Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 81




Đầu bếp trung cấp đã có thể học tập hệ thống công thức bí truyền trong hiệp hội nấu ăn, dựa vào những công thức này, Thẩm Tiêu lại lời một khoản lớn.Ngay khi tình thế trong trò chơi đang như lúc dầu sôi lửa bỏng, phía chính phủ đột nhiên tuyên bố thông báo, sắp mở con đường đổi nhân dân tệ và tiền trò chơi.

Nói cách khác, người chơi có thể đổi vàng trong tay mình thành nhân dân tệ. Đồng thời, điều này cũng đại biểu cho tư bản bắt đầu tiến vào trò chơi.

Vừa ra thông báo này, trong trò chơi bắt đầu xuất hiện Kim Bang. Dạng công hội này chính là chuyên lấy việc xoát tiền trò chơi là việc chính, cùng loại với Foxconn, không coi đây là trò chơi, mà trở thành công cụ kiếm tiền.

Sự ra đời của Kim Bang, tư bản tham gia vào mang đến sự thay đổi rất lớn cho trò chơi, đối với Thẩm Tiêu mà nói, cảm thụ trực quan nhất là… giá vàng đang nhanh chóng bị giảm giá trị.

Trước khi tư bản tham gia, món ăn với thuộc tính đứng đầu được cô bán ra một phần là 2-3 vàng, sau khi tham gia, giá cả không chỉ tăng gấp mười lần, mà còn đang liên tục tăng lên.

Nhìn thấy giá vàng liên tục bị giảm giá trị, may mắn duy nhất của Thẩm Tiêu chính là, trước kia thu nhập mỗi một ngày của mình cũng không giữ lại trong tay, mà liên tục ném ra ngoài tiền sinh tiền.

Tiền trò chơi có thể bị giảm giá trị, nhưng nguyên liệu nấu ăn và cửa hàng sẽ không như thế.

Cái trước đã bị mấy trăm đầu bếp nấu ăn trong Tám Bát Lớn nấu thành món ăn với lợi nhuận tăng gấp bội, về phần cái sau, mỗi ngày đất trong thành lấy giá cả vô cùng khủ.ng bố tăng nhanh như gió. Hơn nữa bởi vì Tám Bát Lớn của Thẩm Tiêu là kiến trúc cấp ba duy nhất trong thành, giá cửa tiệm xung quanh của cô còn cao hơn những nơi còn lại trong thành một phần. Mỗi ngày đều sẽ có người tìm Thu Nhĩ Trư Mao, hỏi có chuyển nhượng cửa hàng hay không. Cuối cùng Thẩm Tiêu lấy phương thức chia lợi nhuận, cho bên ngoài thuê những cửa hàng tạm thời không cần.

Có thể nói, không nói tới mức buôn bán mỗi ngày của Tám Bát Lớn, cô chỉ cần thu tiền thuê mỗi ngày cũng có thể ngày thu mấy vạn vàng, hơn nữa theo giá vàng tăng lên, tiền thuê của cô cũng hiện ra xu thế tăng lên.

Trong trò chơi xuôi gió xuôi nước, một điều lo lắng duy nhất của Thẩm Tiêu là…Cô vẫn không nhận được nhắc nhở thu về của trung tâm mua sắm.

Rơi vào đường cùng, cô đành phải đến hỏi phù sư: “Tỉ lệ đổi của tiền trò chơi này và tích phân là bao nhiêu?”

“1000 kim tệ 1 tích phân.”

“Vậy vì sao tôi không nhận được nhắc nhở thu về?” Lúc trước cô cầm thứ gì trong tay đều sẽ có nhắc nhở thu về.

Một lát sau, phù sư nói: “Tiền trò chơi thuộc loại vật phẩm ảo, phương thức đổi có hơi khác. Trong trung tâm mua sắm có phân loại đổi tiền ảo, cần chính cô tự làm.”

Thẩm Tiêu qua nhìn một cái, quả thực như thế.

Nhưng nhìn thấy tiền trò chơi bị giảm giá trị kịch liệt, cô cũng không vội vã đi đổi tích phân, mà tiếp tục đầu tư kim tệ vào sản xuất.

Khi giá kim tệ giảm gần một tuần, con đường đổi nhân dân tệ và tiền trò chơi bên phía chính phủ rốt cuộc mở ra.

Lúc này giá vàng bắt đầu tương đối ổn định, 1 đồng tiền nhân dân tệ có thể đổi 100 vàng tiền trò chơi, giá món ăn của Thẩm Tiêu cũng thuận theo tăng lên tới 220 vàng một phần. Hiện tại sản xuất mỗi ngày của cô gần 1000 phần ăn, hơn nữa trong Tám Bát Lớn có gần 400 đầu bếp học việc, 32 đầu bếp sơ cấp làm công cho cô, mỗi ngày kim tệ mà cô thu vào túi đã cao tới 50 vạn kim tệ.

50 vạn kim tệ tương đương với 500 tích phân, mà đây còn chỉ là tiền lãi của mỗi thành Lâm Giang. Chủ thành khác bởi vì còn chưa mở truyền tống trận, chỉ trông cậy vào một mình Chử Đình, số lượng có thể bán ra có hạn, nhưng bởi vì cấp bậc bình thường của người chơi ở những chủ thành còn lại thấp hơn thành Lâm Giang, giá cả có thể bán cao một chút, cũng coi như có bù lại nho nhỏ, tính thêm tiền lãi của bên Chử Đình, mỗi ngày Thẩm Tiêu có thể có hơn 600 tích phân.

Nói cách khác, một ngày cô có thu nhập gần 1200 tích phân.

“Nơi này không hổ là chiến trường kiếm điểm.” Thẩm Tiêu cảm thán nói.

“Vậy mà cô đã thỏa mãn?” Chử Đình lại nói: “Trần Tâm đứng ở bảng xếp hạng cấp bậc đã sắp cấp 30. Đến lúc đó anh ta đi chủ thành khác, đến ngày truyền tống trận trong thành mở ra, không nói hàng của chúng ta có thể bán ra nhiều hơn trước, có lẽ kim tệ lại phải bị giảm giá trị.”

Trước khi giao thông trong thành bắt đầu tiến hành, giá kim tệ ở mỗi chủ thành không giống nhau. Một khi truyền tống trận trong thành mở ra, phó bản cùng với bản đồ mới mở ra, dã quái cấp bậc mới sẽ rơi xuống càng nhiều kim tệ, hơn nữa thế lực khắp nơi đi vào đấu đá lẫn nhau, giá vàng bị giảm giá trị cũng đã thành điều tất nhiên.

Giá vàng bị giảm giá trị, thu hoạch chính là lợi ích của người chơi bình thường. Thẩm Tiêu sẽ không chịu ảnh hưởng nào, ngược lại, tích phân cô thu vào mỗi ngày còn có thể tăng vọt theo.

Như Chử Đình dự đoán, năm ngày sau, Trần Tâm dẫn đầu đạt tới cấp 30. Lúc này anh ta nhận được nhiệm vụ duy nhất của thành chủ thành Lâm Giang đưa ra, bảo anh ta thông qua truyền tống trận đến đô thành gặp người bạn cũ của hắn ta. Đến lúc này, hệ thống phát ra thông báo tới toàn sever, truyền tống trận trong thành cùng mở ra.

Truyền tống trận trong thành mang đến tiện lợi rất lớn cho người chơi, dân cư lưu động thuận tiện, thôi thúc buôn bán phát triển, mức buôn bán mỗi ngày của Tám Bát Lớn cũng tăng theo gấp bội.

Nhưng mà đây còn chưa phải thời điểm khiến mức buôn bán của Tám Bát Lớn đạt tới tối đa, chân chính làm cho Tám Bát Lớn bùng nổ chính là thông báo đầu tiên vào ba ngày sau…Trần Tâm vượt qua phó bản cấp 30 đầu tiên, được một tấm lệnh bài thành chủ. Ngày thứ ba sau khi Trần Tâm trở thành thành chủ, người chơi khác ở toàn sever có thể đến tấn công chủ thành của Trần Tâm, đây cũng chính là trạm công thành giữa người chơi và người chơi.

Người chơi và người chơi đánh nhau, trong chiến tranh kiếm tiền được nhất vĩnh viễn là súng ống đạn dược. Đồ ăn của Thẩm Tiêu không phải súng ống đạn dược, nhưng chúng mang đến lợi ích không thể khinh thường, bởi vậy bán vô cùng hot.

Trạm công thành chỉ vẻn vẹn ba ngày liên tục, thu nhập buôn bán của Tám Bát Lớn đã đạt tới đỉnh cao, tổng cộng mang đến thu nhập gần hai ngàn vạn tiền trò chơi cho Thẩm Tiêu.

“3 ngày 2 vạn tích phân vào sổ.” Thẩm Tiêu nằm mơ cũng đang cười.

Thế giới trò chơi, chiến trường kiếm điểm, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ngay khi Thẩm Tiêu kiếm tiền đếm tới mềm tay, ngoài cửa lớn Tám Bát Lớn có một người chơi đến đây phá quán.

Người chơi kia tự xưng chơi trò này chẳng qua mới nửa tháng, nhưng trên đầu anh ta lại đội danh hiệu đầu bếp trung cấp giống với Thẩm Tiêu. Nếu anh ta nói thật, chỉ dùng thời gian nửa tháng đã nắm giữ 50 món ăn quý hiếm, vậy trong hiện thực anh ta hẳn là một đầu bếp thật sự.

Mà lúc này, Bào Mạt Mạt đã chung đụng quen thuộc với Thu Nhĩ Trư Mao lại nói cho Thẩm Tiêu, người phá quán này cô ta có quen, tuổi thật chỉ có 21 tuổi.

Nói cách khác, 80 – 90% người tới là một thiên tài nấu ăn chân chính…

Đối với loại tình huống này, Thẩm Tiêu không phải không có chuẩn bị tâm lý.

Trên thế giới này tóm lại là có thiên tài. Trong hiện thực cô cũng từng thấy không ít, giống như nhà hàng chỗ cô, mỗi một quý chiêu nạp người mới, trong đó đều sẽ có một hai người thiên phú dị bẩm. Người như thế không có cách nào rồi, ông trời thưởng cơm ăn, bọn họ chỉ cần thêm cố gắng một chút, là có thể dễ dàng đoạt thành tựu mà người khác không đạt được vào tay. Mà trò chơi được xưng là có mấy triệu người chơi, bên trong sẽ có thiên tài nấu ăn, không phải không có khả năng.

Giai đoạn trước cô có thể dựa vào tài nguyên trong tay cùng với thời gian nhiều ra thêm, dẫn xa một đám người chơi tầm thường. Nhưng truyền tống trận trong thành xuất hiện, sớm hay muộn sẽ nhường cho những thiên tài, đại sư cũng xuất hiện ở trước mặt cô.

Đây là chuyện sớm đã định trước.

Cũng giống vậy, đụng phải bọn họ mới là đọ sức chân chính.

Thẩm Tiêu muốn cho người dẫn người chơi đến phá quán kia vào, nhưng lại bị Chử Đình ngăn cản.

“Việc này giao cho tôi.” Anh nói.

Thấy Thẩm Tiêu lộ ra khó hiểu, anh nói: “Tôi là thương nhân, càng thích biến hết thảy thành ích lợi lớn nhất.”

Tiếp theo anh bảo Thu Nhĩ Trư Mao đi bảo các nhân viên trong quán ăn nên làm gì thì làm, sau đó nói với Bào Mạt Mạt: “Cô đã biết cậu ta, vậy do cô dẫn cậu ta đến phòng khách quý ở lầu ba.”

“Được.”

Phòng khách quý ở lầu ba không có những người khác, rất nhanh Bào Mạt Mạt đã dẫn người lên theo.

Người chơi này tên ‘Tên Là Gì Tùy Tiện’, cấp bậc chỉ có cấp 10, nhìn trang bị trên người anh ta cũng rất tùy tiện, nghề nghiệp nào cũng từng đụng vào, trông thế quả thật không phải đến chơi trò chơi, đơn giản là vì theo đuổi kỹ năng nấu ăn mà đến.

Nhưng anh ta mở miệng nói chuyện thái độ lại khiêm tốn bất ngờ: “Thật sự xin lỗi, tôi lo lắng mọi người không chịu gặp tôi, cho nên mới cố ý nói những lời phá quán. Tôi nghe nói có một NPC có kỹ năng nấu nướng rất lợi hại, biến thành Lâm Giang thành thành phố mỹ thực, cho nên mới đặc biệt muốn đến luận bàn một phen, cũng không có ác ý.”

“Chúng tôi cũng tin tưởng cậu cũng không có ác ý.” Nụ cười của Chử Đình vô cùng hoàn mỹ: “Nhưng thực sự xin lỗi, cậu đưa ra yêu cầu luận bàn, chỉ sợ chúng tôi không thể đồng ý.”

Tên Là Gì Tùy Tiện có chút khó hiểu: “Vì sao?”

“Bởi vì có thể rất chậm trễ thời gian.” Chử Đình ở dưới tầm mắt kỳ lạ của Thẩm Tiêu kiên nhẫn giải thích nói: “Chỉ dựa vào một món ăn làm sao có thể phán đoán trình độ cao thấp của kỹ năng nấu ăn. Hai người đều là đầu bếp trung cấp, đồ ăn tinh thông ít nhất mấy chục món, cho dù trong đó có một món lép vế, chẳng lẽ đại biểu những món ăn khác cũng không ngon? Huống chi, mục đích chủ yếu của luận bàn là trao đổi lẫn nhau, bữa ăn chắc chắn phải ăn tất mới có thể gọi là bữa ăn, chỉ một hai món ăn không có ý nghĩa gì.”

Tùy Tiện Tên Là Gì bị anh thuyết phục: “Là như thế không sai.”

“Nhưng chúng tôi mở quán buôn bán, đầu bếp chính bị cậu lôi kéo đi luận bàn, vậy buôn bán này ai tới làm đây? Thời gian bị chậm trễ ấy, ai có thể đền cho cô ấy?” Chử Đình dẫn dắt từng bước nói.

“Là tôi lỗ mãng, không suy xét những việc này.” Tên Là Gì Tùy Tiện dẫn đầu nói câu áy náy với bọn họ: “Nhưng thời gian chậm trễ vì tôi, tôi có thể đền bù.” Thấy tất cả mọi người nhìn về phía anh ta, anh ta tiếp tục nói: “Tôi có thể đến quán ăn giúp đỡ, không biết như vậy, có thể để đầu bếp Thẩm rút ra thời gian không?”

Con cá chủ động mắc câu, ánh mắt Chử Đình nhìn anh ta cũng hiền lành hơn không ít, nhưng miệng anh vẫn có chút do dự: “Việc này…” Tựa như trầm ngâm một phen, thấy Tên Là Gì Tùy Tiện mắt lộ ra chờ mong, anh mới chuyển đề tài: “Việc này không phải không được. Nhưng tinh lực con người có hạn, vì cam đoan trạng thái của hai người, một ngày chỉ có thể luận bàn một lần.”. ngôn tình hay

Thấy NPC này nhượng bộ, sao Tên Là Gì Tùy Tiện còn không đồng ý chứ: “Không thành vấn đề!” Anh ta thậm chí còn mang vẻ mặt hưng phấn và cảm kích, Thẩm Tiêu không nói chuyện nhìn từ đầu tới đuôi không khỏi đỡ trán, chiến thuật mà Chử Đình dùng lên người ta thật sự là không nhập nhằng chút nào.

Một ngày luận bàn một lần, một lần một món ăn, vậy ít nhất có thể giữ một đầu bếp trung cấp ở lại quán ăn làm công hai tháng. Đầu bếp trung cấp không phải là rau cải trắng, tùy tiện xuất hiện một người, công hội nào không ra sức cung phụng trong công hội chứ. Bạn học thiên tài này không có mắt nhìn gì, thẳng thừng bị Chử Đình lừa dối thành một trong những công cụ của Tám Bát Lớn.

“Vậy khi nào thì chúng ta bắt đầu?” Vẻ mặt của Tên Là Gì Tùy Tiện chờ mong hỏi Chử Đình.

“Ngày mai.” Mặt mo của Chử Đình cũng không đỏ chút nào: “Cậu tiện thể nghĩ thật kỹ ngày mai chuẩn bị món ăn gì.”

“Được!”

Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Chử Đình bảo Bào Mạt Mạt dẫn Tên Là Gì Tùy Tiện đi, thuận tiện dạy anh ta quy củ của Tám Bát Lớn một chút. Sau khi Bào Mạt Mạt đồng ý, hai người rời khỏi phòng khách quý ở lầu ba.

Giải quyết xong vấn đề này, Chử Đình thấy Thẩm Tiêu vẫn nhìn mình, anh có chút không quá tự nhiên: “Nhìn tôi làm gì.”

“Tôi đang nghĩ không biết trước kia mình có từng làm chuyện đắc tội với anh không, nếu có phải mau chóng xin lỗi mới được, nếu không quay đầu lại ngày nào đó bị anh bán cũng không biết.”

“Vậy cô phải cẩn thận nhớ lại, thuận tiện quy những lời xin lỗi này thành tích phân cho tôi. Một vạn tôi không chê ít, một trăm vạn cũng không ngại nhiều.” Chử Đình nói.

Vừa nhắc đến tích phân, lúc này Thẩm Tiêu nhớ tới: “Tôi đã nghĩ xong rồi, tôi đối xử rất tốt với anh, ngày tuyết kiếm ăn cho anh, còn ngủ chung túi ngủ với anh. Ngược lại là anh, độc mồm độc miệng với tôi, thế cho nên tâm linh nhỏ bé của tôi đã bị tổn thương, đến bây giờ vẫn không có cách nào bù lại. Hay là anh nghĩ thử, cho tôi mấy chục vạn tích phân, để tôi cảm thụ nhân gian cũng có chân tình?”

“Tôi? Đối với cô? Chân tình?” Chử Đình nở nụ cười: “Người heo khác nhau, vẫn xin tự trọng.”

Thẩm Tiêu: “?”

Bọn họ đang nói chuyện, Thu Nhĩ Trư Mao đi tới. Anh ta xác nhận với Thẩm Tiêu có phải Tên Là Gì Tùy Tiện thật sự muốn gia nhập chuyện của bọn họ hay không.