Nhưng đến lúc này, dù mọi người cuối cùng đã nhận rõ kịch bản của giải đấu thì cũng không có gan bước ra lần nữa.
Bắt những gương mặt người biến dị bám ngoài tường kí túc xá, nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng nghĩ kĩ thì một khi bắt tay vào hành động vẫn sẽ vấp phải chướng ngại không nhỏ: Cần thí sinh phải có dị năng hoặc đạo cụ tương ứng.
Ví dụ như một phòng ngủ chỉ có kĩ năng cận chiến bị giới hạn trong ban công không thể tấn công gương mặt người biến dị cách xa, cứ thế có khi phần thưởng còn không đủ bù lại mức độ khỏe mạnh bị đám tinh linh dọa cho tuột xuống.
Nỗ lực nỗ lực phí công nỗ lực, thà làm cá muối* sớm còn hơn.
* Chỉ người lười biếng, không muốn làm gì, không có lý tưởng hay ước mơ.
Vài phút cuối cùng của giai đoạn bắt tinh linh, đông đảo thí sinh bị ngược thảm hại trong giai đoạn trước bước vào trạng thái nằm thẳng cẳng yên lặng xem các phòng ngủ đại thần hành động.
Nữ sinh cầm khiên vừa mở màn đã chém giết bốn phía, áp dụng nguyên tắc "Dùng bạo lực để trấn áp bạo lực" đến mức tận cùng.
Ảo ảnh tấm khiên xông vào đám mặt người biến dị giết chóc loạn xạ, bất kể có đem được tinh linh về không thì cứ giết trước rồi tính sau.
Việt Khung ra đòn lạnh lùng tàn độc trước sau như một, đây cũng là lần đầu tiên toàn bộ thí sinh trông thấy quá trình gã ta ra tay: Khói đen mờ ảo kì dị chui ra khỏi lòng bàn tay gã, uốn lượn như rắn, thè lưỡi kêu phì phì đánh hơi con mồi, sau đó nó trườn đi như một con rắn thực sự, đám mặt người biến dị mà nó lướt qua lập tức bị hút khô toàn bộ chất lỏng trong người, vừa chạm tới mặt đất là vỡ vụn, ngay cả áo choàng cũng khỏi cần dùng tới.
Nam sinh vú em tóc đen bên kia thì càng quá đáng hơn.
Sau khi một loạt kí hiệu mọi người nhìn không hiểu từ từ bay lên rồi rơi xuống đám người Quách Lương và biến mất, mấy người đó bắt đầu lanh lẹ tự hại...!Tự hại?
Chỉ thấy cứ mỗi lần trên người bọn họ xuất hiện vết thương là một cái mặt người nào đó lập tức lóe ánh sáng trắng, máu huyết phun bắn ra, đợi đến khi cái mặt mất hẳn năng lực hành động thì mới bị câu về ban công, vết thương trên người bọn họ cũng biến mất một cách thần kì.
Đây là gì hả, rạch mặt ăn vạ phiên bản nâng cấp?
So với mấy người đó thì phong cách bắt tinh linh của phòng 606 vô cùng đơn giản bạo lực.
Đầu tiên quăng đạo cụ ra tóm lấy một con kéo về, vung cây thông bồn cầu đánh nó ngất xỉu, nếu thấy nó chưa ngất hẳn thì Trịnh Vãn Tình sẽ bồi thêm một đấm, Quách Quả đi sau lụm điểm.
Chỉ trong thời gian ngắn bốn người đã sinh ra hẳn dây chuyền phân công lao động rõ ràng, dùng tốc độ siêu nhanh bơm căng áo choàng lên như cái trống, càng ngày càng to...
"Hả, mọi người có nhận ra không, từ nãy tới giờ ở ngoài này gió vẫn lớn vậy sao?"
Một thí sinh ngờ ngợ nói, mắt nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, gương mặt lộ vẻ ngờ vực.
Mới vừa rồi, một cơn gió thổi qua đám mặt người màu xanh lúc nhúc bám ngoài tường hai tòa kí túc tạo thành từng đợt nhấp nhô như sóng biển.
Cơn gió như đang lướt qua lớp da mặt nhăn nheo chảy xệ của người già, gió đi qua mà dư âm còn ở lại làm gợn từng nếp nhăn, rồi chợt lớp da già ấy lại bị một cơn gió mạnh hơn nữa hất lên.
Gió càng ngày càng lớn.
"Tâm Quyết..."
Phòng 606 cũng chú ý đến điểm này.
Trương Du muốn nói lại thôi, Đường Tâm Quyết lắc đầu.
Chỉ còn 1 phút 30 giây nữa là kết thúc hoạt động bắt tinh linh, bọn cô cần thêm hai con nữa.
Thứ gì đang chờ đợi bọn cô ở giai đoạn tiếp theo? Đường Tâm Quyết cũng không biết, bọn cô không thể thay đổi kế hoạch và cái bẫy đã thiết lập tốt, chỉ có thể ra sức nắm chặt mục tiêu trước mắt.
...
1 phút đếm ngược.
Gió bên ngoài càng ngày càng lớn.
Những người trốn trong phòng ngủ không cảm nhận được rõ ràng, nhưng người đứng trên ban công đều cảm thấy gió thổi muốn rách da rách thịt.
Gió gào thét lướt qua ngày càng sắc bén, trong lúc nhặt bóng pokemon Quách Quả chỉ mới không cẩn thận một chút là trên vai đã có thêm miệng vết thương chảy máu.
Phản ứng đầu tiên của Quách Quả không phải đau, mà là sợ mùi máu tươi sẽ thu hút mặt người tấn công.
Nhưng gương mặt người biến dị dán vào ban công không hề có phản ứng, nó vẫn kiên trì gặm nhấm lan can cứ y như cỗ máy chỉ biết chấp hành một mệnh lệnh duy nhất, lặp đi lặp lại động tác không mệt mỏi, vẻ đờ đẫn cứng ngắc của nó càng khiến nó trông kì dị hơn.
Trương Du không biết rốt cuộc gương mặt biến dị khổng lồ này xâm nhập ban công để làm gì, nhưng cô ấy biết, một khi để nó vào được thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Mức độ nguyên vẹn của ban công nằm trong tay cô ấy, nửa tấc cũng không được để mất.
Qua 30 giây sau.
Đám mặt người nhỏ cũng có năng lực tránh hại tìm lợi, sau khi nhiều con bị bắt về cùng một phía thì chúng đã biết di chuyển tản ra bốn phía, để lộ vách tường kí túc xá bị gặm nham nhở.
Nhưng so với vách tường, thứ còn bị tổn hại nghiêm trọng hơn chính là ban công các phòng.
Những phòng nào bị gương mặt người cực lớn chui vào thì lan can đã bị ăn mất hoàn toàn không sót lại chút gì, ngay cả mặt sàn ban công cũng mất một góc, từng đám mặt người bắt đầu dán lên cửa sổ, chậm rãi nhấm nháp thủy tinh.
Không...!Cửa sổ thông ra ban công không thể hỏng được, không thể để chúng tiến lên nữa!
Trái tim các thí sinh thót lên tận cổ, nín thở cầu nguyện cho giai đoạn này mau mau chấm dứt, các tinh linh biến dị mau mau biến đi.
"Còn thiếu hai con."
Việt Khung mang vẻ mặt vô cảm đứng thẳng lên, nắm phần khẩu trang ôm lấy sống mũi kéo lên.
"Chậc."
Không đủ thời gian nữa rồi.
"Còn một con!"
Quách Lương căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi hột, nghiến răng nhìn chằm chằm gương mặt người bị chọn làm mục tiêu.
"Đủ rồi."
Trên ban công phòng 606, Đường Tâm Quyết đột nhiên nắm chặt áo choàng, động tác quá mạnh khiến vết thương lập tức bật máu, máu chảy dọc cánh tay thấm vào áo choàng.
Đã bắt được con tinh linh biến dị cuối cùng!
Đã bắt đủ 13 con theo yêu cầu, bốn người phòng 606 lập tức xả hơi, cảm giác căng thẳng cùng cực và mệt mỏi lập tức ập đến.
Nếu không phải giải đấu còn chưa kết thúc thì các cô đã lăn lên giường đánh một giấc rồi.
Nhưng chưa được.
Hiện giờ vẫn chưa phải lúc nghỉ ngơi...!Đường Tâm Quyết buộc chặt áo choàng, tháo băng gạc trên vai xuống, vừa mới đổi băng gạc mới xong thì tiếng nhắc nhở của giải đấu lanh lảnh vang lên.
[Ting! Hoạt động bắt giữ tinh linh đã kết thúc! Chúc mừng các bạn, trong một ngày may mắn có tinh linh nhỏ rơi xuống này, các bạn đã bắt giữ thành công 13 tinh linh nhỏ đáng yêu, nhận được món quà may mắn đến từ nhà tinh linh!]
Cùng lúc khi giọng nói máy móc xuất hiện, toàn bộ đám mặt người lúc nhúc ngoài ban công lập tức biến mất không để lại dấu vết gì.
Chỉ có những ban công không kịp sửa chữa tràn đầy vết tích hư hại nhắc nhở mọi người rằng những gương mặt người biến dị đó đã từng tồn tại.
Giọng nói máy móc hơi ngừng lại một chút rồi tiếp: [Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn, giải đấu hữu nghị các phòng ngủ vui vẻ cũng vậy.
Chỉ chớp mắt đã đến lúc chia ly mà vẫn lưu luyến không rời, chúc mừng các bạn đã thành công sống sót đến cuối cùng sau khi trải qua tất cả các giai đoạn khó khăn.
Dựa theo thống kê sau khi thi đấu, phe thắng lợi của giải đấu hữu nghị các phòng ngủ lần này là...!Học sinh tốt!]
Bầu không khi yên tĩnh nửa giây, sau đó vỡ òa những tiếng hoan hô tràn ngập vui sướng.
Vừa là vì chiến thắng không dễ dàng, cũng là vì rốt cuộc đã kết thúc.
"Bạn học, giải đấu sắp kết thúc rồi, tôi vẫn chưa biết tên cô đâu.
Phe thua trận chỉ có một đề nghị nhỏ bé không đáng kể này thôi, chắc không quá đáng chứ?"
Nhìn đám người chìm trong vui sướng khắp nơi, Việt Khung bỗng nhiên mở miệng nói với nữ sinh cầm khiên đang định quay về phòng.
Nữ sinh cầm khiên nhíu mày nhìn gã ta, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
"Đừng tỏ vẻ thù địch quá như vậy."
Việt Khung nhún vai, đôi môi sau khẩu trang nở một nụ cười nhàn nhạt: "Hai phe đối đầu chỉ là do hệ thống tự phân chia ngẫu nhiên thôi mà.
Giải đấu đã kết thúc thì chúng ta cũng không phải là kẻ thù nữa, biết đâu sau này còn có thể làm đồng đội thì sao.
Thêm một người bạn dù sao vẫn hơn thêm một kẻ thù, đúng không?"
Nữ sinh cầm khiên thản nhiên nhìn lại gã ta: "Nếu phải làm đồng đội với loại người như anh thì tôi thà không có đồng đội."
Dứt lời, cô ấy quay người đi thẳng vào phòng.
Nhưng bỗng nhiên cô ấy khựng lại, nhíu mày.
Việt Khung cười nói: "Sao hả? Đổi ý?"
Nữ sinh chậm rãi quay người lại: "Có người nhờ tôi hỏi anh, phe chim lợn đã thua nhưng trông anh có vẻ không chán nản lắm, tại sao vậy?"
Làn này trong mắt gã ta lóe lên ý cười thật sự: "Nếu thật sự muốn hỏi thì cứ nói chuyện trực tiếp với tôi, cần gì phải nhờ người khác chuyển lời chứ? Nhưng tôi cảm thấy với năng lực của cô thì dù tôi không nói chắc cô cũng vẫn đoán được nguyên nhân phải không?"
Việt Khung ngẩng đầu nhìn về hướng đó, giọng nói ngậm cười: "Trước không nói tới chuyện đó, các cô lột sạch từ trong ra ngoài phòng ngủ của tôi, mà tôi còn chưa biết họ tên các cô, chuyện này chẳng phải quá bất công ư?"
Bên kia, Đường Tâm Quyết vốn không hề để ý đến gã ta, cô nhắc nhở nữ sinh cầm khiên: "Đừng nói tên cô ra, trong tay gã ta hẳn là còn một kĩ năng khác có thể nguyền rủa người ta thông qua họ tên."
Việt Khung: "..."
Ý cười trên mặt gã hơi cứng lại: "Trong mắt cô, tôi là người bụng dạ hẹp hòi vậy sao?"
Đường Tâm Quyết: "Sông sâu biển rộng dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người."
Cô vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ vang lên trong đầu thông qua kết nối tâm linh, là nữ sinh cầm khiên không nhịn được mà bật cười.
Chưa để Việt Khung kịp phản ứng, cô ấy lập tức nín cười, cao ngạo xách áo choàng lên mở cửa sổ về phòng, ngay trước khi bước vào cô ấy nói một câu.
Đường Tâm Quyết biết, cô ấy đang thông qua kết nối tâm linh nói cho cô nghe.
"Tôi tên Lệ Kim Hàm."
- -------------
Dường như nữ sinh cầm khiên còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng tiếng gió rít vang vọng đột ngột làm cô ấy ngay lập tức quay về trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cảnh giác quay người nhìn lại, chỉ thấy Việt Khung đứng dựa lan can vẻ mặt không rõ.
"Màn cuối cùng."
Đường Tâm Quyết nói còn nhanh hơn tốc độ load não của Lệ Kim Hàm: "Toàn bộ mọi người mau quay về phòng ngủ, nếu không đến thời khắc mấu chốt thì tuyệt đối không nên ra khỏi phòng."
Gió đột ngột bốc lên từ mặt đất, cuộn xoắn lấy nhau ở khoảng đất giữa hai tòa nhà, rung kính cửa sổ lạch cạch lạch cạch rồi xông thẳng lên bầu trời tối tăm mù mịt, cuối cùng rơi thật mạnh xuống đất.
Các thí sinh tầng 1 gần mặt đất nhất mặt trắng như giấy: Trong tầm nhìn cực kì rõ ràng của bọn họ, mặt đất luôn phủ kín sương mù đỏ như máu bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy cực lớn.
Trong tâm cơn lốc, một con mắt cực lớn mở bừng ra!
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Tại sao lại như vậy? Nhà tinh linh đã phát hiện hoạt động bắt giữ của mọi người, nhất định là có người phản bội các học sinh làng đại học, lén lút mách lẻo với nhà tinh linh rồi!]
Giọng nhắc nhở máy móc vẫn đều đều như cũ, nhưng từng chữ nó thốt ra lại nặng nề và cực kì chói tai.
[Nhà tinh linh ghét nhất học sinh làng đại học, nếu nó bắt được mọi người thì nhất định sẽ đem tới sự trừng phạt đáng sợ...!Xin mời các thí sinh ở yên trong phòng ngủ, tránh thoát cơn giận của nhà tinh linh dưới sự che chở của phòng ngủ.
Chú ý, tuyệt đối đừng để bị phát hiện ra!]
"Khặc khặc khặc..."
Cùng lúc con mắt đỏ đậm từ từ mở ra, từng đợt khói đen mỏnh manh biến thành thực thể tràn vào không khí khiến tầm nhìn ngoài ban công trở nên đục ngầu, khó có thể thấy cảnh vật bên ngoài.
"Rốt cuộc tao cũng bắt được, học sinh trộm tinh linh.
Đám trộm đáng ghét, kẻ cướp vô liêm sỉ, đồ ăn ngon lành, con người ngạo mạn..."
Giọng nói của con mắt nghe cứ như tiếng móng tay cào lên kính.
Con ngươi mắt đảo càng lúc càng nhanh, giọng nói cũng càng ngày càng sung sướng: "Để trừng phạt chúng mày, hôm nay tao sẽ lôi ba phòng ngủ vào địa ngục."
"Phòng ngủ đầu tiên bị phạt là ai nhỉ? Đây chính là sự lựa chọn của định mệnh."
Giọng nói ngừng lại, khói đen múa may trong không trung cũng đột nhiên dừng.
Khói đen tập trung dày đặc nhất ở một khung cửa sổ, thí sinh bên trong hoảng sợ trợn tròn mắt: "Không, tôi ở trong phòng ngủ mà, không thể giết tôi..."
Khi bọn họ kịp nhận ra và lùi lại, khói đen đã ngưng tụ thành hai bộ móng vuốt cực lớn giật tung lan can ban công hư hại nặng nề, chui qua lỗ hổng trên cửa kính vào phòng không chút khó khăn.
"Không! Không!!!"
Trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu xé tim xé phổi.
Chỉ chốc lát sau tiếng kêu biến mất, máu tươi chảy ra khỏi khe cửa, biến mất trong màn sương mù đỏ máu trên mặt đất.
Tận giờ phút này mọi người mới hiểu ra mục đích của đám mặt người biến dị khi ăn mòn ban công.
Ban công và cửa sổ phòng ngủ chính là hai lá chắn trò chơi cho thí sinh, cũng là cách duy nhất để các thí sinh trốn tránh khỏi "Nhà tinh linh", một khi lá chắn hỏng thì thí sinh sẽ chẳng khác gì dê đợi làm thịt.
Tuy rằng lúc vừa bắt đầu giải đấu đã nhắc đến nhà tinh linh, nhưng khi ấy lực chú ý của mọi người đều tập trung ở nội dung các màn chơi, ai mà ngờ trong nháy mắt thân phận hai bên lại đảo lộn thế này?
"Phòng ngủ thứ hai bị phạt, là những học sinh phạm sai lầm, là người mà ta ghét nhất."
Xưng hô đột nhiên đổi thành "Ta", giọng nói của con mắt đỏ sẫm càng cao hơn càng chói tai hơn, thậm chí nó còn bay lên khỏi màn sương mù máu.
Mọi người trơ mắt nhìn nó càng bay càng cao, cuối cùng nơi mà nó dừng lại chính là ban công phòng 606!
Khói đen co lại, con mắt đỏ đảo quanh, cuối cùng nó nhìn thẳng vào nữ sinh bên trong phòng, đối tượng mà nó lựa chọn để trừng phạt vừa hay đang đối diện với nó.
Lúc này Đường Tâm Quyết mới thấy rõ, bên viền mắt không phải màu đỏ mà được tạo thành bởi những vệt đen.
Vệt đen trong con mắt đỏ máu ngày càng đậm hơn, trông cứ như từng hàng mặt người tươi cười, nó vui sướng ré lên: "Giờ ta muốn bầm thây cô ta ra vạn đoạn, an ủi lửa giận của nhà tinh linh."
Chỉ trong nháy mắt khi khói đen lao tới, hai mắt Đường Tâm Quyết tối sầm..