Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 20: Chương 20





Tuy không phải cuộc gọi trực tiếp, nhưng khoảnh khắc im lặng thoáng qua ấy đủ khiến Hoài Hâm siết chặt điện thoại trên tay.
Ngón trỏ của cô hơi co lại, chầm chậm, khẽ khàng gõ lên mặt bàn.
Con tim nơi lồng ngực rộn ràng tăng tốc, Hoài Hâm híp mắt, thay vì nơm nớp lo được lo mất, cô lại thấy cực kỳ phấn khích vì sắp được đánh một trận trực diện.
Cô đã để lại đường lui cho đôi bên.
Cùng lắm thì đổi sang phim khác thôi -- Kho phim bao la, kiểu gì chẳng tìm được một bộ vừa ý.
Mà cô cũng đang âm thầm đánh cược.
Cược rằng cô đã nắm chắc tiến độ phát triển của mối quan hệ này, cược anh sẽ dung túng để mặc ranh giới bị phá vỡ, tình nguyện đắm chìm vào đáy biển sâu thẳm.

Úc Thừa không để Hoài Hâm phỏng đoán quá lâu.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, anh đã gọi sang.
Hoài Hâm nằm ườn trên giường, khe khẽ nhịp giò, cười hỏi, "Sao, anh nhớ ra chưa? Đã xem phim này chưa?"
Xem rồi hay chưa không quan trọng, quan trọng là bọn họ muốn để đối phương nghĩ thế nào.

Người đàn ông khẽ cười, giọng điệu có vẻ khá thích thú, "Nếu tôi bảo chưa xem thì em có tin không?"
Hoài Hâm sững sờ, đường cong nơi khóe môi lại nhếch lên cao, "Thật ư? Còn có phim mà anh Alvin chưa xem sao?"
Hiển nhiên anh đã quá rành chiêu này, không trả lời mà hỏi ngược lại cô, "Thế em xem rồi ư?"
Giọng cô đáp lại tuy nhẹ nhàng nhưng rất quyết đoán, "Đương nhiên là chưa rồi, nếu không thì lúc nãy chẳng hỏi anh làm gì."
Úc Thừa lại cười, không ừ hử gì với lời giải thích này của cô.

Bọn họ tìm link trên mạng, Hoài Hâm chưa kịp lên tiếng thì anh đã mở miệng trước, "Em muốn xem bản nào?"
Giọng nói trầm ấm, ngữ khí tự nhiên tựa như chỉ đơn giản hỏi ý của cô, Hoài Hâm chợt thấy xao xuyến, nhưng phản ứng lại ngay lập tức, trêu anh, "Dĩ nhiên là bản uncut rồi."
Lời cô mang theo chút oán trách, trách anh biết rõ còn cố hỏi.
Anh không nói gì thêm.

Nhạc dạo vang lên, khúc giao hưởng làm nền cho khung cảnh đường phố Thượng Hải những năm 40 của thế kỷ 20, bầu không khí cực kỳ trang nghiêm.

Ngay khi mọi người đang tò mò, hai chữ màu đỏ bất ngờ hiện lên trên màn hình.
Sắc, Giới.
Lust, Caution.
Hoài Hâm quả thật chưa xem phim này.
Nói đúng hơn là, cô không biết bối cảnh phim này ra sao.

- - Hồi học cấp 3, có lần cô ở tạm nhà bạn thân, nhân lúc trời tối sao mờ bọn cô đã lén search bản uncut để xem.
Và hiển nhiên, hai người chỉ xem mỗi cảnh giường chiếu.
Hai cô gái trốn trong chăn, mặt mày đỏ bừng bừng, hú hét đầy kích động.
Giờ nhớ lại chỉ thấy buồn cười, lúc ấy sự chú ý đều lệch hẳn sang hướng khác, làm gì nhớ được tình tiết phim như thế nào.
Những năm ấy chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than, tranh chấp giữa các đảng phái, quân phiệt hoành hành.
Nó không hề đơn giản như sự bình lặng bên ngoài, ở bất kỳ góc khuất nào đó đều có nguy hiểm rình rập, biến số ẩn giấu dưới lúm đồng tiền của những người phụ nữ, sóng ngầm cuồn cuộn dưới mỗi một câu hát sai nhịp trong vở kịch hoàng mai, hay mỗi một lá bài trên bàn bài.
Mỗi một động tác bí mật, mỗi một ánh mắt khó hiểu, tất cả đều truyền tải ý nghĩa riêng.

Lòng người khó đoán, lòng tin lại càng khan hiếm, ngay từ đầu ngài Dịch đã biết Vương Giai Chi tiếp cận mình là có ý đồ.
Một nữ sinh viên ngụy trang làm phu nhân nhà giàu, song cô lại để lộ quá nhiều sơ hở và lỗ hổng.
Tuy đã nhận ra nhưng ngài Dịch không hề vạch trần, chỉ mỉm cười thưởng thức diễn xuất vụng về của cô, xem cô thận trọng lặp lại những lời nói dối kia.

Cùng cô uốn mình theo những tư thế ái â.n, chìm đắm trong thế giới nh.ục dục.
Vương Giai Chi thừa hưởng thiên phú trời ban, tuy cô chỉ mới tham gia vào cuộc chơi, nhưng vẻ phong tình ẩn giấu từ khóe mắt đến hàng mày có thể tóm chặt lấy ông.

Dịch vốn chẳng mấy quan tâm, nhưng rồi dần dần cũng bắt đầu thấy hứng thú, muốn chơi cùng cô một ván.
Thời cuộc biến động, Vương Giai Chi chưa kịp ra tay thì đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt.

Cô đã hy sinh quá nhiều, cô không cam lòng, thế là vài năm sau, cô lại quay trở lại bên cạnh bà Dịch một lần nữa, nhờ vào mối quan hệ này để bước vào nhà họ Dịch.
Bao mập mờ nảy mầm từ ba năm trước cũng thuận theo tự nhiên mà chớm nở.
Cảnh đầu tiên ập đến bất ngờ, nhưng lại không giống với cảm nhận trong trí nhớ của Hoài Hâm.
Ngài Dịch cũng chẳng hề dịu dàng, thậm chí phải nói là cực kỳ thô bạo.

Ông ta tháo thắt lưng, trói chặt cổ tay Vương Gia Chi từ phía sau, túm tóc cô, vẻ mặt lãnh đạm không hề bị cám dỗ bởi tình d.ục, lạnh lùng, tàn bạo như đang xuống tay hành hình.
Mưa gió vần vũ, một trận kéo đẩy thăm dò đến cực hạn.

Có một thoáng Hoài Hâm nhìn thấy một vết nứt trên gương mặt ông ta, như thể chỉ cần cúi xuống sẽ trông thấy mặt biển sâu thăm thẳm.
Khi Dịch lạnh lùng ném áo khoác lên người Vương Giai Chi rồi bỏ đi, Hoài Hâm kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát.
Tiếng hít thở của Úc Thừa ở bên tai, khi gần khi xa.
Không một ai lên tiếng.
Ngài Dịch trời sinh đa nghi, thân là quan lớn của chính phủ bù nhìn, lúc nào ông ta cũng ở trong trạng thái căng thẳng cực độ.


Trong mối quan hệ với Vương Giai Chi cũng là cô tiến tôi lui, thật thật giả giả không tài nào phân biệt được.
Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi của Vương Giai Chi, lần gặp thứ hai cuối cùng cũng đến.
Trong căn phòng mờ tối, âm u, ngột ngạt, ông ta vẫn khống chế cô trong lòng bàn tay, lần này hai người mặt đối mặt, ông ta bóp chặt cằm cô, từ đầu đến cuối vẫn không để cho cô ôm mình.
Ông ta muốn nhìn cô, cũng như chưa bao giờ giao phía sau lưng mình cho bất kỳ kẻ nào.

Ngôn ngữ cơ thể, những cuộc vần đuổi của xá.c thịt tr.ần trụi đều không hề mang lại cảm giác vui thích của tình yêu.

Sự do dự và sợ hãi liên tục hiện lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.

Mạnh mẽ và yếu ớt chỉ cách nhau một sợi dây mỏng manh.
Hai người nhìn nhau ở một khoảng cách nhất định, mà ánh mắt ấy đã đẩy Hoài Hâm rơi vào hầm băng.
- - Đau quá.
Đau đớn và kh.oái cảm cùng lúc nổ tung, vào lần va chạm cuối cùng, Vương Giai Chi liều mình ôm chặt lấy ông ta, hai người ôm chặt nhau trong tư thế trẻ sơ sinh, một khoảng dài thở d.ốc, bật khóc, tựa như hai chú cá sắp chết cạn.
Khoảnh khắc khi hai người ôm nhau, trong khoảng cách gần gũi, trên gương mặt của ngài Dịch đã mất đi vẻ đề phòng, mà vẻ mặt của Vương Giai Chi cũng trở nên trống rỗng.
Trong nháy mắt, cô quên đi gánh nặng mà mình đang gồng gánh, quên đi đau khổ của cuộc đời, quên đi bản thân mình từng bị ba bỏ rơi, quên đi tình yêu mà mình nỗ lực vun đắp với người mình cảm mến.
Hoài Hâm siết chặt góc chăn, ngồi co ro trong một góc sofa, chầm chậm điều hòa nhịp thở.
Cổ họng bị thít chặt, cô không sao cất nổi lời trêu chọc trước cảnh tượng này.
Không biết cô từng nghe ở đâu đó một câu nói, "Khi va chạm xá.c thịt, tâm ý không nhất thiết đồng điệu, nhưng khi da thịt chạm vào nhau thì tâm hồn cả hai cũng vô thức tiến lại gần nhau hơn."
Phân cảnh thứ ba khá là tàn khốc, sự giãy giụa trong tâm lý gần như đã bị xé toạc ra.

Khẩu súng treo trên tường cách đầu giường không xa, Vương Giai Chi lấy gối che mắt Dịch, ông chẳng hề phản kháng.
Nhưng qua một lúc, ông trở nên đau đớn, bất an, như không thở nổi.
Hoài Hâm vừa thấy đau lại vừa thấy lạnh, hồi xưa còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, không để ý đến nhiều chi tiết như thế.

Sự đấu tranh dữ dội giữa lý trí và tình cảm, cảm giác mông lung khi không tìm được đáp án.

Sinh trong thời loạn lạc tựa như lục bình trôi nổi bấp bênh không nơi nương tựa, chỉ có khi ôm chặt lấy nhau mới có cảm giác chân thật.
Hơi thở nặng nề của Úc Thừa vang lên bên tai, chầm chậm, tựa như hòn đá lớn chìm vào biển sâu, Hoài Hâm giật mình, ôm lấy đầu gối, tưởng tượng lúc này mình cũng được người khác ôm vào lòng sưởi ấm.
Trong hội quán geisha, Vương Giai Chi hát tặng ngài Dịch bài Thiên nhai ca nữ, "Chàng hỡi, như kim đã xỏ chỉ, mãi chẳng xa rời." Dịch uống ly trà cô châm, ánh mắt khi im lặng mang theo tình ý dịu dàng, và cả giọt lệ ngân ngấn nơi khóe mắt.

Trong ngày thực hiện kế hoạch ám sát, Vương Giai Chi đã thả Dịch đi.


Khi bước ra, cô biết mình sẽ không thoát khỏi cái chết, bước chân trở nên nhẹ nhàng và thoải mái.

Thật ra Dịch từng cho cô biết bao cơ hội, nhưng nếu đã không cùng chí hướng thì khó mà mưu nghiệp cùng nhau, giữa bọn họ vẫn có một khoảng cách sâu tựa như biển.
Phân cảnh cuối cùng của bộ phim chính là ngài Dịch nhìn căn phòng mà Vương Giai Chi từng ngủ một lần cuối.
Bao lời muốn nói, nơi trần gian khói lửa, lại không cất nổi thành lời.
Nhạc cuối phim vang lên, danh sách diễn viên lần lượt được hiển thị, tuy nhiên, vẫn không có ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập.
Hoài Hâm thừ người ra, nghiêng người người dựa vào thanh vịn sofa, thảng thốt.
Một lúc sau, bên kia mới có động tĩnh.
"Lisa."
Giọng Úc Thừa hơi khàn, nhưng vẫn êm tai như trước.
Hoài Hâm không ngờ một cái tên mà mình tiện miệng bịa ra được anh xướng lên lại có thể khiến mình xao xuyến như thế.
"Sao thế?" Cô khẽ hỏi lại.
Tâm hồn của cô hiện giờ vẫn còn lãng đãng đâu đấy.
"Em tên là Lisa thật sao?"
Câu hỏi này như một đòn cảnh cáo quật tỉnh Hoài Hâm, quả thật khiến người ta trở tay không kịp, thời gian còn lại chỉ đủ để cô bật lên một âm nghi vấn, "Hửm?"
"Ý tôi là, ít ra em cũng phải có tên tiếng Trung chứ?" Úc Thừa dừng một lát, dịu dàng hỏi, "Người nhà và bạn bè em đều gọi em là Lisa sao?"
Tuy đang trêu, nhưng giọng điệu không hề có ý cười, giọng nói bình tĩnh khiến người ta cảm thấy anh đang nghiêm túc.
"Đương nhiên..." Hoài Hâm cắn môi, đổi giọng ngay phút chót, "...!là không rồi."
Cô cười, "Thế anh tên thật là Alvin à?"
Tựa như có một sợi dây đàn vắt ngang trong không trung bỗng nhiên đứt ngang, bầu không khí im lặng chừng vài giây, tiếng nói trầm khàn của Úc Thừa truyền qua tai nghe, "Thật."
"Thế à." Hoài Hâm chớp mắt, "Xem ra chúng ta đều thành thật với nhau nhỉ."
"Đúng thế." Anh thở dài, lại như đang cười.
"...! Tết này anh có dự định gì không?" Sợ chủ đề này bị chuyển đột ngột gây ra lúng túng, Hoài Hâm bổ sung thêm, "Học trò của em vừa được nghỉ đông, giờ đang lên kế hoạch đi chơi, còn gọi cho em xin nghỉ học."
"Thật à?"
Úc Thừa là một người lịch thiệp.

Dù có nhận ra ý đồ của cô hay không thì anh vẫn sẽ tiếp lời, "Tết năm nay chắc sẽ khác."
Hoài Hâm cứ nghĩ anh nói về chuyện luồng không khí lạnh lâu rồi mới xuất hiện, bèn nói theo, "Sắm thêm vài bộ đồ, chớ để dính lạnh rồi bị cảm."
Anh nhàn nhạt đáp lại, có hàm ý sâu xa.
"Lần trước em nói kỳ nghỉ đông này em định du lịch ở đâu?"
"Đạo Thành - Á Đinh." Hoài Hâm đáp, "Xuất phát từ Thành Đô, đi dọc theo Khang Định, Tân Đô Kiều và Lý Đường, rồi vòng qua Á Đinh, cuối cùng quay trở về Thành Đô."
"Khi nào xuất phát?"
"Nếu không có gì thay đổi thì 26 tháng 1."
"Chỉ còn 1, 2 tuần nữa thôi."
"Ừm."
Cô ngừng lại một lúc, vờ trêu anh, "Hỏi kỹ thế là muốn đi cùng em à?"

Úc Thừa cười, rõ là chẳng để lời của cô vào lòng, "Biết đâu được."
Hoài Hâm chắc chắn bản thân hoạt động trong phạm vi an toàn, cố ý nói, "Nếu anh có đến thật cũng chẳng sao, em không ngại có thêm một người bạn đồng hành vừa đẹp trai vừa biết nói chuyện trên đường tìm kiếm cảm hứng đâu."
"Em đi một mình à?"
Có lúc Hoài Hâm rất thích thái độ mập mờ gián tiếp thế này của Úc Thừa, úp úp mở mở, đôi bên đều ăn ý anh tiến tôi lui.
"Đúng thế." Cô ngân dài giọng.
"Trước đây em đều đi một mình sao?" Úc Thừa lơ đãng hỏi, "Mấy chỗ rừng núi hoang vu em cũng chẳng mang theo bạn trai à?"
"Không có."
"Không sợ hả?"
"Sợ thì có sợ, nhưng chỉ lúc đầu thôi." Hoài Hâm rất thẳng thắn, "Đi nhiều rồi cũng quen.

Có nhiều nơi phong tục thuần hậu, không hề nguy hiểm như mọi người nghĩ đâu."
"Mấy chuyện này thì bước đầu tiên lúc nào cũng khó khăn nhất.

Nhưng sau khi bước ra thế giới bên ngoài, rồi sẽ phát hiện ra tự do không trói buộc cực kỳ quý giá, chỉ có bản thân và tiếng gọi của tự nhiên là bảo vật ngàn vàng khó cầu."
"..."
Hoài Hâm hơi khựng lại, bắt đầu uể oải, "Hơn nữa, em thật sự vẫn chưa nghĩ ra anh chàng đẹp trai nào sẽ nhận được cơ hội vinh quang được cùng em đi du lịch."
Cách điện thoại, Úc Thừa nghe thấy cô khẽ thở hắt ra, rồi cô hỏi, "Sao thế? Anh muốn làm người bạn đồng hành đầu tiên của em sao?"
Tựa như âm thanh hoa loa kèn Casablanca bung nở, ngọt ngào, xinh đẹp rực rỡ.
"..."
Úc Thừa mỉm cười.
Cô thẳng thừng không xem ai ra gì, đúng là một cô nhóc con, nhanh mồm nhanh miệng đắc ý một cái là quên sạch mọi thứ.
Anh cũng chẳng thể làm người lịch thiệp mãi được.
"Trước khi mời tôi, em phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy." Úc Thừa nhếch môi, khẽ gõ tay xuống bàn, như cảnh cáo cũng như đang nhắc nhở cô, "Đến lúc đó tôi sẽ không chỉ biết mỗi tên em là Lisa đâu."
***
Editor:
Đấy, anh đưa ra lời cảnh cáo rồi đấy.

Mời anh đi cùng là anh còn biết nhiều hơn cái tên Lisa đấy.

Bé Hâm hãy ra tín hiệu ét ô ét đi nào.

=)))
Mọi người mua vé chuẩn bị đi du lịch Á Đinh nhé.

.