Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 40: Chương 40





Hoài Hâm điều chỉnh giọng vừa phải, không lớn không nhỏ, vừa đủ để hai người đang ngồi đều có thể nghe thấy.
Bàn tay vuốt tóc của Cao Tĩnh Từ vừa để xuống lại nhấc lên, vẻ mất tự nhiên thoáng lướt qua rồi nhanh chóng biến mất, sau đó mỉm cười hỏi Úc Thừa, "Cô đây là?"
"Đây là bạn tôi."
Úc Thừa chỉ mỉm cười, không giải thích gì thêm.

Hoài Hâm rủ hàng mi, đôi mắt vụt qua vẻ đắc ý rồi tan đi ngay.
Là do cô chơi chiêu, để Cao Tĩnh Từ hiểu lầm hai người bọn họ có quan hệ riêng tư, nếu Úc Thừa nể mặt cô thì sẽ không giải thích quan hệ bọn họ "Chỉ là đồng nghiệp".
"Joanne, hôm nay tôi rất vui khi gặp được cô, nhưng không khéo là bọn tôi quả thực có kế hoạch khác." Úc Thừa đứng dậy, xách đồ lên rồi gật đầu chào Cao Tĩnh Từ.
"Chúc cô có một buổi party vui vẻ, khi nào về Bắc Kinh tôi sẽ mời cơm cô sau."
Hoài Hâm vừa mới ra chiêu độc, lúc này vẫn giữ im lặng, cô không nhìn vẻ mặt của Cao Tĩnh Từ, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Úc Thừa rời khỏi nhà hàng.
Không khí ven sông vừa ẩm vừa lạnh, hai người thong thả thả bước dọc theo bờ sông đi về phía trước, trong lúc nhất thời không ai lên tiếng.
Hoài Hâm tò tò theo đuôi, chỉ đi sau Úc Thừa chừng nửa bước.

Cô nhìn chằm chằm xuống gót giày màu đen của anh, phía trên hơi lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng trẻo, trong lòng cô trống rỗng tựa như lột tơ rút kén.
Cạch.
Úc Thừa bỗng dừng bước, anh quay đầu, cúi mặt nhìn cô, "Sao không nói gì?"
Hoài Hâm cũng đứng lại, khẽ cắn môi.

Khí thế bảo vệ "chủ quyền" trên bàn ăn ban nãy đã biến mất chẳng còn tăm hơi, cô cúi gằm đầu, bối rối lên tiếng, "Thì anh cũng đâu nói gì..."
Cô không nhìn Úc Thừa, nên cũng chẳng thấy vẻ mặt anh ra sao, nhưng cô có thể cảm nhận được luồng hơi thở mơn man, tựa như đang cười khẽ, lại giống như đang thở dài của anh.
Tiếng bước chân thong thả vang lên, càng lúc càng gần, mấy đầu ngón tay Hoài Hâm cuộn chặt lại, cô biết anh bắt đầu tính sổ rồi.
"Vừa nãy ở nhà hàng em nói gì?"
Giọng người đàn ông hơi trầm, như đang gắng nhịn cười, lại nhẹ nhàng gõ vào lòng cô, khiến cô vô thức nín thở.
Hoài Hâm chớp hàng mi, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô liếm môi, lí nhí đáp, "Lúc em tính tiền trở về thì vô tình nghe thấy anh và chị Joanne kia nói chuyện..."
Hoài Hâm dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp với giọng đầy lý lẽ, "Nhưng em nghĩ có lẽ anh Thừa không muốn đi, nên mới nghĩ ra cái cớ đi xem phim."
Dứt lời, cô cười chúm chím, "Có phải em thông minh lắm đúng không?"
"..."
Úc Thừa cụp mắt, hàng mi dài buông xuống tạo nên một bóng mờ, ánh mắt chất chứa ẩn ý sâu xa.

Một lát sau, anh hơi khom người, nghiêm túc quan sát cô.
Đôi mắt cô nhóc cong cong, dưới ánh đèn đường càng trở nên long lanh.

Trước đây anh không hề phát hiện ra, khi cô cười, bên khoé môi thấp thoáng hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ xinh, đón lấy ánh sáng dịu dàng, vừa lém lỉnh vừa hoạt bát.
"Đúng là rất thông minh."
Úc Thừa nhấn nhá từng chữ, hơi thở ấm áp lướt qua gương mặt cô, như có như không, nhồn nhột.
Hoài Hâm nhìn vào đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh, nhịp tim bỗng chốc thình thịch như trống vang, lòng rộn ràng không sao kiềm nổi.
- - Dù có nhìn bao nhiêu lần thì vẫn sẽ rung động.
Có đôi khi duyên phận giữa người với người kỳ diệu thế đấy.
Môi thơm hé mở, Hoài Hâm định trêu anh vài câu, lại thấy Úc Thừa giơ tay lên, mấy đốt ngón tay thon dài chạm vào tóc mai của cô.
Gió đêm mơn man, bờ sông lấp lánh ánh đèn, tựa như một bức tranh nhân gian tuyệt mỹ.
Bên bờ có ai đó đang đàn hát, tiếng guitar nhẹ nhàng hoà với giọng ca sâu lắng, âm điệu ngân nga, dường như đang kể lại một câu chuyện đầy da diết.
Hoài Hâm trừng to đôi mắt, mặc cho hơi thở anh càng lúc càng đến gần, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Nhịp tim càng thêm tăng tốc, tay chân cứng đờ không sao động đậy được, lại bất chợt nghe thấy anh khẽ bật cười, sau đó anh giúp cô vén tóc ra sau tai, rồi lại đứng thẳng người dậy.
"Đứng ngốc ra làm gì thế?" Giọng Úc Thừa vô cùng bình tĩnh, tủm tỉm nói, "Gió lớn nên tóc em rối cả rồi."
"..."
Má nó!
Lại bị chơi xỏ nữa rồi!!!
Hoài Hâm bị trêu đến chỉ còn nửa cái mạng, trong lòng vừa hưởng thụ lại vừa bực mình, nhưng vẻ mặt không hề lộ ra vẻ khác thường.

Cô nhắm mắt lại, nở nụ cười đầy ngọt ngào, "Em cám ơn anh Thừa."
Úc Thừa từ tốn đáp lại, "Không có gì."
"Vậy..." Cô đón lấy ánh mắt anh, hơi nâng cằm, cất giọng khiêm tốn nhưng không hề tự ti, "Cơm cũng đã ăn xong rồi, nếu tối nay anh Thừa không còn chuyện gì nữa thì em xin phép trở về khách sạn nhé ạ."
"Ai bảo không còn việc?"
"Dạ?"
Hoài Hâm dừng bước, khóe môi giần giật, lắp bắp hỏi lại, "Còn...!còn việc gì nữa ạ?"
Cô còn tưởng tối nay có thể nghỉ ngơi một đêm chứ!!! Đi tham quan hội chợ triển lãm cả ngày mệt chết đi được!!
A a a a a cái ông này sao lại thế! Anh có biết thương xót cho lính nữ xinh đẹp đáng yêu nhà mình không hả!!!
Cô thầm lèm bèm một tràng dài ở trong lòng nhưng không dám nói ra, bỗng nghe anh lên tiếng, "Em nhớ lại xem."
Hoài Hâm chớp mắt, "Sao cơ?"
Úc Thừa cúi mặt nhìn cô, đôi mắt ẩn sau cặp kính lạnh lẽo lóe lên vẻ hứng thú, một lát sau anh mới đủng đỉnh lên tiếng.
"Vừa nãy ở nhà hàng chẳng phải em đã thay tôi sắp xếp công việc rồi sao?"
"..."
Đi xem phim.
Đùng một tiếng, trong đầu bỗng chốc xuất hiện một màn pháo hoa rực rỡ, phối hợp với phong cảnh tráng lệ phản chiếu trên bến Thượng Hải lại càng tô điểm thêm vẻ đẹp, Hoài Hâm nhếch môi, cố gắng lắm mới ghìm được khóe môi đang có chiều hướng cong lên.
Tên đàn ông hư hỏng này!
Sao điểm nào cũng có thể khiến cô xao xuyến thế kia!!!
Hoài Hâm vừa quay sang, lại nhìn thấy Úc Thừa vẫn giữ nụ cười thản nhiên nhìn mình.
"Ồ." Cô từ tốn hỏi, "Thế sếp muốn xem phim gì?"
"Phim gì cũng được." Sắc mặt anh không chút thay đổi, giọng điệu cũng thoải mái hơn.
"Thế ạ."
Hoài Hâm ồ một tiếng, bất thình lình nhón chân lên tiến sát lại gần anh.
Úc Thừa cụp mắt, màu mắt dần sẫm đi, anh đứng bất động.

Cô lại nghịch ngợm vân vê cổ áo anh, chỉnh sửa một hồi, cô ngước mắt lên, trong gợn gió đêm mơn man hơi men, Hoài Hâm nở nụ cười rực rỡ.
"Gió hơi lớn." Giọng cô đầy ngọt ngào, âm cuối hơi nâng lên, "Sếp à, áo anh nhăn rồi."
...
Trong trung tâm thương mại cao cấp đều có rạp chiếu phim.
Bọn họ vốn định chọn đại một bộ phim giải trí thương mại để giết thời gian, nhưng lại tình cờ phát hiện có một bộ phim từng ra mắt vào năm 98 đang được chiếu lại, chính là bộ Nghệ sĩ dương cầm trên đại dương* cực kỳ nổi tiếng.
* Tên tiếng Anh là The Legend of 1900.
Hoài Hâm từng xem một đoạn ngắn của bộ phim kinh điển này trong tiết học Lịch sử âm nhạc phương Tây -- hai bậc thầy dương cầm đấu đàn với nhau, một người là nam chính, lớn lên trên một con tàu viễn dương vào những năm 90, còn người kia chính là bậc thầy nhạc Jazz đến từ đất liền.
Lúc ấy bản nhạc The Crave do "1900" trình diễn đã hoàn toàn khiến cô rung động, là một bản nhạc cực kỳ sâu lắng.

Hoài Hâm vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp để xem trọn bộ phim điện ảnh này, tiếc là cô vẫn chưa được xem.
Bây giờ hóa ra là một cơ hội tốt.
Bộ phim cũ này đã được công chiếu ở nước ngoài nhiều năm về trước, cũng có thể xem trên các trang web xem phim lớn ở trong nước, hôm nay lại là ngày trong tuần, trong rạp cũng chỉ có lác đác vài khán giả ngồi ở những hàng ghế phía sau.

Hoài Hâm đi theo sau Úc Thừa vào chỗ ngồi, ghế của hai người ở giữa sát phía sau, phía trước đều là ghế trống, cảm giác yên tĩnh như thể bọn họ đã bao trọn rạp.
Nam chính sinh vào năm 1900, bị ba mẹ bỏ rơi trên một chiếc du thuyền sang trọng tên là Virginia.

Theo từng ngày trưởng thành, tài năng âm nhạc hơn người của anh cũng dần được bộc lộ, trở thành nghệ sĩ dương cầm tiếng tăm lừng lẫy trên du thuyền.
Màu phim khá đẹp, màu xanh thẳm của biển, cùng với tiếng nhạc dịu dàng du dương, khiến người xem cảm giác như cả thể xác và tâm hồn được lắng đọng, dạo chơi một vòng, linh hồn cũng hoàn toàn được gột rửa.
"1900" sinh ra trên chiếc du thuyền này, cả đời chưa bao giờ đặt chân lên đất liền.

Đối với mảnh đất mà mình không hề biết gì này, anh mang theo một cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Có người ra một số tiền lớn để mời anh lên bờ tổ chức buổi hòa nhạc, cũng từng có cô gái nào đó khiến lòng anh xao xuyến đã cập bến rời đi.

Nhưng "1900" chỉ đứng trong khoang thuyền lưu luyến nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của bọn họ, với ánh mắt dịu dàng và kiên định.
"Đối với tôi, đất liền là một con tàu quá lớn, nước Mỹ là một người phụ nữ quá xinh đẹp, có những hành trình dài không bao giờ kết thúc, nơi đó có mùi nước hoa quá nồng, có những bản nhạc mà tôi không bao giờ biết chơi." Anh đã nói thế.
Bên tai là hơi thở đều đều của Úc Thừa, trên màn ảnh là khung cảnh đêm khuya đầy giông bão, "1900" mở khóa cây đàn dương cầm trên boong tàu, cả người như lướt theo từng phím đàn, tấu lên một đoạn nhạc Jazz cực kỳ êm tai và đầy tự do.
Bên ngoài du thuyền, sóng tung bờ rạn, còn ở trong phòng lại có một linh hồn nhiệt huyết đang hát vang, một thế giới tinh thần trong sáng và ngập tràn lý tưởng đã được tạo nên.

Khoảnh khắc ấy, Hoài Hâm đã thật sự choáng ngợp trước phân cảnh anh ấy bình tĩnh trình diễn đầy say sưa, dường như cô đã nhìn thấy "vùng đất" bất khả xâm phạm mà anh vẫn đang cố thủ ở trong lòng kia.
Cả bộ phim được tái hiện bằng hình thức kể chuyện, không có bất kỳ phân đoạn cao trào nào, cho đến khi người ta cho dùng thuốc nổ phá hủy Virginia, mọi người cũng chỉ kịp đánh một tiếng thở dài đầy ngắn ngủi.
Trên thế gian này, điều mà người ta mong muốn có được nhất chính là sự tự do.
Nhưng vì sự chần chừ, đấu tranh, lưỡng lự, hoang mang đã được định sẵn rằng đoạn đường này sẽ cực kỳ cô độc và tịch mịch.

Người ở bên cạnh đến rồi lại đi, tựa như hành khách trên du thuyền lên rồi lại xuống như thủy triều, không có ai chịu dừng lại vì bất kỳ người nào.
Cũng chẳng có ai có thể bầu bạn với người nào đó trong cuộc đời dài đằng đẵng này.
Rồi sẽ đánh mất, rồi họ cũng sẽ rời bỏ.
Hồi còn bé, mẹ cô rất nghiêm khắc, chỉ cần cô phạm lỗi đều sẽ bị mẹ trách mắng một trận.

Khi ấy Hoài Hâm còn nhỏ tuổi, lúc té ngã cũng chỉ biết ngoạc miệng gào khóc, nhưng mẹ cô chỉ thờ ơ đứng một bên, quát lớn bảo cô phải tự mình đứng dậy.
Trên đầu tủ TV trong nhà có một cây thước bằng thép, cô nhớ rất rõ cảm giác khi nó quật vào người đau đến mức nào.

Lúc học dương cầm, chỉ cần đàn sai một nốt, lòng bàn tay tự khắc sẽ hằn lên một vệt đỏ.
Đối với Hoài Hâm mà nói, tuổi thơ là một tách trà đăng đắng, còn được phủ thêm một lớp bóng mờ.
Tuy nhiên cô cũng từng có một quãng thời gian vô ưu vô lo, đó là khi cô được ở cùng bà ngoại.
Nghỉ hè Hoài Hâm được cho về quê ở với bà ngoại một thời gian.

Cô khi ấy như một đứa trẻ nhà quê, lăn lộn dưới bãi cỏ mà chẳng có ai quản, vì ham chơi muốn hái táo nên đã bị ngã từ trên chạc cây xuống.
Không những làm gãy cành mà còn làm đổ luôn cả mấy gốc hoa dành dành mà bà ngoại dày công chăm sóc.
Hoài Hâm đau muốn chết, gương mặt lấm lem bùn đất, ôm đầu gối rớm máu khóc đến nước mắt giàn giụa.
Trong tầm nhìn mông lung, trông thấy bà ngoại bước đến chỗ mình, cô vô thức co rụt người lại, cơn đau khi cây thước bằng thép quất vào người lại bắt đầu nhói lên.
- - Nhưng bà ngoại chỉ ôm cô vào lòng, hiền hòa đưa bàn tay đầy nếp nhăn giúp cô lau khô nước mắt, dịu dàng hỏi rằng, Niếp Niếp té có đau không con.
Ánh mắt bà sao quá đỗi dịu dàng, Hoài Hâm chỉ biết ngơ ngác nhìn bà, trong lòng bỗng có một nụ mầm xuất hiện, rồi chầm chậm lan ra khắp nơi.
Ở bên ba mẹ, Hoài Hâm lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, không dám phạm phải bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng chỉ có bà ngoại là tốt với cô vô điều kiện, chỉ có ngoại mới xem cô là trẻ con.

Ngoại dạy cô nhận biết các loại hoa, đan cho cô biết bao nhiêu là mũ, còn nướng bánh đậu xanh thơm ngào ngạt cho cô ăn.
Ngoại sẽ không trách phạt mỗi khi cô phạm lỗi, trái lại rất kiên nhẫn dạy cô điều hay lẽ phải.
"Sao Niếp Niếp lại làm thế?"
Chờ đến khi Hoài Hâm thút tha thút thít giải thích xong, bà ngoại mới cười rồi đáp, "Hóa ra là thế à."
"Thật ra Niếp Niếp có ý tốt, nhưng cách con làm lại không đúng.

Chúng ta ngoéo tay nào, lần sau không được làm thế nữa nhé?"
Nắm tay nhỏ chìa ra một ngón tay trắng nõn bé xinh, móc lấy ngón tay nhăn nheo của bà ngoại, cô nhóc ngọt ngào nói, "Móc ngoéo một trăm năm không đổi!"
...
Khi ấy cô còn nhỏ, thật sự không biết ngoéo tay hứa hẹn trăm năm không đổi này cũng là một lời thề.
Bây giờ bà ngoại đã không còn nữa.
Hoài Hâm cắn môi, cố gắng không để mình nghẹn ngào thành tiếng.
Tầm mắt dần mờ đi, cô nhìn thấy dưới lòng đại dương sâu thẳm, chiếc Virginia càng trở nên nhỏ bé.

Một sự phá huỷ âm thầm, thời gian như hóa thành một chuỗi ký hiệu vô nghĩa.

Và đời người chính là một hành trình dài vô tận.
Trong góc khuất vừa tối vừa vắng, Hoài Hâm tự bóc ra vết sẹo của mình, muốn chạm vào nhưng lại không dám, suy nghĩ rối loạn, tựa như một người bị thả rơi tự do.
Ngay khi cô ngỡ mình chìm hẳn vào bóng đêm lạnh lẽo, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng động nho nhỏ.
Một giây sau, một bàn tay ấm áp khẽ chạm vào đuôi mắt ướt át của cô, dịu dàng giúp cô lau đi nước mắt.
"Đừng khóc." Có người nói với cô.
Hoài Hâm hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Tia sáng mờ mờ hắt lên một bên mặt ẩn trong bóng tối của anh, đôi mắt sâu thăm thẳm chất chứa cảm xúc mà cô không hiểu.
Hoài Hâm mở to đôi mắt, nước mắt rưng rưng đảo một vòng, cứ thế mặc anh càng lúc càng tiến lại gần mình hơn, anh hơi khom người, giơ tay nhẹ nâng gò má của cô.
"Đừng khóc nữa."
Giọng anh thoảng bên tai, hòa cùng hơi thở, nhiệt độ, tất cả các giác quan có thể cảm nhận được đều hóa thành hiện thân cụ thể chính là anh, tựa như một làn gió ấm áp vờn quanh người.
Hoài Hâm như được trở lại căn nhà của bà ngoại ở cuối thôn đi mãi không đến kia.
Bãi cỏ xanh mươn mướt, đại thụ với tán cây vừa dày vừa rộng, chiếc xích đu màu vàng tươi, và cả một mảng vườn hoa dành dành xinh đẹp, tạo nên sắc hè rực rỡ đầy sống động.
Nếu bà ngoại không bệnh, có lẽ khung cảnh ấy sẽ được tồn tại mãi mãi.
Hôm ấy trời mưa rất to, hoa dành dành trong sân đã héo rủ, Hoài Hâm ngồi xổm trước linh đường gào khóc thật to.
Bà cụ nằm trong chiếc quan tài nhỏ, chỉ một người lẻ loi nằm đó, sinh không mang đến, chết không mang theo, chỉ để lại một khoảnh sân hoa dành dành trắng muốt.
Cô đau thấu tâm can -- bởi vì cô biết, kể từ bây giờ, trên thế gian này đã mất đi một người hết mực yêu thương cô.
Lúc cô đơn luôn cảm thấy lạnh lẽo, thế nên cô vẫn khát khao được người ta ôm lấy.

Hoài Hâm nhìn người bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe, lại càng mau nước mắt hơn.
Cô vốn là thế, dù khóc lóc hay đau lòng vẫn chỉ im lặng như thế.

Hàng mi ướt đẫm, chóp mũi đỏ bừng, nom đáng thương đến độ khiến người ta đau lòng.
Hô hấp hai người gần như hòa vào nhau, như có ai than thở một tiếng, người đàn ông nghiêng người, cách cô càng gần hơn.
Bả vai bị nắm chặt, Hoài Hâm không rõ đó là nguyện vọng của mình hay là của anh, gương mặt cô hướng về phía trước, chạm phải một lớp vải mềm.
Xung quanh là âm thanh sóng vỗ, trong đại dương sâu thẳm, con thuyền dần dần chìm xuống đáy.
Cô vùi vào lồng ngực của anh, cả người run rẩy, lặng lẽ rơi lệ.
Úc Thừa vỗ nhẹ lên lưng cô như muốn dỗ dành.

Hoài Hâm cảm nhận được mấy đầu ngón tay của anh luồn qua tóc cô, nhè nhẹ ấn xuống, rồi anh bỗng ôm cô vào lòng càng chặt hơn.
Thoáng chốc, cô nghe thấy nhịp tim nặng nề và đều đặn vang lên của anh.

Dường như có bao lời muốn nói, nhưng lại chìm trong cơn sóng mãnh liệt trong đại dương thăm thẳm.
Giây phút này, Hoài Hâm có hơi mông lung, không kịp ngẫm lại đó rốt cuộc là cảm giác gì.
Cô chỉ cảm thấy cô ôm chặt anh như vớ phải một khúc gỗ đang nổi bập bềnh, còn anh ôm cô tựa một chiếc thuyền to đang dần chìm xuống.

...
Đón lấy làn gió đêm khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, Hoài Hâm dần dần điều chỉnh lại tâm trạng.

Thời gian đã qua khá lâu, không nhìn ra cô vừa mới khóc, chỉ thấy chóp mũi hơi đỏ và hàng mi ươn ướt.
Bọn họ quay trở lại bên bờ sông, lúc này Úc Thừa đi sau lưng cô, bầu không khí chìm vào im lặng, không ai lên tiếng nói chuyện.
Bầu không khí im lặng ấy vẫn tiếp tục bao trùm giữa hai người bọn họ, duy trì một loại trạng thái dè dặt.
Cảnh đêm ở bến Thượng Hải vô cùng hào nhoáng, đẹp đến độ ngỡ như chẳng phải nhân gian, Hoài Hâm nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng, vững vàng, mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy an tâm.
"Anh Thừa ơi."
"Hửm?"
"Chúng ta đi dạo bờ sông một lát nhé." Gió thổi làm tầm mắt cô mờ đi, và cả nhịp tim trong lồng ngực vang lên vô cùng rõ ràng.
"Được."
Tiếp xúc với nhau đã lâu khiến cả hai có được một sự ăn ý khó hiểu, không ai nhắc đến chuyện xảy ra trong rạp phim, tựa như đường chim bay, hay đường cát trắng giữa biển, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Hoài Hâm giẫm lên lối đi được lát bằng gỗ, giống cái ngày ở Đạo Thành đầy gió tuyết kia, cô bước từng bước đi về phía trước.
Giữa cô và anh có một khoảng cách khá mập mờ, nhưng khi ánh đèn đường hắt xuống, hai bóng người lại như đang quyến luyến dựa vào nhau.
Hoài Hâm nhìn sang, sau một thoáng sửng sốt, trong lòng chợt sáng tỏ.
"Anh Thừa ơi..."
Cô nhóc dừng bước, xoay người lại.
Khăn quàng cổ che khuất gần nửa gương mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ để lộ cặp mắt đen lay láy.

Trông cô có hơi ngại ngùng, ánh mắt đảo loạn một vòng, lí nhí nói, "Em, em...!bình thường em không mít ướt thế đâu, chỉ...!chỉ là cảm xúc bất chợt ùa đến nên là..."
Úc Thừa nhìn cô chăm chú vài giây, khóe môi chậm rãi cong lên, "Ừm, tôi biết."
Vẻ điềm tĩnh hiện lên nơi đáy mắt của người đàn ông, nhưng ánh mắt lại ánh lên một nụ cười dịu dàng, kèm theo chút an ủi.
Hoài Hâm cúi gằm mặt, rồi lại ngước lên.

Đôi mắt cô càng thêm sáng ngời dưới ánh đèn đường, hai tai ửng đỏ lấp ló phía sau lớp khăn quàng cổ, cô giải thích thêm, "Thật đấy, anh cũng biết mà, nhà văn phải có sự đồng cảm thấu hiểu mạnh mẽ..."
Úc Thừa nhướng mày, đủng đỉnh đáp, "Ừm, tôi đã may mắn được diện kiến, rất ấn tượng."
"..."
Khi anh nói đến hai chữ cuối cùng, đuôi mắt nhếch lên đầy dịu dàng.

Đồng thời, vẻ mặt cũng lộ ra chút trêu đùa dí dỏm.
Rất mờ, rất nhạt, lại không hề khiến người ta cảm thấy khó xử, trái lại mang đến cảm giác an ủi.
Hoài Hâm di di mũi chân, trái tim yên tâm chìm xuống mặt hồ, rồi cô ngẩng lên nhìn anh không chút kiêng dè.
Gương mặt sắc nét, sống mũi cao, bờ môi mỏng, xương quai hàm góc cạnh.

Anh là một người như thế đấy.
Chồi non nho nhỏ bắt đầu sinh sôi trong lòng, vươn dài, nhô ra.
Cô muốn nói gì đó với anh, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Úc Thừa hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng nghe máy.
Giọng anh vẫn luôn dịu dàng, rơi vào tai cô lại càng thêm êm tai.

Suy nghĩ của Hoài Hâm bỗng bị ngắt ngang, cô hơi rủ hàng mi, tầm mắt đuổi theo góc áo khoác bị gió phất tung.
Trong màn đêm lạnh lẽo, Úc Thừa thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại vài câu, tình cờ nhìn sang phía Hoài Hâm, anh ngoắc tay ra hiệu cô đuổi theo mình.
Về đến khách sạn.
Hai người vào thang máy lên lầu, Úc Thừa tiễn cô đến tận cửa phòng, khi ấy người bên đầu dây bên kia vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.
Trên hành lang rộng rãi nhưng vắng vẻ của khách sạn, tấm thảm đỏ thẫm điểm xuyết những hoa văn phức tạp cực kỳ êm chân, người đàn ông cao lớn đứng lại trước mặt cô, đưa tay che lấy ống nghe, khẽ cười dùng khẩu hình miệng nói với cô.
Hoài Hâm cứ ngỡ anh đang nói mấy câu đại loại như chúc ngủ ngon, hay chúc mơ đẹp các kiểu, nhưng khi cô ngước lên nhìn kỹ...
Anh tựa như một dòng sông êm ả, vừa rộng vừa sâu, hai bên bờ lấp lánh ánh sáng như những vì sao.
"Nếu em vẫn còn muốn khóc, thì cứ gọi cho tôi.".