Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 138




Đầu lưỡi to gần bằng cái lu nước thân thể tráng kiện chiếm nửa miệng giếng. Vảy màu trắng trên đầu rắn kéo ra, con ngươi màu đỏ đáng sợ tới mức tất cả người quanh đây tránh né. Về phần người trừ quỷ họ Vương ở gần, nó thè lưỡi rắn, một luồng khí đen xông tới khiến anh ta lung lay sắp đổ.

“Súc sinh đừng vội đả thương người!” Trương Đại Viễn và Tiền Viên đã quay lại chiến đấu, hai người một rắn một lần nữa triền đấu. Thẩm Tiêu và Chử Đình đã sớm rời khỏi sân này cùng với những người khác của nhà họ Dung. Nhưng người dưới của nhà họ Dung dù lớn hay nhỏ đều chạy ra ngoài phủ, mà Thẩm Tiêu, Chử Đình và vợ chồng nhà họ Dung thì ở lại bên cạnh cửa viện, yên tĩnh xem tình thế biến hóa.

“Đoàng!” Đất đai chấn động, tường nhà nghiêng đổ, Thẩm Tiêu trơ mắt nhìn con rắn trắng ném Trương Đại Viễn tới một bức tường trước mặt cô.

Trương Đại Viễn thấy Thẩm Tiêu, ngay sau đó muốn tiến đến rút kiếm trên lưng cô, nhưng miệng rắn đã vọt tới trước mặt anh ta, ngậm anh ta lên.

“Mau, tôi giữ yên nó, chém nó đi!” Triệu Đông ném bay một lá bùa, bùa vàng dừng ở trên trán con rắn trắng, thế mà thực sự đã giữ yên nó, Trương Đại Viễn trong miệng con rắn cũng giãy dụa rơi khỏi nơi kề cận cái chết. Thẩm Tiêu biết anh ta gọi mình, lúc này cũng không ở bên cạnh vây xem nữa, kiếm cổ trên tay chém một cái, chém tới đuôi rắn!

Chỉ thấy không trung xẹt qua một đường trắng, đuôi con rắn trắng nháy mắt bị chặt đứt, máu tươi màu xanh bắn tung tóe, khiến cả khuôn mặt Trương Đại Viễn đều là màu xanh. Con rắn trắng ăn đau kêu thảm phóng lên cao, vung cái đuôi bị đứt, lại một đống tòa nhà sụp đổ.

“Mau tiếp tục, nhân lúc nó đau lấy mạng nó!” Không biết là ai hô.

Nhưng đúng lúc này, dị biến nổi lên, cây đa to vẫn luôn làm bối cảnh bên cạnh cái giếng lại đột nhiên động đậy, từ trong lòng đất đột nhiên trào ra không ít rễ cây, rậm rạp quấn mọi người. Thẩm Tiêu đứng mũi chịu sào, lập tức bị rễ cây bao phủ, cũng may cô có kiếm cổ trong tay, rễ cây xông lên rất nhanh bị cô chặt đứt.

Nhưng bị rễ cây lôi kéo như vậy, rắn trắng nhân cơ hội bấy giờ chui ra ngoài tường.

“Mau đuổi theo!” Mắt thấy bên này đã chiếm thượng phong, người trừ quỷ họ Vương xung trận lên ngựa trước đuổi theo. Nhưng anh ta còn chưa đi được mấy bước, thân thể lại bị cây to cuốn lấy, hai thân cây thô như cánh tay xuyên qua xương bả vai anh ta qua.

Cây đa vung người trừ quỷ họ Vương lên mặt đất, vừa khéo năng cản tất cả người muốn đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt thấy con rắn trắng hốt hoảng trốn xa.

Đợi khi rắn trắng chạy trốn, hết thảy đều quay về yên tĩnh, cây to cũng ngừng múa may.

Hết thảy đều an tĩnh lại, đối mặt thụ yêu, thế mà tất cả người trong viện ngoại trừ người trừ quỷ họ Vương muốn đuổi giết rắn trắng, người khác đều lông tóc vô thương.

“Thụ yêu…” Dung phu nhân vẫn sợ tới mức phát run: “Thế mà nhà của chúng ta có hai yêu quái.” Một con xà tinh đã tạo chấn động rất lớn cho cô ta, hiện tại nhìn thấy cái cây vô hại với cả người lẫn vật thế mà cũng thành tinh, điều này làm cho cả người cô ta đều đang phát run.

“Thụ yêu hẳn là không có ác ý.” Trương Đại Viễn lảo đảo đứng lên, anh ta không phải người có thù tất báo. Vừa rồi anh ta suýt chút nữa bị rắn trắng ăn, bản thân bị trọng thương. Nếu thụ yêu muốn giết anh ta, anh ta không có khả năng còn sống.

Tiền Viên luôn luôn nói ít hiếm khi ồm ồm nói: “Nếu nó có ác ý, mỗi người chúng ta ở đây e rằng ai cũng không trốn thoát.”

Lúc này những lời này của Tiền Viên mới làm cho mọi người hiểu được thụ yêu mạnh cỡ nào.

“Nó thật sự không có ác ý?” Mọi người vẫn không dám tới gần.

Có vài thứ không phải lời nói có thể thuyết phục được, Trương Đại Viễn cũng không định mở miệng. Anh ta trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, khôi phục. Triệu Đông thì nằm ở bên cạnh anh ta, vẻ mặt cạn kiệt tinh thần lẫn sức lực.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, thấy thụ yêu quả thật không có hành động khác nữa, sắc mặt của Dung lão gia hơi thả lỏng một chút, mà lúc này Dung phu nhân lại có chút lắp bắp nhìn Trương Đại Viễn, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Các vị, nếu cái cây này dừng lại, có thể xin các vị giúp đỡ xuống giếng xem thử con trai tôi không? Ít nhất sống phải thấy người, chết phải thấy… xác!”

Dù cho có yêu quái ở bên, trong lòng cô ta vẫn nhớ đứa con ở đáy giếng.

Thật ra đã tới bước này, trong lòng Dung phu nhân đã tuyệt vọng. Cuối cùng chút hy vọng ấy, cũng chỉ là một chút giãy dụa cuối cùng trước lúc chưa thấy thi thể mà thôi.

“Có thể đi không?” Những người khác không để ý tới Dung phu nhân, mà nhìn về phía Trương Đại Viễn.

Trương Đại Viễn nhìn cái cây, bản thân thử đi đến bên cạnh giếng, thấy cái cây không có động tĩnh, lúc này anh ta mới gật đầu: “Tôi xuống giếng nhìn xem.”

Hành động này của anh ta khiến Thẩm Tiêu có chút cảm thán, cho dù là ở thế giới thần quái, người tràn ngập hiệp khí vẫn phải có.

Sau khi Trương Đại Viễn xuống giếng, Tiền Viên ở bên cạnh giếng. Một là theo dõi động tĩnh dưới giếng, hai là phòng có người bỏ đá xuống giếng.

Rất nhanh, dây thừng bị kéo động, lúc này Tiền Viên kéo dây thừng ra ngoài.

Tiếp theo Trương Đại Viễn xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, mà hấp dẫn ánh mắt nhất cũng thiếu niên mà anh ta ôm trong lòng.

Không giống với người bị ngâm nước quá lâu, quần áo của thiếu niên chỉnh tề, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, một thân trường bào màu xanh ngay nếp gấp cũng không có.

“Cậu bé vẫn có thở!” Trong đám người có người đột nhiên kêu lên.

Mọi người bỗng chốc tập trung nhìn về phía thiếu niên trong lòng, thấy lồ.ng ngực quả thực phập phồng, thật sự còn sống!

Phát hiện này làm cho tất cả mọi người tinh thần chấn động.

Sau khi trương Đại Viễn ra khỏi giếng, đặt thiếu niên lên mặt đất, nói: “Cậu bé còn sống.”

Lúc này Dung phu nhân không để ý hình tượng ‘gào’ một tiếng bổ nhào vào trên người thiếu niên: “Con ơi!”

Ai có thể nghĩ đến sau tuyệt cảnh lại thấy đường sinh, người trong viện đều lộ vẻ xúc động.

Lại đợi một lát, Dung lão gia giàn giụa nước mắt thấy gọi con trai thế nào cũng không tỉnh, không khỏi lo lắng nói: “Trương đại sư, vì sao con tôi vẫn hôn mê bất tỉnh?”

“Tôi đã xem qua, ngủ mấy ngày là tốt rồi.” Trương Đại Viễn nói.

Nhận được câu trả lời của Trương Đại Viễn, trong lòng Dung lão gia an tâm một chút.

Sau khi người nhà họ Dung xác nhận thần đồng của nhà họ Dung còn sống, mà cảm xúc của Dung phu nhân cũng dần ổn định, không khí trong viện không còn nặng nề nữa. Chỉ là mọi người còn hơi sợ hãi thụ yêu, lúc này tất cả đều ngồi ở bên cạnh sân.

“Cái cây này nhiều năm như thế cũng chưa từng làm hại người, thậm chí con rắn chạy trốn vừa nãy, cũng ở đây nhiều năm mà cũng không có động tĩnh, sao trong một đêm tất cả đều bại lộ chứ?” Lúc này Chử Đình mở miệng nói.

“Đúng vậy.” Mọi người không phải không nghi hoặc, ngoại trừ yêu ma quỷ quái, ai cũng không muốn bị trở thành đồ ngốc để đùa giỡn: “Dung lão gia, tôi cảm thấy chúng tôi cần một lời giải thích.”

“Đúng vậy.” Người trừ quỷ họ Vương thảm nhất, cắn răng nhìn về phía Dung lão gia, tỏ vẻ nhất định phải đưa ra giải thích.

“Việc này… việc này tôi cũng không biết…” Vẻ mặt Dung lão gia khổ sở: “Viện này là nơi con tôi ở. Trước khi thằng bé mất tích, cũng không hề xảy ra chuyện gì cả. Tính cách con tôi hòa thuận, không có khả năng làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, chọc giận các yêu ma quỷ quái…”

“Cái gì mà chọc giận yêu ma quỷ quái, đây rõ ràng chính là con yêu quái động tâm tư đáng xấu hổ, cho nên mới cố ý bắt con tôi đi.” Trong lòng Dung phu nhân, con trai mình là tốt nhất thiên hạ, sao có thể làm chuyện sai trái, nếu có sai cũng là người khác.

Chử Đình trực tiếp ngăn cản lời nói của Dung phu nhân, nói với Dung lão gia: “Nếu nơi này là viện của Dung thiếu gia, vậy trước khi Dung thiếu gia mất tích, dù là việc to hay nhỏ hễ đã xảy ra chuyện gì, xin đều nói cho chúng tôi biết một tiếng. Nói không chừng tất cả nguyên do ở trong đó. Dù sao con xà tinh đó chạy trốn rồi, chúng ta cũng phải tìm ra cách giải quyết mới được.”

Nửa câu sau thật ra đã hơi uy hiếp.

Nghe vậy Dung lão gia bèn nói ngay: “Tôi gọi sai vặt của con tôi lại đây nói với chư vị.”

Rất nhanh, gã sai vặt bị đưa lại đây. Anh ta nhớ lại một ngày trước khi xảy ra chuyện thiếu gia nhà mình mất tích, mỗi một việc thậm chí việc thiếu gia mấy giờ đi vệ sinh cũng nói ra.

“Từ từ, anh nói thiếu gia nhà anh hạ lệnh muốn chặt cái cây?” Thẩm Tiêu nghe gã sai vặt nói chặt cây, lúc này lên tiếng nói.

“Cây trong viện hả?”

“Đúng vậy, thiếu gia nói cây quá to, che ánh mặt trời, khiến thư phòng cậu ấy không nhìn thấy ánh sáng, cho nên hạ lệnh chúng tôi chặt cái cây.”

“…” Liên tưởng đến uy lực vừa rồi của cây to, mọi người đều im lặng.

“Xem ra đã tìm thấy điểm mấu chốt rồi.” Chử Đình nói.

“Bắt con tôi chính là xà tinh.” Dung phu nhân còn muốn tranh cãi thay con trai.

“Xà tinh ở trong hốc cây.” Trương Đại Viễn nói. Thấy tất cả mọi người nhìn về phía anh ta, anh ta giải thích nói: “Đáy giếng thông với rễ cây, rắn trắng có thể ở bên trong.”

“Vậy nói cách khác, bởi vì Dung thiếu gia muốn chặt cây, cho nên rắn trắng mới bắt người?”

Lúc này Chử Đình lại hỏi Dung lão gia: “Lần này Dung thiếu gia về quê thăm người thân, có dự định ở lâu không?”

“Không… Vốn là định ở mười ngày nửa tháng sẽ phụng sư mệnh đến kinh thành. Nếu không phải xảy ra loại chuyện này, hôm nay con tôi vốn nên khởi hành.” Dung lão gia nói.

Mọi người lại im lặng.

Dung thiếu gia muốn chặt cây, rắn trắng bắt Dung thiếu gia đi hẳn là kế hoãn binh, định chờ đến giờ thì thả người ra. Một khi Dung thiếu gia đi kinh thành, đến lúc đó hạ nhân có thể tiếp tục chặt cây hay không là một chuyện khác. Nếu hạ nhân còn tiếp tục, giở thủ đoạn nhỏ ngăn cản cũng không phải không được. Nói cách khác, rắn trắng cũng không mảy may làm bị thương Dung thiếu gia…

“Nói như vậy, là ngộ sát?” Có người nói.

“Cái gì ngộ sát, người là người, yêu là yêu, ai biết tâm yêu quái là gì.” Dung phu nhân tưởng tượng có hai yêu quái ở nhà họ Dung thì da đầu run lên: “Các vị đại sư, người tốt làm tới cùng, tiễn phật tiễn tới Tây thiên, thụ yêu này…”

“Dung phu nhân muốn tiêu diệt cái cây này?” Sắc mặt Trương Đại Viễn còn có chút tái nhợt: “Cái cây này không có lòng hại người, tôi không có cách nào ra tay. Nếu phu nhân không muốn ở trong phủ, tôi cảm thấy vẫn nên thỉnh đi thì tốt hơn.”

“Thỉnh đi?” Dung phu nhân có chút do dự: “Nếu thỉnh không đi thì làm sao bây giờ? Về sau nó còn tìm tới cửa thì làm sao bây giờ?”

“Chuyện này…” Việc này thật đúng là khó nói: “Nhưng đạo hạnh của chúng tôi có hạn, e rằng không chặt nổi cái cây này.”

“Các người không chặt nổi, để tôi chặt!” Lúc này bên ngoài đám người có người cao giọng nói…

Mọi người nghe thấy âm thanh ấy, không khỏi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy sau đám người có một ông cụ bị vây quanh đi tới đây.

Thấy cách ăn mặc giàu có của ông cụ, lại nhìn chòm râu và tóc ông ta đã hoa râm, có lẽ chính là vị lão thái gia chín mươi tuổi của nhà họ Dung.

Người sống đến chín mươi tuổi cũng không dễ dàng, vị này còn có thể đứng có thể đi, giọng to, quả thật có phúc nguyên.

“Ông nội!” Lúc này Dung lão gia nghênh đón không cho lão thái gia tới gần cái cây: “Sao ông đến đây, nơi này rất loạn, nếu ông không cẩn thận ngã sấp xuống thì làm sao bây giờ?”

“Nơi này là nhà của ông, vì sao ông không thể tới. Chuyện lớn như Linh nhi mất tích mà mấy đứa cũng tính gạt ông, thế chẳng phải thực sự coi ông là người chết à!” Tính tình lão thái gia nóng nảy, cây gậy quất vào cháu trai, đi thẳng về phía Trương Đại Viễn: “Vị này hẳn chính là Trương đại sư nhỉ.”

Trương Đại Viễn hơi vuốt cằm: “Là tôi.”

“Tôi mới nghe Trương đại sư nói, thụ tinh này không dễ trừ?” Lão thái gia không chỉ có thân thể cường tráng, lỗ tai còn chưa điếc.

“Đúng vậy.” Đối mặt với vẻ hách dịch của ông cụ, Trương Đại Viễn không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thụ yêu này e rằng đã ba trăm năm, chỉ sợ dưới chân chúng ta giẫm lên đều là phần đáy của nó. Nếu nó muốn chống lại, chúng ta khó lòng phòng bị.”

“Hừ, ba trăm năm, cho dù nó sống hơn ba trăm năm thì cũng là lớn lên ở bên ngoài nhà họ Dung.” Lão thái gia nói: “Uống sữa của nhà họ Dung để lớn lên, bây giờ trái lại còn muốn giết chủ, quả thực vong ân phụ nghĩa! Loại vong ân phụ nghĩa này, cho dù nhà họ Dung chúng tôi chém nó thì làm sao!” Nói xong lão thái gia lại trực tiếp cướp lấy đại đao trong tay người bên cạnh, đi về phía cây to.

“Cha!” Đám người nhà họ Dung cuống quýt đến ngăn cản, nhưng lão gia tử là người nóng tính, người nào chặn đường cũng bị ông ta dùng cây gậy đánh lui về, cuối cùng ông ta chém một đao vào cây đa.

Có lẽ lão thái gia đã tức giận, lưỡi đao thép theo quán tính bị kẹt cứng ở trong vỏ cây. Điều khiến kẻ khác kinh ngạc nhất chính là, bị công kích như vậy, thế nhưng cây đa to không không hề phản kích chút nào.

Là cảm thấy vết thương như thế không gây thương tổn nó, hay là cơ bản không muốn ra tay với mọi người?

“Lão thái gia, hiện giờ Dung tiểu công tử không bị thương, người còn sống, chúng ta vẫn nên thỉnh cái cây này đi đi.” Trương Đại Viễn không đành lòng, vì tăng sức thuyết phục, anh ta lại nói: “Lúc trước lý do con rắn trắng bắt tiểu công tử đi, chính là bởi vì tiểu công tử muốn chặt cây. Hiện tại lão thái gia ông lại chặt cây nữa, e rằng con rắn trắng đã chạy trốn sẽ quay lại trả thù. Nếu không thì chúng ta thỉnh cây đi đi, xem có thể hóa giải sự hiểu lầm này hay không.”