Tưởng Cần ngồi trong quán cafe, khi nhìn thấy Tôn Chân và Châu Châu đi vào, anh ta điều chỉnh lại vị trí, ngồi thẳng thêm một chút.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tưởng Cẩn nói thẳng luôn vào vấn đề: "Tôi muốn đánh nhanh thắng nhanh. Đây là hợp đồng ba cuốn sách mới sau này của X, chúng tôi hi vọng tuần này có thể ký được hợp đồng." Anh ta đưa hợp đồng cho Tôn Chân.
Tôn Chân nhận lấy, nghiêm túc đọc nội dung trên hợp đồng.
"Có vấn đề gì không?" Tưởng Cần hỏi.
"Việc này... Chỉ là tôi không chắc X có muốn ký hợp đồng tiếp không."
"Không chắc? Danh tiếng của X là do một tay chúng tôi tạo dựng nên đấy, không ít nhà văn nổi tiếng đều tranh nhau vào nhà xuất bản của chúng tôi, X còn có gì không chắc chắn chứ?" Tưởng Cần nói.
Tôn Chân im lặng không nói gì.
Tưởng Cần thấy cô không trả lời, bắt đầu hơi căng thẳng, không kìm được hỏi: "Có phải có nhà xuất bản khác tới bàn bạc với ông ta không? Nếu như có ý kiến về tiền hợp đồng và tiền nhuận bút, chỉ cần ông ta đồng ý ký hợp đồng ba cuốn sách mới, tất cả đều có thể thương lượng. Cô nói X hãy cân nhắc cho kỹ."
"Tôi... Tôi về sẽ giúp anh hỏi ý kiến của X." Qua một lúc lâu, cuốn cùng Tôn Chân cũng thốt ra được câu này.
"Cảm ơn cô." Tưởng Cần thoải mái đưa tay ra.
Tôn Chân do dự một lát, cũng đưa tay ra, nhưng khi Tưởng Cần bắt lấy tay cô, cô lại có ý định muốn rút tay lại ngay lập tức.
Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Tưởng Cần lại nói vài câu xã giao, nhưng Tôn Chân đã có chút mất tập trung, hoàn toàn không nghe vào tai.
Mãi tới sau khi Tưởng Cần đứng dậy rời đi, Châu Châu mới lay lay cô, hỏi: "Tôn Chân, cậu không sao chứ?"
Tôn Chân đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi quán cafe, để lại Châu Châu với vẻ mặt khó hiểu.
Tôn Chân vội vàng đi qua một cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy áp phích quảng cáo sách mới của X, cô bỗng đi qua đưa tay giật tấm áp phích đó xuống, vò lấy vò để trong lòng bàn tay, sau đó tranh thủ lúc nhân viên cửa hàng chưa phát hiện ra, nhanh chóng cúi đầu bỏ đi.
▶▶▶
Công xưởng Triệu Tinh.
Thời gian tan làm, nhân viên ra về vẫn rì rầm thảo luận về tin lớn của mấy ngày hôm nay: Ông chủ Trần Nghị của bọn họ vì bệnh nhồi máu cơ tim đột nhiên phát tác nên đã bất ngờ tử vong ở nhà riêng.
Cái chết của ông chủ một nhà xuất bản, vốn chẳng phải là tin tức lớn gì, nhưng công xưởng Triệu Tinh nổi tiếng vì xuất bản series tác phẩm của X, kiếm được không ít tiền, bởi vậy tin tức này chiếm lấy trang báo không gọi là nhỏ, thậm chí đến bản tin giải trí cũng đưa tin theo, còn đưa ra đồn đoán vô lý là có thể có người ghen tức cố tình mưu sát.
Tổng giám đốc của Triệu Tinh là Tưởng Cần tốn bao công sức mới tạm thời làm yên lòng được nhân viên, anh ta nói với nhân viên, ít nhất thì, trong tương lai kế hoạch hợp tác giữa họ và X sẽ không thay đổi, hơn nữa X đã đồng ý ký hợp đồng cho ba cuốn sách mới.
Lúc này, Tưởng Cần một mình trong văn phòng chủ tịnh không một bóng người, dường như đang tìm thứ gì đó, trên bàn làm việc bày ra một vài tài liệu, đều đã được mở ra, nhưng hiển nhiên đây không phải mục tiêu Tưởng Cần muốn tìm.
Tưởng Cần ngồi xổm trước bàn làm việc, lật tìm từng ngăn kéo một, khi lật tới ngăn kéo cuối cùng, phát hiện một chiếc hộp sắt bị khoá. Anh ta như vớ được kho báu, đem chiếc hộp lên trên bàn làm việc, khi định mở ra thì phát hiện hộp đã bị khoá lại. Đầu tiên anh ta dùng hết sức định mở hộp, nhưng sau khi thử một lúc bèn quyết định từ bỏ, đổi thành đi tìm chìa khoá của hộp.
Theo thói quen của Trần Nghị, chìa khoá chắc hẳn là giấu trong căn phòng làm việc này, hơn nữa sẽ không cách chiếc hộp này quá xa.
Anh ta nghĩ ngợi, lại ngồi xổm xuống, lấy hết toàn bộ ngăn kéo ra đặt lên sàn, sau đó cúi đầu nhìn vào trong chiếc tủ trống không, chẳng có một thứ gì.
Anh ta lại lật từng cái ngăn kéo được lấy ra để kiểm tra, quả nhiên, có một chiếc chìa khoá nhỏ được dán ở mặt dưới của một ngăn kéo trong số đó.
Anh ta cầm chìa khoá lên, suôn sẻ mở được hộp, bên trong có một cuốn sổ bị mài mòn khá là nghiêm trọng.
Khi Tưởng Cần đang định cầm cuốn sổ lên, bỗng có người gõ cửa, anh ta không ngờ là lúc này còn có người ở lại công ty, tính thu dọn bãi chiến trường này thì đã không còn kịp, đành phải miễn cưỡng hỏi: "Ai vậy?"
"Là tôi."
Là trợ lý trước kia của Trần Nghị, An Thế Tiệp.
Tưởng Cần thở phào một hơi.
"Có chuyện gì?"
"Cô Tôn gửi hợp đồng tới rồi." Giọng điệu của An Thế Tiệp dường như có chút là lạ.
Nhưng Tưởng Cần không hề nghe ra, anh ta còn đang phiền muộn xem phải làm sao để đưa chỗ đồ này về chỗ cũ cho như không, tránh cho Tiểu An biết anh ta đang lén lục lọi đồ của chủ tịch.
"Tôi biết rồi, cậu cứ để ở văn phòng của tôi trước đi."
An Thế Tiệp không hề bỏ đi ngay, sau khi qua một lúc, bên ngoài cửa mới vang lên tiếng bước chân rời đi của anh ta.
Tiếng bước chân có chút nặng nề và chần chừ.
Sau khi Tưởng Cần xác định anh ta đã đi, mới lấy hộp sắt ra, mở lại lần nữa, lấy ra cuốn sổ.
Anh ta nhanh chóng lật tới trang cuối cùng, một dòng chữ đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta...
Lần đầu tiên công khai lộ diện: X sẽ xuất hiện!
▶▶▶
Trong góc nhà kho của Homey.
Tôn Chân trơ mắt nhìn file văn bản vẫn là một màu trắng toát trên laptop, vô cùng phiền muộn.
Những sách đã xuất bản của X rải rác cạnh laptop, ánh mắt của Tôn Chân nhìn vào trang bìa những cuốn sách đó, không nén được bày ra biểu cảm chán ghét.
Không viết ra được.
Cô không viết ra được!
Cô không viết ra được thứ nội dung sặc mùi lá cải mà lại nhảm nhí như này!
Như thế chẳng khác gì bắt cô bán đứng linh hồn mình!
Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại ký hợp đồng ba cuốn sách mới của X, giờ đã không còn đường để lui nữa rồi!
"Bụp" một tiếng, Tôn Chân gập mạnh laptop, chán nản vùi mặt vào giữa hai tay.
"Sao vậy?" Giọng nói của Châu Châu bỗng vang lên.
Tôn Chân ngẩng mặt lên, nhận lấy cafe Châu Châu đưa cho, sau khi uống một ngụm lớn, mới nói: "Tớ xong rồi."
"Gì mà xong rồi?"
"Tớ không viết ra được!"
"Chẳng phải cậu muốn làm nhà văn sao?"
"Nhưng tớ đâu có muốn làm thứ nhà văn như X!"
"Ôi, may mà tớ có chuẩn bị từ trước."
"Hả? Ý gì vậy?"
Chỉ thấy Châu Châu nở nụ cười kỳ lạ, lấy ra một chiếc chìa khoá từ trong túi áo.
"Đây là gì?"
"Chìa khoá dự phòng của căn biệt thự kia, tớ tìm ra được ở chỗ chú tớ."
"Cậu còn muốn quay lại cái chỗ quái quỷ ấy? Chỗ đó từng có người chết đấy!" Tôn Chân không hiểu nổi.
"Đi tìm đề tài đó."
"Chỗ đó ngoài cửa có bảo vệ, sao có thể cho bọn mình vào được?"
"Xời, chuyện này cậu đừng lo, tớ đã quay lại quan sát bảo vệ mấy lần rồi, tay bảo vệ đó ấy à, sau khi ăn trưa xong thì sẽ ngủ gà ngủ gật, chắc phải ngủ từ một giờ tới hai giờ, thời gian một tiếng, đủ để bọn mình lấy đề tài tìm tài liệu rồi chứ?"
Ánh mắt của Tôn Chân rơi trên chiếc chìa khoá kia.
▶▶▶
Bảo vệ đúng là bắt đầu ngủ trưa.
Châu Châu vội vàng ra hiệu cho Tôn Chân đi theo, cho dù trong lòng Tôn Chân bất an, nhưng vẫn cố bấm bụng đi theo phía sau Châu Châu, hai người cùng rón ra rón rén vào căn biệt thự kia.
Sau khi hai người họ vào được cửa thì đi thẳng lên tầng ba, nhưng mới đi được một nửa, điện thoại trong túi Tôn Chân bỗng kêu lên, cô sợ gần chết, chân nhũn một cái, suýt nữa thì ngã xuống từ trên cầu thang, may mà có Châu Châu kịp thời đỡ lấy cô.
"Tôn Chân! Cậu làm trò gì thế? Sao điện thoại không bật chế độ im lặng?" Châu Châu nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Tôn Chân đầy áy náy, cầm điện thoại lên nhìn, không ngờ lại là Tưởng Cần.
Chắc không phải là để giục bản thảo đó chứ?
Để không làm Tưởng Cần sinh nghi, cô nhanh chóng nghe máy.
"A lô?"
"Cô Tôn, tôi muốn hỏi cô một việc." Tưởng Cần đi thẳng vào vấn đề như mọi lần.
Trong lòng Tôn Chân hốt hoảng, có tật giật mình, cô cho rằng Tưởng Cần đã nhìn rõ trò lừa đảo của cô.
"Có phải trông X rất xấu xí không?"
Tôn Chân ngẩn người.
Sao tự dưng lại hỏi X xấu hay đẹp?
"Kể cả rất xấu cũng không sao, bây giờ mức độ bao dung của độc giả rất cao, chỉ cần đề tài đủ, cho dù mặt mũi thế nào cũng đều có thể chấp nhận."
"Xin hỏi đây là ý gì?" Tôn Chân vẫn chưa hiểu nổi.
"Tôi mặc kệ trước kia ông chủ của Triệu Tinh làm thế nào, giờ tôi muốn dán nhãn X lại từ đầu, tôi muốn cho độc giả một thần tượng, một thần tượng tồn tại thật chân thực."
Bước chân của Tôn Chân ngừng lại.
Cô phải tự giữ bình tĩnh, cố gắng để giọng nói không bị run, mới hỏi: "Ý của anh là, muốn X lộ mặt?"
Châu Châu nghe thấy lời cô nói, động tác cũng ngừng lại, mắt mở lớn nhìn chăm chăm vào Tôn Chân.
"Chỉ cần X sẵn sàng lộ mặt, mỗi cái tên này thôi đã là tiềm năng kinh doanh vô hạn, phải kiếm được số tiền hơn mười lần bây giờ, thậm chí hàng trăm lần cũng không phải là vấn đề."
Tôn Chân có hơi xiêu lòng.
Tiền.
Chỉ cần cầm được tiền, cô lại nghĩ tiếp cách để thoát thân là được rồi phải không?
Châu Châu đứng trên cầu thang bỗng thấy bảo vệ đi tới, vội vàng ra hiệu cho Tôn Chân trốn đi.
Tôn Chân cúi thấp người đi lên cầu thang, giọng nói của Tưởng Cần vẫn đang vang lên từ trong điện thoại: "Cô Tôn, nghĩ cách thuyết phục X đi, tới lúc đó chắc chắn cô cũng sẽ được lợi. Có được danh tiếng và tiền tài, còn có chuyện gì không làm nổi chứ?"
Khi bảo vệ đang định đi tới cửa thì bị người dân sống gần đó gọi lại, không biết hai người đang nói những gì, vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Châu Châu thở phào một hơi, vỗ vỗ lồng ngực, ý bảo Tôn Chân là giờ tạm thời không sao nữa.
Tưởng Cần đã gác máy, Tôn Chân vẫn ngơ ngác nhìn điện thoại.
"Tôn Chân! Nhanh lên!" Châu Châu nhỏ giọng nói.
"Ờ, được." Tôn Chân hoàn hồn lại.
Cô ép mình tạm thời không nghĩ những chuyện này trước đã.
Nhưng không biết tại sao, câu nói kia của Tưởng Cần lại luôn văng vẳng trong đầu cô.
Có được danh tiếng và tiền tài, còn có chuyện gì không làm nổi chứ?
Tôn Chân có chút ngẩn ngơ, nhét điện thoại vào trong túi, nhưng lại không nhét cẩn thận, điện thoại lại rơi ra, rơi trên tấm thảm trải sàn dày, không vang lên bất kỳ tiếng động nào.
Sau khi bước chân của họ rời đi, màn hình điện thoại nhấp nháy một hồi, hiển thị thông báo vài cuộc gọi nhỡ, số gọi tới đều là cùng một người.