Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 33: Chương 33





Tình nhân của cha nuôi? Ở Harvard? Là người mẫu?“Thấy chưa, biết ngay là cậu chẳng biết gì mà.

”Đại Lỵ cười cười, “Nghe nói thân thế Bạc Cơ này rất đáng thương, gia cảnh từ nhỏ cũng không phải tốt lắm.

Sau khi gia nhập giới người mẫu liền bị Lôi Dận nhắm trúng, được cha nuôi cậu bao dưỡng, mỗi tháng cấp cho cô ấy số tiền tiêu vặt mà dân thường chúng ta có thể sống cả đời.

Cô ấy có thể vào được Harvard cũng là bởi mối quan hệ với cha nuôi cậu.

Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là nghe nói, nhưng mình đoán tám chín phần là thật, không có lửa làm sao có khói! ”Mạch Khê ngây ngốc nhìn Bạc Cơ cách đó không xa, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng khi cười của cô, tĩnh lặng mà xinh đẹp như thiên sứ vậy…“Con gái đẹp như vậy sao lại cam tâm tình nguyện đi làm tì nh nhân chứ?” Cô theo bản năng thấp giọng nói.Đại Lỵ như là nghe được chuyện lạ, hú lên quái dị, “Xin cậu đi, cha nuôi của cậu là ai, người phụ nữ nào chả ao ước được gần ông ấy, chỉ sợ một đêm được ông ấy sủng ái là cũng sướng điên lên…haiz…nếu mình được ông ấy bao dưỡng thì thật tốt… ”“Đại Lỵ?” Mạch Khê không nói gì, “Ông ấy dù sao cũng là cha mình!”“Biết rồi, người ta chỉ đùa chút thôi, Lôi Dận sao có thể nhắm trúng mình chứ.


Đàn ông chọn phụ nữ, phải chọn người bề ngoài thì dịu dàng động lòng người, bên trong thì mị hoặc quyến rũ.” Đại Lỵ nói ra như ghen tỵ mà lại như hâm mộ.Mạch Khê không nói gì nữa, cô tưởng tượng đến cảnh người con gái kia cùng cha nuôi ở cùng một chỗ, trong lồng ngực như có chút đau đớn.10 giờ đêm, bóng tối ngập tràn khắp không gian.Chiếc xe bỏ lại đằng sau khu nội thành phồn hoa náo nhiệt, dừng lại ở một nơi có kiến trúc tôn nghiêm, cao quý.Hội quán Liz Turdon…Trong lúc Mạch Khê còn chưa hết kinh ngạc vì nhìn thấy kiến trúc xa hoa này, thì từ hội quán một nhân viên đã sớm vui vẻ bước ra, tự tay dẫn cô tiến vào.Cô ít nhiều cũng có hiểu biết về hội quán Liz Turdon, nơi đây là chỗ khoe của cải của đám người lắm tiền, là nơi tụ họp cao cấp nhất của các thương nhân ở địa phương này, lại mang vẻ thần bí khiến người khác phải nảy sinh lòng hiếu kì.Dĩ nhiên, việc trở thành hội viên của nơi này cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Trừ khi nhất định phải có gia cảnh giàu có, lại còn phải xét duyệt từ bối cảnh xã hội đến những thứ nhỏ nhặt như sở thích cá nhân,… Chỉ có điều, một khi đã trở thành hội viên, liền nhận được sự quan tâm từ những thương nhân cao quý nhất, không những vậy, còn được hưởng tiêu chuẩn phục vụ cao nhất.Hội quán này dựa vào sự khác biệt giữa các hội viên cao quý mà thiết lập nên “phục vụ tri kỷ”.

Mỗi hội viên đều có một “quản gia tư nhân”, người này có trách nhiệm phục vụ hội viên từ lúc bước vào cho đến khi ra về.

Đồng thời, “quản gia tư nhân” cũng phải biết được hồ sơ tư liệu cụ thể của hội viên, như người đó thích loại rượu nào, loại xì gà nào, thuận tay trái hay phải, lúc ăn cơm muốn ngồi bên nào, …Hôm nay đến đây, Mạch Khê phải suy nghĩ, đắn đo rất lâu mới dám quyết định.

Nhưng thực chất, lý do lại rất đơn giản.

Thứ nhất, cô thực sự yêu thích ca hát.

Vì vậy, nếu có thể được phát triển trong cả hai lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, đương nhiên không phải chuyện không tốt.

Thứ hai, cô không muốn cả đời phải sống trong Bạc Tuyết Bảo, tuy rằng nơi đó quả thực rất đẹp, rất nên thơ.

Nhưng Mạch Khê biết, đó vĩnh viễn không thể là nhà của cô.

Hơn nữa, cô cần sự độc lập, cần không gian riêng cũng như năng lực kinh tế của chính mình.Bước chân vào Hội quán, Mạch Khê thoáng như thấy mình đã lạc vào thế giới khác.Đại sảnh của hội quán được thiết kế rất cao, nổi bật với sắc vàng xanh rực rỡ.

Sáu bình hoa lớn được bày ra trước sảnh, xanh như màu ngọc lưu ly.

Dù cho người người ra vào, khiến không khí vô cùng ồn ào, náo nhiệt, nhưng mọi thứ vẫn được phân chia rất ngay ngắn, có trật tự rõ ràng.

Hội quán có kiến trúc đồ sộ, gồm năm tầng lầu và ba tầng ngầm, ngoài ra còn có bốn nhà ăn kiểu dáng Tây Âu.

Đó là còn chưa kể đến quán bar, quán café, phòng tập thể thao, khu vật lý trị liệu và phòng chờ dành cho khách.“Mạch Khê, cuối cùng cô cũng đến”Đúng lúc Mạch Khê đang đi theo nhân viên phục vụ đến một góc cầu thang thì ông đạo diễn cũng vừa đi tới.

Nhìn thấy Mạch Khê, mắt ông ta bỗng sáng rực, liền vội bước nhanh tới.“ Tôi đã biết rằng cô có thể đến mà Mạch Khê.

Giới đầu tư tỏ ra khá vừa lòng với hiệu quả quay MV của cô, lại có tôi nói đỡ về khả năng thiên phú, nếu tối nay cô không đến thì sau này nhất định sẽ hối hận.”“Đạo diễn, e rằng tôi không thể nán lại đây quá lâu…” Mạch Khê thấy rằng mình cần phải nói rõ ràng một chút.

Bởi cô đã nghe quản gia Hàn Á nhắc nhở, nếu không có sự đồng ý của cha nuôi thì tuyệt đối không được phép ra khỏi nhà.

Nếu chẳng may cô về nhà quá muộn, lại đúng lúc bị cha nuôi bắt gặp, lúc đó cô chắc chắn không còn đường sống.“ Thật đúng là một tiểu nha đầu.

Cô về gấp làm gì, mau đi theo tôi, đêm nay chính là đêm tụ họp của các vị tai to mặt lớn trong ngành.”Gã đạo diễn cố ý nói lảng sang chuyện khác, vội vàng túm lấy cổ tay Mạch Khê, kéo cô đến thẳng một phòng nghỉ dành cho hội viên.Phòng nghỉ này có không gian lớn đến mức người khác nhìn vào khó có thể thốt nên lời.

Đó là còn không kể đến sắc điệu căn phòng cũng như sự xa hoa không chừng mực của nó.

Nhưng điều làm Mạch Khê kinh ngạc nhất, chính là nơi này quả thực tụ họp rất nhiều ngôi sao cùng với những người có cấp bậc rất cao.

Tuy có một số người cô không biết tên, nhưng còn lại đa phần là minh tinh điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, thậm chí còn có cả người mẫu..