Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 4: Chương 4





Thoắt cái đã đến ngày cuối cùng, hồ sơ đăng ký A1 dự tính sẽ được nộp vào 6 giờ tối.
Tối qua mọi người phải tăng ca đến tận bảy giờ sáng hôm nay, nhiều đồng nghiệp không thèm bước ra khỏi phòng họp mà lôi gối ra nằm gục xuống bàn ngủ luôn.

Vì thế lúc mười giờ Hoài Hâm hối hả chạy vào thì thấy không ít người đã có mặt trong văn phòng.
Úc Thừa cũng là một trong số đó.
Anh mặc một chiếc áo thun basic màu trắng, phối với quần tây đen, vai rộng eo hẹp, vừa nhìn đã biết đây là kết quả nhờ tập luyện trong thời gian dài, dáng người chuẩn chỉnh được phô bày một cách rõ ràng.

Khi anh cong đầu gối, ống quần hơi xếch lên một đoạn làm lộ phần mắt cá chân trắng trẻo.
Hoài Hâm ngồi xuống cạnh anh, "Chào buổi sáng, anh Thừa."
Anh đang tập trung kiểm tra lại mô hình tài chính*, chỉ hơi ngước lên gật đầu chào cô.
* Mô hình tài chính là bảng tổng hợp kết quả hoạt động của doanh nghiệp cùng với các yếu tố đầu vào và giả định cụ thể, nhằm giúp doanh nghiệp dự đoán kết quả hoạt động tài chính trong tương lai.

Nhìn chung thì hôm nay chẳng có mấy tài liệu cần phải chỉnh sửa, nhưng tiến độ tổng hợp lại bản cáo bạch bên phía Printer khá chậm.

Đoàn luật sự đề nghị nếu mọi người có vấn đề gì thì cứ nói một lần một, đừng báo cáo lắt nhắt càng vẽ thêm việc cho nhau.
Đến chiều, phía Printer lại chiêu đãi đủ loại milkshake và sữa chua.
Dường như mọi người đã đạt được một sự ăn ý chung rằng, chỉ cần thư ký đến gõ cửa, ai nấy đều vội vàng tạm dừng công việc trên tay, ra ngoài lấy đồ ăn.
Thái độ của Úc Thừa hôm nay hơi khác thường, lúc Hoài Hâm đứng dậy, anh cũng tháo tai nghe xuống, đút một tay vào túi đi theo sau cô ra ngoài.
Ngoài hành lang nhộn nhịp đông người, Hoài Hâm thả chậm lại nửa bước, hào hứng xem thử anh sẽ chọn vị gì.
Vẫn là vị việt quất như cũ chứ.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh xoay người lại khẽ cười.
Làn mi dày như cánh quạt rủ xuống, ánh nắng rải rác bên ngoài cửa sổ len lỏi lạc vào ánh mắt anh, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại như đang câu hồn.
Hoài Hâm, "Anh Thừa..."
"Bên này đông người." Úc Thừa khom người về phía cô, "Em muốn lấy vị gì? Để tôi lấy giúp em."
Hoài Hâm hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng trả lời, "Có những vị gì vậy ạ?"
Mọi người đang chen chúc nhau, đứng ở chỗ cô, không nhìn thấy đồ đặt trên bàn cũng dễ hiểu, Úc Thừa đáp, "Bơ, ô mai, yến mạch phô mai."
Hoài Hâm ngẫm nghĩ, mỉm cười lịch sự, "Em sao cũng được ạ."
Sau đó cô lại nói tiếp, "Giống anh là được rồi.


Em cám ơn anh Thừa nhé."
"..."
Cuối cùng, Hoài Hâm nhận được một ly milkshake vị bơ.
Lúc làm việc, cô chưa bao giờ có cảm giác thời gian trôi qua nhanh như thế.
Vừa ăn cơm xong, xem mấy trang tài liệu, đối chiếu với bên kiểm toán vài lần, đồng hồ đã gần điểm sáu giờ.
Chẳng mấy chốc, đoàn luật sư bên Head mỉm cười bước vào nói, "Chào mọi người, ngoại trừ bản cáo bạch, bọn tôi đã đăng tải tất cả các tài liệu lên rồi."
Hồ sơ đăng ký có hơn mấy chục tài liệu đi kèm, trong đó bản cáo bạch là tài liệu quan trọng nhất, có thể sẽ được up riêng vào tối nay.
Có người reo hò ăn mừng, tuy đều đã kiệt sức nhưng cực kỳ vui vẻ.
Hầu hết mọi người đều tạm dừng việc trên tay, thả mình ngay tại chỗ ngồi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tinh thần.
Hoài Hâm cầm ly milkshake vị bơ đặt trên bàn lên hút một ngụm, khóe mắt lạc sang bên cạnh, trông thấy ly milkshake cạnh máy tính của anh không vơi đi là bao.
"Anh Thừa, anh không thích uống mấy thứ này hả?"
"Sao?"
Úc Thừa nương theo tầm mắt cô nhìn ly đồ uống, "À, không phải, tôi cũng thích uống lắm."
"Thế sao em không thấy anh uống?" Cô nói với giọng đầy tò mò.
"Dạo này tôi đang tập thể hình nên phải hạn chế calo nạp vào."
"À, ra thế." Hoài Hâm nhoẻn cười, chống cằm nhìn anh, thốt lên lời tán thưởng từ tận đáy lòng, "Anh biết cách kỷ luật bản thân ghê."
Úc Thừa nhìn cô thêm một lát.
Một thoáng sau, anh hỏi, "Em đang học năm ba đúng không?"
Hoài Hâm gật đầu, "Dạ, hết hè này là em lên năm tư rồi."
"Vẫn chưa hỏi em, trước đó em đã thực tập ở đâu?"
Hoài Hâm đoán có lẽ bây giờ anh cũng đang xả hơi không muốn đụng vào công việc nên thuận miệng hỏi thăm vài câu.

Cô đưa tay liệt kê từng chỗ thực tập cho anh nghe, cười nói, "Em thấy MGS là tốt nhất."
Úc Thừa cũng cười, "Ồ, vì sao thế?"
"Môi trường làm việc rất tốt, thực tập sinh cũng có nhiều cơ hội để rèn giũa." Hoài Hâm may mắn được lấy bản thân ra làm ví dụ, "Như em nè, vừa vào thực tập đã được tham gia vào dự án lớn, được đi theo mấy anh chị học tập."
Đúng là người đã quen với những lời nịnh nọt, như cô dự đoán, anh không hỏi sâu thêm mà chỉ mỉm cười, "Sau này em định theo con đường nào? Có suy nghĩ vào quỹ đầu tư tư nhân* không?"
* Quỹ đầu tư tư nhân: Đây là một hình thức quỹ chuyên đầu tư vốn dành cho các doanh nghiệp tư nhân hoặc một số loại công ty đại chúng và dần trở thành công ty tư nhân.
Thời gian làm việc ở ngân hàng đầu tư nhiều, lương bổng cũng cao, có thể xem như là công việc hàng đầu trong lĩnh vực tài chính.


Quỹ đầu tư tư nhân thì lại khác, nếu làm tốt có thể kiếm được tiền lương xấp xỉ với tiền lương ở ngân hàng đâu tư, thậm chí còn nhiều hơn, thỉnh thoảng 8, 9 giờ tối đã tan làm, không cần phải cực khổ như thế này.

Vì thế không ít người xem ngân hàng đầu tư là bước đệm, làm việc chừng hai ba lăm liền nhảy việc sang quỹ đầu tư tư nhân.
Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, "Chuyện này...!trước mắt thì em vẫn thích làm ở ngân hàng đầu tư hơn, em muốn tìm hiểu sâu hơn."
"Thấy tình hình của bọn tôi mấy hôm nay ở Printer mà em vẫn còn hứng thú sao?"
Giọng người đàn ông trầm thấp mang theo vẻ trêu chọc, đôi mắt ẩn sau lớp kính cũng ánh lên ý cười.
"..."
"Mọi người đều là người từng trải, em không cần phải kiêng dè chỉ vì tôi ở đây." Anh nói, "Tôi thấy nếu em chưa trải nghiệm ở mảng buyer, em có thể xin thực tập thử xem sao."
Úc Thừa dừng lại một lúc, sau đó nhấn mạnh, "Nhất định phải chọn công việc mà mình thích nhất."
...
Founder của công ty đã đặt sẵn tiệc mừng công, còn mời một dàn nhạc giao hưởng đến, nói rằng muốn để mọi người thư giãn một chút.
Tảng đá lớn trong lòng gần như đã được dỡ bỏ, chỉ còn năm tiếng nữa là đến deadline nộp bản cáo bạch, lát nữa vẫn còn thời gian chỉnh sửa trong giờ cơm tối, Diệp An Kỳ khá thong thả, dọn dẹp đồ xong liền gọi mọi người rồi bắt xe đến nhà hàng.
Hoài Hâm đeo túi laptop đi theo sau, lúc chia xe cô vẫn giữ im lặng -- vì cô biết hiện tại mình không có lập trường để lên tiếng.
Úc Thừa ngồi xe của công ty, Hoài Hâm ngoan ngoãn lên taxi cùng Diệp An Kỳ.
Cô biết mấy bữa nay Diệp An Kỳ bận tối mắt tối mũi, thế nên cố ý nói vài câu bông đùa để điều tiết bầu không khí trên đường đi.

Mọi người tám chuyện một lát thì cũng đến nơi.
Đó là một nhà hàng bàn tròn kiểu Trung khá sang trọng, một bàn đủ chỗ cho 20 người, và có tổng cộng bốn bàn, toàn bộ sảnh ăn đều được bọn họ bao hết.

Theo lịch trình thì sẽ dùng bữa trước rồi lên lầu nghe hòa nhạc.
Hoài Hâm, Trình Vi, vài nhà phân tích và quản lý ngồi cùng nhau, Diệp An Kỳ bị kéo đến bàn trung tâm của Founder, Úc Thừa cũng ngồi xuống cạnh ông ấy.

Bữa tiệc bắt đầu, mọi người ăn uống vui vẻ, cả sảnh đều nhanh chóng hòa vang tiếng cười.

Sau đó không biết ai bắt đầu trước, mọi người lục tục tới lui mời rượu nhau, Hoài Hâm đi theo Diệp An Kỳ, nụ cười luôn giữ trên môi, không quên mời các sếp ở ngân hàng gửi lời cám ơn.
Vẫn phép tắc cũ, đối phương cụng ly, anh một câu, "Xin lỗi vì thái độ lần trước không được tốt", tôi đáp lại một câu, "Không sao, dự án quan trọng nhất, cám ơn anh đã góp sức".

Sau đó mọi người cạn ly, biến vũ khí thành tơ lụa.

Khoảng hơn tám giờ, Diệp An Kỳ kéo cánh tay Hoài Hâm thì thầm, "Chị thấy hơi choáng đầu, em đi cùng chị đến nhà vệ sinh nhé."
"Dạ."
Chị ấy là người phụ trách, phải mời rượu nhiều, mà bị mời rượu cũng nhiều, trong lúc nâng ly chạm cốc uống không ít rượu.

Hoài Hâm đỡ chị ấy, lo lắng hỏi thăm, "Chị An Kỳ không sao chứ?"
Diệp An Kỳ xoa huyệt thái dương, tựa người lên vách tường cạnh bồn rửa tay, "Không sao."
Giọng chị khàn khàn, Hoài Hâm dịu giọng nói, "Để em về hỏi xin mọi người thuốc giải rượu nhé."
"Ừ." Diệp An Kỳ thấp giọng, "Sao bên Printer vẫn chưa đưa bản cáo bạch mới ra nữa."
Ban đầu bọn họ đã bàn với nhau rằng sẽ đối chiếu lại bản cáo bạch một lần nữa trong bữa ăn, ai ngờ đến sáu giờ mấy hồ sơ kia đã đăng lên hết mà vẫn chưa thấy bên kia có động tĩnh gì, Diệp An Kỳ hơi sốt ruột, Hoài Hâm đành trấn an, "Biết đâu sắp có rồi ấy chị, em có xem qua một lần, chủ yếu chỉ có ba chỗ cần sửa lại số liệu, thật ra cũng không còn gì nhiều."
Diệp An Kỳ, "Thì đành phải chờ thôi chứ sao."
Không ngờ bọn họ lại chờ ròng rã một tiếng đồng hồ.
Gần mười giờ, bản cáo bạch song ngữ Trung - Anh mới nhất được gửi đến hòm thư của ba bên.
Hoài Hâm mở laptop lên, vào mail, đến khi dò xuống mấy chỗ cô yêu cầu sữa chữa bỗng dưng biến sắc.
"Hình như họ vẫn chưa sửa lại."
Lúc này Diệp An Kỳ mới tỉnh táo được một chút, cau mày bước tới, "Để chị xem nào."
Sửa chữa một bản cáo bạch là một công việc phức tạp nhường nào, luật sư, kiểm toán và người được tiến cử sẽ đánh dấu những nơi cần sữa chữa trên bản điện tử, công việc sau đó sẽ do Printer xử lý.

Một phần tài liệu vài trăm trang sẽ được chia thành nhiều phần, sau khi sửa xong sẽ được tổng hợp lại.
Vì tất cả đều là thao tác thủ công nên đôi lúc sẽ sai sót, hoặc làm lẫn lộn với các phiên bản trước.
Không những phần của Hoài Hâm có vấn đề mà bên luật sư và kiểm toán cũng phát hiện ra vài vấn đề.

Quan trọng hơn hết là, tình hình phát hành và quy mô gây quỹ vốn được bảo mật mấy số lại bị công khai trực tiếp.
Úc Thừa vốn đã lên lầu cùng Chung Huân, Tào Thành Chương và Founder nghe hòa nhạc, giờ vừa nghe điện thoại xong đã vội vàng quay trở lại phía bàn ăn, bàn bạc với bên Printer.
Sắc mặt anh lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn lúc chuyện trò vui vẻ khi ăn tối, "Ban đầu chúng tôi dự định mười một giờ sẽ nộp hồ sơ, nhưng bây giờ vẫn còn vài chỗ chưa sửa xong."
"Tôi không quan tâm quy trình vận hành bên anh phức tạp thế nào, cũng không muốn nghe mấy lời giải thích dư thừa, tôi chỉ muốn thấy kết quả."
Đặt điện thoại xuống liền bắt gặp ánh mắt của Hoài Hâm, anh bước qua hỏi cô, "Đã kiểm tra những phần khác chưa? Ngoại trừ những chỗ trước đó đề nghị sửa đổi thì còn vấn đề gì nữa không?"
"Dạ không, chỉ có mấy chỗ đó thôi ạ."
"Ừ." Úc Thừa gật đầu, "Vất vả cho em rồi."
...
Tối đó phía Printer sửa đến mười một giờ kém năm vẫn chưa đâu vào đâu, Diệp An Kỳ thở dài thườn thượt, trút giận lên bàn đồ ăn thừa.
Trong nhóm chat công ty, Tào Thành Chương gửi tin báo buổi hòa nhạc sắp kết thúc rồi, bảo bọn họ nhanh chân lên thưởng thức.
Thật ra tối nay không công bố bản cáo bạch cũng không sao, sáng mai đăng cũng được.

Nhưng hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng đối với Founder, ông ấy hy vọng có thể nhìn thấy công ty của mình được niêm yết lên thị trường vào ngày hôm nay.

Bọn họ cố gắng bao lâu nay, bận tối mắt tối mũi ròng rã bảy ngày trời, tốn không biết bao nhiêu thời gian, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, nên có hơi thất vọng.
Hoài Hâm bước sang vỗ vai Diệp An Kỳ, "Không sao đâu chị, chúng ta đã cố hết sức rồi."
Diệp An Kỳ ngước lên, mấp máy đôi môi muốn nói rồi lại thôi, "Nhưng lại làm phiền em quá.

Chẳng phải vừa nãy em bảo muốn lên tầng nghe hòa nhạc sao, đáng tiếc..."
"Không sao ạ." Hoài Hâm nói, "Mấy chuyện đó không quan trọng."
Lúc lên lầu, Tào Thành Chương và Chung Huân đã chuyển lời thay về tình hình thực tế, trông nét mặt của Founder vẫn khá ổn, đang cầm rượu nói chuyện với mấy quản lý cấp cao dưới trướng mình.
Tập thể ngân hàng đầu tư tập hợp lại thương lượng đối sách.
Một lát sau, Founder đến, Tào Thành Chương thay mặt mọi người xin lỗi, "Xin lỗi Ngô tổng, sơ suất của chúng tôi."
Qua mấy ngày tiếp xúc, Hoài Hâm có thể cảm nhận được Ngô Dịch Hoa là một người hùng tâm, quyết đoán, biết thúc giục nhân viên tiến về phía trước, nhưng cũng rất biết thông cảm với nhân viên.

Lúc này rõ là ông đã ngà ngà say, nghe Tào Thành Chương nói cũng chỉ mỉm cười khoát tay, "Không sao đâu."
Chung Huân ở bên nói vào, "Sáu giờ sáng mai bọn tôi sẽ đăng lên ngay lập tức, nhất định sẽ là công ty niêm yết sớm nhất."
"Đúng thế." Tào Thành Chương tiếp lời, "Thật ra thì không công bố tối nay cũng tốt, chúng ta có thể phòng ngừa đối thủ cạnh tranh đăng những thông tin xấu, khiến chúng ta trở tay không kịp."
"Được, các anh đều là người chuyên nghiệp, nghe theo các anh cả." Ngô Dịch Hoa vỗ vai anh ta, nhìn mọi người một cái thật sâu rồi gật đầu ra hiệu, "Mọi người vất vả rồi."
Liên tục tăng ca mấy đêm liền, đọc qua bao phiên bản của bản cáo bạch, những con số ấy gần như đã khắc sâu vào đầu của Hoài Hâm.
Diệp An Kỳ cho cô về sớm nghỉ ngơi, không cần phải quan tâm những chuyện còn lại.
Lúc đón xe, vừa hay Úc Thừa đứng cạnh cô.
"Em về hả?"
Ý cười hiện lên trong đôi mắt anh, gương mặt nhuốm vẻ mệt mỏi, lơ đãng hỏi thăm.
"Dạ."
"Nhà em xa không?"
Hoài Hâm liếc sang, "Cũng bình thường ạ, chừng mười cây."
"Ừ, trễ rồi nên em chú ý an toàn, về đến nhà rồi nhớ nhắn tin báo mọi người."
Hoài Hâm nhìn anh, mỉm cười đáp, "Dạ, em cám ơn anh Thừa."
Một thoáng im lặng trôi qua.
Xe vẫn chưa đến, Hoài Hâm không để bầu không khí nhạt nhẽo này kéo dài quá lâu, "Đúng rồi anh Thừa, sau này anh vẫn ở Hong Kong ạ?"
"Ừ." Úc Thừa gật đầu, "Nhưng cũng thường đi công tác, chỉ thỉnh thoảng mới về đó thôi."
"Thế..." Hoài Hâm khẽ ngước chiếc cổ trắng ngần, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói, "Cám ơn anh và chị An Kỳ đã chăm sóc em mấy ngày qua, hi vọng khi anh đến Bắc Kinh em sẽ có cơ hội mời anh một bữa."
Úc Thừa nhướng mày, tròng kính ánh lên vẻ lành lạnh.
Ánh đèn trong phòng hòa nhạc sáng lóa, đuôi mắt anh hơi nhếch lên, không sao nhìn thấu cảm xúc bên trong.
Một lát sau, anh dịu dàng đáp lại cô, "Ừ, không thành vấn đề.".