Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 73: Đấu trường (6)




Rất nhanh, người đàn ông trung niên bị nhân viên phục vụ mang đi, lồng bát giác bị dọn dẹp sạch sẽ.

Người mặc áo đen lần nữa rời khỏi, bắt tay vào sắp xếp cuộc tranh tài thứ ba. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở cực kỳ nhỏ nhẹ thỉnh thoảng vang lên.

Tô Hàn bỗng nhiên ý thức được, tình cảnh người chơi trở nên tế nhị.

Người dự thi may mắn sống sót mặc dù tạm thời không có luân lạc tới tình trạng đấu thú, nhưng chưa biết chừng sau này rơi xuống đáy cốc. Lúc này họ lo sợ bất an, tự nhiên không cần phải nhắc tới.

Người chơi ở dưới tầng ngầm hiển nhiên sẽ không coi người chơi trên mặt đất như đồng đội, ngược lại tràn ngập căm thù, tâm tình oán hận.

Mà nhân viên phục vụ của sòng bạc, lúc đối mặt với người dự thi thì nho nhã lễ độ, thái độ hữu hảo; đối mặt với kẻ thất bại thì thô tục dã man, tựa như ma quỷ.

Chẳng biết từ khi nào người chơi bên trong server bị chia làm hai phe. Một phe là nhân sĩ thành công ngăn nắp xinh đẹp, ăn mặc không lo, thái độ nhàn nhã. Một bên là người thất bại quần áo tả tơi, tình cảnh hung hiểm, khả năng bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Đồng thời thành viên hai phe tùy thời có thể trao đổi thân phận. Một ngày thua sạch tiền tài, quầng sáng rút đi, nhân sĩ thành công sẽ trở thành kẻ thất bại. Nếu là có người hảo tâm cứu, hỗ trợ trả nợ và thanh toán năm triệu phí chuộc thân, tuyển thủ đấu thú có thể thấy lại ánh mặt trời.

Tô Hàn thậm chí đang suy nghĩ, nếu như nhân số tuyển thủ đấu thú quá nhiều, tỉ lệ cao hơn, có thể xảy ra khởi nghĩa nô lệ hay không?



Có khả năng suy nghĩ nhiều, cô đau đầu.

Chỉ chốc lát sau, người mặc áo đen quay lại, cũng tuyên bố, “Cuộc tranh tài thứ ba bắt đầu.”

Phía bên phải lại đưa ra con sói xám, bên trái có người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

“Đưa thêm hai con sói xám, thuận tiện tiêm ống thuốc lỏng cơ bắp vào người ả kia.” một tên mập mạp có bụng bia cắn răng nghiến lợi nói, “Con mụ này tay chân không sạch sẽ, thiếu chút nữa trộm hết chip trong túi tao!”

Nghĩ đến tình cảnh thê thảm của tuyển thủ trung niên ban nãy, mập mạp sợ run. Vì vậy anh ta càng nhìn kẻ trộm suýt chút nữa lấy đi toàn bộ tài sản của mình không vừa mắt.

Nhân viên phục vụ bê khay tới thu chip, mập mạp không chút do dự thả 30 chip

Người mặc áo đen vỗ tay phát ra tiếng. Lập tức, đùi phải người đàn bà trung niên bị rót vào ống thuốc lỏng cơ bắp. Trong chốc lát, phía bên phải lồng bát giác có thêm hai con sói xám.

Ngắm nhìn bốn phía, xác định không có ai muốn tiếp tục mua sản phẩm, người mặc áo đen vẫy vẫy tay. Một giây kế tiếp, cửa lồng hai bên mở ra.

Đùi phải người phụ nữ trung niên rõ ràng không linh hoạt, thậm chí không còn cách nào đi lại quá nhanh.

Ba con sói xám cực kỳ hung tàn. Một con cắn đùi phải, một con cắn cái cổ, một con cắn tay phải.

Phụ nữ trung niên liều mạng vung con dao găm rỉ sét, quan tâm được bên này, không lo được bên kia. Không bao lâu, phụ nữ trung niên hóa thành ánh sáng trắng.

Người mặc áo đen xoay người, mỉm cười, “Hôm nay hoạt động giải trí đến đây thôi, xin mọi người theo tôi rời khỏi.” anh xoay người, đi ở phía trước dẫn đường.

Những người khác ủ rũ ủ rũ đuổi kịp. Bởi vì bị trùng kích quá lớn, rất nhiều người không nói nên lời.

**

Trở lại tầng một, kiểm kê nhân số không thiếu, người mặc áo đen bỏ đi. Những người khác thì giải tán ngay tại chỗ, tự do hoạt động.

Gần như trong nháy mắt, Ngụy Đông bị một nhóm người bao vây.

“Bên dưới là tình cảnh gì? Nói một chút thôi.”

“Mỗi ngày tranh đấu, đánh với cái gì? Dã thú à? Cụ thể có loài nào?”

“Một ngày ăn một bữa, không có vật dụng hàng ngày, vì sao người chơi không liên hợp lại phản kháng?”

“Sòng bạc không chịu cung cấp vật dụng hàng ngày, những người đó phía dưới chẳng phải là chết chắc à?”

Ngụy Đông vừa định trả lời, Giang Thành lại đi trước một bước nói, “Xin lỗi, cậu ta vừa ra khỏi sân đấu, tinh thần mệt mỏi rã rời. Có vấn đề gì ngày mai hỏi lại, chúng ta đi trước một bước.” nói xong anh kéo đồng đội đi.

Không ít người lén lút sau lưng tự nhủ, “Chắc chắn anh ta muốn xách người về phòng tiếp nhận giáo dục, nói rõ cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Người này, quản người ta quá nghiêm!”

Cùng lúc đó, Chung Duệ đi tới bên người Tô Hàn, nhẹ giọng nói, “Tâm sự?”

“Ừm.” Tô Hàn đáp lời, hai người cùng nhau trở về phòng.

Sau khi vào phòng, đóng cửa lại, hồi lâu không ai nói chuyện. Hai người mỗi người rơi vào trong suy nghĩ, không biết kể từ đâu.

Hơn nửa ngày, Chung Duệ dẫn đầu mở miệng trước, “Tính sai. Nếu như biết quy tắc trò chơi sớm một chút, tôi sẽ lựa chọn liên hợp tất cả người chơi, giết chết nhân viên cấp dưới ở sòng bạc.”

“Đáng tiếc, hiện tại mới biết rõ tình cảnh phó bản lần này, có điều không còn kịp rồi. Người dự thi may mắn còn tồn tại và tuyển thủ đấu thú bị chia làm hai phe cánh, không thể bắt tay.”

“Kế tiếp, chọn đứng thành hàng ở phe nào rất quan trọng.”

Tô Hàn nghiêm mặt giội nước lã, “Nhưng mà trong mắt của tôi, bất kể lựa chọn trận doanh nào đều không có kết cục tốt.”

“Người dự thi may mắn còn tồn tại trong tay có chip, có cái thắng từ sòng bạc, có cái thắng được từ tay người chơi khác! Cừu hận kéo rất ổn, gần như không có khả năng hoà giải.”

“Về phương diện khác, ngày kiểm toán xảy ra vụ gây rối. Một ít người chỉ cần mấy trăm ngàn có thể tránh khỏi bị loại, nhưng không được cho vay tiền. Có vài người chơi bởi vì tài chính nhiều, bị vài người để mắt tới, bị xua đuổi như cún. Thù mới hận cũ cùng nhau xông lên đầu, cả hai bên đều nhìn nhau không vừa mắt.”

“Cho nên tôi nói không có khả năng liên thủ.” Chung Duệ thản nhiên nói, “Hai phe cánh chỉ có thể chọn một bên.”

Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, chậm rãi nói, “Làm người dự thi, khả năng không thể không đối mặt với rất nhiều người chơi bắt tay khởi nghĩa. Làm tuyển thủ đấu thú, mỗi ngày ăn không đủ no, vội vàng đánh lộn với dã thú. Thỉnh thoảng còn phải tham gia thi đấu đấu thú, tiếp nhận người dự thi đùa bỡn. Bết bát hơn chính là, kẻ địch của tuyển thủ đấu thú có hai nhóm — người dự thi và NPC sòng bạc.”

Chung Duệ nhẹ giọng cảm thán, “Có đôi khi tôi muốn thắng tất cả chip của người dự thi may mắn còn tồn tại, buộc bọn họ đứng ở cùng một trận doanh, để cho bọn họ không đường thối lui.”

Tô Hàn, “…”

Đừng nghĩ cả ngày gây sự chứ! Mặc dù hai con đường đặt ở trước mắt đều rất gian nan, nhưng… ít nhất … Có chọn. Nếu thật sự xảy ra khởi nghĩa, vậy chỉ có thể kiên trì một đường đi tới cuối cùng!

Lại nói, ai biết quân khởi nghĩa có nội chiến hay không? Ai biết đám người kia bằng lòng lấy ra mấy phần sức?

So sánh với người chơi, NPC sòng bạc có nguyên tắc hơn nhiều. Đối với người dự thi may mắn còn tồn tại, kiên quyết dành cho đãi ngộ vip! Cho dù đối với tuyển thủ đấu thú nguyên tắc hơi quá đáng, kiên quyết không dành đãi ngộ cho con người…

Trong phòng, không khí bỗng nhiên an tĩnh, hồi lâu không người nói chuyện.

Một lát sau, Chung Duệ hỏi, “Cô thì sao? Có ý kiến gì?”

Tô Hàn quyết đoán trả lời, “Duy trì hiện trạng, tiếp tục tăng tổng kim ngạch tiền đặt cược. Các người chơi ở tầng ngầm sống hay chết, xem vận mệnh của bọn họ.”

Nhìn như thái độ rõ ràng, lập trường dứt khoát, nhưng thật ra cô đã từng do dự.

Về mặt tình cảm, cô cảm thấy tuyển thủ đấu thú trải qua quá thê thảm, làm người ta không kiềm chế nổi sinh lòng đồng tình.

Có lẽ phương diện lý trí mà nói, so với tuyển thủ đấu thú tâm tình tràn ngập tiêu cực, cô cảm thấy NPC đáng tin hơn. Ở bên cạnh NPC, an toàn tính mạng còn có bảo đảm.

Sau nhiều lần do dự, Tô Hàn cho rằng không cần thiết làm bản thân khó thông quan vì cứu vớt người chơi khác — vốn chỉ là trò chơi, mọi người sinh tồn bằng bản lãnh của mình.

Hơn nữa…

Tô Hàn nghĩ thầm, 500 người chơi xuất phát điểm tương đồng, không có người nào ngay từ đầu đã bị ném xuống tầng ngầm. Là những người đó chơi kém, mới rơi vào tình cảnh hiện tại.

Nghĩ như vậy, cô kiên định lập trường của bản thân — tiếp tục làm người dự thi, đứng ở cùng một chiến tuyến với NPC.

“Quả nhiên…” Chung Duệ nhẹ giọng thì thầm một câu.

Tô Hàn vô cùng ngạc nhiên, “Lẽ nào anh có những ý nghĩ khác?”

Không đợi đồng đội nhỏ đáp lời, cô cường điệu, “Tuyển thủ đấu thú khởi nghĩa, chỉ là trên lý thuyết tồn tại khả năng này. Có thể tập hợp người không, đúng vậy lựa chọn trận doanh tuyển thủ đấu thú phiêu lưu rất lớn.”

Chung Duệ nghiêm mặt, nghiêm túc nói, “Tôi quan sát qua, trong NPC có nhân viên phục vụ, có bảo vệ, có người chia bài, còn có nhân viên cấp dưới khác. Mặc dù tổng số gần 500 người, nhưng nhân viên chiến đấu có lẽ chỉ có 200, cũng chính là nhân số của bảo vệ.”

“Hiện nay thế lực hai bên đạt tới một cân bằng vi diệu. Nếu như số lượng người dự thi tiến thêm một bước giảm thiểu, thực lực trận doanh đấu thú tiến thêm một bước tăng cường, không phải là không thể phản kháng thành công.”

“Cho nên,” Chung Duệ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng, “Tôi dự định làm hai tay chuẩn bị.”

Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, “Đừng nói với tôi anh định lẻn vào tầng ngầm.”

Chung Duệ gật đầu, “Đúng thế.”

Tô Hàn đỡ trán, sống không tốt à? Không, tốt, à!

Ai ngờ Chung Duệ nói tiếp, “Trước khi đi vào tầng ngầm, tôi sẽ giao 5 triệu chip cho cô. Nếu như người chơi bị loại bỏ chỉ là không am hiểu đánh bạc, giá trị vũ lực rất cao, lực ngưng tụ cao, tôi sẽ theo chân bọn họ cùng nhau phản kháng. Nếu như chỉ là năm bè bảy mảng, giá trị vũ lực bình thường, vậy thì cô cứu tôi ra.”

Động tác Tô Hàn ngừng một lúc, bỗng nhiên nhìn về phía đồng đội nhỏ, biểu cảm rất ngạc nhiên. Nghe lầm à? Để cô cứu người ra?

Chung Duệ không quá để ý, “Đã cùng nhau chơi mấy vòng, điểm ấy tín nhiệm vẫn phải có.”

Lúc này, không hiểu sao cảm xúc Tô Hàn dâng trào, nhưng cô cố gắng kềm chế. Vì che giấu không được tự nhiên, miệng cô cứng rắn biểu thị, “Cái này không liên quan đến tín nhiệm. Trong kho hàng tùy thân không phải có phỉ thúy đế vương lục à? Mặc dù tôi không ra mặt cứu, cũng không sốt ruột.”

Chung Duệ khẽ run, vô ý thức trả lời, “Có cũng không thể dùng. Ngụy Đông chẳng phải đã nói rồi sao, sau khi đi vào tầng ngầm chỉ có thể từ trong kho hàng tùy thân chọn ba đồ vật.” mang theo phỉ thúy đế vương lục, người của sòng bạc còn lâu mới cho anh xuống tầng ngầm? Trực tiếp chuộc thân mình, trở lại tầng trên.

Tô Hàn, “…”

Vì che giấu mất tự nhiên, cô thuận miệng cà khịa vài câu, ai biết bầu không khí trở nên lúng túng hơn.

Có điều dừng lại một lúc, Chung Duệ còn nói, “Để đề phòng chẳng may, tôi dự định xuống tầng ngầm vào ngày thứ 10.” cứ như vậy, cho dù xuất hiện tình trạng đột phát, cũng không trở thành mất đi tư cách trò chơi, tối đa là không thông quan.

Tô Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sợ đồng đội nhỏ vô cùng tin tưởng cô, không để lại đường lui cho mình.

Quen chơi riêng lẻ, cô chán ghét trên người có gánh nặng. Mặc kệ đó là tín nhiệm, ước ao, hay cái gì khác.

Ai ngờ Chung Duệ ở bên cạnh đột ngột cảm thán, “Cô ở trận doanh người dự thi, tôi ở trận doanh đấu thú, hai bên đều có người trông coi, thật tốt.”

“Nếu như chỉ có một người, bất luận ở trận doanh nào, khó tránh cảm thấy vướng tay chân. Có hai người, cảm giác tốt hơn nhiều.”

“Bởi vì đồng đội là cô, cho nên lấy ra năm triệu giao cho cô bảo quản, tôi rất yên tâm.”

Bị tín nhiệm… Tô Hàn chợt cảm thấy áp lực lớn như núi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Hàn (tan vỡ): Tôi coi anh là đồng đội (phổ thông), nhưng anh…

Chung Duệ (cướp trả lời): Làm người yêu.

#vở kịch nhỏ nói bừa không nên tin#