ thuận miệng bịa chuyện theo trí nhớ, kỳ thật chính cô cũng chưa từng xem qua, vì thế rất vui vẻ quyết định xem bộ phim ấy.

Hai người vai kề vai, tựa vào đầu giường, TV LCD siêu lớn của khách sạn có thể trực tiếp chiếu. Đây là bộ phim cũ tám chín năm, thật ra là một bộ hài kịch tình yêu, nam nữ chính lúc đầu không vừa mắt nhau, sau này thì miễn cưỡng chung sống hòa thuận, cuối cùng rốt cục trở thành bạn bè.

Mười hai năm nay bọn họ luôn có một bên sẽ rơi vào tình yêu, hoặc là hai bên đều yêu nhau, nhưng bọn họ vẫn là bạn tốt nhất của nhau, tôn trọng nâng đỡ lẫn nhau, làm bạn với đối phương vượt qua thời gian khó khăn nhất.

Harry và Sally là một đôi oan gia hoan hỉ, chỉ cãi nhau hằng ngày cũng đủ thú vị, hai người đều rất có mị lực, nhìn qua càng giống như là liếc mắt đưa tình, toàn bộ quá trình Hoài Hâm đều cong cong khóe môi, lúc quay đầu qua Úc Thừa vừa hay dựa lại gần, vì thế bọn họ cười rồi hôn môi.

Harry và Sally vốn có thể vẫn là bạn bè, nhưng một đêm nào đó vô tình vượt qua ranh giới tình bạn, khiến mối quan hệ này trở nên lúng túng.

Trong lúc đếm ngược đêm Giáng sinh, cũng là lúc kết thúc bộ phim, khi Sally chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc, Harry vội vã bày tỏ tấm lòng của mình với cô.

Đó là một đoạn tỏ tình cực kỳ kinh điển.

"Sally, anh đã suy nghĩ rất lâu và anh phát hiện ra rằng anh yêu em."

“Cái gì?”

"Anh yêu em bị cảm lạnh dù thời tiết ấm áp, anh yêu em gọi sandwich trong một tiếng rưỡi, anh yêu em cau mày nhìn anh, anh yêu em đến nổi sau khi tạm biệt nhau anh vẫn ngửi thấy mùi hương của em, anh yêu em vì em là người cuối cùng anh muốn nói chuyện mỗi đêm trước khi đi ngủ.

Không phải vì anh cô đơn hay hôm nay là đêm giao thừa mới, anh chỉ đến đây để nói rằng nếu em muốn tìm một ai đó để đi đến hết đời, thì em hãy mau tìm kiếm người đó đi, anh hy vọng em sẽ sớm tìm được người ấy.”

Cuối cùng Harry cũng phát hiện tình cảm của mình đối với Sally, hai người đã duy trì mối quan hệ bạn bè trong một thời gian dài, giờ đây hai người ở bên nhau ôm hôn nhau, khung cảnh dịu dàng cảm động.

Hoài Hâm nằm trong lòng Úc Thừa, đúng lý hợp tình lau nước mắt lên áo choàng tắm của anh. Đã lâu cô không khóc, Úc Thừa cong môi ôm cô, hôn lên má cô, dùng sức vô cùng dịu dàng.

Trước kia họ đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc tế nhị khác, nên đối với chuyện này đã sớm đã thấy bình thường.

Hoài Hâm ở trong sách viết qua rất nhiều tình yêu khắc cốt ghi tâm, thực ra bản thân cô chưa từng biết đó là tư vị gì, nhưng hiện tại lại giống như có thêm một lý giải mới.

Tình yêu êm đềm như dòng nước chảy chưa chắc không thể oanh oanh liệt liệt. Hình thái tình yêu có rất nhiều loại, có thể phức tạp thâm trầm, cũng có thể đơn thuần sạch sẽ.

Mỗi tình yêu là duy nhất. Cách mỗi người thể hiện cảm xúc cũng khác nhau.

Hoài Hâm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thấp giọng gọi: "A Thừa.”

“Hửm?" Úc Thừa cúi đầu.

“Em muốn xem lại vết sẹo của anh, được không?"

Không khí yên tĩnh trong chớp mắt, Úc Thừa cởi áo choàng tắm, lộ ra phần bên trong cánh tay trái. Hoài Hâm mím môi, nhẹ nhàng chạm vào dấu vết gồ ghề kia.

Nối liền với khuỷu tay, có dấu vết giống như bị vỡ, trước đó đã nhìn thấy rất nhiều lần, ngón tay cô vuốt v e qua chỗ đó, nhẹ giọng hỏi: "Đau không anh?"

“Bây giờ không cảm giác gì nữa rồi." Úc Thừa khẽ mỉm cười, nhìn thấy tầng nước dâng lên trong mắt cô. Anh giơ tay lên cọ cọ, Hoài Hâm lại che mặt, khẽ thút thít: "Khi đó em không ở bên cạnh anh.”

Khi đó anh bị người nhà vứt bỏ, nhất định rất cô đơn bất lực. Mà cô không thể ở bên cạnh anh lúc anh cần nhất.

Sao cô không thể gặp anh sớm hơn, để cô có thể ở bên cạnh nhiều hơn năm năm, mười năm, thậm chí mười lăm năm.


Yết hầu Úc Thừa chuyển động, cúi người ôm Hoài Hâm đ ến bên cạnh, bình tĩnh cười bảo rằng: "Cục cưng, khi đó em vừa mới học tiểu học.”

Anh cố ý chọc cho cô cười, để giúp cô thoải mái hơn, Hoài Hâm không lên tiếng ôm cánh tay anh, vài giọt nước mắt ấm áp chảy xuống.

Từng giọt từng giọt, rơi xuống vết sẹo đã theo anh qua bao nhiêu năm tháng, Úc Thừa gập khuỷu tay, cảm giác lại có chút đau.

“Bảo bối hôn một cái đi." Anh cụng vào trán cô, khàn khàn lên tiếng: "Hôn một cái anh sẽ không đau nữa.”

Anh vốn dĩ muốn cô hôn vào mặt mình, nhưng Hoài Hâm quay đầu đi tìm vết sẹo của anh, mang theo nước mắt hôn một cách trân trọng vào vết sẹo kia, cảm giác tựa như dây gai trên tường cuối cùng cũng nở hoa.

Úc Thừa đè nén hơi thở, hơi thở nặng nề như gió đêm gào thét. Đột nhiên anh nghiêng người lại, nụ hôn dày đặc rơi xuống.

Nụ hôn của anh tràn ngập độ ấm, rơi vào môi, mắt và trán của cô. Hoài Hâm lên tiếng: " A Thừa, ôm em nữa đi, ôm em chặt một chút.”

Trong không khí như có điều gì đó đang liều mạng dẫy dụa, họ ôm nhau thật chặt, đem đối phương như khảm vào lòng mình, sau đó phát sinh chuyện gì thì Hoài Hâm đã không nhớ rõ nữa rồi.

Sáng sớm hôm sau, ngủ một giấc thoải mái đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Hoài Hâm sờ bên cạnh đã trống không, trong lòng vừa thắc mắc, thì lại nghe được tiếng bước chân trầm ổn truyền đến từ bên ngoài ngoài, lúc này mới bình tĩnh lại.

Cô còn có chút buồn ngủ, cô nhắm mắt lại không muốn động đậy, nhưng bỗng nhiên có mùi thơm xộc vào mũi.

Hoài Hâm mềm mại trở mình, liền nhìn thấy người đàn ông ôm một bó hoa hồng đứng ở cửa phòng ngủ, trên cánh hoa đỏ tươi mềm mại còn có giọt sương tươi mới, đang rực rỡ nở rộ.

Hoài Hâm bỗng dưng tỉnh táo hơn một chút, khép cổ áo ngồi dậy.

Ánh mắt Úc Thừa và cô nhìn nhau, đôi mắt đen nhánh hiện ra ý cười ôn hòa: "Bảo bối, thất tịch vui vẻ.”

Cô cho rằng đây là đặt trên mạng, không nghĩ tới lại là anh dậy sớm tự mình đi cửa hàng hoa mua, chọn ra ba mươi sáu đóa tốt nhất. Nắng sớm từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, hoa hồng nhỏ trên cổ Hoài Hâm cũng lộ ra ánh sáng mê người.

Cô đi chân trần trên tấm thảm mềm mại, một tay nhận lấy hoa, một tay bám lấy cánh tay anh, ngẩng cổ, xinh đẹp kiễng chân hôn anh: "Cảm ơn anh trai."

Úc Thừa cụp mi, ôm eo cô, hơi thở hòa trộn vào nhau.

Ngay từ đầu Hoài Hâm còn có một chút tâm tư khiêu khích, phía sau liên tiếp bại lui, không chỉ không cầm được hoa, còn bị anh xô thiếu chút nữa ngã xuống giường. Hoài Hâm nắm chặt tay áo Úc Thừa mới bình tĩnh lại, nằm trên vai anh thở ra.

Úc Thừa cười cười, tạm thời buông tha cho cô.

Hôm nay là ngày làm việc, anh làm online, vừa lúc Hoài Hâm tới, buổi trưa hẹn ăn cơm với Phó Đình Hựu.

So với Ma Cao mà nói, Hồng Kông mới là địa bàn của bọn họ. Cậu Phó cần cái gì, búng ngón tay đều có người đưa tới cửa. Ở nhà hàng cao cấp bên ngoài không vừa ý anh ta lắm, nên Phó Đình Hựu bảo bọn họ đều đến nhà mình.

Không phải nhà cũ của nhà họ Phó, là một biệt thự của anh ta ở vịnh Thiển Thủy, nói là muốn ăn thịt nướng ngoài trời trong vườn hoa.

Anh em nhà họ Phó rất nhiều, có quan hệ tốt với Phó Đình Hựu nhất chính là em năm Phó Ninh Du, cho nên gọi cô ấy đến tham dự cùng bốn người họ.

Mấy anh kéo ống tay áo sơ mi ở trong vườn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, từng trận khói cùng mùi thơm truyền tới, Hoài Hâm ngồi ở trên xích đu cùng Phó Ninh Du nói chuyện phiếm.

Cô Phó này không cao quý kiêu căng như trong tưởng tượng của cô, ngược lại rất bình dị gần gũi, dáng người cô ấy thon thả tinh tế, làn da trắng nõn, một khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc nói chuyện vẻ mặt hiền dịu đơn thuần.

Hoài Hâm thầm nghĩ không trách được em gái Phó Đình Hựu thích nhất là cô ấy, bọn họ lớn lên trong gia đình như vậy, quen cảnh lục đục với nhau, nhìn thấy thứ đơn thuần không tì vết như vậy đều muốn bảo vệ trong lòng bàn tay, sợ không để ý sẽ bị hủy, vỡ nát.


Bởi vì quan hệ của Phó Đình Hựu, khi còn bé Phó Ninh Du từng gặp Úc Thừa, anh là bạn tốt nhất của anh trai cô ấy khi đó, đáng tiếc sau đó ra nước ngoài, anh trai vì thế còn có một khoảng thời gian cảm thấy cô đơn.

Từ trong miệng người khác nghe được chuyện của Úc Thừa cảm giác rất thần kỳ, giống như lại cách anh gần hơn một chút. Hoài Hâm nâng cằm, mắt cong cong, lúc này lại nghe Phó Ninh Du hỏi: "Hâm Hâm, vậy cô và anh Thừa quen nhau thế nào?

Lúc này mấy người đàn ông vừa hay bưng mấy đ ĩa thịt nướng đi tới, đặt lên bàn, trải bàn hình hoa nhỏ cảm giác như dã ngoại. Phó Đình Hựu cười nói: "Vừa hay A Thừa chưa nói kể với tôi, tôi cũng muốn biết.”

Úc Thừa đi theo phía sau anh, nghe vậy nhướng mày, cười khẽ.

Bốn người ngồi xuống, Hoài Hâm liếc mắt nhìn Úc Thừa một cái, lại kể chuyện tình cờ gặp gỡ lãng mạn ở Đạo Thành lại một lần, bình đựng rượu cũ được cô sử dụng lại, đơn giản biến tấu thành bình hoa.

Bọn họ làm sao gặp nhau trong tuyết lớn, làm sao lái xe tự lái trên quốc lộ Bàn Sơn, làm sao cùng nhau xem phim trong rạp chiếu phim tư nhân của trấn nhỏ trong đêm khuya, còn có nhà hàng mất điện, nhà dân, cưỡi ngựa, các chi tiết, giống như một bộ tiểu thuyết đặc sắc.

Phó Ninh Du nghe đến say sưa, ngay cả Phó Đình Hựu cũng mới lạ, ý vị thâm trường lắc đầu than: "Thì ra còn có chuyện này, không trách được.”

Phó Ninh Du không hiểu, tò mò hỏi: "Không trách được cái gì?

“Không trách được A Thừa thua." Phó Đình Hựu nhướng mày ý chỉ viên kim cương đỏ Hoài Hâm đeo: "Tô Phú chụp đấy, biết đắt bao nhiêu không?”

Lúc nghe nửa câu đầu Hoài Hâm còn chưa có cảm giác gì, dù sao cũng là trêu chọc, cô nghiêng mắt, thấy Úc Thừa cũng ôn hòa cười. Nhưng đến nửa câu sau, cô không nhịn được giật mình... anh không nói cho mình biết cái này đáng giá bao nhiêu, Hoài Hâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh đưa thì cô nhận.

“Cho nên, tốn rất nhiều tiền?" Hoài Hâm trợn tròn mắt hỏi.

Phó Đình Hựu không nói gì, ngược lại Úc Thừa cười nhạt: "Không có, em đừng nghe anh ta nói bừa.”

“Thật sao?" Hoài Hâm hồ nghi, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ." Úc Thừa cong môi, trực tiếp kéo người tới ngồi lên đùi mình, cười khẽ: "Thật đấy.”

Hoài Hâm cẩn thận nhìn anh, thấy anh thản nhiên cười nhẹ không giống làm bộ, lúc này mới tin.

Mùi tuyết tùng dễ ngửi trên người người đàn ông cùng với hơi thở dịu dàng lướt qua bên tai, khiến đáy lòng cô ngứa ngáy, Phó Đình Hựu vừa thấy dáng vẻ của hai người bọn họ, lời trêu ghẹo cũng không nói nữa, kéo Phó Ninh Du nói: "Nào, Du Du, chúng ta qua bên kia ngồi một chút.”

Phó Ninh Du nhu thuận biết điều đi theo, trước bàn cơm trưa chỉ còn lại hai người Hoài Hâm và Úc Thừa. Thời tiết hôm nay đặc biệt sáng sủa, trong vườn hoa những đóa hoa xinh đẹp này cũng nở rực rỡ, hoa cúc nhỏ từng đóa từng đóa khoe sắc, màu sắc sinh động mà sáng ngời.

Úc Thừa nắm tay Hoài Hâm, chậm rãi vuốt v e. Từ sau khi cho người ta bắt đầu bốc thuốc cho cô, việc tay chân cô bị lạnh cũng đỡ hơn, anh cũng thấy yên lòng hơn. Còn sợ cô chê thuốc kia quá đắng, Úc Thừa còn mua rất nhiều mứt hoa quả chuẩn bị ở nhà.

Hai người im lặng ngồi một lúc, Úc Thừa thay cô vén tóc ra sau tai, trầm tĩnh hỏi: "Khi nào thì về?”

Hoài Hâm suy nghĩ một chút: "Khoảng thời gian sau cũng nghỉ hè rồi, không có việc gì cần phải làm." Cô cân nhắc một hồi, dịu dàng nói: "Nếu anh muốn, em có thể ở bên này lâu một chút.”

Úc Thừa ôm cô vào lòng, hồi lâu không nói gì.

Thật ra cô ở lại Hồng Kông anh cũng không thể yên tâm. Bên này mỗi người đều nhìn chằm chằm anh, nếu có động tĩnh tiếng gió thổi ra sẽ bị truyền đi rất nhanh. Huống hồ anh cũng lo lắng không chăm sóc tốt cho cô, không có anh ở bên, cô chắc sẽ rất nhàm chán.

Hơn nữa ở khách sạn cũng không phải biện pháp lây dài, lại không thể ở chỗ nhà họ Phan, chỉ sợ phải tìm Phó Đình Hựu mượn một căn nhà, đến lúc đó sẽ thật sự trở thành kim ốc tàng kiều.

“Hay là em về đi." Úc Thừa nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Anh sẽ nhanh chóng xử lý tốt chuyện bên này.”

Hoài Hâm mím môi, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.

Cô không hỏi, càng sớm càng tốt là bao lâu, bởi vì cô biết anh cũng không có một con số chính xác. Cô không muốn gây thêm áp lực cho anh nữa.

Nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, thật giống như dự cảm có cái gì sắp ập đến. Cảm giác ở quán rượu Ma Cao lại trở về. Giống như anh vẫn đi tiếp, mà cô lại bất động tại chỗ, cái gì cũng không thể làm cho anh, cách anh thật xa thật xa.

Hoài Hâm cố gắng gạt bỏ cảm giác trong lòng, ngón tay cuộn lại rồi buông ra, vẻ mặt chậm rãi thoải mái, lạc quan nói: "Vậy trước khi đi, anh ở với em một ngày nhé.”

Nụ cười của cô sạch sẽ tươi đẹp, Úc Thừa cũng cười, cầm ngón tay mềm mại, nhéo nhéo: "Được.”

Phó Đình Hựu trực tiếp cho bọn họ mượn biệt thự ở một đêm, mãi đến chiều hôm sau Hoài Hâm mới đi. Tập đoàn có rất nhiều chuyện cần Úc Thừa làm, anh không thoát thân được, vì thế làm việc trong biệt thự, Hoài Hâm ngồi ở bên cạnh, đọc sách, viết chút gì đó, cũng rất nghiêm trang.


Úc Thừa đeo kính rất đẹp, nhã nhặn lại có chút cấm dục phóng khoáng, Hoài Hâm thấy buổi sáng anh họp nên cũng không dám làm gì, đợi họp xong rồi mới lắc hông nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh, cất giọng: "Ông chủ~"

Úc Thừa nhướng mày, ống kính phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, hiển nhiên có chút hứng thú với cách xưng hô mới mẻ này: "Gọi anh là gì?”

Hoài Hâm không nói gì, cô giơ tay, ngón tay vuốt v e cổ áo anh, kéo nhẹ cà vạt xuống, tiếp tục nũng nịu nói: "Anh làm việc rất lâu rồi đấy, để ý đến người ta chút đi mà.”

Ánh mắt Úc Thừa trầm tĩnh, yên lặng nhìn cô. Lần trước là thầy trò, lần trước nữa là Lover, cô thật sự rất thích diễn, anh rất muốn nhìn xem lần này cô có thể diễn ra cảnh gì.

Hoài Hâm bám lấy cánh tay rắn chắc của anh, khẽ nói bên tai anh: "Ông chủ, em là thư ký bên người anh mà.”

Cô mặc một chiếc váy vừa vặn, nhìn cũng rất giống trang phục văn phòng. Lồ ng ngực Úc Thừa truyền ra sự ấm áp, ngón tay Hoài Hâm khẽ vuốt từ chỗ ngực anh, thong dong thong dong.

Dường như sợi dây trong nháy mắt căng thẳng, Úc Thừa nheo mắt lại. Hoài Hâm lại vô tội nhìn anh, cong mắt cười duyên: "Sao vậy, ông chủ?”

Yết hầu Úc Thừa chậm rãi di chuyển, ánh mắt thâm thúy.

Đã đến giờ cơm trưa, Phó Đình Hựu cho bọn họ không gian riêng tư, đuổi hết người hầu đi, trong biệt thự trống vắng.

“Đói quá, em muốn ăn cơm.”

Hoài Hâm vốn trêu chọc xong đã muốn đi, ai ngờ Úc Thừa giữ chặt cổ tay cô, lấn người ấn cô vào chỗ cũ.

Nhưng anh vẫn không có động tác gì khác, Hoài Hâm nhếch môi, toàn thân toát ra vẻ tinh thần căng tràn.

Cô táo bạo tiếp tục diễn vở kịch nhỏ này, vô cùng kịch tính mà khiếp sợ hỏi: "A, ông chủ, chúng ta như vậy có được không?”

“Nếu vợ anh biết thì sao? Cô ấy sẽ không mắng em chứ?”

“Hu hu em rất sợ nha, anh không thể khoanh tay đứng nhìn mặc kệ nha~”

Vừa dứt lời, cả người bị anh ôm lấy, ném vào chiếc giường rộng rãi phía sau.

Úc Thừa cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống: "Cho dù cô ấy không trừng phạt em, anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Ngón tay thon dài duyên dáng giữ chặt cổ tay cô, thấy Hoài Hâm có chút sợ hãi, anh khàn giọng nở nụ cười: "Không phải đói bụng sao?”

Ban ngày ban mặt Hoài Hâm không nghĩ anh lại hành xử lại như vậy, vẫn đang ở nhà người khác, dù đã qua giờ cơm. Nhưng cô cũng không phải quá đói bụng, Hoài Hâm định buổi chiều lên máy bay, trễ hơn nữa sẽ không kịp.

Lúc gần đi Úc Thừa đưa cô ra sân bay, Hoài Hâm xách hành lý tạm biệt anh.

Úc Thừa nhìn về phía cổ cô, ánh mắt tối sầm, lấy khăn lụa che lại cho cô. Hoài Hâm vừa thẹn vừa ngại, vốn trong lòng còn có chút tức, nhưng khi nhìn về phía ánh mắt của anh lại chỉ còn lại cảm giác không nỡ.

Lần này rời đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Úc Thừa lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên gọi: "Tiểu Hâm.”

“Hửm?”

Anh nhìn cô hồi lâu, mới nói: "Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, em phải tin tưởng, tình cảm của anh đối với em là thật.”

Bờ môi người đàn ông gợi lên độ cong rất nhỏ, giống như đang cười, nhưng cặp mắt đen kịt kia lại thâm trầm như biển, thủy triều đánh lên đá ngầm, như là nổi lên cảm xúc ẩn sâu gì đó.

Hoài Hâm sửng sốt một chút, nhếch khóe miệng: "Sao đột nhiên anh trai lại nói như vậy?”

Úc Thừa rũ mắt, rất nhanh lại cười nhướng mi: "Không có gì, chỉ là cảm thấy lại không ở bên cạnh em nhiều ngày, anh sẽ nhớ em.”

Thực ra anh rất ít khi trực tiếp bộc bạch bản thân như vậy, trong ánh mắt là sự lưu luyến dịu dàng, trái tim Hoài Hâm bỗng dưng chua xót.

“Em cũng sẽ nhớ anh." Cô nhỏ giọng nói: "Tuy rằng em rất hy vọng anh có thể về sớm một chút, nhưng anh không cần áp lực, cứ lo lắng cho tốt chuyện bên kia đi nhé.”

“Ừ, anh biết rồi. Em cũng chăm sóc tốt cho bản thân.” Cuối cùng Úc Thừa ôm cô, chạm vào gò má mềm mại của cô hôn một cái: “Đi đi, bảo bối.”