Đến lúc này rồi, các thí sinh bị ném xuống không thể quan tâm xem những phòng ngủ khác nghĩ gì được nữa.
Bọn họ ra sức giang tay lao vào phòng ngủ hai bên, hận không thể vung ra toàn bộ kĩ năng và đạo cụ, chỉ cần hơi thay đổi phương hướng một chút, một chút nữa...
Hãy để bọn họ được sống!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ
2.
Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi
3.
Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
4.
Tần Cảnh Ký
=====================================
Phật!
Một tấm lưới lớn màu trắng bắn ra dính vào ban công phòng 612 tòa nhà A, phía dưới tấm lưới là một nam sinh mập mạp dính chặt lấy vách tường như một con nhện khổng lồ, đang luống cuống tay chân bò lên trên.
Trên ban công phòng 612 là ba nữ sinh tóc ngắn, ba người do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay kéo mập mạp lên.
Mập mạp sống sót sau tai nạn quỳ rạp xuống thở dốc, nhìn những thí sinh còn lại rơi xuống như sung rụng, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Có thể rơi vào tầng 6 hoặc tầng 5 đương nhiên là tốt nhất.
Xuống chút nữa là tầng 4 tầng 3 thì không tránh được việc bị thương chút ít.
Tầng 2 tầng 1 thì khỏi cần phải nói, rơi xuống có thể đào thải trực tiếp luôn.
Có ba người nữa cũng may mắn rơi vào tầng 6 giống mập mạp.
Trong số đó có một nam sinh thấp lùn cơ bắp không hề sử dụng đạo cụ, mà là khi bị thả rơi anh ta đã túm lấy móng vuốt tinh linh, mượn lực nhảy đến tầng 6, vừa đúng bắt được phần dưới cùng của lan can.
Nam sinh thấp lùn thở phào nhẹ nhõm, sau lưng vang lên tiếng thét liên tục, không cần quay đầu lại anh ta cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vừa bất lực vừa tuyệt vọng của bọn họ
Nhưng so với việc cảm thông cho người khác, anh ta lại càng muốn thổi phồng chỉ số thông minh và phản xạ của mình, có thể nắm chặt lấy cơ hội mà người khác không với tới nên anh ta mới sống lâu hơn người khác được.
Nghĩ thế, trên gương mặt nam sinh thấp lùn thậm chí còn nở nụ cười may mắn, cho đến khi anh ta bò lên lan can, nụ cười lập tức đóng băng.
Trong ban công, bốn nữ sinh lặng lẽ nhìn chăm chú anh ta.
Khóe miệng nam sinh thấp lùn hơi giật, ngẩng đầu nhìn biển số phòng.
606.
Mé.
Tại sao! Sao lúc nhảy xuống anh ta không căng mắt nhìn số phòng rồi hẵng nhảy chứ!
Từ lúc bắt đầu giải đấu tới giờ, có lẽ có thí sinh còn chưa biết tinh linh trông như thế nào, nhưng chắc chắn không một ai không biết phòng 606 tòa nhà B! Phòng ngủ đáng sợ có thể khiến thế trận hai phe đảo ngược, không ra tay thì thôi, một khi ra tay là không để lại người sống!
Tuy quy tắc trò chơi không cho phép thí sinh tấn công lẫn nhau, nhưng vẫn có vô số cách không cần đánh cũng có thể tiễn người ra đi, lỡ bọn họ muốn trừ tận gốc những người có tính cạnh tranh...
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt qua thái dương, nam sinh thấp lùn nhìn thấy nữ sinh đứng gần anh ta nhất, cũng chính là cô gái buộc tóc đuôi ngựa cầm đầu, vươn tay ra với mình: "Có cần giúp không?"
Đường Tâm Quyết cũng không ngờ có người nhảy trúng phòng mình.
Nhìn đám tinh linh biến dị bay lượn xung quanh, cô định kéo người lên trước rồi tính sau.
Tuy thời gian có hiệu quả của pháo hoa thứ bảy xui xẻo đã không còn lại bao nhiêu, nhưng số lượng thí sinh tử vong cũng càng ngày càng nhiều.
Hiện tại đã có 87 thí sinh bị loại, một khi số lượng này cán mốc 100 thì "Giải đấu hữu nghị các phòng ngủ" sẽ lập tức bị đánh giá là thất bại, tất cả mọi người đều sẽ thất bại trong phút chốc.
Đây cũng chính là một trong những lí do lúc trước cô không hề có ý định tiêu diệt toàn bộ chim lợn mà vẫn để lại hai phòng ngủ.
Chỉ có đảm bảo trận đấu sẽ tiếp diễn thì mới chờ được đến lúc tổng kết.
Nhưng không ngờ cô vừa vươn tay ra thì nam sinh thấp lùn đang treo người ngoài ban công lại giật mình như nhìn thấy thứ gì cực kì khủng khiếp đáng sợ, anh ta không những ngửa người ra sau mà còn nhanh tay móc ra một quả cầu ném vào ban công.
Sương trắng lập tức phun ra, là bom khói!
Đường Tâm Quyết lập tức kéo bạn cùng phòng lùi lại.
Khói mù che tầm mắt nhưng không hề ảnh hưởng tới tinh thần lực, cô bình tĩnh dùng tinh thần lực quan sát, trông thấy nam sinh kia nhân cơ hội này nhảy sang ban công bên cạnh.
Ban công bên cạnh là địa bàn của phòng 607 và 608.
Giờ phút này trên ban công đó không một bóng người, hai bên cửa sổ thủy tinh đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy dấu X màu đỏ cực lớn chiếm trọn khung cửa.
Vô cùng trùng hợp, thí sinh của hai phòng này đều đã bị loại bỏ trong màn trước của nhiệm vụ, cái ban công kia trở thành "Nơi vô chủ".
Nam sinh thấp lùn vừa nhảy vào thì hơi sững sờ, sau đó là cực kì vui sướng: Còn có thể nhặt được của hời thế này nữa ư? Quả nhiên anh ta xứng đáng được sống, ngay cả ông trời cũng đang giúp anh ta.
Anh ta hoàn toàn yên tâm, không chỉ nụ cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt mà anh ta còn bắt đầu đứng thẳng lên nhìn ngắm bốn phía.
Ngay giây phút đứng thẳng dậy, nụ cười trên mặt anh ta biến mất lần nữa, chỉ còn đôi mắt trợn trừng và đôi đồng tử rụt lại.
Cơ thể của anh ta...
Cùng lúc đó, những thí sinh bị tình hình bên này thu hút đều tròn mắt nhìn.
Trước mắt bao nhiêu người, nửa dưới cơ thể nam sinh thấp lùn biến mất không một dấu hiệu báo trước!
Xua tan khói mù, đập vào mắt bốn người phòng 606 là cảnh nam sinh thấp lù ôm đầu kêu rên.
Từ ngực trở xuống đã biến mất, phần còn lại của cơ thể cũng đang nhanh chóng tiêu tan, cứ như anh ta bị một cục tẩy vô hình từ từ tẩy đi từng chút một vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Trịnh Vãn Tình đang muốn chửi bậy cũng ngơ ra.
Đường Tâm Quyết trầm giọng: "Là sự trừng phạt của quy tắc."
Nếu như nam sinh kia nhảy vào một ban công có người, có lẽ sự trừng phạt sẽ không đến nhanh như vậy.
Ban công là một phần của phòng ngủ, nếu như toàn bộ phòng ngủ đã bị tiêu diệt thì cái ban công sẽ được coi là gì? Nếu như thí sinh khác bước vào ban công của phòng ngủ bị loại bỏ thì liệu có bị coi như "Đồng loại" trong phòng hay không?
Giữa nhịp độ căng thẳng của giải đấu, rất ít người suy nghĩ đến những vấn đề này, trừ khi nó ép đến ngay trước mặt.
Khi phần còn lại của cơ thể nam sinh biến mất, tiếng trò chơi nhắc nhở vang lên, nam sinh thấp lùn dùng cái chết của mình để cho mọi người biết một đáp án không quá lạc quan.
"13 người bị ném xuống, 10 người sống."
Đường Tâm Quyết quét một vòng, nói ngắn gọn.
Người xui xẻo nhất rơi xuống tầng 2 ngã vỡ đầu chảy máu, còn lại phần lớn đều tìm được điểm dừng chân tạm thời ở tầng 5 tầng 6.
Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng đã có thể thở phào một hơi, nhưng giờ khi nhìn vào nơi nam sinh thấp lùn vừa biến mất, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Rơi vào ban công không người sẽ bị trừng phạt, vậy ban công có người liệu có thật sự an toàn không?
Trên ban công phòng 307, cuối cùng Mã Tiểu Bác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Do ở cùng một tòa nhà nên tầm nhìn bị hạn chế, cậu ta không nhìn thấy cảnh nam sinh thấp lùn tan biến ở tầng 6, chỉ biết đại đa số thí sinh đã tìm được nơi "Ở nhờ", trong lòng thầm thấy vui vẻ.
Nhân dịp đợt tinh linh tiếp theo còn chưa xuất hiện, cậu ta tranh thủ thời gian nói với nữ sinh cầm khiên: "Miệng vết thương của chị còn chưa đỡ, em vào phòng tìm bông băng thuốc đỏ tiếp đây, nếu cần cứ gọi em một tiếng là được."
Vừa rồi trong lúc vội vàng cậu ta chỉ kịp lấy tạm một cái áo khoác băng bó tạm thời, nhưng quần áo sao có thể dùng để băng bó được? Cũng không tốt với miệng vết thương nữa.
Trong lòng cậu ta thấy hơi áy náy, không đợi trả lời đã vội vàng chạy vào phòng ngủ tìm kiếm tiếp.
Vừa tìm vừa không quên tám chuyện với nữ sinh cầm khiên đứng ngoài ban công: "Đúng rồi, đại thần, chị có biết số lượng tinh linh chị cần phải bắt không? Chẳng biết trò chơi này giấu tiêu chuẩn ở đâu nữa."
Nữ sinh cầm khiên liếc nhìn trong phòng: "7 con."
Mã Tiểu Bác giật mình sợ hãi: "!!!"
"Đại thần, sao chị biết?"
Với lại hiện giờ đại thần đã bắt được 5 con, vậy không phải là sắp qua cửa đến nơi rồi sao?!
"Tin tức như thế này thường thì sẽ xuất hiện ngay từ lúc mới bắt đầu màn chơi, hoặc là giấu ở nơi nào đó trong phòng ngủ.
Thực lực của phòng càng mạnh thì số lượng yêu cầu càng cao."
Giọng nói của Việt Khung đột nhiên xen ngang.
Dường như cuối cùng gã ta đã tìm được chủ đề mà mình hứng thú, như cười như không nói tiếp: "Ví dụ như phòng bọn tôi nhận được yêu cầu là 11 con."
Nữ sinh cầm khiên không để ý tới gã ta, coi như ngầm đồng ý với lời giải thích này.
Về phần qua màn...!Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trời: "Không đơn giản vậy đâu."
Càng gần đủ số lượng thì độ khó càng tăng.
Lũ tinh linh đã biến dị hai lần, không ai biết lần thứ ba chúng sẽ xuất hiện dưới hình thái gì.
Mà từ giờ đến lúc kết thúc hoạt động còn những 15 phút.
Trên trời, mấy con tinh linh còn dư lại vẫn đang rít lên lượn quanh, dường như không có ý định bỏ đi.
Tại sao chúng nó vẫn chưa đi? Cứ như là...!Đang chờ đợi điều gì đó vậy.
Lượt tiếp theo chậm chạp mãi không đến, nữ sinh cầm khiên nhíu mày trong vô thức.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô ấy nảy lên dự cảm cực kì không ổn.
Cứ mỗi giây trôi qua thì cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.
Cô ấy bỗng nhiên xoay người lại gọi Mã Tiểu Bác: "Đừng tìm nữa, tôi đưa cậu về phòng ngủ trước."
"Hả?" Mã Tiểu Bác ngẩng đầu: "Nhưng mà em còn chưa tìm được..."
"Đừng tìm nữa." Nữ sinh cầm khiên lặp lại lần nữa, giọng điệu rất cứng rắn.
"À, được." Mã Tiểu Bác gãi gãi đầu, nghe lời đứng dậy đi ra ngoài.
Chợt ánh mắt lơ đãng quét qua một nơi, cơ thể lập tức cứng đờ.
Cậu ta tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, vội giơ tay lên nhìn cho thật kĩ, đôi mắt ánh lên vẻ mờ mịt và không thể tin nổi.
Dưới ánh sáng mặt trời hắt qua ô cửa sổ, cánh tay cậu ta mọc ra một lớp vảy xanh lam.
Từng lớp lại từng lớp, dần dần lan rộng..