Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 85: Trấn nhỏ vi-rút (7)




Chung Duệ như thể không biết mình tạo ra chấn động lớn cỡ nào, nói tiếp, “Không đề nghị xông ra. Đồng đội của tôi ở bên ngoài, cô ấy siêu hung. Nếu có người ỷ vào vũ lực mạnh mẽ đột phá, cô nhất định sẽ làm cho người chơi còn lại đồng loạt tấn công. Sau khi tiêu diệt mầm bệnh, những người khác cùng đi ngồi chồm hổm phòng cách ly. Xông ra chỉ là chịu chết, cộng thêm uổng công mất đi tư cách tranh tài, tội gì chứ?”

Không khí đột nhiên an tĩnh.

15 bệnh nhân khác á khẩu, ngây ngốc nhìn Chung Duệ, không biết hẳn là nên có phản ứng thế nào.

Hơn nữa ngày, cuối cùng có người hoàn hồn, lẩm bẩm nói, “Anh nói để mọi người sống đến ngày thứ 10, ai biết có phải đang khoác lác hay không.”

Chung Duệ hỏi ngược lại, “Không chấp nhận phương án của tôi, lẽ nào anh có lựa chọn tốt hơn à?”

Người kia nhất thời nghẹn lời. Anh ta chẳng nghĩ ra con đường sống, đâu có lựa chọn tốt hơn.

“Không có lối thoát khác, vậy anh phản đối cái gì?” Chung Duệ bực bội.

Người nọ giận dữ hét, “Không lựa chọn khác thì nói rõ lời của anh đáng tin hả? Ai biết anh muốn làm gì!”

“Một đám hằng ngày bị trừ 60 giá trị thể lực coi như người nửa tàn tật, có gì đáng giá để người khác tính toán?” Chung Duệ nói mát.

Cái trán người nọ hằn lên gân xanh, cảm giác sắp không khống chế được chính mình.

Đúng lúc này, loa phóng thanh vang lên, “Người bị bệnh xin chú ý, Người bị bệnh xin chú ý, bệnh viện sung túc dược phẩm, bác sĩ đang tăng ca làm việc, nghiên cứu thuốc điều trị, mong mọi người giữ tâm trạng tích cực hướng về phía trước, lạc quan sáng sủa chào đón bệnh tật khiêu chiến. Hiện nay cục diện ổn định, xin chớ buông tha trị liệu. Lặp lại lần nữa, xin chớ buông tha trị liệu.”

Giọng nữ mơ hồ quen tai.

Chung Duệ nghe trong chốc lát, giọng khẳng định nói, “Đồng đội của tôi.”

Thật hay giả… Những người khác vừa hiện lên ý nghĩ tương tự trong đầu, phát hiện loa phát thanh thay đổi người diễn thuyết, “Chào mọi người, tôi là Giáo sư Trần, có một số việc muốn nói cho mọi người.”

“Đầu tiên tuyên bố một tin tốt, trên người bệnh nhân thứ nhất sản sinh ra kháng thể với vi-rút, nhân viên cấp dưới đang làm việc tăng ca phân tích thành phần kháng thể. Tin tưởng qua 5- 7 ngày, chúng ta sẽ thành công chế tạo ra thuốc điều trị.”

“Mặt khác bắt đầu từ ngày mai, mỗi người mắc bệnh buổi sáng mỗi ngày sẽ nhận hai liều thuốc thử nghiệm, xin mọi người dùng đúng giờ. Căn cứ kết quả sau khi người bệnh sử dụng thuốc, chúng tôi sẽ không ngừng tối ưu hoá phương án.”

“Bệnh tật không đáng sợ, đáng sợ là rơi vào khốn cảnh sau đó sản sinh tâm tình tiêu cực. Xin nhớ, các người không chiến đấu một mình, chúng tôi cũng đang liều mạng nỗ lực.”

Phát thanh kết thúc, nhóm bệnh nhân như được ăn thuốc an thần, sắc mặt trở nên trở nên ung dung.

Chung Duệ lần nữa cường điệu, “Tôi đã nói rồi, chỉ là bị vi khuẩn truyền nhiễm, không phải khiến người lập tức đi tìm cái chết, tất cả tỉnh táo đi.”

Lúc này, nhóm bệnh nhân cuối cùng nghe lọt tai.

**

Trong hành lang, người chơi khỏe mạnh nghe xong loa phát thanh, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.

“Cái gì đó, thì ra không phải bệnh nan y, có biện pháp trị liệu.”

“Bệnh nhân chỉ có 16 người, chỉ cần bệnh viện cung cấp đầy đủ dược phẩm, coi như nghiên cứu không ra thuốc đúng bệnh, cứng rắn kéo dài tới ngày thứ 15 cũng không thành vấn đề!?”

“Cho nên tại sao ban nãy tôi muốn diệt khẩu?”

Mọi người chăm chú nghĩ lại. Dường như, tự dưng có ý nghĩ gây sự trong đầu… Có lẽ vì người chơi khỏe mạnh chiếm đại đa số, mà nguồn lây bệnh trời sinh dễ dàng bị ghét bỏ, chỉ có mười mấy người…

Ánh mắt Diệp Thanh phức tạp, nhẹ giọng nỉ non, “Cho nên ban nãy cô đặc biệt đi tìm phía bệnh viện xác nhận số lượng thuốc men và tiến độ nghiên cứu à? Phản ứng thật nhanh.”

Tuy là Diệp Thanh cảm thấy, cho một ít thời gian nữa anh cũng có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng thua ở tốc độ phản ứng chính là thua. Anh vội vàng giám sát người chơi khỏe mạnh, không hề nhớ ra mình có thể để Giáo sư Trần đứng ra trấn an lòng người.

**

Ngày thứ 6, nhóm bệnh nhân lấy được thuốc dùng thử.

Thuốc dùng thử: Bán thành phẩm, tính năng không ổn định, sau khi dùng giá trị thể lực tăng trong khoảng giá trị 15~ 25.

Ánh mắt một người lóe lên, trong mắt lóe lên một tia tính toán. Sau khi dùng giá trị thể lực tăng 15~ 25, vậy nếu uống hết ba liều thuốc thì sao?

Nghĩ đến đây, anh nhanh tay nhanh mắt, cướp ba liều thuốc dự định uống một hơi cạn sạch.

Nhưng mà động tác Chung Duệ móc súng nhanh hơn. Anh lạnh lùng nói, “Người không tuân quy định không cần ở lại trong phó bản lãng phí dược phẩm.”

Vừa dứt lời, lại có năm người móc súng, nhắm ngay người cướp thuốc.

Cái trán người nọ đổ mồ hôi lạnh. Anh phát hiện chút thông minh vặt không có mang cho anh bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại sắp ép anh đến nước đối lập với 15 người chơi khác.

“Hiểu lầm, tôi chỉ cầm nhầm.” người nọ kiên trì cười.

“Vậy đúng lúc cải biến suy nghĩ lệch lạc, đưa một liều lấy thêm ra đây.” Chung Duệ trầm giọng nói.

Người nọ thành thật làm theo.

16 bệnh nhân, mỗi người được chia 2 liều. Sau khi dùng chậm thì khôi phục 30 điểm giá trị thể lực, nhanh thì khôi phục 50 điểm thể lực.

Kể từ đó, giá trị thể lực mỗi ngày bị trừ đi 60 không nguy hiểm như trong tưởng tượng.

Chung Duệ không khách sáo chiếm đoạt sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, ngồi đợi thuốc điều trị chính thức.

Tuy là ngoài miệng không nói, nhưng người chơi còn lại không tự chủ cảm thấy, có người này tọa trấn, dường như không phải chuyện quá tệ.

Ngày thứ 7, thuốc dùng thử: Bán thành phẩm, tính năng không ổn định, sau khi dùng giá trị thể lực tăng trong khoảng giá trị 17~ 26.

Ngày thứ 8, thuốc dùng thử: Bán thành phẩm, tính năng không ổn định, sau khi dùng giá trị thể lực tăng trong khoảng giá trị 18~ 29.

Ngày thứ 9, thuốc dùng thử: Tiếp cận với hoàn thành phẩm, sau khi dùng giá trị thể lực tăng trong khoảng giá trị 22~ 32.

Cùng lúc đó, người chơi khỏe mạnh triệt để chơi điên. Dự trữ hàng hóa, ăn xiên que, ăn điểm tâm nhỏ tinh sảo, mua ít vật phẩm dùng cho mùa đông, nhìn đồ leo núi cũng thấy thích…

Không chỉ một người nói thầm, bọn họ đâu hề giống chơi trò chơi sinh tồn? Thật sự là một đoàn du lịch 100 người, qua đây mua mua mua, chơi chơi chơi, ha ha ăn.

Mà tất cả việc này nhờ có một số người khống chế tốt cục diện.

Ngày thứ 10, thuốc điều trị: thành phẩm, sau khi dùng giá trị thể lực tăng 40, điều trị khỏi vi rút kiểu mới.

Những người bệnh vừa uống xong thuốc điều trị, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, “Nghiên cứu chế tạo thành công thuốc điều trị, trong năm ngày, bệnh nhân bình phục tập thể. Vi-rút đã biến mất, chúc mừng người chơi trấn nhỏ H11.”

“Xét thấy người chơi đã thông quan phó bản trước thời hạn, trước mắt lập tức rời khỏi phó bản coi như thông quan thành công, giá trị kinh nghiệm được tính đủ như ở trong phó bản 15 ngày. Người chơi cũng có thể tự do hành động trong phó bản, đợi ngày thứ 15 hệ thống tự động truyền tống. (nếu như sau đó giá trị thể lực về không, người chơi vẫn sẽ chết, cũng mất đi tư cách tranh tài)”

Thông quan trước thời hạn.

Tô Hàn chăm chú suy nghĩ, có nên rời khỏi phó bản trước không? Ngược lại cô ở lại cũng không có việc gì làm.

Đúng lúc này, một người chậm rãi đi tới, mặt mỉm cười, “Cảm ơn, loa phát thanh rất đúng lúc.”

Chính là đồng đội nhỏ Chung Duệ mấy ngày chưa gặp.

Tô Hàn nhíu mày, “Đi ra?” nếu là người không biết tình hình nghe thấy được, sợ là cho rằng Chung Duệ mới ra tù.

Chung Duệ không khách sáo, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, lười biếng nói, “Nghiên cứu ra thuốc điều trị chứ sao. Người bệnh khỏi bệnh hết, đương nhiên không cần tiếp tục bị giam trong phòng.”

“Vậy thì kỳ quái.” Tô Hàn chống cằm, hờ hững, “Theo lý mà nói, số lần anh thông quan bằng tôi, sẽ lên cấp ở ngày thứ 5. Tại sao anh vẫn bị dính vi rút?”

Sắc mặt Chung Duệ bình thản, “Đó là vì có mấy lần phần thưởng bổ sung tôi không lựa chọn giá trị kinh nghiệm + 5, cho nên tôi lên cấp vào ngày thứ 10.”

Tô Hàn hiểu ra. Thông thường phần thưởng bổ sung chỉ có mấy lựa chọn, không phải mỗi người đều ưu tiên chọn giá trị kinh nghiệm + 5.

Nói đến đây, Chung Duệ đè thấp tiếng nói, nói nhỏ, “Ngày thứ 10 lên cấp, thuộc tính tự động khôi phục thành đầy giá trị, trạng thái xấu diệt trừ hết. Cho nên trải qua tính toán tỉ mỉ, tôi giữ lại mấy liều thuốc dùng thử.”

Tô Hàn, “…”

Người chơi bị lây bệnh, có thể tiếp tục sống sót đã không nhịn được cảm kích trời xanh, nhưng mà con người này còn nhân cơ hội dự trữ hàng.

Tô Hàn đờ đẫn nghĩ, loài người đã không thể ngăn cản anh tích trữ hàng hóa. Chỉ là…

“Kho hàng tùy thân còn chỗ cho anh chứa đồ à?”

“Có. Bệnh viện cung cấp ba bữa một ngày, nhưng không cung cấp vật dụng hàng ngày. Dùng hết một ít đồ, vừa vặn chừa ra không gian.” Chung Duệ tính cực chuẩn.

Tô Hàn cạn lời.

Đúng lúc này, Diệp Thanh chủ động lại gần, chào hỏi hai người, “Có ít người chơi rất cảm ơn đại lão dẫn dắt thông quan, cho nên mấy người góp góp, chuẩn bị một phần lễ vật thể hiện lòng cám ơn.”

“Số lượng không nhiều, nhưng đều rất thực dụng, ví dụ thực phẩm, vật dụng hàng ngày, các loại công cụ sinh tồn dã ngoại.”

“Có người lúc trước chạy trốn tứ phía, có người dự định đại khai sát giới, suýt chút nữa vô ý thức hủy diệt tình hình. Vì vậy không dám xuất hiện ở trước mặt hai vị, vì vậy để tôi chuyển lời.”

“Không cần.” Chung Duệ gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, “Chúng tôi không tốn tâm sức khống chế cục diện vì để bọn họ cảm ơn. Chúng ta chỉ muốn thông quan đơn giản, không hơn.”

“Đầu năm nay, người chơi hiểu được có lòng báo đáp không nhiều, vật tư này ngu sao không cầm.” Diệp Thanh có chút khó hiểu, bởi vì anh cảm thấy hai con người trước mặt thoạt nhìn không giống kiểu thánh mẫu không cần báo đáp.

Tô Hàn không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn, “Muốn, thế nhưng không gian kho hàng tùy thân hữu hạn, không chứa nổi.”

Tiếp đó cô thuận tay chỉ một cái, “Người bên cạnh, tình huống còn nghiêm trọng hơn tôi.”

Chung Duệ bất đắc dĩ thừa nhận.

Diệp Thanh, “…”

Quá nhiều chỗ muốn chửi bậy, không biết kể từ đâu.

Tô Hàn thuận miệng nói, “Nếu không anh nhận hộ đi?” người chơi đầu óc linh hoạt, đương nhiên là sống càng lâu càng tốt.

“Nếu như ung dung thông quan trò chơi là công lao của tôi, tôi sẽ nhận lấy không chút do dự. Nhưng bây giờ…” Diệp Thanh cười ha ha, sau đó đột nhiên thu hồi mọi biểu cảm, nghiêm mặt nói, “Che giấu lương tâm nhận lấy, lòng tự trọng không cho phép.”

“Vậy chẳng còn cách nào, từ chối đi!” Tô Hàn than nhẹ một tiếng, cảm thấy rất tiếc hận. Thậm chí cô không kiềm chế nổi oán thầm, trong phần thưởng bổ sung có thể có nghề thứ hai, tại sao không thể có kho hàng tùy thân thứ hai chứ!

Lễ vật không đưa đi, ngược lại bị kích thích, Diệp Thanh đen mặt bỏ đi.

Tô Hàn ngáp một cái, biếng nhác nói, “Tôi dự định rút lui, anh thì sao?”

“Tôi lại đi dạo xung quanh một vòng.” Chung Duệ trả lời.

Tô Hàn thật muốn nói, buông tha kho hàng tùy thân đi! Nó đã khóc nức nở như là một thằng nhóc béo hơn 200 cân.

Có điều từ trước đến nay cô không can thiệp vào cách chơi của những người khác, vì vậy lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, “Tôi rời khỏi phó bản trước, hẹn gặp trong trò chơi lần sau.”

Vừa dứt lời, cô hóa thành ánh sáng trắng biến mất.

Chung Duệ nhìn về phương xa, giọng nói hiếm khi phiền muộn, “Chẳng lẽ con người này chưa từng nghĩ, hẹn ngày gặp mặt ở thực tế à…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bệnh viện bình thường đều là phòng cách ly một người, sẽ không nhốt chung bệnh nhân. Trong trò chơi bệnh nhân sẽ không lây nhiễm cho nhau, coi như hệ thống cổ vũ bệnh nhân gây sự, cho nên để bọn họ đồng cam cộng khổ (tương đương với trận doanh bệnh nhân).