Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 72: Đấu trường (5)




Đấu trường trong lòng đất? đáy lòng Tô Hàn không khỏi cảm giác man mát.

Người mặc áo đen cất cao giọng nói, “Mọi người tùy tiện tìm chỗ ngồi, tôi đi sắp xếp tiết mục.”

Anh vừa đi khỏi, tiếng bàn luận xôn xao vang lên.

“Chẳng lẽ để cho người thua đánh bạc đi đấu thú à!? Không coi người ta là con người nữa!”

“Đấu thú? Nghe quả thực giống như là trò chơi sinh tồn. Có điều quá dễ chết, thảo nào để chúng ta chơi đánh bạc trước. Dừng chân càng lâu ở tầng trên, tỷ lệ hàng hóa tích trữ càng cao.”

“Mẹ nhà nó. Ở trên lầu đồ ăn ngon được bưng lên không có giới hạn, không cần lo âu về vật dụng hàng ngày. Xuống đến tầng ngầm, lập tức tranh đấu với dã thú, khác biệt quá lớn rồi!”

“Ô… Tôi chỉ muốn biết, các người chơi cho rằng đánh bạc bị nốc-ao chính là mất đi tư cách trò chơi, vì vậy căm phẫn tự sát, nếu như biết thua cuộc là đến tầng ngầm tiếp tục chơi, bọn họ mà biết có ý kiến gì?”

Mọi người đều lặng thinh.

Rất nhanh, trong lồng bát giác bên trái bị đẩy vào một người đàn ông vạm vỡ. Anh đeo xích bạc, cánh tay và ngực có mấy vết thương đã lành, xem ra mới có thêm.

Phía bên phải, một con sói xám mắt xanh biếc, sống như hai ngày chưa ăn cơm sắp sổng chuồng.

“Ngụy Đông!” có người nhận ra người đàn ông vạm vỡ, gọi tên anh ta.

“Anh biết à?” bên cạnh có người tiếp lời.

“Ngày đầu tiên anh ta ăn gian bị bắt đi.” người nói chuyện mười phần bất đắc dĩ, “Tôi bảo vệh ta đàng hoàng một chút, anh ta cho rằng dùng kho hàng tùy thân ăn gian khiến NPC không nhìn ra, kết quả bị bắt tại chỗ.”

“Chậc chậc.” người đáp lời không khỏi cảm thán, thế gian to lớn, không thiếu chuyện lạ.

Chỉ chốc lát sau, người mặc áo đen xuất hiện lần thứ hai. Anh mỉm cười nói, “Đêm nay có tất cả ba cuộc tranh tài, mọi người có thể tùy ý quan sát. Nếu có hứng thú, cũng có thể đặt ít tiền lẻ, tăng chút niềm vui cho thi đấu.”

Nói xong, anh vỗ tay phát ra tiếng.

Lập tức có nhân viên phục vụ đưa đến một cái bảng màu trắng.

Tô Hàn tỉ mỉ kiểm tra, trên bảng dùng bút lông đen viết mấy hàng chữ dài.

Một cái băng vải dùng để chữa bệnh, có thể dùng băng bó vết thương, giá cả 50 nghìn bối.

Môt cây chủy thủ, cực kỳ sắc bén, giá cả 100 nghìn bối.

Một ống thuốc lỏng cơ bắp, có thể làm tốc độ phản ứng của mục tiêu chậm lại, giá cả 100 nghìn bối.

Cho thêm một con chó sói xám, giá cả 100 nghìn bối.

Thả đạn khói vào lồng bát giác, giá cả 50 nghìn bối.

Mời tuyển thủ ăn bữa cơm no, giá cả 50 nghìn bối.



Sắc mặt Tô Hàn kéo căng, không cam lòng, như thế này giống như coi người khác thành món đồ chơi!

“Chư vị, người này tôi biết, phiền phức cho chút thể diện, đừng làm khó dễ cậu ta.” người nọ quen biết với Ngụy Đông đứng lên, trầm giọng nói, “Tôi tên Giang Thành, phần ân tình này tôi sẽ ghi nhớ…”

Ai biết chưa dứt lời, có một gã thanh niên tóc vàng bật cười thành tiếng, “Vì sao phải cho mày mặt mũi? Mày coi mày là ai?”

Sắc mặt Giang Thành đột nhiên lạnh lẽo.

Gã thanh niên tóc vàng không tha thứ nói, “Bỏ thêm một con chó sói xám, như vậy mới thú vị.”

Trong khi nói chuyện, nhân viên phục vụ bê khay tới trước mặt gã. Gã thanh niên tóc vàng không chút do dự móc từ trong túi ra mười cái thẻ chip giá trị 10 ngàn, ném vào trong khay.

“Hai ống thuốc lỏng cơ bắp, phân biệt tiêm vào cơ thể sói xám. Một cây chủy thủ, một cái băng vải chữa bệnh, lại cho tuyển thủ ăn bữa cơm no.” Giang Thành hờ hững nói.

Tiếp theo, anh tùy ý tung 40 chip, khiêu khích liếc nhìn gã thanh niên tóc vàng, “Có bản lĩnh tiếp tục bỏ thêm sói xám đi. Mày bỏ vào bao nhiêu, tao tăng thêm bấy nhiêu ống thuốc lỏng cơ bắp.”

Gã thanh niên tóc vàng giật giật mép, cuối cùng câm nín. Tuy là may mắn sống sót, nhưng số tiền gã có thể sử dụng không quá nhiều. Nhưng tùy tiện bỏ ra 100 nghìn vui đùa một chút thì được, liều mạng đốt tiền thì không cần thiết.

Vì vậy, gã thanh niên tóc vàng chọn nhượng bộ.

Ai biết cái này vẫn chưa xong. Giang Thành quay đầu, hỏi người mặc áo đen, “Tuyển thủ bên trong có thể chuộc ra ngoài không? Nói giá đi.”

Người mặc áo đen lộ ra vẻ mặt không muốn, hình như là luyến tiếc hạt giống tốt. Thế nhưng rất nhanh, anh mở miệng biểu thị, “Giá chuộc thân là năm triệu. Nếu bản thân tuyển thủ gánh vác nợ nần, như vậy phải trả hết nợ, sau đó mới có thể chuộc thân.”

“Cậu ta không có nợ nần.” Giang Thành lười biếng nói.

Người mặc áo đen gật đầu, “Đúng là như thế. Chỉ cần thanh toán năm triệu, là có thể chuộc thân cho cậu ta.”

Giang Thành không chút do dự móc từ trong túi ra 500 chip, sau đó hét vào trong lồng bát giác, “Còn không mau lăn ra đây cho tôi?”

Ngụy Đông đang dùng cơm, lúc này nói mơ hồ, “Chờ đã… Để tôi ăn hai miếng nữa.”

“Ăn cái đầu cậu! Không muốn chết mau ra đây!” Giang Thành giận dữ.

Ngụy Đông nhanh chóng lùa cơm sạch sẽ, sau đó lau miệng, ngược lại cầm lấy dao găm, vui sướng từ lồng bát giác bên trong đi ra, thuận lợi khôi phục sự tự do.

Chung Duệ bất thình lình mở miệng, “Có tiền như vậy, tại sao không hỏi có chuộc thân được không trước?” lãng phí 40 chip, đó không phải là số lượng nhỏ.

Giang Thành cong khóe miệng, bình chân như vại, “Có thể nghiêm khắc vả mặt, tiêu 400 nghìn thật đáng giá nha.”

Gã thanh niên tóc vàng không khỏi cắn chặt răng hàm.

Giang Thành không chịu buông tha gã.

“Tao nhớ kĩ mày.” Giang Thành thuận tay chỉ một cái, nói dửng dưng.

Mày không thể sử dụng vũ lực.” Gã thanh niên tóc vàng lấy lại bình tĩnh, giả vờ thể hiện mình bình thản.

Chờ xem.” Giang Thành lầm bầm một tiếng, không nói thêm nữa.

Trong lòng gã thanh niên tóc vàng âm thầm kêu khổ. Mong rằng anh chàng này chỉ nói suông, không quan tâm có ai chống đối hay không. Vừa nãy trong chốc lát gã mất não, chính diện đối mặt, chẳng phải là không công trêu chọc một kẻ địch mạnh sao!

Khi lý trí quay về, gã thanh niên tóc vàng hối hận đến mức xanh cả ruột.

Tô Hàn thầm nghĩ, tuy là trước mắt không xuất hiện người thắng, nhưng người chơi không thiếu tiền xác thực tồn tại.

Ví dụ Chung Duệ, muốn thông quan có thể thông quan bất cứ lúc nào, riêng tiền mặt đã có hơn 5 triệu. Mặt khác, trong kho hàng tùy thân của anh còn có rất nhiều vàng châu báu, đừng nhắc tới viên phỉ thúy quý giác cấp bậc đế vương lục kia.

Giang Thành thoạt nhìn cũng thế. Mặc dù chưa hoàn thành chỉ tiêu, nhưng căn bản không để mấy trăm ngàn vào mắt.

Tô Hàn chỉ cảm thấy kỳ quái chính là, rõ ràng có tiền như vậy, tại sao đồng đội phải ăn gian?

Bởi vì là vị tuyển thủ thứ nhất bị chuộc thân, người mặc áo đen vội vã rời khỏi, hình như đi sắp xếp trận tranh tài kế tiếp.

“Hehe, nhờ có anh tôi mới được đi ra.” Ngụy Đông nhiệt tình nói cảm ơn đồng đội.

Giang Thành liếc mắt một cái, mặc kệ anh.

Vì vậy Ngụy Đông một mình nói luyên thuyên, “Ôi chao, tôi thực sự không biết ánh mắt bọn họ độc như vậy. Cực kỳ nhanh chóng đổi một quân bài mà bị phát hiện! Cái này thuần túy là ngoài ý muốn!”

Giang Thành nhủ thầm, rõ ràng có thể trực tiếp thông quan, lại suýt chút nữa làm bản thân bị nốc-ao, anh không muốn nói chuyện với đồng đội ngu ngốc.

“Anh coi như tôi đang dò thám quân địch, cho nên cam nguyện hi sinh mình không được sao?” Ngụy Đông mặt dày biểu thị, “Tôi lăn lộn ở dưới ba ngày, đã tìm hiểu tình hình rõ ràng!”

Giang Thành thoáng hòa hoãn, có chút động lòng. Anh vừa định hỏi kỹ đã thấy người mặc áo đen trở về. Vì vậy không thể không im lặng — cơ hội đặt câu hỏi có rất nhiều, không cần gấp gáp nhất thời.

Ánh mắt Chung Duệ lóe lên, nhìn chòng chọc Ngụy Đông.

Tô Hàn thờ ơ lạnh nhạt, âm thầm quan sát sóng ngầm giữa người chơi bắt đầu khởi động.

Người mặc áo đen tuyên bố, “Trận thứ hai bắt đầu tranh tài.”

Bên trái lồng bát giác xuất hiện một người đàn ông trung niên, tấm bảng trắng lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngụy Đông bóp tiếng nói, khẽ giới thiệu với đồng đội, “Người này thua sạch chip, hoài nghi người khác ăn gian, định ra tay sau khi vi phạm bị bắt xuống dưới.”

“Anh ta bình thường dùng súng, thói quen chiến đấu xa. Đáng tiếc ở địa phương quỷ quái này, vũ khí thường dùng không có, sòng bạc tối đa cho anh một con dao gỉ đùn.”

“Nè, tôi nói cho anh biết nhé, bên dưới hằng ngày phải đánh nhau với súc sinh đói đỏ mắt, đánh thắng mới cho cơm ăn! Hơn nữa đồ ăn không phải thứ tốt, cơm tẻ thêm lá cây, chẳng có ít thịt vụn, cho cơm cũng không cho đồ uống, lượng ít ỏi thấy thương.”

“Càng bi thảm chính là, một ngày chỉ cho ăn một bữa, không cung cấp vật dụng hàng ngày. Bị thương càng không tồn tại cho thuốc men trị liệu, trực tiếp ném tuyển thủ qua một bên, để người ta tự sinh tự diệt.”

“Bị đưa đi thi đấu, không khác nào đối mặt với cái chết, việc này còn chưa xong.”

Tuy là Ngụy Đông cực lực đè thấp tiếng nói, nhưng anh ta nói to, dù hạ giọng âm lượng vẫn cao vô cùng khiến tất cả mọi người nghe thấy được.

Giang Thành nhìn chòng chọc đồng đội một lúc lâu, hy vọng anh chủ động ý thức được hành vi của mình không ổn. Đồng thời, nội tâm cực kì bó tay — tình báo quan trọng như vậy, anh chàng này không thể tìm một chỗ không người mở miệng à? Ầm ĩ để tất cả mọi người biết, có chỗ tốt gì với bọn họ?

Nhưng mà Ngụy Đông là một kẻ ngốc, không hề tự giác. Anh tiếp tục “Nhỏ giọng” nói chuyện với đồng đội, “Tôi nói anh nghe, sòng bạc lập tức đóng băng kho hàng tùy thân, mỗi người chỉ có thể lấy ba đồ vật, trong đó không thể bao gồm súng ống, thuốc nổ.”

“Cho nên tuyển thủ đấu thú thiếu nước, thiếu thức ăn, thiếu vật dụng hàng ngày, thiếu thuốc men, thiếu cả thế giới. Dưới tình huống bình thường, sống đến ngày thứ 10 vô cùng gian nan.”

“Mặc dù người chơi tốp năm tốp ba bắt tay, phát động kỹ năng thiên phú, thu được vật phẩm làm bổ sung, nhưng vẫn chống đỡ rất khổ cực. Khoan nói đến mỗi ngày đánh nhau với dã thú khiến cả người bị thương. Độ chắc bụng, độ sạch sẽ thấp tới trình độ nhất định, trạng thái xấu quấn thân, giá trị thể lực sẽ rơi nhanh hơn.”

Ngụy Đông đang muốn tiếp tục phát biểu hiểu biết của mình, lại bị đồng đội một tay bịt miệng, “Cậu câm miệng cho tôi a a a!”

Nhưng mà tin tức nên biết, người bên cạnh anh đã biết.

Chỉ một lúc sau, thấy không có người ra giá, người mặc áo đen vung tay lên, tuyên bố bắt đầu tranh tài.

Sói xám thong thả từ trong lồng tre đi tới, ánh mắt nhìn chòng chọc người đàn ông trung niên không thả, trong ánh mắt tràn đầy khát máu.

Mà người đàn ông trung niên thì sao, độ chắc bụng 66%, độ sạch sẽ 64%, giá trị thể lực 62%, mang theo dao găm, hơi căng thẳng. Người quen dùng súng lập tức đổi sang cận chiến, cho dù là ai cũng không có cách nào thích ứng quá nhanh.

Người đàn ông trung niên ngừng thở, kiên trì đợi, hy vọng sói xám tấn công trước.

Sói xám từng bước một tiếp cận, như đang thử thăm dò. Đến khi khoảng cách vừa đủ, nó chợt lao tới, cắn một cái vào bắp chân người đàn ông trung niên. Đồng thời vươn móng vuốt, cứa vào động mạch trên bắp đùi anh ta.

Sắc mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, không thể không cường thế đáp lại. Anh cắm dao găm vào cổ sói xám, sử dụng toàn bộ sức mạnh cắt yết hầu.

Tiếng tru tréo vang lên, sói xám bị kích ra huyết tính, cắn một cái vào cổ người trung niên.

Trận đánh cực kỳ thảm khốc, mùi máu tươi lặng yên lan tràn.

Cuối cùng, sói xám ngã xuống đất trước một bước, rất nhanh hóa thành ánh sáng trắng. Nhưng mà người đàn ông trung niên đồng dạng té ngã trên mặt đất, hấp hối, không khác nào chết.

Trong lòng Ngụy Đông có xúc động, tặng băng vải chữa bệnh, lại gọi thêm một phần cơm cho người đàn ông trung niên.

Giang Thành, “…”

Anh liếc đồng đội heo một cái, gương mặt kiểu “Cậu tốn bao nhiêu tiền của tôi như vậy, không lo trả nợ mà còn không biết xấu hổ đi mời khách”. Có điều lườm thì lườm, chung quy anh không nói gì.