Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 73




Gần đến 10 giờ như ước hẹn, Thu Nhĩ Cẩu Mao đúng giờ đến giao hàng và nhận hàng. Lúc này anh ta cũng chú ý đến danh hiệu mới của Thẩm Tiêu, anh ta gãi gãi đầu, nói chuyện này cho Thu Nhĩ Trư Mao nghe: “Tôi nhớ lúc trước không có danh hiệu này.”“Tôi cũng nhớ lúc trước không có, xem ra là NPC này nâng cấp rồi, có thể hệ thống nâng cấp của cô ấy khác với chúng ta.” Thu Nhĩ Trư Mao nói, bây giờ mới bắt đầu, rất nhiều hệ thống trong trò chơi vẫn chưa lộ ra toàn bộ diện mạo, nhưng mà theo như anh ta được biết, trước mắt chưa có bất kỳ một người nào, bao gồm cả NPC nhận được danh hiệu: “Đúng rồi, nếu như cô ấy đã đổi danh hiệu, thế có thức ăn mới không?”

Thu Nhĩ Cẩu Mao dán thuộc tính của bánh thịt thỏ màu tím cho anh ta, và có chút tiếc nuối nói: “Phẩm chất là màu tím, giảm thương 10 giây trông cũng rất lợi hại, nhưng những người chơi thường như chúng ta về cơ bản là không dùng đến.” Ai đánh thú nhỏ lại đi tốn nhiều tiền mua giảm thương như thế, anh ta thà chọn lực tấn công còn hơn.

Thế nhưng Thu Nhĩ Trư Mao lại kích động bảo Thu Nhĩ Cẩu Mao khoan hãy bán thứ này cho người thương nhân: “Cái này giữ lại trước, khoan hãy bán!”

Thu Nhĩ Cẩu Mao có chút không hiểu: “Tại sao?” Bây giờ cấp bậc của mọi người đang nâng lên, nếu như không bán số thức ăn này sớm thì sau này sẽ chỉ càng ngày càng mất giá.

“Cậu quên rồi à, động lợn rừng đấy.” Thu Nhĩ Trư Mao nhắc lại cho anh ta nhớ.

Được Thu Nhĩ Trư Mao nhắc như vậy, Thu Nhĩ Cẩu Mao đã nhớ ra rồi, có phó bản năm người cấp độ thứ năm bên ngoài Tân Thủ Thôn – động lợn rừng. Bây giờ hạng nhất của bảng xếp hạng cấp bậc đã lên cấp 5, anh ta đến cấp 5, theo đội đầu tiên sau đó cũng sắp lên rồi, đến lúc đó không thể không đến động lợn rừng khai hoang lấy trang bị.

Phó bản đầu tiên cho ra trang bị cấp 5, nghe nói đã có ông chủ đặt trước với giá năm con số rồi.

Thông thường chiến đấu với quái vật hoang dã được sử dụng để giảm thương, nhưng trong phó bản, nó là một thứ có thể cứu mạng. Điều này cũng cho thấy rằng loại thức ăn màu tím này sắp chào đón mùa xuân.

“Thôi vậy, bây giờ đã qua 10 giờ, 4 giờ chiều tôi đi lấy hàng.” Thu Nhĩ Trư Mao nghĩ một lúc, còn quyết định nói chuyện này cho Thẩm Tiêu nghe, thuận tiện anh ta có lẽ cũng muốn xem thử rốt cuộc NPC này có phải là NPC nhân công hay không.

Rất nhanh đã đến bốn giờ chiều, Thu Nhĩ Trư Mao đã đến trước rồi. Thấy thời gian vừa qua 4 giờ, anh ta liền tiến tới gõ cửa.

Thẩm Tiêu nhìn thấy anh ta, nói với anh ta là đồ ở trên bàn phòng khách, tự đi lấy là được. Thu Nhĩ Trư Mao vừa lấy đồ vừa hỏi thăm cô: “Qua vài ngày nữa sẽ có người đến động lợn rừng ở ngoài làng để thám hiểm, tôi muốn đến lúc đó lại bán bánh thịt thỏ có phẩm chất màu tím cho họ, có được không?”

Động lợn rừng?

Thẩm Tiêu nghĩ đến những con lợn rừng ngoài làng kia, xem ra đây có lẽ là phó bản đầu tiên trong trò chơi rồi. Theo thường lệ thì trong phó bản sẽ có đồ tốt rơi xuống.

“Được.” Thẩm Tiêu nói: “Nhưng mà tôi có một điều kiện kèm theo. Nếu như động lợn rừng có nguyên liệu đặc biệt gì rơi xuống thì tôi muốn được ưu tiên mua trước.”

Nghe thấy lời này, Thu Nhĩ Trư Mao nhìn nhìn danh hiệu mới của Thẩm Tiêu, anh ta hiểu và nói: “Được.”

Đúng lúc bọn họ đang thảo luận, bảng xếp hạng cấp bậc tuần đầu tiên của Tân Thủ Thôn lóe lên một tia sáng, cuối cùng anh ta cũng nâng lên cấp năm. Hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, bốn người đồng đội khác của anh ta cũng đã đạt tới cấp thứ năm.

“Hôm nay sắp hết giờ rồi, mọi người đi chuẩn bị nguồn dự trữ, đừng tiết kiệm tiền, mua đủ thức ăn màu xanh lam của NPC đó. Ngày mai vào lại, chúng ta sẽ đến động lợn rừng.” Cấp đầu tiên nói với các đồng đội.

“Được!”

Năm người quay lại Tân Thủ Thôn chuẩn bị nguồn dự trữ, thời gian vừa đến thì ngoại tuyến ngay tại chỗ.

Ngày hôm sau, vừa đến 7 giờ tối, năm người vào trong phó bản. Khoảng hơn một tiếng sau, họ xuất hiện ở cửa phó bản với vẻ mặt sửng sốt, mỗi người đều bị hạ một cấp vì đã mất mạng, và quay lại cấp 4.

“Chuyện gì vậy?” Đại Boss cuối cùng trong động lợn rừng đã trực tiếp giết họ chỉ với một kỹ năng?

Không chỉ có bọn họ, lúc này những người chơi cấp 5 khác trong Tân Thủ Thôn cũng trở nên nhiều hơn. Một đống người tụ tập ở cửa động lợn rừng, kêu gọi mọi người lập nhóm vào phó bản.

Sau đó một nhóm người vào phó bản, rồi một nhóm người lại bị BOSS động lợn rừng tiễn ra ngoài. Mọi người đứng ở cửa phó bản, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, cảnh tượng vô cùng lúng túng.

Đúng vào lúc này, người chơi đứng đầu bảng xếp hạng cấp bậc nhận được một tin nhắn riêng, lúc đầu sắc mặt anh ta thay đổi, rồi anh ta nhanh chóng trả lời tin, sau đó nói với các đồng đội của mình: “Chúng ta mau chóng luyện cấp lại, tôi tìm được cách thông quan rồi.”

“Cách gì thế?” Đồng đội hỏi.

Lúc nãy người chơi đó nhận được thức ăn màu tím, thuộc tính đã chia sẻ vào trong đội: “Có thứ này, chúng ta nhất định sẽ qua!”

“Woa, thuộc tính này ngầu đấy! Đợi đã, nhìn cái tên này...vẫn là NPC tên Thẩm Tiêu đó làm ra sao?”

“Đúng. Vừa nãy tôi đã đàm phán giá cả rồi, 300 đồng một phần.”

“Tôi phục rồi, NPC này sao cứ kiếm tiền của người chơi chúng ta thế!”

“Cậu đừng có nói như thế, những làng khác muốn tìm NPC như thế này cũng tìm không ra đâu.” Một người đồng đội khác nói: “Tôi xem phân tích số liệu trên diễn đàn rồi, làng của chúng ta là làng đầu tiên đạt đến cấp 5, những làng khác vật còn đang vật vã ở cấp 4, vẫn chưa mò được đến cửa phó bản đấy.”

“Đừng nói nữa, tranh thủ thời gian luyện cấp đi.” Vượt qua phó bản đầu tiên phải thông quan rương kho báu, đó mới là mục tiêu của họ.

Sau đó mấy người đi luyện cấp quét thú gần một ngày, cuối cùng bọn họ đã lên được cấp 5. Vào lúc này, mười nghìn người chơi của làng khác đang bị vua lợn rừng hành hạ đến chết đi sống lại.

Lại một ngày mới lên mạng, nhóm năm người lại đến động lợn rừng.

1 tiếng 13 phút sau, đột nhiên hệ thống phát thông báo toàn khu: Xin chúc mừng đội năm người do Trần Tâm, một người chơi trong Tân Thủ Thôn tuyến 1000 dẫn đầu, đã vượt qua động lợn rừng thông thường đầu tiên.

“Cái gì? Vượt qua?”

“Không phải chứ! Đã có người vượt qua phó bản năm người rồi sao?”

“Tôi còn chưa đủ cấp mà phó bản năm người đã thông qua rồi?”

Thông báo của hệ thống, toàn khu toàn máy chủ đều có thể nhìn thấy, thế giới bỗng chốc bùng nổ.

Bởi vì bây giờ vẫn chưa có người chơi vào thành chính, kênh thế giới vẫn chưa được mở, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc thảo luận sôi nổi ở các Tân Thủ Thôn. Thậm chí người có quen biết với Tân Thủ Thôn tuyến 1000 còn gửi tin nhắn để thăm dò chuyện gì đang xảy ra.

Chuyện trong làng mình, đương nhiên mình sẽ biết, người chơi của Tân Thủ Thôn tuyến 1000 lập tức nói ra chuyện trong làng mình có một NPC học việc nấu nướng, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Không lẽ làng các cậu không có sao?”

“Làng chúng tôi có cái đ*ch!”

Vì thế, Thẩm Tiêu, một NPC biết nấu ăn, đã nhanh chóng được đăng trên thanh bài đăng và diễn đàn, thậm chí một số người còn đăng một vài món ăn và thuộc tính mà cô đã làm trước đó lên mạng.

Trong thời gian đó, những người chơi ở tuyến khác đều ngưỡng mộ đến mức c.hảy nước miếng, họ không nói gì mà bắt đầu quay lại để quấy rối các NPC trong Tân Thủ Thôn của mình, xem thử liệu họ có thể khai quật ra một NPC thông minh như vậy không.



Lúc này, Thẩm Tiêu đang nói chuyện với Thu Nhĩ Trư Mao.

Với sự thông quan động lợn rừng đầu tiên của đội Trần Tâm, thức ăn màu tím cũng bùng nổ theo. Không ít người tìm đến ba anh em Thu Nhĩ Trư Mao, tỏ ý muốn được ưu tiên mua trước, giá được đẩy lên tận trời xanh, tiểu đội Trần Tâm cầm “thịt ba chỉ béo bở” của vua lợn rừng bị nổ tìm đến Thu Nhĩ Trư Mao, đưa ra mong muốn mua đứt món ăn này.

Chuyện này Thu Nhĩ Trư Mao chắc chắn không có cách nào làm chủ được, cho nên anh ta đến tìm Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu đón lấy “thịt ba chỉ béo bở”, nhìn nguyên liệu có phẩm chất màu tím này, cô mỉm cười nói với anh ta: “Từ chối.”

Cái cô cần là nguyên liệu, càng nhiều người chơi thông quan, thì nguyên liệu mà cô nhận được càng cao. Giá mà đối phương mua đứt, không thể cho cô mua được số lượng lớn đồ mà cô muốn mua.

“Được.” Thu Nhĩ Trư Mao lập tức đi từ chối. Đối phương không bày tỏ gì cả.

Tiếp theo, bởi vì bên này Thẩm Tiêu cung cấp thức ăn, người chơi thông quan động lợn rừng cũng càng ngày càng nhiều, và Thẩm Tiêu cũng bảo Thu Nhĩ Trư Mao với hai người còn lại thu mua thịt lợn rừng cho cô.

Thịt lợn có thể làm được rất nhiều món ăn, trong số những nguyên liệu mà cô có được từ trước đến nay, cô chỉ có thể nấu được một món duy nhất đó là sườn lợn nướng. Nếu muốn phát triển thêm các món ăn khác, vẫn phải đợi thành chính mở và đến thành chính để mua các nguyên liệu khác nhau.

Thẩm Tiêu cũng thử dùng thịt lợn làm bánh thịt lợn giòn, nhưng mà thuộc tính na ná với khi làm thịt thỏ, không có gì khác biệt. Còn về sườn lợn được nướng ra, thuộc tính có thay đổi:

Trên: Sườn lợn nướng

Phẩm chất: Xanh

Giới thiệu: Thức ăn thường thấy

Tác dụng: Hồi phục 300 điểm khí huyết trong chớp mắt (thời gian sử dụng cách 12 phút)

Bây giờ chỉ có các loại thuốc hồi phục chậm, các món ăn hồi phục tức thời thì vẫn được ưa chuộng hơn. Tuy nhiên, vì là nghề chữa bệnh nên không mấy ai sẵn sàng trả giá cao để mua.

Ngoài ra, bên này Thẩm Tiêu vẫn còn kẹt ở phẩm chất màu xanh lam, cấp độ cũng không có đi lên, sườn lợn nướng có phẩm chất màu xanh lam thì hồi phục 600 điểm khí huyết, giá cả chắc chắn sẽ cao không nổi.

Nhưng mà Thẩm Tiêu nghĩ rất thoáng, vốn dĩ ban đầu cô kinh doanh không vốn, thuộc tính của món ăn này đã nói lên tính bình dân của nó, cô cũng dứt khoát để Thu Nhĩ Trư Mao định giá thấp một chút, đi con đường ít lãi tiêu thụ mạnh.

Cứ như thế, có hai món ăn chính trong tay của cô rồi.

Thế nhưng, cũng vào lúc này, đột nhiên Thu Nhĩ Trư Mao đến bên ngoài nhà gỗ, anh ta không đến theo giờ đã hẹn. Do Thẩm Tiêu tình cờ nhìn thấy anh ta, mới biết anh ta vẫn luôn đợi ở bên ngoài.

“Vào trong đi.” Vừa vào nhà, Thẩm Tiêu chú ý thấy trên người Thu Nhĩ Trư Mao đang mặc một bộ quần áo người mới, cấp bậc cũng biến thành cấp 0: “Chuyện gì thế?”

Thu Nhĩ Trư Mao nói với vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, hôm nay lúc tôi đang trên đường giao hàng cho người ta thì bị đánh úp, hàng mà cô đưa cho tôi đều bị cướp hết rồi. Tôi sẽ gom tiền để trả lại số tiền hàng đó cho cô, ngàn lần xin lỗi.”

“Bị cướp?” Thẩm Tiêu hiểu rồi, cũng chính là nói, sau khi người chơi mất mạng, đồ vật trên người sẽ bị nổ tung.

“Phải.”

“Biết là ai cướp không?” Thẩm Tiêu hỏi.

Thu Nhĩ Trư Mao lắc đầu: “Không biết.” Anh ta biết tên của những người đó, nhưng không biết thế lực đằng sau họ như thế nào. Nếu như chỉ là nhất thời nổi lên ý định giết thì không có gì, nhưng chỉ sợ là bị một công hội nhắm vào.

“Ồ.” Nơi có lợi nhuận thì sẽ có tranh chấp, Thẩm Tiêu hiểu điều đó. Mấy người này giúp cô kiếm tiền, không tránh khỏi khiến người ta ganh tị. Sẽ có người ra tay với họ, đó cũng là điều nằm trong dự đoán của cô: “Tạm thời tôi sẽ không bán những món ăn này nữa, trừ khi cấp bậc của mọi người quay lại cấp 5.”

Nói xong, Thẩm Tiêu quay lại phòng bếp. Còn Thu Nhĩ Trư Mao, lúc đầu chán nản một lúc, tưởng mình làm hỏng chuyện khiến NPC ghét mình, nhưng sau đó nghe NPC nói như thế, anh ta bất giác ngây người. Đợi anh ta hiểu được lời Thẩm Tiêu nói rốt cuộc là gì thì trong lòng bất giác cảm thấy cảm động.

NPC này đang giúp anh ta tìm lại địa bàn đấy.

Không phải bọn họ vì chút đồ này mà giết anh ta về cấp 0 sao, thế thì tốt thôi, cô trực tiếp lật bàn luôn. Trừ khi các người khôi phục lại người của tôi, nếu không thì ai cũng đừng hòng lên bàn ăn thịt.

“Cảm ơn.” Đây là lần đầu tiên Thu Nhĩ Trư Mao nói lời cảm ơn chân thành với một NPC như vậy.

“Không sao. Nhưng người đầu tiên đưa tay ra giúp đỡ cậu, sau này anh có thể ưu tiên cung cấp thức ăn cho họ.” Thẩm Tiêu nói. Trải qua chuyện này, cô cũng rất hiểu, một người thì không có cách nào đảm đương một phía. Nhưng có thể dùng lợi ích để ràng buộc một vài người đứng bên cạnh cô.

“Được.”

Sau khi Thu Nhĩ Trư Mao rời khỏi nhà gỗ, cũng không đi luyện cấp nữa mà ở trong làng thu thập thịt lợn rừng. Trong thời gian đó có rất nhiều người thử đến gõ cửa nhà Thẩm Tiêu, nhưng không có ngoại lệ, không ai có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

“NPC này là sao thế, nhắm chuẩn Thu Nhĩ Cẩu Mao bọn họ rồi sao?”

“Tôi cũng là đàn ông mà, dựa vào đâu mà khinh thường tôi.”

“Thu Nhĩ Cẩu Mao bọn họ được NPC này bao nuôi rồi nhỉ, khi nào cô ấy chơi chán vậy, tôi cũng muốn được bao nuôi.”

Chính vì những lời bàn tán đó, cho đến rất lâu về sau, mấy anh em Thu Nhĩ Trư Mao đã thành danh, vẫn không thoát được cái danh hiệu “đàn ông được NPC bao nuôi”.