Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 74: Đấu trường (7)




Lại hàn huyên vài câu, Tô Hàn vội vàng tiễn đồng đội nhỏ — nếu nói chuyện tiếp, cô không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Lúc ở một mình trong phòng, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tìm kiếm giấy và bút, viết viết vẽ vẽ, đặt ra sách lược mới.

Ban đầu Tô Hàn tính toán qua số lượng tiền của mình, xác nhận kế hoạch trước mắt khả thi thì không tốn nhiều tâm tư nữa. Bởi vì cô cảm thấy đã có thể thông quan, việc nhỏ không đáng kể không cần tính toán.

Nhưng bây giờ tình huống trở nên không ổn. Số lượng tiền của cô nhiều, có thể tùy ý đặt tiền cược, song người dự thi may mắn còn tồn tại chưa chắc có nhiều tài chính như vậy. Để tránh cho thực lực của trận doanh người dự thi bị điên cuồng suy yếu, cô thử nghiên cứu biện pháp hữu hiệu, để tất cả mọi người không bị loại bỏ.

Suy nghĩ hơn 1 tiếng, Tô Hàn cuối cùng nghĩ ra cách.

Buông tha kiếm tiền, thủ đoạn hoàn toàn chạy số lượng, mỗi lần lấy ra 20 nghìn đặt tiền cược, 10 nghìn đặt Tài, 10 nghìn đặt Xỉu. Cứ như vậy, chỉ cần không ra bộ ba đồng nhất, người chơi có thể bảo đảm không thắng không thua thiệt.

Xác suất xuất hiện bộ ba đồng nhất là 6÷(6* 6* 6)= 2.78%. Nói cách khác, chơi 50 ván có lẽ gặp phải 1- 2 lần bộ ba đồng nhất, mỗi lần lỗ 20 nghìn. Vì vậy thuận lợi thực hiện khống chế khả năng lỗ lã.

Tô Hàn tiếp tục xem tiếp, phát hiện nếu như vận may tốt, tài chính 300,000 đủ để hoàn thành chỉ tiêu15 triệu. Vận may kém một chút, có 500 nghìn tài chính gần như bảo đảm thông quan.

Cho đến lúc này, cô thở dài một hơi, tiếp đó an tâm đi vào giấc ngủ.

**

Sáng sớm ngày thứ 4, trong nhà hàng buffet tầng ba, những người dự thi đang túm năm tụ ba chung một chỗ, trao đổi lẫn nhau, tham thảo tâm đắc đánh bạc.

Trải qua cả đêm suy nghĩ, bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận, người dự thi may mắn còn tồn tại rơi xuống tầng ngầm nhất định sẽ phải chịu người chơi đấu thú căm thù và làm khó dễ. Vì vậy, giúp đỡ lẫn nhau, cùng qua cửa ải khó khăn thành việc cấp bách.

Tô Hàn tùy tiện tìm một nhóm người, không nói hai lời, bắt đầu phổ cập kỹ xảo thông quan.

Năm người đối diện nghe mà sửng sốt.

Biện pháp thực hiện không khó. Khi xác nhận năm người nghe hiểu, Tô Hàn xoay người rời khỏi, định tìm những người khác tiếp tục phổ cập.

“Chờ đã!” Mập Mạp không kiềm chế nổi gọi người lại.

“Làm sao vậy?” Tô Hàn quay đầu, “Thao tác đơn giản, tùy tiện tính một lần là biết, tôi không lừa các người.”

“Không phải…” Mập Mạp không nhịn được truy hỏi, “Vì sao miễn phí nói cho chúng tôi biết kỹ xảo thông quan?”

Anh không tin chơi trò chơi đến bây giờ, trong người chơi còn có người tốt ngây thơ.

Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, thờ ơ biểu thị, “Người chơi vào trận doanh đấu thú quá nhiều, có khả năng liên thủ phản kháng. Tôi cảm thấy trước mắt sinh hoạt tốt, không hy vọng thế cục mất khống chế.”

Nghe vậy, năm người nghĩ mà sợ. Liên thủ phản kháng? Thì ra trong trò chơi vẫn tồn tại thao tác này à?!

“Nếu hiểu thì vội vàng truyền bá kỹ xảo thông quan, để tất cả người dự thi đều có thể ở lại.” nói xong một câu cuối cùng, Tô Hàn vội vàng tìm những người khác phổ cập kỹ xảo thông quan.

Sau một tiếng, những người dự thi may mắn còn tồn tại đều được cho biết kỹ xảo thông quan.

Không ít người mừng rỡ, “Quả nhiên, ở cùng một cái server với đại lão có phúc lợi! Kỹ xảo thông quan được nói miễn phí, đại lão thật tốt.”

Nhưng có rất ít người cực kỳ bất mãn —

Giang Thành nghiêm khắc đá chân ghế, tâm tình tối tăm đến mức muốn đánh người. Anh ta sớm dự trù sẵn, nhìn chằm chằm gã tóc vàng đối nghịch với mình. Hoặc là một hơi thở thắng sạch chip của đối phương, hoặc là đuổi theo không bỏ, ép đối phương chạy trốn tứ phía, không có thời gian đánh bạc, không đạt được chỉ tiêu tổng số tiền cược. Nói chung, nhất định phải đẩy đối phương xuống tầng ngầm.

Ai ngờ Tô Hàn thò một chân vào, rất nhiều người dự thi trực tiếp chạy đi chơi xúc xắc! Trong đó bao gồm gã tóc vàng!

Giang Thành bực bội mà không biết làm sao. Trò chơi xúc xắc này, trừ phi người chia bài ăn gian, hay tình hình kinh tế không đủ năm trăm ngàn, bằng không gã tóc vàng xác định vững chắc thông quan.

Người cam tâm bỏ tiền tìm thú vui, tài chính trong tay không đủ 500 nghìn à? Hết lần này tới lần khác giữa các người dự thi không được vận dụng vũ lực, anh không thể kéo người ra đánh một trận.

Nghĩ đến mình không thể dạy cho gã tóc vàng một bài học, Giang Thành tức cành hông, muốn nổ tung.

“Quên đi.” Ngụy Đông khuyên nhủ, “Người tài giỏi trong Server càng nhiều thì tốt. Nghĩ theo phương diện lạc quan, chưa biết chừng lần này phó bản có thể thông quan.”

Nhưng lòng dạ Giang Thành vẫn không thuận, ngầm có chút tức giận.

**

Sau khi được nhận bí tịch thông quan, người chơi không biết đánh bạc nhao nhao tụ tập chơi xúc xắc, bắt đầu chạy số lượng đủ chỉ tiêu.

Người chơi đầu óc dễ sử dụng, giỏi về đánh bạc thì làm theo ý mình, tiếp tục dựa theo sở thích của mình hành động.

Tình hình kinh tế tài chính chưa đủ, dùng những vật phẩm khác làm giao dịch, dĩ nhiên đẩy số tiền lên trên 500 nghìn.

Đúng 5 giờ chiều, loa phóng thanh đúng giờ vang lên, “Ngày thi đấu thứ 4, người dự thi còn lại 139 người, hiện nay người thắng 0 người.”

“8 giờ – 9 giờ tối chuẩn bị hoạt động giải trí đặc biệt cho người dự thi. Xin mọi người tích cực tham dự, trước 8 giờ tối tập hợp ở sòng bạc tầng một.”

“Lại thông báo một lần…”

Buổi tối 8 giờ đúng, dưới sự hướng dẫn của người quần áo đen, những người dự thi một lần nữa đi xuống tầng ngầm.

Chỉ là lúc này, những người dự thi trôi qua tốt lành, cũng có suy nghĩ khác, “Suy nghĩ kỹ một chút, tuyển thủ đấu thú thật sự có khả năng bạo động. Nếu như vậy, chi bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường! Bỏ vào nhiều sói xám, sử dụng nhiều ống thuốc lỏng cơ bắp, giảm thiểu nhân số người chơi trận doanh đấu thú, dùng cách này suy yếu thực lực trận doanh đối phương.”

“Đúng vậy, lúc này tôi đã nghĩ rồi. Người mặc áo đen đưa chúng ta qua đây, không phải để làm cho chúng ta tốn nhiều tiền, nhân cơ hội tiêu diệt trận doanh tuyển thủ đấu thú à?”

“Ban ngày nỗ lực đánh bạc kiếm tiền, buổi tối cố gắng tiêu xài tiền, có thể đây chính là ý đồ thực sự của trò chơi?”

Tô Hàn, “!!!”

Cô thầm nghĩ tránh cho tình huống xấu nhất xảy ra, ai biết những người dự thi khác trực tiếp nghĩ đến chuyện nhổ cỏ tận gốc.

Cuộc so tài thứ nhất bắt đầu. Những người dự thi trái ngược với sự lạnh nhạt ngày hôm qua, trở nên tăng vọt nhiệt tình, thỏa thích mua đồ vật tử vong, tiễn tuyển thủ đấu thú bị nốc-ao.

“Làm sao vậy?” trông thấy sắc mặt đồng đội nhỏ khó nhìn, Chung Duệ không nhịn được đi tới thân thiết hỏi.

Giọng nói Tô Hàn pha chút phiền muộn, “Tôi phát hiện mình tính được xác suất, song không hiểu lòng người.”

“Vốn dĩ là trò chơi sinh tồn, sống càng lâu, phần thưởng càng phong phú. Những người khác đương nhiên cam tâm tình nguyện nhân cơ hội loại trừ đối thủ cạnh tranh, bảo đảm xếp hạng của mình tiến dần lên trước.” Chung Duệ lơ đễnh, “Hai ta không làm như vậy, không có nghĩa những người khác cũng thế.”

Tô Hàn im lặng. Cô biết đạo lý này, nhưng mà khi chuyện xảy ra trước mặt, tâm trạng cô có chút phức tạp.

Như thể nhìn thấu ý tưởng của đồng đội nhỏ, Chung Duệ thản nhiên nói, “Thân ở trận doanh khác biệt, cho nên mọi người dùng hết thủ đoạn suy yếu thực lực đối thủ, cố gắng giành chiến thắng cuộc thi, không hơn.”

“Giữa các người chơi từng giao du bình đằng, nhưng bởi vì khi đó địa vị hai bên bằng nhau. Đến một ngày lúc một bên chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, muốn làm gì thì làm cũng không cần gánh chịu bất kỳ hậu quả, có bao nhiêu người có thể giữ vững bản tâm, không ra tay?”

“Địa vị cách xa, vị trí trận doanh khác biệt, không thể tránh được xung đột, không cần thiết suy nghĩ quá nhiều.”

Trong lúc nói chuyện, vị tuyển thủ đấu thú thứ nhất hóa thành ánh sáng trắng, bốn phía bỗng nhiên vang lên âm thanh ủng hộ và tiếng hoan hô.

“Yên tâm, không cần khuyên nhiều, tôi sẽ tự điều chỉnh cảm xúc.” Tô Hàn khôi phục vẻ bình thản, không cần nói nhiều nữa.

Chung Duệ vừa định tiếp tục an ủi, nghe vậy không thể không im lặng, thuận tiện làm như không có việc ấy.

Không lâu sau, ba vị tuyển thủ đấu thú lần lượt hóa thành ánh sáng trắng. Hoạt động giải trí kết thúc, những người dự thi trở về phòng mình.

Ngày thứ 5 trôi qua trong bình tĩnh, buổi tối ba tuyển thủ đấu thú bị tiêu diệt hết.

Ngày thứ 6, 9 giờ 30 sáng, một người chơi nữ đột ngột xuất hiện ở nhà hàng tầng ba. Bóng dáng cô gầy yếu, quần áo tả tơi, biết ngay cô mới đi ra từ tầng ngầm.

Mọi người dừng động tác, nhao nhao nhìn người đó.

“Tôi tên Phó Hoằng Ngọc, vừa chuộc thân cho mình.” người chơi nữ nhếch miệng, trên mặt toát ra nét thích thú.

Ngày thứ 6 của trò chơi, vận may cuối cùng đã đến. Cô nhận ngọc thạch cấp bậc trân quý, chẳng những trả sạch nợ, còn thừa lại tài chính 8 triệu!

Tô Hàn nhét một miếng sushi vào trong miệng, trong lòng âm thầm tính toán. Giữa các người dự thi không được dùng vũ lực, người vi phạm bị đưa vào tầng ngầm. Nói cách khác, nếu như Phó Hoằng Ngọc nội ứng ngoại hợp với người bên dưới, những người khác không có cách nào ngăn cản. Chưa biết chừng, lúc nào hai phe sẽ triển khai hỗn chiến.

Nhưng mà một giây kế tiếp, những người dự thi nhiệt tình vây lại.

“Có lẽ mấy ngày nay ăn không no đúng không? Mau ăn nhiều món ngon tiêu hóa.”

“Hoan nghênh đồng bọn mới gia nhập. Mấy ngày cô không ở đây, không nắm được tình hình. Có đại lão nghiên cứu ra kỹ xảo thông quan, chia sẻ không ràng buộc cho mọi người, chỉ cần 500 nghìn là có thể đủ chỉ tiêu15 triệu. Nào, nghe tôi chậm rãi giảng kỹ cho cô.”

“Nếu không ăn một bữa cơm trước, lại về phòng rửa mặt, ngủ một giấc? Khôi phục tinh lực, chậm rãi trao đổi cũng không muộn.”

Tô Hàn, “…”

Viên đạn bọc đường đây mà! Mặc dù trên người Phó Hoằng Ngọc mang trọng trách, quyết tâm muốn làm gì đó, sau khi bị đồng hóa, khó cam đoan tâm nguyện ban đầu không thay đổi.

Ai ngờ Phó Hoằng Ngọc không có điểm nào khác thường, mỉm cười tiếp nhận ý tốt của mọi người. Đối với việc chuyển đổi trận doanh, cô biểu hiện vô cùng tự nhiên, giống như từ đầu tới đuôi cô đều là người dự thi, chưa từng đi tầng ngầm chịu tội.

**

Đúng 5 giờ chiều, loa phóng thanh thông báo, “Ngày thi đấu thứ 6, người dự thi còn lại 140 người, hiện nay người thắng 0 người.”

Âm thanh máy móc của hệ thống nêu lên, “Biệt thự đánh bạc G78 (server của người chơi) còn lại 397 người chơi, 470 NPC.”

Những người dự thi không bị suy giảm, như vậy 31 người chơi giảm quân số, tự nhiên đều là tuyển thủ đấu thú.

8 giờ tối, hoạt động giải trí đúng giờ bắt đầu.

Ánh mắt Tô Hàn không ngừng liếc về phía Phó Hoằng Ngọc. Cô vô cùng hiếu kỳ, nếu như lúc Phó Hoằng Ngọc quan sát thi đấu đấu thú gặp phải người quen biết, sẽ có phản ứng như thế nào.

Ai biết người mặc áo đen vừa tuyên bố “Cuộc so tài thứ nhất bắt đầu “, Phó Hoằng Ngọc giơ tay lên, hờ hững nói, “Tôi muốn tiêm cho tuyển thủ ba ống thuốc lỏng cơ bắp, phân biệt chân trái, chân phải, tay phải.” đừng nói không thể hiện ra một chút để ý, cô còn ra tay tàn nhẫn hơn người chơi bình thường.

Mọi người đều khiếp sợ, không dám tin nhìn cô.

Trong mắt Phó Hoằng Ngọc lóe lên một tia lệ khí, giọng mang phẫn hận nói, “Thời điểm tôi ở tầng ngầm bị không ít người bắt nạt. Cướp miếng ăn, đoạt nước uống, còn bị người ác ý công kích. Bây giờ, tôi chờ đến cơ báo cáo thù!”

Thời khắc này Phó Hoằng Ngọc, giống như nữ chính sau khi hắc hóa quay về vả mặt, khiến người ta cảm thấy vừa dốc lòng lại hết giận.

Mọi người chợt hiểu ra.

Mọi người đều biết, Phó Hoằng Ngọc tự chuộc thân, cực kì có tiền. Lúc này cô nguyện ý bỏ tiền suy yếu thực lực trận doanh đấu thú, tất cả mọi người đều vui mừng.

Tô Hàn giờ mới biết, thì ra trong trận doanh đấu thú cũng không đoàn kết.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngụy Đông: 5,4 triệu ở đâu! Không trả nổi, dứt khoát không trả…

Giang Thành trợn mắt nhìn.

Ngụy Đông: Được rồi, ta lựa chọn bán mình làm vệ sĩ.

#tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách cứng rắn ra mặt#