Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 92




Tư liệu từ các thương hội sau này có niên hạn tương đối nhiều hơn. Chúng là bản tổng kết của ba mươi năm trước. Trong đống hồ sơ giao dịch này, Thẩm Tiêu đã may mắn tìm thấy một thứ mà Diệu Thanh Đan cần, hơn nữa thời gian cũng vừa đúng lúc, ở tuổi mười tám.Sau khi cô phát hiện thì không nói lời nào mà lập tức gửi cho Chử Đình: “Cái này giao cho anh rồi. Ở chỗ tôi đã lấy được thánh thú Tiên tuyền, tốn mất hai trăm nghìn linh thạch.”

“Được, ở chỗ tôi cũng phát hiện Phật Diệp thảo.” Chử Đình cũng rất may mắn: “Tình cờ nhìn thấy trong chợ đen, nhặt được chỗ rò rỉ, tốn 10 linh thạch.”

Vốn dĩ Chử Đình không định nói câu phía sau, nhưng anh có chút mong chờ phản ứng của Thẩm Tiêu.

Quả nhiên, Thẩm Tiêu gửi đến một loạt: “…………………….”

Chử Đình mỉm cười hiểu ý, thỏa mãn rồi.

Thẩm Tiêu thật sự không ngờ tên này lại may mắn như vậy. Lúc trước không phải cô không nghĩ đến nhặt chỗ rò rỉ, nhưng chân cô đi đến phế rồi, cũng không nhìn thấy đồ tốt gì, vậy mà anh chỉ mất mười linh thạch là đã có thể mua thiên tài địa bảo, như này là muốn tranh đoạt địa vị với thiên chi kiêu tử sao?

Đóng khung trò chuyện lại, Thẩm Tiêu chuẩn bị cũng ra ngoài kiếm vận may.



Cùng với lúc này, ở một bên khác, ba người Trần Phàm vừa mới tìm hiểu đại khái về Vương Đô. Lúc trước họ còn cảm thấy thành Lâm Giang vô cùng phồn hoa, bây giờ sau khi nhìn thấy Vương Đô, giống như người nhà quê lên thành phố, nhìn cái gì cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.

Trần Phàm biết tính cách của hai người bạn, nhưng mà vẫn phải cho họ lời nhắc nhở: “Ở đây khác với dưới quê chúng ta, ở đây các cậu nói gì hay làm gì cũng nhất định phải chú ý, cố gắng đừng gây ra phiền phức nhất có thể.”

Ba người họ đều do viện trưởng của học viện Lâm Giang giới thiệu đến Vương Đô, còn về việc có thể trở thành học sinh của học viện đế quốc không thì hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân họ. Điều này cũng có nghĩa, cho dù trong tay họ cầm thư giới thiệu của viện trưởng, nhưng trên thực tế, họ ở đây cũng vẫn là không nơi nương tựa. Nếu như đắc tội phải nhân vật lớn ghê gớm gì, sợ là chết như thế nào cũng không biết.

“Yên tâm, bọn em vẫn biết những điều này.”

“Lúc đi mẹ em đã dặn dò qua rồi, bảo bọn em đừng gây thêm phiền phức cho anh.”

Hai người kia nói vậy, trong lòng cũng từ bỏ ý định đi dạo.

Trần Phàm thấy họ như vậy, ngược lại có chút ngại, nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo trong chợ xem thử có thứ đồ gì hay không.”

“Thật sao?” Hai người kia liền sáng mắt lên, có chút nóng lòng muốn thử.

“Đương nhiên.” Trần Phàm cười nói, vừa hay cậu ta cũng có chút đồ muốn bán.

Bởi vì ba người bọn họ sống ở một khu vực tương đối hẻo lánh, nên khi đến con phố náo nhiệt nhất cũng đã nửa giờ trôi qua. Họ đến dạo một vài thương hội, và họ đều phát hiện ra một điều rất dễ thấy, đó là danh sách mua hàng của mỗi thương hội đều là một đống thiên tài địa bảo.

Sở dĩ Trần Phàm chú ý đến những thứ này, là vì rất trùng hợp, trong tiên phủ mang theo người của cậu ta có ba cây cỏ viêm viêm. Cậu ta đến Vương Đô cần phải chi tiêu, ngân bạc bình thường ở đây chỉ có thể mua được một vài đồ vật bình thường, cậu ta muốn mua binh khí tiện lợi, vẫn phải cần linh thạch mới được. Mà đồ vật trong tay cậu ta thì có hạn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cỏ viêm viêm này là tạm thời có thể bán được.

Sau khi quyết định xong, Trần Phàm bắt đầu quan sát những thương hội này, cuối cùng cậu ta nhắm mục tiêu vào một thương hội Vạn Bảo trông có vẻ thực lực mạnh nhất……



Thẩm Tiêu vừa mới dạo xong một khu chợ buôn bán mà không thu hoạch được gì cả, khi định đi đến chợ tiếp theo, cô lại bị một người tự xưng là chủ quản tự xưng của thương hội Vạn Bảo ngăn lại, ông ta nói: “Thẩm cô nương, hội trưởng Vạn chúng tôi có lời mời.”

Thẩm Tiêu bất động: “Ông ta tìm tôi có chuyện gì?”

“Hội trưởng nói đồ mà cô muốn tìm có manh mối rồi.”

Trong lòng Thẩm Tiêu khẽ lay động, cô nghĩ đến gì đó rồi nói: “Ông dẫn đường đi.”

Lần này Thẩm Tiêu vừa vào thương hội Vạn Bảo thì nhận được nhiều ánh mắt từ bên trong, cô bình thản ung dung đi theo chủ quản lên lầu, nhưng bùa phá vỡ không gian đã được cô nắm chắc trong tay, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra bất cứ lúc nào.

Cho đến khi lên lầu năm, cô nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Lý Vạn Thông. Và lúc này bên cạnh Lý Vạn Thông có một thiếu niên có vẻ mặt thật thà chất phác. Trông cách ăn mặc của thiếu niên khác với công tử bột ở Vương Đô, hơn nữa ánh mắt của cậu ta sáng ngời, biểu cảm rất chừng mực, tóm lại là vừa nhìn là biết không đơn giản.

Ở một nơi như thế này, xuất hiện một người mười bảy, mười tám tuổi như vậy, Thẩm Tiêu vô thức nhớ đến nhân vật chính nào đó trong tình tiết.

Chắc sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

“Nào giới thiệu một chút, người bạn nhỏ này là Trần Phàm.” Lý Vạn Thông giới thiệu cho họ với nhau: “Đây là Thẩm Tiêu, Thẩm cô nương, khách hàng lớn của thương hội Vạn Bảo chúng tôi.”

Vào khoảnh khắc nghe thấy cái tên “Trần Phàm” này, Thẩm Tiêu biết ngay, muốn tránh cũng tránh không được.

Lúc đó khi xem tình tiết, trong sách viết rằng Trần Phàm vô tình có được một tiên phủ, thảo dược được trồng bên trong có tốc độ sinh trưởng nhanh hơn bên ngoài.

Không lẽ bên trong còn có thiên tài địa bảo mà Diệu Thanh Đan cần?

Cũng không phải không có khả năng.

Lúc Thẩm Tiêu quan sát Trần Phàm thì Trần Phàm cũng đang nhìn Thẩm Tiêu. Cậu ta cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mặt, nhớ kĩ lại, đột nhiên cậu ta nhớ ra, đây hình như là người phụ nữ lúc đầu ngồi trên Phong Diên ở vùng ngoại thành Lâm Giang.

“Trùng hợp thật.” Vì thế cậu ta nói.

Thẩm Tiêu thì lại thắc mắc hỏi: “Cậu biết tôi?”

Đôi mắt của Lý Vạn Thông cũng hơi sáng lên, ông ta hỏi: “Hai người biết nhau sao?”

“Ở thành Lâm Giang từng gặp qua các hạ một lần.” Trần Phàm nói: “Không ngờ sẽ gặp nhau ở đây.”

Thẩm Tiêu vẫn chưa nhớ ra cô có gặp qua Trần Phàm: “Thế thì trùng hợp thật.” Nhưng lôi kéo làm quen với nam chính, cô không ham mấy, cô quay đầu qua nói với Lý Vạn Thông: “Ông nói ở đây có đồ vật tôi cần, không phải là cậu ta bán đó chứ.”

“Đúng thế.” Lý Vạn Thông nói: “Trong tay Trần Phàm có một cây cỏ viêm viêm. Vốn dĩ cậu ta muốn đấu giá, nhưng tôi cảm thấy Thẩm cô nương nhất định sẽ cho cậu ta một cái giá hài lòng, cho nên liên lạc riêng với cô trước.” Ông ta vừa nói, vừa tỏ ý bảo Trần Phàm lấy đồ vật ra.

Trần Phàm hiểu ý, quả thật lấy ra một cây cỏ toàn thân là lửa.

Quả nhiên mà……

Thiên chi kiêu tử chính là được ông trời cưng chiều.

Nhưng Thẩm Tiêu hiểu hơn, sở dĩ Lý Vạn Thông nói riêng cho cô biết, không phải vì thể hiện lòng tốt với cô, mà là muốn nhân cơ hội này thăm dò thử nội tình thật sự của cô……

“Tôi cần kiểm tra hàng.” So với người khác, Thẩm Tiêu vẫn tin tưởng trung tâm mua sắm hơn một chút.

Trần Phàm cũng rất thoải mái, trực tiếp đưa cỏ viêm viêm cho Thẩm Tiêu.

Có lửa xung quanh cây cỏ, và người thường chạm vào sẽ bị bỏng. Thẩm Tiêu không chạm trực tiếp vào nó, mà yêu cầu Lý Vạn Thông lấy một chiếc bát ngọc và bỏ nó vào đó, khi cô ấy cầm nó trên tay, trong đầu truyền đến lời nhắc của hệ thống: Một cây cỏ viêm viêm trưởng thành, tích phân thu hồi là 12000, bạn có muốn thu hồi?

Đúng là cỏ viêm viêm thật, vậy mà giá trị còn cao hơn thánh thú tiên tuyền lúc trước.

Thẩm Tiêu giả vờ quan sát kĩ một lượt rồi mới nói: “Quả nhiên là cỏ viêm viêm, cho một cái giá đi.”

Lúc này Lý Vạn Thông nói: “Thứ này hiếm gặp, nếu như để bên ngoài đấu giá, giá trị nhất định không kém hơn thánh thú tiên tuyền trước kia……”

“Tiền bối Lý.” Thẩm Tiêu lại ngắt lời ông ta: “Lời này cũng không đúng. Thánh thú tiên tuyền trước kia là do tôi l.ỗ mãng, giá hai trăm nghìn linh thạch đã khá cao, nếu đấu giá bình thường cũng chỉ một trăm tám mươi, chín mươi linh thạch. Chưa nói đến chuyện này, tộc người tôi biết được liệu có trách tôi không, nhưng trước mắt linh thạch cực phẩm trong tay tôi không còn nhiều. Mặc dù cỏ viêm viêm này cũng quý giá, nhưng phạm vi sử dụng của nó lại rất hẹp, chỉ có tác dụng với người tu luyện linh căn. Cho nên ngài cũng đừng nói những lời như không kém hơn thánh thú tiên tuyền, nếu như ngài cảm thấy để đấu giá sẽ có giá cao hơn, phù hợp với lợi ích của ngài với Trần Phàm thì ngài cứ để bên ngoài mà đấu giá.”

Làm sao Thẩm Tiêu không biết được Lý Vạn Thông muốn tăng giá, cô dứt khoát nói thẳng, cây cỏ viêm viêm này, cô tuyệt đối sẽ không ra giá cao hơn thánh thú tiên tuyền. Chỉ cần Lý Vạn Thông muốn thăm dò nội tình của cô, thế thì nhất định sẽ thuyết phục Trần Phàm bán riêng cho cô, bòn hết linh thạch cực phẩm trong tay cô, ép cô “quay về tộc” xoay sở tiền bạc, để cô lộ kẽ hở.

Lý Vạn Thông cũng chú ý đến Thẩm Tiêu nói linh thạch còn lại không nhiều, nụ cười trên mặt ông ta vẫn không thay đổi, ông ta nói: “Thẩm cô nương đừng vội, tôi cũng chỉ là có gì nói nấy. Cỏ viêm viêm này quý giá, nếu như tôi phát tán thông tin trước vài tháng thì nhất định giá sẽ không tầm thường. Đương nhiên, tiền đề là Trần Phàm có thể đợi được mấy tháng này không.”

Câu nói phía sau cũng đồng nghĩa với việc đẩy vấn đề sang cho Trần Phàm.

Lý Vạn Thông biết, thời gian gần đây có rất nhiều người trẻ tuổi đến Vương Đô, đều là đến để tham gia đợt tuyển sinh của học viện đế quốc. Bây giờ thời gian tuyển sinh chỉ còn chưa đến một tháng, mỗi người đều bận rộn nâng cao bản thân, làm gì có thời gian để đợi lâu như vậy.

Quả thực Trần Phàm cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên mới đồng ý xem thử khi Lý Vạn Thông đưa ra đề nghị mua bán. Nếu như giá cả đạt đến mong đợi của cậu ta, không đấu giá cũng không phải là không được.

Trần Phàm sờ sờ nhẫn trữ vật trên tay, nói: “Không biết Thẩm cô nương muốn ra giá bao nhiêu?”

Thẩm Tiêu do dự một lát, cô cũng không biết giá cả của cỏ viêm viêm này khoảng bao nhiêu, nhưng mà nếu như cô mua thì hai trăm nghìn linh thạch là hạn mức tối đa: “Chi bằng cậu Trần Phàm nói trước giá mà mình mong muốn?”

Trần Phàm khẽ cười một cái: “Nghe nói trong tay Thẩm cô nương có linh thạch cực phẩm, tôi cũng không lấy nhiều, hai mươi viên là được.”

Thẩm Tiêu cũng cười, nói: “Thế cậu Trần Phàm vẫn nên để tiền bối Lý bán giúp cậu đi, nói không chừng có thể bán được với giá này, tôi không làm phiền nữa, cáo từ.”

Lý Vạn Thông cũng không ngờ Trần Phàm lại ra giá cao như vậy, ông ta căng thẳng rồi, vội vàng ngăn Thẩm Tiêu lại và nói: “Cái này nhất định vẫn còn chỗ thương lượng, chi bằng tôi nói chuyện trước với cậu Trần Phàm.”

Lúc này Thẩm Tiêu mới dừng lại: “Thế được, tất cả nhờ vào tiền bối Lý rồi.”

...

Lý Vạn Thông dẫn Trần Phàm đến phòng kế bên, đầu tiên ông ta nói thẳng rằng mặc dù cỏ viêm viêm này quý giá, nhưng nếu như không gặp trúng người cần gấp thì giá cũng chỉ ở khoảng một trăm bảy mươi, một trăm tám mươi linh thạch. Tiếp theo ông ta lại dùng chiêu tình cảm, bày tỏ Thẩm Tiêu là vãn bối của cố hữu ông ta, là trưởng bối, ông ta nên chiếu cố, nếu như Thẩm Tiêu bên kia ra giá không đủ, ông ta sẵn lòng bù cho cậu ta một viên linh thạch cực phẩm, cuối cùng, ông ta lại giả vờ vô ý nói: “Linh thạch cực phẩm không bằng cỏ viêm viêm, trong Vương Đô chỉ cần có bán linh thạch cực phẩm thì sẽ bị giành sạch. Trước mắt người có thể một lần lấy ra được mười mấy viên thì chỉ có Thẩm Tiêu.”

Quả thực Trần Phàm cũng cần linh thạch cực phẩm này để nâng cao bản thân, linh căn của cậu ta không giống với người bên cạnh, người bên cạnh đều là đơn linh căn, nhưng cậu ta lại là năm linh căn, cần nhiều linh lực thuần túy để cọ rửa và mở rộng kinh mạch hơn người bình thường.

Lý Vạn Thông có thành ý như vậy, hơn nữa còn hứa nếu như giá không đủ thì ông ta tự bù thêm vào, nên Trần Phàm cũng đồng ý thương lượng tiếp.

Bàn bạc bên này xong, Lý Vạn Thông lại dẫn Thẩm Tiêu đi hỏi riêng cô có thể đưa ra giá bao nhiêu, trong tay còn bao nhiêu linh thạch, nói rằng Trần Phàm chỉ muốn trao đổi bằng linh thạch.

Lúc nãy Thẩm Tiêu cố ý nói mình còn ít linh thạch, bây giờ thấy Lý Vạn Thông hỏi như vậy, cô dứt khoát nói theo ý ông ta: “Trong tay tôi chỉ còn mười hai viên linh thạch cực phẩm.”

“Cái này……” Lý Vạn Thông chau mày: “Mười hai viên linh thạch cực phẩm có lẽ cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi linh thạch, muốn mua cỏ viêm viêm thì có thể vẫn chưa đủ. Đây là chúng ta đang nói riêng với nhau, tôi cũng tiết lộ cho cô biết, đại điện hạ trong cung chính là hỏa linh căn, nếu như ngài ấy biết có thứ đồ tốt như cỏ viêm viêm thì nhất định sẽ không màng mọi thứ mà đến tranh giành.”

Ông ta nói đến chuyện này, cố ý quan sát vẻ mặt của Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu cũng rất phối hợp, khẽ biến đổi sắc mặt.

“Về phía cậu Trần Phàm bên kia, tôi đã nói rõ rồi, cậu ta chịu bán với giá mười lăm viên linh thạch cực phẩm, rẻ hơn thánh thú tiên tuyền một chút, thấp nữa thì tôi cũng không còn cách nào khác.” Lý Vạn Thông nói: “Nếu như linh thạch trong tay cô không đủ thì tôi có thể cho cô mượn trước.”

Ông ta nói những lời này vô cùng thành khẩn hòa nhã, Thẩm Tiêu cũng phối hợp, lộ ra vẻ mặt áy náy và cảm kích: “Sao có thể để tiền bối giúp tôi được chứ……”

“Cô là hậu bối của Chử huynh, vốn dĩ tôi chiếu cố cho cô cũng là điều nên làm. Trước kia tôi quá bận, không thoát thân được, có chút thờ ơ với cô, vẫn mong cô đừng để bụng.” Lý Vạn Thông nhân cơ hội nói.

Sự cảm kích trong ánh mắt Thẩm Tiêu càng sâu sắc hơn: “Vãn bối cũng không phải người không biết ơn. Giao dịch lần này thành công, tôi nhất định sẽ báo cáo cho trưởng bối trong tộc về sự chiếu cố của tiền bối dành cho tôi, đến lúc đó nhất định sẽ có hậu tạ.”