Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 15




Sau vài ngày sa sút tinh thần, mọi người cũng dần quen với cuộc sống thiếu đi một người rồi. Ban đầu, mọi người cứ nhắc đến Dương Hoằng mãi, còn không kìm được suy đoán bây giờ anh ta có bình an hay không. Những ngày tháng anh ta rời đi càng dài, dần dần anh ta cũng biến mất khỏi những lời nói của mọi người.

Con người dù thế nào thì cũng phải nhìn về phía trước.

Dương Hoằng rời đi, dường như vận may của Thẩm Tiêu cũng càng ngày càng tốt. Mỗi ngày cô mài vỏ ốc, có thể nhận được hơn một tích phân, ngoài ra, mỗi đêm ra biển lần nào cũng đều có thu hoạch nhỏ, chẳng hạn như con cá hồi đầu rồng còn nguyên vẹn có thể nhận được 10 tích phân, và những con sò đủ lớn, một con cũng được 1 tích phân. Tích góp từ những cái nhỏ nhặt, tích phân đang tăng lên mỗi ngày.

Mọi người đều sống trong cùng một hang động, cộng thêm Thẩm Tiêu cũng không định che giấu, rất nhanh những người khác cũng phát hiện ra chuyện vỏ ốc có thể kiếm được tích phân. Vì thế vỏ ốc vỏ sò trên đảo bắt đầu trở nên khan hiếm, may mà năm người đã có một tình bạn nhất định, không đến nỗi vì những thứ này mà đánh đập tàn nhẫn.

Hơn hai tháng sau, lúc quả hồng trên đảo đang chín dần thì tích phân của Thẩm Tiêu cuối cùng cũng đạt đến 300.

“Tích phân đã đạt 300, bạn có muốn nâng cấp trung tâm mua sắm không?”

Cuối cùng cũng đợi được lời nhắc nhở này, Thẩm Tiêu hít sâu một hơi, nhấn xác nhận.

Một tia sáng lóe lên trong đầu cô, và trung tâm mua sắm ảo trở nên lạ mắt hơn trước. Thứ đầu tiên đập vào mắt không còn là viên thuốc hồi sinh nữa mà là giới thiệu chung về mặt tiền trung tâm mua sắm. Đi xuống và xem các danh mục khác nhau, nhấp vào, các mặt hàng trong mỗi danh mục phong phú và toàn diện hơn nhiều so với trước khi nâng cấp. Hơn nữa, còn giống như Taobao, cùng một mặt hàng sẽ được bán ở nhiều cửa hàng cùng một lúc với các mức giá khác nhau.

Phương thức hoạt động này rất giống với Taobao Mall, nhưng ít rắc rối hơn về hậu cần. Thẩm Tiêu nghi ngờ rằng cha Mã là một trong số các nhà đầu tư của trung tâm mua sắm ảo này.

Sau khi xem xong trang chủ, Thẩm Tiêu tìm thấy cột “thức ăn”, nhấp vào và thấy trước mắt cô có vô số cửa hàng trải dọc từ trên xuống dưới. Dễ thấy nhất chắc chắn là cái đầu tiên ở trên cùng, nếu tiếp tục đi xuống thì độ phơi bày càng giảm, theo đó, càng nhìn xuống thì giá các món ăn trong cửa hàng của họ theo đó mà giảm dần.

Mỗi món ăn ở những cửa hàng này đều có video, chỉ cần bấm vào là như đang xem một bộ phim ba chiều. Những món ăn đó đầy đủ hương vị, hương thơm, Thẩm Tiêu cảm thấy chộn rộn trong lòng khi nhìn thấy nó. Là một đầu bếp, đối mặt với những món ăn đặc sắc sẽ luôn có cảm giác muốn nếm thử, nhưng tiếc rằng giá thấp nhất của những món ăn này cũng phải mất cả trăm tích phân, mà trước mắt cô không thể mua được.

Nếu như tương lai cô có cơ hội mở cửa hàng, cũng không biết tay nghề nấu nướng của cô so với những chủ cửa hàng này là tốt hay là kém?

Trong đầu thoáng qua suy nghĩ này, Thẩm Tiêu đột nhiên phì cười. Bây giờ cô chỉ có 300 tích phân, chuyện mở cửa hàng vẫn còn xa vời không có giới hạn thời gian, đã nghĩ nhiều như vậy rồi. Cũng không biết đến bản đồ tiếp theo có thể nghe ngóng được chuyện mở cửa hàng bằng cách nào hay không.

Sau khi nhìn đã mắt, Thẩm Tiểu đóng cột thức ăn và quay trở lại trang chủ cá nhân của mình. Trên trang chủ, nút tới bản đồ tiếp theo sáng lên khi tích phân của cô đạt 100. Cô đã dành 20 tích phân để mua thông tin trên bản đồ tiếp theo, nhấp vào cuộn giấy mà cô đã mua và thấy một dòng chữ trên đó: Đại Chu, sa mạc Hô Hà Lan.

Đại Chu? Đây là thời đại nào?

Thẩm Tiêu không hiểu hai chữ phía trước lắm, nhưng địa điểm phía sau thì cô lại thấy rõ rồi.

Bản đồ tiếp theo của cô là đi sa mạc.

So với hoang đảo, sa mạc ít tài nguyên hơn và khó tồn tại hơn. Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu cảm thấy có chút nặng nề. Nếu muốn sống và tích lũy đủ tích phân, cô buộc phải có sự chuẩn bị kĩ càng mới được.

Sau khi xem qua trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu đóng lại và đưa mọi người đi hái quả hồng dại.

Quả hồng dại trên đảo hoang không to, màu chỉ hơi ngả sang cam, khi cắn vào có vị đắng và khó ăn. Quả hồng này, Thẩm Tiêu không thể đợi nó trở nên đỏ rực vì sương giá, nên đành chọn phương pháp truyền thống - treo quả hồng để quả hồng nhanh chín.

Quả hồng được gọt sạch vỏ, dùng dây rơm buộc lại, treo dưới mái che trước cửa hang, sau nửa tháng, ruột quả hồng có màu đỏ cam, khi dùng tay bóp vào thì thấy quả hồng cứng ở bên ngoài và mềm ở bên trong, đưa miệng cắn một miếng, xốp mềm và ngọt thanh.

Những quả hồng đã sẵn sàng, và khoai môn trồng trong vườn rau đã chín.

Một số cây khoai môn bị bão quật đổ ban đầu vẫn ngoan cường sống sót, vậy mà Thẩm Tiêu và những người khác cũng thu được một giỏ khoai môn nhỏ. Cô chọn một phần nhỏ để giữ lại làm hạt giống, và một nửa còn lại cho mọi người dùng làm lương thực chính, phần còn lại thì Thẩm Tiêu dùng hết để hấp, cô lại mua thêm một phần thịt lợn khác rán ra mỡ lợn và làm món bánh khoai hồng môn nhân thịt cho mọi người.

Điểm tâm này là chiếc bánh lúc đầu vẽ cho mọi người, hôm nay làm ra rồi, cũng xem như là viên mãn.

Nhìn mọi người vui vẻ ăn xong, Thẩm Tiêu lau vụn bánh trên khóe môi cho Phương Phương, điềm đạm nói: “Tôi chuẩn bị đi rồi.”

Mọi người đều ngơ ngác: “Đột ngột như vậy sao?”

“Cô không tích lũy thêm tích phân sao?” Anh Tử hỏi. Tích phân cũng như át chủ bài bảo toàn sinh mệnh, cho đến bây giờ họ vẫn chần chừ chưa rời đi chính là muốn kiếm thêm nhiều tích phân.

“Bản đồ tiếp theo của tôi là đi sa mạc.” Thẩm Tiêu nói: “Sa mạc không bằng ở đây, có quá nhiều hạn chế.”

Đầu tiên, cô không thể nào mang quá nhiều đồ đạc được, điều quan trọng nhất khi sinh tồn ở sa mạc chính là thức ăn và nước uống, dựa vào sức khỏe thể chất của cô, mang vác nặng có hạn mức tối đa, mang quá nhiều đồ ngược lại sẽ là gánh nặng, cho nên mua nhiều cũng không có ý nghĩa.

Tiếp theo, những đạo cụ bảo toàn sinh mạng trong trung tâm mua sắm ảo rất đắt đỏ và dù ở trên đảo một trăm năm, cô không thể mua được. Những đạo cụ rẻ thì cô có thể mua được, nhưng hệ thống bản đồ chỉ cho phép mang theo ba đạo cụ bảo toàn sinh mạng. Nếu muốn vượt qua các giới hạn, trừ khi có đạo cụ cất giữ vật phẩm di động. Nhưng Thẩm Tiêu đã xem xét đạo cụ đó, và số tích phân tối thiểu bắt đầu từ mười vạn.

Đủ các nhân tố kết hợp lại, Thẩm Tiêu suy nghĩ rất lâu mới quyết định ra đi.

“Hơn nữa, vẫn còn một chuyện, tôi không biết các cô có nghĩ đến chưa. Những người như chúng ta sẽ trẻ mãi hay sao?” Thẩm Tiêu nhìn mọi người và nói.

Cô hỏi câu này làm mọi người sững người.

Quả thực họ chưa nghĩ đến vấn đề này, thậm chí là Dương Hoằng rời đi cũng chưa nghĩ đến.

“Thời gian sẽ để lại dấu vết trên người, cỏ sẽ héo, cây sẽ chết, chúng ta không hẳn là một ngoại lệ. Tuổi thọ của người chỉ có một trăm năm, nếu như chúng ta cũng sẽ già đi theo thời gian, thế cũng chính là nói, chúng ta phải kiểm đủ mười triệu tích phân trong năm 1980 tới. Đủ rồi thì sống, không đủ thì chết. Nghĩ như thế, thời gian của chúng ta dường như hơi gấp.” Cũng chính là vì nghĩ đến vấn đề này nên Thẩm Tiêu mới quyết định mau chóng đến bản đồ tiếp theo.

“Điều này chúng tôi chưa nghĩ đến thật……” Anh Tử lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, chúng tôi cũng phải nhanh chóng chuẩn bị thôi.”

“Cảm ơn cô đã chia sẻ thông tin này cho bọn tôi.” Tiểu Vân chân thành cảm ơn Thẩm Tiêu.

“Tôi cũng rất biết ơn vì có thể gặp được mọi người, chúng ta có duyên gặp lại.” Thẩm Tiêu luyến tiếc tiến tới trước ôm bốn người họ, sau đó trong đầu đã quyết định rời đi.

Xung quanh chớp sáng, cô đã đến trong không gian ảo, trước mắt là màn hình điện tử của trung tâm mua sắm ảo.

Lúc trước Thẩm Tiêu đã thử nghiệm qua, cô muốn đi lại bình thường, tất cả đồ vật phải mang vác khoảng 30 cân. Nhưng như thế thì thể lực của cô sẽ tiêu hao rất nhanh, nghĩ đến khó khăn khi đi lại trên sa mạc, cộng thêm nước với thức ăn sẽ tiêu hao mỗi ngày, Thẩm Tiêu quyết định mua vật phẩm dựa trên hạn mức tối đa là 30 cân mang nặng.

Đầu tiên, cô cần một cái ba lô, trung tâm mua sắm ảo này bán với giá 80 tích phân, Thẩm Tiêu đào được một cái ba lô hàng qua tay cùng loại ở một cửa hàng, chỉ cần 30 tích phân. Tiếp theo là áo khoác mặc vào buổi tối để giữ ấm, với lựa chọn áo lông vũ và áo gió, Thẩm Tiêu đã chọn một chiếc áo khoác da chiếm diện tích nhỏ nhất và có thể chắn mưa chắn gió, và mất 20 tích phân.

Sau khi dùng mất 50 tích phân, Thẩm Tiêu lại tiêu thêm 150 tích phân để mua ba tấm bùa ngọc hộ mệnh, với các thuộc tính tàng hình, sét đánh và phá không. Mặt hàng này được mua từ một cửa hàng, cửa hàng này có lẽ mới mở được không lâu, đồ rất rẻ, tương tự như vậy, chất lượng cũng không ra làm sao, chỉ có thể dùng một lần, cũng chính là đồ dùng một lần.

Lúc mua đồ, Thẩm Tiêu có hỏi thăm chủ cửa hàng, điều kiện mở cửa hàng là gì, chủ cửa hàng chỉ là mơ hồ nói câu “Cơ duyên đến thì cô sẽ biết thôi”, nghe vậy Thẩm Tiêu chỉ có thể im lặng không hỏi nữa. Mua đồ xong thì đến một cửa hàng thực phẩm.

Ở cửa hàng thực phẩm, Thẩm Tiêu mua 15 chai nước suối, 3 gói bánh quy nén quân dụng và 1 gói thanh năng lượng. Bởi vì những thứ này được mua trong một cửa hàng, chủ cửa hàng cuối cùng đã giảm giá cho cô và cho cô dư ra 20 tích phân để mua một con dao găm. Sau đó vẫn còn lại 8 tích phân, cô đổi lấy một gói bột thuốc độc đề phòng bất trắc.

Sau khi mua xong những thứ này, Thẩm Tiêu hít sâu một hơi, ấn nút đi đến bản đồ tiếp theo.