Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 87: Nơi trú ẩn (1)




Phần 9: Nơi trú ẩn

Tô Hàn dõi mắt trông về phía xa, phát hiện bốn phía hoang vu, không có một ngọn cỏ. Cô không khỏi nói thầm, “Hơi giống bị nhốt trong chiến tranh, nhưng khó hơn trước kia.”

Ở phó bản bị nhốt trong chiến tranh, không ít điểm tài nguyên. Mặc dù hàng tồn kho không đủ, người chơi có thể tìm những biện pháp khác lấp đầy bụng. Vòng trò chơi này khác biệt, rõ ràng xung quanh không hề có thảm thực vật màu xanh, thức ăn thiếu nghiêm trọng.

Có điều Tô Hàn không lo lắng. Cô được nhận thức ăn, vật dụng hàng ngày tiếp tế định kỳ, nuôi sống chính mình không thành vấn đề. Duy nhất lo lắng là…

“Đi nơi trú ẩn? hay tự mình chiến đấu?” Tô Hàn lẩm bẩm trong miệng.

Cô ngẩn ngơ phát hiện, dường như mình đã rất lâu không chơi riêng lẻ. Vì sống sót, chẳng hiểu vì sao thường xuyên dính vào mấy chuyện xấu xa. Hơn nữa không dính vào còn không được, cô đành đứng ra khống chế cục diện, đề phòng người chơi còn lại làm cả lũ bị tiêu diệt sạch bất cứ lúc nào.

Thế nhưng chơi đồng đội thực sự mệt, nhất là gặp gỡ một nhóm đồng đội rất có ý tưởng, không nghe chỉ huy.

“Mặc kệ, bị đoàn diệt mặc xác họ.” Tô Hàn quyết định thả bay bản thân mình. Nhìn xung quanh, cô tùy tiện chọn một hướng tiến về phía trước.

Không biết đi bao lâu, Tô Hàn nghe cách đó không xa truyền đến tiếng hít thở nồng đậm, cùng với tiếng gào thét giống dã thú. Cô dừng động tác, vừa cẩn thận quan sát, lại phát hiện âm thanh càng ngày càng gần.

Ngẩng đầu lên nhìn, một bé gái cao tầm 1 mét đang liều mạng chạy trốn, phía sau cô bé có hai con Zombie trưởng thành!

Phó bản lớn như vậy, tại sao chạy đến trước mặt cô thế?

Tô Hàn than nhẹ một tiếng, lấy ra Desert Eagle, đang định nhắm bắn. Đúng lúc này, bé gái vững vàng nhảy qua hố to trước mắt, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.

Hai con Zombie theo sau ngốc nghếch, tiếp tục cắm đầu đuổi theo, kết quả lập tức rơi vào trong hố.

Bé gái xoay người, nở nụ cười nhẹ, lại có chút đắc ý.

“Em đang làm gì thế?” lúc đầu Tô Hàn cho rằng bé gái muốn chạy trốn giữ lấy mạng, song nhìn một lúc, cô phát hiện hình như cô bé cố tính dụ dỗ Zombie vào trong hố.

Tại sao phải làm vậy? Zombie không phải là thứ tốt gì, không cần thiết.

Có người! Khuôn mặt bé gái cứng đờ, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi xoay người. Khi phát hiện đối phương là người lớn, trong tay có súng lục, con ngươi cô bé co rút, lông tóc trong người dựng đứng.

Âm thanh máy móc của hệ thống đúng lúc vang lên, “Ngày thứ 1 của trò chơi.”

Cùng lúc đó, trong kho hàng tùy thân có thêm một miếng bánh mì đen, một chai sữa bò, hai bánh xà phòng thơm làm thủ công.

Tô Hàn giả vờ lấy ra từ trong túi áo bánh mì đen, bình tĩnh hỏi, “Muốn ăn không?”

Bé gái mất thăng bằng trả lời, “Không muốn!” nhưng mà mũi mấp máy, cổ run rẩy, trong ánh mắt không kiềm chế nổi toát ra khát vọng.

“Rất đáng tiếc, không có lựa chọn từ chối.” vẻ mặt Tô Hàn tiếc nuối tuyên bố, nói tiếp, “Ăn bánh mì đen, thành thật trả lời vấn đề của chị, sau đó chị sẽ thả em.”

Người lớn kỳ lạ.

Bé gái bẹp bẹp miệng, chậm rãi đi tới, cầm bánh mì bắt đầu gặm. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, thức ăn chắc chắn có vấn đề.

Thế nhưng trong lúc ăn cô bé không suy nghĩ được nhiều. Cảm giác đói bụng đè nặng lên thần kinh của cô bé, tế bào trong cơ thể đang kêu gào đòi ăn cơm. Vì vậy trong lúc vô tình, cô há to miệng nhai ngồm ngoàm.

Ăn chậm một chút, cẩn thận đừng nghẹn.” Tô Hàn tiện tay đưa chai sữa bò.

Bé gái trợn tròn mắt, không chút do dự cầm lấy, “ùng ục ùng ục”, uống một hơi hơn nửa chai.

Tô Hàn nhủ thầm, cuối cùng cô bé đã bao lâu không ăn cơm? Có điều thân hình bé gái gầy yếu, đầu thấp bé, tóc khô vàng, nhìn bề ngoài có vẻ thiếu dinh dưỡng.

Ba phút, ngắn ngủi bé gái ăn hết bánh mì đen và uống sạch sữa bò. Chỉ là sau khi ăn xong, cô bé cẩn thận liếm đầu ngón tay, hình như đang cảm nhận dư vị.

Tô Hàn hỏi, “Ăn xong rồi à? Có thể trả lời vấn đề của chị không?”

Đôi mắt bé gái vụt sáng. Cô bé mở miệng, hỏi lại, “Chị có rất nhiều đồ ăn à?”

“Chị hỏi em đáp.” Tô Hàn không khách sáo nói, “Người không biết còn tưởng rằng là em mời chị ăn.”

“Không nói thì thôi.” bé gái nói thầm một câu, lập tức lên tinh thần, “Hỏi đi. Chỉ cần em biết, nhất định sẽ nói cho chị.”

“Vấn đề thứ nhất, “ Tô Hàn chỉ con zombie rơi vào trong hố, không leo lên được, vô cùng hiếu kỳ, “Em đã buồn chán đến trình độ chơi đùa cùng zombie à?”

“Không phải đang đùa.” bé gái đen mặt, giọng nói trong trẻo, “Em phát hiện một căn nhà ẩn nấp, bên trong khả năng còn đồ ăn thức uống. Chỉ là bên trong có Zombie lởn vởn, không cách nào an tâm thăm dò, vì vậy em quyết định trước tiên dụ bớt Zombie, nhốt chúng.”

Trong lòng Tô Hàn hơi động, căn nhà ẩn núp? Nghe là một điểm dừng chân tốt.

Bé gái nói tiếp, “Tôi biết gần đây có một nơi trú ẩn, bên trong có không ít người sống sót. Thế nào, có cần em dẫn chị tới đó không?”

Tô Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói, “Đưa chị đến căn nhà mà em nhìn trúng.”

Bé gái, “…”

Cô bé lề mề lần mần, đứng tại chỗ không muốn đi.

“Yên tâm, em dọn sạch đồ vật cũng không sao, cái chị muốn là căn nhà.” Tô Hàn nhìn cô bé.

Nghe vậy, bé gái lập tức vui vẻ. Có điều vì lý do an toàn, cô kỳ quái hỏi, “Vì sao chị đưa bánh mì đen và sữa bò cho em?”

“Bởi vì chị không thích ăn bánh mì đen.” đồng thời kho hàng tùy thân sắp không chứa nổi. Tô Hàn ở yên lặng bổ sung trong lòng.

Không phải chứ, không thích? Đầu năm nay, có thể lấp đầy bụng đã rất hạnh phúc, người này còn có tâm tư bắt bẻ? Bé gái rơi vào im lặng.

“Rống –” đúng lúc này, hai con Zombie trong hố gào thét, tạo ra cảm giác tồn tại.

Tô Hàn vừa định giơ súng xạ kích, thế nhưng suy nghĩ một chút, cô bỏ súng xuống, quay đầu hỏi, “Về Zombie, em biết những gì?”

“Hành động chậm chạp, thị giác, thính giác cực kém, khứu giác bình thường. Yêu thích mùi máu tươi, không biết tự chủ đuổi theo mùi máu tươi. Điểm yếu duy nhất là đầu, sau khi bị thương nghiêm trọng sẽ triệt để tử vong. Mặt khác nếu như người bình thường bị Zombie bị thương, sẽ lây nhiễm vi-rút không biết. Có khả năng tử vong, có khả năng biến thành Zombie mới.” Bé gái nói một tràng dài.

Thế nhưng sau khi nói, cô bé nhíu nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Tô Hàn, “Tai nạn xảy ra đã nửa năm, mấy việc này một đứa bé như em cũng biết, tại sao chị không biết?”

Gương mặt Tô Hàn bất đắc dĩ, “Không có cách nào, chị vừa từ ngọn núi lớn đi xuống, không hiểu tình hình.”

“Núi lớn?” hai mắt bé gái mở to, biểu cảm rất ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Sau khi tai nạn xảy ra, chị và người nhà mang theo gạo và bột mì trước đó tích trữ trốn vào núi lớn, đợi thế cục ổn định rồi trở ra. Hàng hóa dự trữ đủ ăn mấy chục năm. Nhưng chị ngây ngô ở bên trong quá buồn chán, cho nên một mình chạy ra, nhìn thế giới bên ngoài.” Tô Hàn nghiêm túc lừa dối trẻ con.

Gạo và bột mì đủ ăn mấy chục năm! Bé gái đếm trên đầu ngón tay, điên cuồng tính toán cuối cùng số lượng bao nhiêu.

Bên kia, Tô Hàn móc ra bi thép và ná, nhắm thẳng vào đầu Zombie. Rất nhanh, hai Zombie hóa thành ánh sáng trắng.

“Đi thôi, đi tới căn nhà bí mật em nói.” Tô Hàn thúc giục.

Đối phương không thiếu đồ ăn, cũng không có hứng thú ra tay với cô bé. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô bé bị kích động đi trước dẫn đường, “Bên này.”

**

Sau năm phút, Tô Hàn cảm giác mình bị lừa dối.

Cô chỉ chỉ kho hàng trước mắt, mặt không chút thay đổi hỏi, “Căn nhà ẩn nấp? Em gọi thứ này là căn nhà?” cô vẫn cho rằng đích đến là nơi ở.

“Đúng vậy, căn nhà.” bé gái chỉ kho hàng vuông vức, chẳng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Tô Hàn, “…”

Cô thật khờ, thực sự, bị cô nhóc này lừa gạt.

Tô Hàn lúc này định bỏ đi.

Bé gái nóng nảy, lúc cuống lên nhanh trí ôm bắp đùi, “Nếu không phân chia 5:5? 4-6? 3-7 em cũng không để ý! Em 3 chị 7!”

Nếu như là những người khác, có khả năng độc chiếm thu hoạch. Hiếm khi gặp người giảng đạo lý, đôi mắt bé gái – trông mong mình có thể uống một ngụm canh.

Tô Hàn chăm chú tỏ thái độ, “Bất kể là mấy thành, chị đều không cần.” ngược lại cô có lấy cũng không có chỗ chứa.

Bé gái lập tức nhụt chí. Cô bé ngoan ngoãn thu tay về, thất vọng đứng ở một bên.

Tô Hàn, “…”

Rõ ràng là cô bị lừa, tại sao nhìn quá như thể cô bắt nạt trẻ con hả?

“Chẳng phải em đào hố to à?” Tô Hàn an ủi, “Mỗi lần dụ dỗ 2 cái, sẽ có ngày dọn dẹp xong, cố gắng lên.”

“Ừm, em hiểu, chị đi đi.” Cảm xúc bé gái vẫn hạ thấp, lại miễn cưỡng lên tinh thần, tỉnh lại, “Thời buổi này, chẳng có ai đáng tin cậy.”

Bởi vì người khác có lòng tốt cho ăn, thì không tự chủ sản sinh tâm lý ỷ lại, vô ý thức cầu mong nhiều hơn, là cô bé sai.

“Xin lỗi, chị không giúp được.” Tô Hàn lấy ra miếng bánh mì đen, “Chúc em mọi chuyện thuận lợi.”

“Cảm ơn.” bé gái nở nụ cười nhạt, nụ cười hiếm khi chân thành tha thiết. Chuyện tới bây giờ cô bé nhận ra mình ngẫu nhiên may mắn gặp được người tốt. Mặc dù đối phương đôi khi cố ý trêu cô, thế nhưng chưa làm chuyện gì quá đáng.

Tô Hàn nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì. Cuối cùng, cô chỉ có thể quay người, nhanh chóng bỏ đi. Sau khi đi thật xa, cô mới một tảng đá trơn nhẵn ngồi xuống, lẳng lặng điều chỉnh tâm trạng.

Trước khi đến nhà kho, trông thấy hơn 20 con Zombie lởn vởn xung quanh, Tô Hàn đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng — lần trò chơi này số lượng kẻ địch siêu nhiều, còn không nghĩ khí, thường xuyên đánh hội đồng!

Nếu như chính diện đối phó với địch, không tốn quá nhiều thời gian viên đạn của cô sẽ bắn hết. Mặc dù là bi thép, cô không chống đỡ được quá lâu.

Thủ đoạn viễn trình dùng hết, cô chỉ có thể kiên trì chơi cận chiến. Chỉ khi nào bị Zombie cào trầy da, sẽ bị lây nhiễm, sau đó mỗi ngày giá trị thể lực – 100…

“Chiến thuật biển người thật là đáng sợ.” Tô Hàn cảm thấy hơi nhức đầu.

Giây phút này, cô không thể không thừa nhận, cho dù chơi trò chơi tốt cô cũng chỉ là một người thường, không có biện pháp lấy một địch trăm.

… Chờ đã, lấy một địch trăm? Được rồi, ống phóng rốc-két!

Tô Hàn đột nhiên nhớ lại, phần thưởng bổ sung mình chọn ống phóng rốc-két kia mà. Phối hợp với kỹ năng thiên phú lấy được đạn dược của đồng đội nhỏ, tuyệt đối là một vũ khí sát thương cực mạnh!

Thế nhưng muốn gặp đồng đội nhỏ, nhất định phải đi nơi trú ẩn.

Tô Hàn, “…”

Quanh đi quẩn lại, kết quả vẫn là phải đi nơi trú ẩn. Lẽ nào đây chính là vận mệnh tránh không thoát trong truyền thuyết?

Đáng tiếc, Tô Hàn không có thói quen cam chịu số phận. Cho nên suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định tiếp tục thả bay bản thân, thoải mái chơi đơn độc, tìm một nơi an toàn trốn đi — đánh hội đồng không lại, cô có thể né tránh mà.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bé gái (tích cực): Em biết gần đây có một nơi trú ẩn, bên trong có không ít người sống sót. Thế nào, có cần em dẫn chị tới không?

Tô Hàn (mặt không chút thay đổi): Em gái, đây là em lấy oán trả ơn. (từ chối chơi đồng đội, tôi làm theo luật thôi)

Sau đó…

Tô Hàn: Đợi một lúc, nơi trú ẩn mà em nói hồi nãy ở đâu?