Trò Chơi Nguy Hiểm

Chương 24: Chương 24





Tay Mạch Khê cầm một con dao xinh, cắt một miếng bánh ngọt, cầm ly rượu vang hương thuần đung đưa, chiếu ra từng gương mặt trẻ tuổi.“Tiểu Mạch Khê, chúc mừng em.” Cuối cùng Thánh Trạch cũng không nhịn được tiến lên, khẽ ôm vòng eo mảnh của Mạch Khê, người hầu đưa lên món quà hắn đã chuẩn bị cẩn thận.“Thử xem xem, đêm nay em là nhất, công chúa của anh!”Ánh mắt mọi người đều tụ tại trên hai người, chàng trai trẻ tuổi anh tuấn, cô gái mềm mại đáng yêu.Hộp quà tinh xảo được mở, một đôi giày thủy tinh màu tím nhạt hiện ra trong mắt Mạch Khê, cô ngạc nhiên mở to hai mắt, đôi giày tím này, đẹp đến mơ mộng!Các bạn bên cạnh tán thưởng, ngay cả trong mắt bọn người dưới xung quanh đều mang theo ánh sáng hâm mộ, duy độc quản gia Hàn Á, gò má vốn mang nét cười dần dần trở nên ngưng trọng.Ông không khó để nhìn ra, trong mắt chàng trai kia có tình yêu sâu đậm với Tiểu thư Mạch Khê, chẳng lẽ…Đang lúc không khí ngày càng lãng mạn, một gã người hầu đi đến trước mặt quản gia thì thầm, sắc mặt quản gia Hàn Á đột nhiên run lên, ánh sáng trong mắt đã thay đổi, ông chẳng nói hai lời đi đến trước mặt, Mạch Khê nhẹ giọng nói…“Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh… đã trở lại!”Bầu không khí đang náo nhiệt bỗng như đông quạch lại.Mạch Khê đứng bên cạnh chiếc bánh ngọt bất giác run rẩy một chút, trong tay còn đang cầm đôi hài thạch anh Thánh Trạch tặng, ánh sáng trong suốt phản chiếu lên gương mặt sửng sốt của cô.Cha nuôi thực sự đã trở lại?Người cha nuôi chưa bao giờ xuất hiện nay lại có mặt trong lễ trưởng thành của cô?Khóe môi Mạch Khê theo bản năng hơi giật giật, tận sâu trong đáy lòng nảy sinh một cảm giác bất an.

Loại cảm giác này tựa như một sợi dây thừng tinh tế, chậm rãi, chậm rãi quấn quanh nội tâm cô, rồi đột nhiên thít chặt lại…“Khê nhi, sao vậy? Sắc mặt em không được tốt cho lắm.”Thánh Trạch thân thiết nhìn khuôn mặt cô, giọng điệu mang theo tình cảm rõ ràng.Mạch Khê thoáng nở nụ cười trừ, “Không có gì.”Sắc mặt Thánh Trạch tràn ngập vẻ hồ nghi, vừa muốn mở miệng, lại thấy cả nhóm người làm vội vàng ra phòng chính thì trên mặt lộ vẻ kính sợ.Mạch Khê tò mò nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy toàn bộ người làm trong tòa thành đều nghiêm chỉnh đứng hai bên lối vào phòng chính.“Lôi tiên sinh đã trở lại…”Tấc cả khách mời dường như giật mình, mỗi người đều đứng sang một bên để chờ xem cảnh náo nhiệt.Tim Mạch Khê đập liên hồi, cô nhìn trộm vị quản gia ở xa xa kia, nhìn thấy trên mặt ông lộ vẻ cung kính cùng ý tứ nghiêm túc.Cả tòa thành như yên lặng đi, ngay cả pháo hoa trên trời cũng ngừng nở rộ.Dường như có thể nghe thấy cả tiếng hít thở gấp gáp của nhóm người làm.Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hàng cọ hai bên phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ, đài phun nước tạo ra bọt nước huyền ảo, mơ hồ như chốn cung đình.Không bao lâu, ba chiếc xe đen xa hoa lao ra khỏi bóng đêm, tựa như con cá xuyên qua biển sâu.


Xe đỗ lại trên tấm thảm hoa, dưới ánh đèn thạch anh, hiện ra chiếc Bugatti sang trọng [1].

Đây là chiếc duy nhất trên thế giới, chỉ cần nhìn thân xe là đã có thể thấy được địa vị tôn quý và thân phận của người ngồi bên trong.Cửa hai chiếc xe phía trước và sau mở ra, vài tên vệ sĩ mặc âu phục đen nhanh chóng bước xuống, một người trong số đó đi đến trước chiếc xe ở giữa, tự mình mở cửa ra…Mạch Khê nhận ra được, người vệ sĩ kia chính là người cô gặp được khi về tòa thành năm mười sáu tuổi – Phí Dạ!Cô không khó cảm nhận được trái tim mình đang loạn nhịp, người trong chiếc xe ở giữa kia không phải là cha nuôi của cô chứ?Bóng đêm theo khe hở giữa các tầng mây tràn xuống.Ngọn đèn thạch anh chiếu tỏa thứ ánh sáng vô cùng xa hoa.Cửa xe từ từ mở ra …Chiếc quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài rắn chắc.

Ngay sau đó, người đàn ông cao lớn bước ra, không nhanh không chậm…Trên gương mặt lạnh lùng không có chút tình cảm, cặp kính râm che khuất đôi mắt hắn, đôi môi mỏng khẽ nhếch,không khó để nhìn ra sự tuyệt tình từ đôi môi mỏng ấy.[1]: Bugatti là tên một thương hiệu xe hơi của Pháp.Đây là ảnh của chiếc Bugatti Veyron:Trong màn đêm, không khí lạnh lẽo càng đặc hơn.


Ánh đèn chiếu hắt lên hai gò má người đàn ông lúc sáng lúc tối.

Dáng người hắn vô cùng anh tuấn, đôi môi lộ vẻ ngạo nghễ, lạnh lùng; toàn thân phát ra khí chất bức người, tựa như vương tử, khiến người khác cảm thấy xa cách, không dám đến gần.Đứng bên cạnh Mạch Khê, Đại Lỵ không tự chủ được than nhẹ một tiếng, “Đẹp trai quá!”.


Lại nhìn về phía Mạch Khê, gương mặt như là thất thần, đôi mắt trong như ngọc đã không dám tin mà trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái nhợt đi.Người đàn ông này cô đã gặp!Chính là vào đêm năm cô mười bốn tuổi, trong vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết nở rộ.Còn nữa, cái đêm cô ốm nặng, chính là người này đã cầm ly thạch anh trong suốt, mà bên trong thì toàn là máu tươi của người phụ nữ..