Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 103




Cô buộc phải nhanh chóng trở lại căn hầm. Mặc dù cô không biết căn hầm có thể chống cự được bom đạn này không, nhưng trước mắt có nơi ẩn nấp vẫn tốt hơn là không có.Đợt đánh bom thứ hai bắt đầu, Thẩm Tiêu nhận thấy có nhiều người chạy ra đường. Cô cũng lợi dụng lúc hỗn loạn chạy lại căn hầm rồi chui vào đó gần như với tốc độ hiếm thấy trong đời. Sau khi bước vào, cô thò đầu di chuyển chiếc bàn lên phía trên, và lại dùng một tấm gỗ che cửa hầm lại.

Vừa làm xong những thứ này: “đùng” một tiếng, mặt đất rung lên, tiếng bom nổ cực lớn khiến bên tai Thẩm Tiêu ù ù một lúc, đầu cô thì bị bao phủ bởi lớp bùn đất từ trên cao rơi xuống.

Đây có lẽ là bom rơi xuống khu vực gần đó.

May mà căn hầm không bị sập.

Thẩm Tiêu đưa hai tay chống đỡ căn hầm, trong lòng cầu nguyện rằng trận bom sẽ nhanh chóng qua đi.

Có lẽ các tòa nhà ở đây bị bom nổ đến nỗi không còn gì để nổ nữa, máy bay chiến đấu bay lượn trên tòa nhà khoảng nửa giờ thì rút khỏi đây. Hơn mười phút sau, Thẩm Tiêu nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Không, ngoài tiếng bước chân còn có tiếng xe lăn bánh trên đường.

Những tiếng nói từ xa đến gần, từng chút một, chạy qua trái tim cô.

Đây là đại bộ đội đến rồi?

Thẩm Tiêu không chắc, cô cũng không dám thò đầu ra xem.

Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, cuối cùng những âm thanh đó cũng đi xa từng chút một. Thế nhưng Thẩm Tiêu vẫn chưa yên tâm, cô lại nghe thấy tiếng bước chân.

Lần này tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn, gần như là đang ở trên đỉnh đầu của cô.

Có người đến?

Trái tim Thẩm Tiêu co thắt lại, cô vội vàng nép mình xuống khe lõm đã đào trước đó, đồng thời lấy đất vụn che lấp người mình lại.

“Ầm” một tiếng, tấm ván gỗ bị người ta giở ra.

Thẩm Tiêu không dám nhúc nhích nữa.

Người nhấc tấm ván đó nhảy từ bên trên xuống, lúc này nhịp tim của Thẩm Tiêu đập dữ dội.

Cô không rõ người đến là dân tị nạn giống như cô hay là ác quỷ gặt hái mạng sống của họ, lúc này cô chỉ biết cầm cây lăn bột và sẵn sàng chiến đấu đến cùng với người này bất cứ lúc nào.

Lúc tinh thần Thẩm Tiêu căng thẳng tột độ thì cô nghe thấy người trong bóng tối đó lên tiếng, người đó nói tiếng Trung: “Thẩm Tiêu?”

Thẩm Tiêu ngây người, tiếp theo là sự vui mừng khôn xiết bao vây lấy cô: “Chử Đình?”

Người trong bóng tối nhận được hồi đáp thì cũng thở phào một hơi: “Là tôi.”

Không ngờ Chử Đình cũng bị đưa đến đây.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng đúng, sự trưởng thành của Cầm Minh không tránh khỏi có liên quan đến hai người họ. Chả trách ban đầu Cầm Minh nói Chử Đình đột nhiên biến mất, thì ra là bị kéo đến đây cùng cô.

Thẩm Tiêu bò ra khỏi khe lõm, hai người lần mò trong bóng đêm, cuối cùng hai bàn tay nắm vào nhau.

Bàn tay của người đàn ông không có bao nhiêu thịt, nắm rất có lực. Bóng tối ngăn chặn tầm nhìn của con người, nhưng lại phóng đại các giác quan khác của con người.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay anh, trong lòng Thẩm Tiêu cũng bình tĩnh lại một chút.

“Sao anh biết tôi ở đây?” Cô khẽ tiếng hỏi.

“Căn nhà lúc nãy, người vào sau đó là tôi.” Chử Đình nói.

Lúc anh đột nhiên bị trung tâm mua sắm kéo đi, trong lòng đã đoán được chắc là Thẩm Tiêu ở tương lai xảy ra chuyện gì rồi. Nếu như anh bị nhận hình phạt như thế này, thì Thẩm Tiêu rất có khả năng cũng sẽ ở đây. Cho nên anh vẫn luôn để ý đến động tĩnh xung quanh, vào căn nhà đó cũng là do anh cảm thấy Thẩm Tiêu sẽ đến đây.

Ban đầu anh biết ở phòng bếp có người, nhưng anh không biết người đó là Thẩm Tiêu, vẫn nhờ lúc sau Thẩm Tiêu bò ra khỏi cửa sổ và bỏ chạy điên cuồng thì anh mới nhận ra cô.

“Không ngờ chúng ta đều chịu hình phạt như thế này.” Thẩm Tiêu nói: “Cầm Minh giết Trần Phàm rồi, cũng không biết cậu ta sẽ như thế nào.” Thậm chí cô còn chưa kịp chào tạm biệt với anh ta, thì đã bị kéo đi, hi vọng đứa trẻ đó đừng bị tâm ma kiểm soát nữa.

“Cậu ta sẽ không sao đâu.” Chử Đình nói như vậy cũng không phải là an ủi, anh với Cầm Minh quen biết nhau cũng được năm năm, cũng xem như hiểu được tính tình của anh ta. Mười ba năm sau khi anh đi, anh ta không xảy ra chuyện gì, thế thì Thẩm Tiêu rời đi, anh ta nhất định cũng sẽ không có chuyện gì.

Nhưng mà anh cũng không ngờ Cầm Minh vậy mà lại gi.ết chết Trần Phàm rồi, không gian một vi diện sẽ vì một người mà thay đổi quá trình, nhưng sẽ không biến mất. Khi nhân vật chính Trần Phàm chết, tài nguyên sẽ được phân phối lại, đây không hẳn là một điều xấu đối với Cầm Minh.

“Hi vọng là vậy.” Thẩm Tiêu lại hỏi thăm Chử Đình về tình hình bên ngoài: “Anh có biết rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì không?”

“Tình hình không được tốt.” Chử Đình nói những gì mình biết cho Thẩm Tiêu nghe: “Bộ đội bên ngoài đã phong tỏa thành, lúc nãy chắc cô cũng cảm nhận được rồi, đại bộ đội đã tiến vào, tiếp theo ở đây sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng. Tối nay chúng ta buộc phải rời khỏi đây.”

“Tại sao?” Mặc dù căn hầm nhỏ, nhưng ở đây ít nhất là nơi có thể ẩn nấp.

Chử Đình: “Trời sắp mưa rồi.”

Nếu như thời tiết tươi đẹp thì căn hầm cũng không phải không thể ẩn thân được. Nhưng bây giờ ngoài trời âm u, không biết khi nào cơn mưa sẽ ập đến.

“Bây giờ là mùa thu.” Chử Đình bổ sung.

Anh không cần nói hết, Thẩm Tiêu cũng hiểu ý của anh.

Mùa thu nhiệt độ xuống thấp, cứ có một trận mưa mùa thu là có một trận rét lạnh, nước mưa nhỏ xuống căn hầm, họ ở đây sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh. Bị bệnh không phát ra tiếng thì không sao, nhưng một khi ho khan, chẳng phải là nói cho mọi người đi ngang qua rằng có người trong căn hầm này sao?

Thẩm Tiêu biết tính nặng nhẹ của sự việc: “Khi nào chúng ta đi?”

“Đợi trời tối.” Chử Đình nói.

“Được.” Có Chử Đình ở bên, Thẩm Tiêu bắt đầu quỳ xuống mò tìm khoai tây dưới đất. Trên người cô có túi, những thức ăn này có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.

Hai người ở trong căn hầm đợi đến khi màn đêm buông xuống, họ nhìn ánh lửa bên ngoài sáng lên rồi lại tối, mãi cho đến khi mọi tiếng động đều im lặng, Chử Đình mới chui ra khỏi căn hầm, anh đứng trên căn hầm và kéo Thẩm Tiêu lên. Hai người một người trước một người sau, lần dò trong bóng đêm đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đang mưa, ban đầu trời mưa còn nhỏ. Chử Đình thấy binh sĩ đang đi tuần tra ở phía trước, anh kéo Thẩm Tiêu vào một hẻm tối. Đợi các binh sĩ đi qua, Chử Đình vẫn chưa vội đi ngay, mà đợi đến khi mưa lớn hơn chút, anh mới dẫn Thẩm Tiêu đi men theo góc tường của góc nhà đổ nát.

Có thể vì trời mưa mà binh sĩ tuần tra trên đường gần như không thấy họ. Thẩm Tiêu và Chử Đình đến một khu vực đổ nát một cách thuận lợi dưới bóng đêm đen.

“Cởi giày.” Chử Đình nói. Con đường bên dưới lầy lội vì mưa, đế giày của họ ít nhiều cũng dính bùn. Dấu chân bên ngoài bị mưa cuốn trôi và mờ đi, thậm chí biến mất, nhưng dấu chân để lại trên bậc thang bên trong thì không.

Thẩm Tiêu làm theo lời Chử Đình.

Hai người mang tất dò tìm đường lên lầu, tạm thời ẩn nấp trong góc tường. Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Chử Đình mới dẫn Thẩm Tiêu tiếp tục đi lên.

Trời sáng rồi Thẩm Tiêu mới nhìn rõ nơi mà họ đang ở là nơi nào – Đây cũng là khu dân cư bị ném bom thành đống đổ nát, chỉ là ở đây không thảm như trong khu phố trung tâm, gần như bị san bằng thành mặt đất.

Những ngôi nhà ở đây là nhà liên kế, mỗi căn cao năm, sáu tầng. Sau khi bị đánh bom, một số ngôi nhà bị đổ sập, trong khi những ngôi nhà khác đứng hiên ngang, chỉ là ngôi nhà bị nổ làm đôi.

Nơi mà Chử Đình dẫn Thẩm Tiêu đến là trong một tòa nhà mới bị đánh bom một nửa, đồ đạc bên trong gần như đã bị phá hủy, may mà vẫn còn vài bậc thang, bọn họ vẫn có thể đi lên.

Bọn họ lên đến tầng thứ tứ, cầu thang đi lên đã bị hỏng và họ không thể đi lên được. Chử Đình dẫn Thẩm Tiêu vào căn phòng bên cạnh.

Căn phòng này vẫn còn nguyên vẹn, có một cái giường trong đó, cái chăn bông trên đó đã biến mất, và những thứ nằm rải rác trên mặt đất. Thẩm Tiêu tưởng rằng điểm đến mà Chử Đình muốn dẫn cô tới chính là căn phòng này, nhưng ai ngờ Chử Đình lại nhảy ra cửa sổ bên cạnh.

Bên ngoài vẫn còn chỗ?

Thẩm Tiêu kinh ngạc thò đầu ra xem, thì thấy bên ngoài cửa sổ vậy mà lại có nơi đặt chân thật, là mái hiên chòi để tránh mưa bên dưới. Cô nhìn thấy Chử Đình giẫm lên mái hiên nhô ra, sau đó bò qua cửa sổ đối diện cách đó một bước.

Sau khi Chử Đình qua thì anh tỏ ý bảo cô đi theo. Thẩm Tiêu không hề do dự, lập tức đi theo giẫm lên mái hiên nhô nha và đến phía đối diện. Sau khi đến bên phía đối diện, cô mới phát hiện căn nhà đối diện gần như chỉ còn lại hai bức tường. Ngoài ra còn có một sàn hình tam giác lơ lửng nơi hai bức tường giao nhau.

Sàn tam giác có diện tích không lớn, đủ hai người nằm thẳng. Chỉ là lúc nằm xuống, người ngủ ngoài cần đặc biệt chú ý, nếu không sẽ rất dễ bị ngã từ tầng bốn xuống. Có lẽ trước khi gặp cô thì Chử Đình đều sống ở đây, với một chiếc chăn bông trên đó, và những mảnh gương được gắn trên tường, chắc là dùng để quan sát tình hình ở tầng dưới.

“Một chỗ tốt.” Thẩm Tiêu cũng không nói gì nhiều, bây giờ cô cực kì khát nước. Cô đặt ấm đun nước mà lúc trước cô đã tìm được ở phòng bếp vào một góc có thể bị ướt để hứng nước mưa, sau đó lấy khoai tây ở trong túi ra và đặt bên cạnh ấm đun nước, để nước mưa rửa sạch cặn bẩn trên đó. Cô đưa tay chạm vào bức tường ẩm ướt bên ngoài, rồi hút nước từ lòng bàn tay.

Liếm liên tiếp một hồi lâu, cô mới cảm thấy đỡ khát được một chút.

“Cô ngủ đi.” Chử Đình thấy mắt cô lừ đừ, trong mắt còn có tia máu đỏ, anh nhích ra ngoài một tí, bảo cô nằm xuống bên góc tường: “Tranh thủ thời gian, lần tới chúng ta còn phải đi tìm ít đồ ăn.”

Khoai tây mà Thẩm Tiêu mang từ trong căn hầm lên chỉ có chín củ, và mỗi củ lớn hơn quả trứng cút một chút. Chỉ dựa vào thứ này thì chắc chắn là không đủ.

Anh nói như vậy, Thẩm Tiêu cũng không khách sáo nữa.

Hôm nay là ngày thứ tư cô đến thế giới này, nhưng cô chưa ngủ một lần nào. Không dám ngủ, sợ mình ngủ quên sẽ bị phát hiện. Bây giờ có Chử Đình bên cạnh, ít nhất cô cũng có thể ngủ yên.

“Được. Khoai tây rửa sạch rồi thì anh nhớ ăn.” Thẩm Tiêu nói rồi co người chui vào trong chăn bông nằm, cảm giác ấm áp khiến cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Chử Đình thì nằm sấp bên cạnh cô, dùng gương quan sát động tĩnh bên dưới.

Trời dần dần sáng lên.

Lúc Thẩm Tiêu tỉnh dậy thì bên ngoài trời mưa to như trút nước. Ấm đun nước của cô đã được chứa đầy, khoai tây cũng được rửa sạch sẽ.

Vẫn còn chín củ khoai tây, Chử Đình chưa ăn.

Cô lo chăn bông bị ướt nên gấp chăn bông lại, người thì nằm dựa vào chăn bông, cô cắn một miếng khoai tây sống, sau đó đưa năm củ khoai tây nhỏ cho Chử Đình.

Vốn dĩ Chử Đình không muốn, nhưng thái độ của Thẩm Tiêu rất cương quyết. Anh nói không lại cô, chỉ có thể cầm lấy củ khoai tây sống và nhai.

Thành thật mà nói thì vị của khoai tây sống không ngon lắm, còn có mùi tanh. Hơn nữa ăn quá nhiều cũng không tốt cho cơ thể. Nhưng Thẩm Tiêu rất đói, lúc này cô cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.

Ăn xong một củ khoai tây thì Thẩm Tiêu cất số khoai tây còn lại vào. Trước khi tìm ra thức ăn khác thì cô đều phải tiết kiệm.

Hai người cứ im lặng như thế nhìn mưa bên ngoài từ lớn tới nhỏ, cuối cùng là mưa nhỏ giọt tí tách.

“Tạnh mưa rồi, chúng ta có cần đi tìm thức ăn nữa không?” Thẩm Tiêu hỏi. Không còn sự trở ngại của cơn mưa, đến lúc đó người đi tuần tra sẽ rất nhiều.

“Cần.” Chử Đình nói. Bây giờ họ vẫn còn sức lực, những người khác vẫn chưa bị ép đến bước đường cùng thì sẽ không ra, họ thì nhân lúc này để tìm kiếm ít thức ăn, nếu như lần này thu thập đủ lượng thức ăn thì tiếp theo họ không cần ra ngoài nữa cũng được.

“Được.”

Thẩm Tiêu lại ăn thêm một củ khoai tây.

Cô quá yếu ớt, không hồi phục chút sức thực thì sẽ chỉ gây phiền phức cho Chử Đình.

Nhìn số khoai tây còn lại, Thẩm Tiêu do dự một lát, cuối cùng cô đã ăn hết. Ngược lại thì Chử Đình đã nhét ba củ khoai tây vào trong túi của cô.

Đưa tay sờ túi áo căng phồng, Thẩm Tiêu mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Khi bầu trời tối sầm và tờ mờ sáng trở lại, Chử Đình với Thẩm Tiêu xuất phát. Căn nhà gần đó Chử Đình đã tìm qua rồi, bên trong không có gì cả. Nơi mà lần này họ đến tìm là một căn nhà liên kế bên cạnh.

Lúc đi tìm đồ ăn, Thẩm Tiêu còn nhìn thấy những dân tị nạn khác.

Lúc dân tị nạn đó nhìn thấy cô, vốn dĩ muốn giành với cô, nhưng thấy Chử Đình ở bên cạnh thì do dự một lát, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.