Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 135




Thẩm Tiêu nhích lại gần bên Chử Đình, sau lưng bọn họ là vách tường, hẳn là không cần lo lắng sẽ có thứ gì đột nhiên ló ra từ phía sau bọn họ.Nghĩ vậy, Thẩm Tiêu không khỏi gõ bức tường sau lưng.

Tiêu rồi, là ván gỗ…

Ngay khi cô miên man suy nghĩ, đồng tiền vốn nên vững vàng đặt ở trên nắp quan tài đột nhiên đánh rơi trên mặt đất, tiếng đồng tiền va chạm phát ra tiếng “ong”.

Trái tim Thẩm Tiêu lập tức nhảy lên, cô dùng tư thế phòng ngự cầm kiếm cổ trong tay.

Có âm thanh đầu gỗ ma xát “keng két” truyền đến, động tĩnh rất nhỏ, Thẩm Tiêu thấy nắp quan tài trước mặt đang bị đẩy lên từng chút một. Dần dần, dần dần, nắp quan tài lộ ra một khe hở giữa thân quan tài.

Khe hở vừa mở, một mùi vị tanh tưởi của thi thể hư thối bỗng nhẹ nhàng lan ra. Đây vẫn là thứ khiến Thẩm Tiêu khó chấp nhận nhất, nhưng thứ khiến cô khó chấp nhận nhất còn ở phía sau – cô thấy một bàn tay duỗi ra từ trong khe hở, xương trắng trên tay ẩn hiện, lộ ra phần thịt hư thối, trên thịt dường như còn có thứ gì đó đang di chuyển.

“Nếu đã chết, cần gì phải lưu luyến ở nhân gian!” Triệu Đông nhíu mày hét lớn một tiếng, một lá bùa bay ra từ trong tay anh ta dán ở trên nắp quan tài. Nắp quan tài giống như bị cái gì đó đột nhiên đè lại, lại quay về một lần nữa, những ngón tay vốn lộ ra bên ngoài lại bị đè gãy rớt trên mặt đất.

Ngay khi Triệu Đông tưởng rằng lá bùa có tác dụng, nắp quan tài lại đột nhiên bị dùng sức xốc lên, tiếp theo Thẩm Tiêu nhìn thấy có một bóng người màu đen nhẹ nhàng đi ra từ trong quan tài.

Bóng người màu đen đó là dáng vẻ của một bà cụ, con mắt không có con ngươi, chỉ còn tròng trắng, vô cùng đáng sợ. Bà ta không nói chuyện, thân thể nháy mắt hóa thành hơn mười luồng khí đen quấn lên trên cổ mấy người trong phòng.

“Đi!” Động tác của Chử Đình nhanh nhẹn, vừa thấy khí đen lại đây, anh cầm thứ gì đó trong tay chắn lại, nhanh chóng dẫn Thẩm Tiêu chạy ra ngoài. Mà Thẩm Tiêu cũng rút kiếm cổ ra, không biết có phải kiếm cổ có tác dụng hay không, khí đen đó còn chưa tới gần bọn họ, đã tự động tan rã.

Khi lao ra cửa, Thẩm Tiêu thấy ba người Triệu Đông đã bị khí đen cuốn lấy cổ, nhưng ba người bọn họ cũng đều có phương pháp, rất nhanh đã thoát ra từ trong khí đen.

Nhưng khí đen đó không biết vì sao, chờ sau khi hai người Thẩm Tiêu ra khỏi phòng sau, quay đầu lại nhìn bên trong phòng, đã thấy bên trong tràn ngập khí đen, đã không nhìn thấy bóng dáng của đám người Triệu Đông.

Thẩm Tiêu hoảng hồn chưa bình tĩnh nổi, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên cô chính mắt thấy âm hồn: “Bọn họ có thể thoát được không?”

“Chúng ta đi vào chưa chắc có thể giúp đỡ.” Chử Đình hết sức bình tĩnh nói.

Qua khoảng năm phút, từ đầu đến cuối bên trong không có tiếng động gì, Chử Đình bảo Thẩm Tiêu ở yên đây, anh đến gần một chút, hô vào bên trong: “Triệu Đông?”

Ngay sau đó, Triệu Đông bay ra khỏi cửa.

“Phụt!” Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lấy ra bình thuốc từ trong ngực điên cuồng nhét đan dược vào miệng.

Lúc này bên trong truyền đến tiếng của Trương Đại Viễn: “Triệu Đông, mau, bùa diệt hồn!”

“Mẹ nó!” Sắc mặt Triệu Đông lộ ra một vẻ dữ tợn: “Sớm biết vậy đã không bắt hồn phách rồi.” Sau đó Thẩm Tiêu chỉ thấy anh ta lấy ra một lá bùa rồi lại vọt vào.

Lần này, ở bên trong qua một hồi lâu, khí đen tràn ngập đó mới dần dần tán đi, cây nến phát ra ánh sáng màu da cam một lần nữa hiện ra.

Có ánh sáng, Tiền Viên mở cửa lớn ra, tiếp đón Thẩm Tiêu và Chử Đình đi vào: “Vào đi.”

Thẩm Tiêu đi vào nhìn, bên trong là một đống hỗn độn, nắp quan tài còn bị hất lên mặt đất, bên cạnh Triệu Đông nằm trên mặt đất, Trương Đại Viễn bắt một hồn phách ở trong tay.

“Thả bà ta đi.” Tiền Viên đậy nắp quan tài lên trên quan tài: “Hiện tại bà ta cũng chỉ là một tàn hồn, nhiều nhất một khắc nữa sẽ tan biến.” Nói xong, anh ta đá đá Triệu Đông trên mặt đất, lúc này Triệu Đông mới mở to mắt.

Trương Đại Viễn thả lỏng tay, hồn phách bắt được rơi xuống đất biến ảo thành một bà cụ tí hon.

Thân thể bà cụ trong suốt, mặt không giống như là người cay ngiệt, quả thật có hơi khó có thể hiểu vì sao bà ta sẽ có oán khí lớn như vậy.

Lúc này Triệu Đông lại ngồi dậy, anh ta vừa nuốt đan dược vừa nói: “Tôi nói bà đó bà cụ cũng thật là, người đâm chết bà, bà không đi tìm bọn họ gây phiền toái, tung hoành ở nhà mình cái gì chứ.”

Bà cụ không cãi cọ với Triệu Đông, chỉ im lặng nằm trở về quan tài.

Thấy bà ta như vậy, Triệu Đông sinh ra một chút tò mò: “Vì sao oán khí của bà có thể lớn như vậy? Là có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?”

Trong quan tài vẫn không có tiếng tăm gì.

Triệu Đông đợi một lát, thấy không đáp lời, tự giễu mình xen vào việc của người khác, vì thế nói với Trương Đại Viễn: “Tôi đi ra ngoài gọi con trai bà ta vào.” Anh ta có ấn tượng rất tốt với Phùng lão đại, muốn để anh ta tới gặp mặt mẹ mình lần cuối.

Nhưng Trương Đại Viễn còn chưa nói xong, trong quan tài lại phát ra âm thanh: “Đừng cho nó tiến vào.”

“Cái gì?”

“Ít nhất trước khi tôi tiêu tán, cũng không muốn cho nó tiến vào.”

Có chuyện?

Mấy người trong phòng đều sửng sốt, Triệu Đông lại hỏi một lần nữa vì sao bà cụ có oán khí lớn như vậy, nhưng bà cụ vẫn không hé răng.

Hết cách, năm người đợi thêm một khắc, chờ trong quan tài không còn tiếng động nữa, khi một bàn tay của Trương Đại Viễn cũng có thể nâng quan tài lên, mọi người cũng biết, bà cụ đã hoàn toàn tiêu tán.

“Đi gọi Phùng lão đại vào đi.” Thái độ vừa rồi của bà cụ, rất rõ ràng oán khí đó là hướng về phía đứa con. Bà cụ không chịu nói, bọn họ cũng coi như không biết, kế tiếp nên làm gì thì làm đó.

Phùng lão đại vẫn chờ ở bên ngoài, vừa nghe thấy bên trong bảo anh ta vào, lúc này đẩy cửa đi vào trong sân.

“Pháp sư Triệu, tình huống thế nào?” Vừa rồi anh ta ở bên ngoài nghe thấy một vài tiếng động, biết tình huống không tốt lắm, nhưng không dám vào xem.

Triệu Đông nói: “Không có việc gì, hết thảy thuận lợi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Phùng lão đại có chút thất thần nói.

Triệu Đông lại bảo Phùng lão đại thử xem quan tài có thể nâng lên hay không, tiếp theo Phùng lão đại lấy số tiền vất vả chuẩn bị tốt ra, tròn hai mươi lượng.

Triệu Đông vui vẻ cất toàn bộ vào tay áo, sau đó tiễn mọi người rời đi.

Cuối cùng vừa ra đến trước cửa, anh ta mới giả vờ vô ý nói một câu với Phùng lão đại: “Hồn phách của mẹ anh bởi vì oán khí quá nhiều, hóa thành oan hồn. Vừa rồi chúng ta sau khi siêu độ bà ấy, bà ấy thanh tỉnh được một khắc. Tôi vốn định cho mẹ con các người gặp nhau, nhưng không biết vì sao từ đầu đến cuối bà ấy lại không chịu gặp anh, hy vọng anh chớ trách.”

Phùng lão đại nghe xong, như bị sét đánh.

Triệu Đông đợi một lát, vẫn không đợi được Phùng lão đại nói ra ngọn nguồn, đành phải có chút thất vọng rời đi.

Ra cửa chính là cửa ngõ, Triệu Đông nhìn xuống, lại thất vọng thở dài.

Biết rằng cửa ngõ này chính là nơi bà Phùng gặp chuyện không may, Thẩm Tiêu cũng nhìn xuống, nói với Chử Đình: “Nơi này là chỗ rẽ, lại xuống dốc, xe ngựa hoặc là xe bò có tốc độ hơi nhanh một chút, thật sự dễ dàng đâm vào.”

“Đúng vậy.” Chử Đình ý vị sâu xa nói.

Trong chớp mắt, Thẩm Tiêu giống như hiểu được ít gì đó.

Mà lúc này Triệu Đông cũng nhìn về phía Thẩm Tiêu, thật lâu mới lên tiếng nói: “Căn nhà này mua hơn mười năm rồi.”

Đúng vậy, hơn mười năm rồi…

Năm người đứng ở ven đường trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là Trương Đại Viễn nói: “Đi thôi, quay về quán trọ. Muốn ngồi xe ngựa không?”

Thật ra quán trọ cách chỗ bọn họ không xa.

“Thời gian còn sớm, đi bộ đi.” Triệu Đông nói.

“Cũng đúng, trên đường thuận tiện ăn một chút gì đó.”

Đoàn người ôm ý niệm này trong đầu đi tới quán trọ, dọc theo đường đi mọi người cũng không nhắc lại chuyện nhà họ Phùng, thật ra bắt quỷ nhiều rồi, cũng sẽ thấy nhưng không thể trách.

Quỷ đáng sợ, có đôi khi người còn đáng sợ hơn.



Khoảng ba mươi phút trôi qua, Thẩm Tiêu nhìn xung quanh con đường u ám, cảm thấy có chút không đúng.

Cô nhớ rõ khi từ quán trọ qua đây, trên đường rất náo nhiệt. Ngồi xe ngựa từ quán trọ lại đây, khoảng mười phút, hiện tại bọn họ đi nửa tiếng rồi, đừng nói tới quán trọ, vậy cũng nên tới chỗ gần đó mới đúng, sao xung quanh quạnh quẽ như thế?

Ba người Triệu Đông đã nhận ra không đúng, lúc này đổi thành Trương Đại Viễn đi tới trước.

Năm người tập trung tinh thần lại đi khoảng mười phút rồi, bọn họ phát hiện mình về tới nơi cũ.

“Quỷ đả tường?” Triệu Đông muốn mắng má nó: “Con mẹ nó chỉ là một thị trấn nát, đánh rắm nhiều như vậy. Ba bước một hồn, năm bước một quỷ, huyện của mấy người có phải quá đáng hay không?”

Trương Đại Viễn kéo Triệu Đông đang chửi đổng, nói: “Có lẽ là quỷ chết đói trên đường muốn xin chút thức ăn. Các người có đồ ăn không? Lấy ra cho bọn chúng hẳn là có thể đi rồi.”

“Tôi không có.” Triệu Đông và Tiền Viên cũng không.

Trong không gian của Thẩm Tiêu có, bánh bích quy còn thừa lại lúc trước, cô móc mấy miếng ra. Trương Đại Viễn cầm qua đó, thả tới ven đường, tiếp theo bọn họ loáng thoáng nhìn thấy bên kia dưới tàng cây tựa như có bóng người đang cuộn mình ở đó.

Năm người không quay đầu nhìn, chỉ nghe lời Trương Đại Viễn mải miết hướng về phía trước. Lúc này chẳng qua mấy phút, bọn họ đã thấy được ngọn đèn chợ đêm náo nhiệt ở phía trước.

Một đường thuận lợi về tới quán trọ Vân Lai, lúc này người bên trong cũng không nhiều, năm người cùng tiến lên lầu, đi vào phòng Triệu Đông.

“Lần này thù lao có tổng cộng hai mươi lượng bạc trắng.” Triệu Đông vừa vào cửa đã lấy bạc ra: “Vốn dựa theo bàn bạc trước đó, tôi chia cho các người một hai phần là được. Nhưng là hôm nay dù sao Trương đại ca cũng ra sức, tôi cũng không có mặt mũi lấy bạc. Cho nên tôi bảy lượng, Trương đại ca lấy tám lượng, Tiền huynh đệ lấy năm lượng thế nào?”

Về phần Thẩm Tiêu và Chử Đình, bọn họ không ra một chút sức nào, đương nhiên không có phí vất vả của bọn họ.

“Tôi không có ý kiến.” Thẩm Tiêu nói.

“Được.”

Chia bạc xong, Trương Đại Viễn và Tiền Viên về phòng trước.

Vốn mục đích đêm nay của Thẩm Tiêu và Chử Đình là muốn nhìn xem việc đổi tích phân có liên quan tới chuyện thần quái sự hay không, kết quả đêm nay, bọn họ quả thật là gặp được quỷ, nhưng không có đụng chạm gì, chỉ có thể hỏi Triệu Đông thử, có thể lấy ra để bọn họ nhìn hay không, vì thế bèn nán lại.

“Các người tìm tôi có việc? Vừa khéo, tôi cũng có chuyện tìm các người.” Triệu Đông thấy bọn họ không đi, rót một tách trà cho mỗi người bọn họ: “Các người nói trước đi.”

“Ngay từ đầu Triệu huynh đệ đã muốn bắt hồn phách của bà cụ Phùng?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Đương nhiên. Hồn phách hoàn chỉnh, có thể bắt đến nha môn trừ quỷ đổi tiền. Tàn hồn cũng được. Chỉ tiếc bà cụ đó vẫn yếu, không thu vào được bùa diệt hồn.” Vẻ mặt Triệu Đông tiếc nuối nói.

“Trong tay Triệu huynh có hồn phách khác không?”

“Không có.”

“…” Được rồi, vậy hết chuyện rồi.

“Lời các người muốn nói đã nói xong chưa?” Triệu Đông nói, sau khi nhận được cái gật đầu của Thẩm Tiêu, anh ta nói: “Vậy tôi có chuyện muốn hỏi cô, vừa rồi bánh bích quy mà cô lấy ra là bánh bích quy nén khô nhỉ.”

Thẩm Tiêu lập tức nhìn thẳng anh ta.

“Đừng đề phòng như vậy.” Triệu Đông ý bảo cô không cần khẩn trương: “Thật ra tôi và các người giống nhau.”

“Giống nhau cái gì?” Thẩm Tiêu không thừa nhận.

“Hệ thống trung tâm mua sắm, đạo cụ, tích phân thôi.” Vẻ mặt của Triệu Đông tỏ vẻ tất cả mọi người là người một nhà: “Tôi biết các người muốn hồn phách, là muốn thử xem hồn phách có thể đổi tích phân hay không. Thật không dám giấu diếm, tôi cũng muốn biết. Má nó tôi đến bản đồ này lâu như vậy, đến bây giờ chưa gom được tích phân có thể thoát bản đồ này.”

Triệu Đông nói ra mấy từ mấu chốt, Thẩm Tiêu gần như đã tin lời anh ta sáu phần: “Anh cũng không biết bản đồ này thu tích phân thế nào sao?”

“Đúng vậy, không đúng.” Triệu Đông nói đến một nửa lại lắc đầu: “Thật ra bản đồ này trước kia giống với những bản đồ khác, đều có thể dựa vào vàng bạc châu báu thu tích phân, nhưng sau này đã xảy ra một chuyện, hết thảy đều thay đổi.”

“Chuyện gì?”

“Nói đến việc này tôi lại tức.” Triệu Đông nghĩ đến chuyện lúc trước, nghiến răng: “Có đồ ngu bị đưa đến bản đồ này, vốn tất cả mọi người vui vẻ đi kiếm tích phân của mình, cái tên ngu đó ỷ vào mình có trung tâm mua sắm hỗ trợ, vô cùng kiêu ngạo, trừ ma bắt quỷ khắp nơi, còn vào nha môn trừ quỷ làm quan. Con người mà, vừa có ít quyền lợi tầng lớp đội mũ cao, không biết mình có mấy cân mấy lượng mà kiêu căng.

Sau khi cái tên ngu đó làm quan, đã bị một người phụ nữ theo dõi. Người phụ nữ đó vốn cũng chính là muốn mượn tên ngốc đó để leo lên cao, làm quan phu nhân hưởng phúc. Nhưng tên ngốc đó rất lơi lỏng, bị người phụ nữ đó biết sự tồn tại của hệ thống trung tâm mua sắm.

Người phụ nữ kia biết được tên đó có năng lực lớn như vậy, vì thế dụ dỗ thiên tài địa bảo mà thế giới này không có từ chỗ gã ta. Sau khi có mấy thứ này, người phụ nữ còn chưa thỏa mãn, nổi lòng tham muốn tu luyện, muốn khống chế tên ngốc đó. Hỉ văn lạc kiến, hai người bởi vì chuyện này mà ầm ĩ, người phụ nữ gi.ết chết tên ngốc đó. Các người cũng biết, những người như chúng ta chỉ cần đã chết, đồ mang theo bên người sẽ chảy tới thế giới này. Trên người tên ngu đó có rất nhiều thứ tốt, người phụ nữ còn tưởng rằng mình phát đạt, ai biết quỷ mà tên đó trước kia đắc tội quá nhiều, trong bóng tối không ít quỷ quái đều theo dõi gã ta. Gã ta vừa chết, đồ trên người bị cướp đoạt không còn, Đại Yêu ngang trời xuất thế. Từ sau đó, bản đồ này bỗng không bình thường, vàng bạc châu báu gì đó, đều không đổi được tích phân.”