Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 12: Chương 12





Bữa tiệc diễn ra tại nhà hàng nổi tiếng bậc nhất thành phố T.

Khách mời tới đây, hầu hết đều là những người có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới kinh doanh.

Chính vì vậy mà ngay từ đại sảnh, an ninh đã vô cùng nghiêm ngặt.
Hoắc Lãng Triết bước xuống xe, tất cả vệ sĩ gần đó đều cung kính cúi gập người.
Thấy anh đã xuống, Triệu Uyển Dư tính sẽ đi vào sau để tránh gây hiểu lầm, nhưng ngay khi cô mở cửa xe, Hoắc Lãng Triết đã đứng trước mặt, anh đưa tay ra.
“Vào thôi!”
Giọng nói ấm áp cùng với nét mặt dịu dàng của Hoắc Lãng Triết khiến cho Triệu Uyển Dư không hiểu tại sao bản thân lại vô thức đưa cánh tay lên.
______
Trong nhà hàng, khách mời đa số đều đã có mặt đông đủ.

Có thể nói, đây chính là cơ hội tốt để mở rộng các mối quan hệ, tìm kiếm đối tác.
Tiếng cười đùa to nhỏ hoà cùng điệu nhạc du dương, tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Hình ảnh đôi nam nữ tay trong tay từ đại sảnh bước vào, cộng thêm người đàn ông kia không ai khác chính là tổng tài cao cao tại thượng - Hoắc Lãng Triết, hiển nhiên đã thu hút mọi ánh nhìn của hầu hết các khách mời.
Triệu Uyển Dư có chút không quen.

Cô đã lăn lộn trong giới luật hơn ba năm, đàm phán với biết bao người, nhưng chưa lần nào bản thân lại cảm thấy áp lực như thế này.
“Hoắc Ca! Bên này!”

Nghe thấy tiếng gọi, Hoắc Lãng Triết liền dơ tay lên, sau đó dẫn Triệu Uyển Dư đi về phía người đàn ông đang cầm ly rượu vang đứng cách đó không xa.
Anh ta mặc một bộ vest màu nâu sẫm, dáng người cao lớn.

Cả người toát lên vẻ nhàn nhã, phóng khoáng.
Thấy Hoắc Lãng Triết tới gần, bên cạnh lại có một mỹ nữ, anh ta nghi hoặc lên tiếng: “Vị này?”
Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong lên, ánh mắt đậm ý cười.
“Cô ấy tên Triệu Uyển Dư, là….”
“Là luật sư!” Triệu Uyển Dư rất nhanh đã cắt ngang lời của Hoắc Lãng Triết.

“Rất vui được gặp ngài, tôi và ngài Hoắc đây là quan hệ làm ăn!” Thấy khuôn mặt đang sắp giở trò của anh, Triệu Uyển Dư đành vội giải thích.
“Ra là luật sư Triệu! Luật sư bên chúng tôi đã từng nói rất nhiều về cô.” Anh ta đưa tay ra, tươi cười nói: “Gặp rồi mới thấy, không những tài giỏi, cô còn là một đại mỹ nhân!”
“Ngài đã quá lời rồi!” Triệu Uyển Dư bắt tay với anh ta, nở nụ cười xã giao, “Rất vui được gặp ngài, Hà tổng!”
Triệu Uyển biết người đàn ông này! Đây chính là người thừa kế của tập đoàn Hà thị - Hà Minh Vũ.

Là người có lối sống phóng khoáng, thích những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng hơn là bị nhốt ở một chỗ.

Kinh doanh vốn không phải là con đường mà anh ta chọn, nhưng sức ép từ gia đình quá lớn, đem hôn nhân ra để đối phó anh.

Một người sống tự do tự tại, không thích trói buộc như Hà Minh Vũ hiển nhiên là không phục! Cho dù không muốn nhưng vẫn phải thoả hiệp, miễn cưỡng ngồi vào vị trí này.
Hà Minh Vũ rất nổi tiếng trên các mặt báo, đặc biệt là mấy trang báo lá cải! Cái gì mà ‘Hà tổng say xỉn bỏ họp’, ‘Bí mật hẹn hò tại quán bar’, ‘Một công tử bột chỉ biết ăn chơi, lêu lổng’…..
Mới đầu Triệu Uyển Dư không mấy quan tâm, cho đó là những câu chuyện tầm phào của mấy anh hoa hoa công tử bị báo chí săn đón.

Nhưng sau này, khi cô có dịp làm việc với luật sư pháp lý của Hà thị, cô mới biết, nếu không có Hà Minh Vũ, tập đoàn Hà thị cũng sẽ không có được như ngày hôm nay - một tập đoàn đứng nhất nhì cả nước và vươn tầm thế giới chỉ sau Hoắc thị!
Người đời quả nhiên nói không sai, một khi hai người đàn ông tài giỏi nói chuyện, thì vấn đề của họ người thứ ba tuyệt nhiên không thể nắm bắt.
Triệu Uyển Dư đứng bên cạnh cảm giác như vịt nghe sấm, cho dù cô có am hiểu về kinh doanh đến mấy thì chủ đề mà hai người đàn ông kia đề cập tới, quả thật đã vượt quá xa sự hiểu biết của cô.
Mỗi lần Hà Minh Vũ quay ra hỏi cô một vài vấn đề, cô chỉ cười cho qua, thậm trí còn không biết bản thân đã trả lời như thế nào với những câu hỏi của anh ta nữa.
“Không ngờ Triệu luật sư lại có mặt đáng yêu như thế này!” Hà Minh Vũ thích thú nhìn Triệu Uyển Dư.

Ánh mắt lộ liễu tới mức khiến người con gái ngoại quốc đứng cạnh anh ta khó chịu.
Im lặng từ đầu tới giờ, cuối cùng cô nàng cũng vùng vằng ôm chặt tay Hà Minh Vũ.
Tiếng Nga kiều diễm từ đôi môi đỏ mọng vang lên: “Daniil, người ta thấy trong người không khoẻ!” Cô nàng dụi mặt vào vai Daniil, bộ vực đẫy đà như ẩn như hiện cọ vào tay anh.

“Chúng ta ra ngoài đi, nha!”
Cô nàng không hiểu tiếng Hoa, càng không biết suốt nãy mấy người họ đang nói gì mà sôi nổi như vậy.


Nhưng trực của giác phụ nữ mách bảo cô, Daniil của cô đang hứng thú với người con gái miệng cười giả tạo kia!
Khác với vẻ nũng nịu, ánh mắt của cô nàng hệt như dao găm, đăm đăm mà nhìn Triệu Uyển Dư.
Để so về nhan sắc, rõ ràng là cô gái này sắc sảo và quyến rũ hơn.

Không những thế, cô nàng lại sở hữu một thân hình vô cùng bốc lửa! Bộ ngực đẫy đà cùng với vòng ba cực khủng, thêm đó là chiếc eo con kiến đối lập hoàn toàn! Nổi bật nhất chính là chiếc váy dạ hội đỏ rực bó sát khoét eo kia.

Thiết kế tinh xảo, khoe trọn vóc dáng đúng chuẩn siêu mẫu.

Ước chừng cô nàng phải cao tới 1m75.
Có thể nói, với vóc dáng này, đàn ông khó có thể rời mắt, thậm trí là đứng ngồi không yên!
Triệu Uyển Dư không phải không nhận ra.

Ngay từ lúc cô đứng ở đây, cô nàng ngoại quốc kia đã nhìn cô chẳng mấy thiện cảm rồi!
Hà Minh Vũ chỉ cao hơn cô nàng khoảng 10 cm, anh nhìn người con gái đang dính chặt vào người mình, cất lên bằng giọng Nga.

Cười như không nói, “Ivanka, không thấy tôi đang nói chuyện sao?”
Ngữ điệu hết sức nhẹ nhàng nhưng dễ nhận ra, anh ta đang khó chịu.
Cô nàng nghe xong, chỉ biết mím chặt môi, phụng phịu, ‘hừ’ nhẹ một tiếng.
“Vũ, không phải người đẹp trong lòng đang muốn rời đi sao?” Hoắc Lãng Triết khẽ nhếch môi.

“Cậu không nên để người ta bày ra bộ mặt như bị thất sủng đó chứ!” Sắc mặt của anh sớm đã tối sầm lại, mỉa mai lên tiếng.

Nói chính xác hơn, nếu ở đây có một con dao, anh sẽ không ngần ngại mà rạch tan cái lưỡi của Hà Minh Vũ! Tên khốn! Cả gan nhòm ngó người phụ nữ cạnh anh, còn không kiêng dè mà phun ra những lời khen ngợi rác rưởi đó! Xem ra cậu chán sống rồi!

Hà Minh Vũ đột nhiên thấy rùng mình, cảm giác như có hàng ngàn mũi tên đang lao tới.

Chân tơ kẽ tóc kéo nhau dựng hết lên.

Lại thấy ánh mắt của Hoắc Lãng Triết đang nhìn anh chằm chằm.

Ha, xem ra anh đã phạm trọng tội rồi!
Triệu Uyển Dư lén nhìn Hoắc Lãng Triết, anh ta hiểu tiếng Nga sao? Nhưng dù anh ta có tỏ ra kiêu ngạo tới mấy thì vẫn là đàn ông.

Đối diện với người gợi cảm như Ivanka thật khó lòng mà kìm chế.

Chẳng trách anh ta nhìn hai người họ như hổ đói! Lãng Triết à, hoa đã có chủ rồi, anh nên giữ liêm sỉ!
Bầu không khí chẳng biết từ khi nào đã trở nên vô cùng gượng gạo.

Triệu Uyển Dư thấy thật ngột ngạt, liền lấy cớ rời đi.
“Hà tổng, Hoắc tổng, tôi xin phép lại đằng kia!” Triệu Uyển Dư chỉ đại vào đám đông phía trong.

Dù sao những người ở đây đều có thân phận không nhỏ, biết đâu cô lại tìm được phao cứu sinh thay vì phải phục vụ cho cái tên trái gió trở trời Hoắc Lãng Triết!.