Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 167




Sắc mặt Phí Dạ thoáng chút vẻ giật mình sửng sốt, ngay sau đó trở nên khó coi. Hắn xoay người, thật thà nói, “Thực xin lỗi Lôi tiên sinh, là thuộc hạ nhớ nhầm.”

“Cho tới bây giờ cậu chưa từng phạm phải loại sơ suất này, lần sau không được viện cớ này nữa.”

“Dạ!”

Chờ cho Phí Dạ đi khỏi, Mạch Khê mới khẽ thở dài một hơi, đôi mắt sáng trong thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, “Anh ấy làm sao vậy nhỉ? Trước đây chưa từng thấy dáng vẻ anh ấy như vậy.”

“Trước đây Phí Dạ nhớ rõ từng con số một còn hơn cả anh, tuyệt đối không phạm phai sai lầm này.” Lôi Dận đặt ly rượu xuống, ánh mắt cũng trầm lại.

Mạch Khê nghĩ nghĩ, “Có phải là người thân hoặc bạn anh ấy xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết không?”

Lôi Dận nặng nề nói, “Cậu ta không có người thân, cũng không có bạn.”

Lúc này Mạch Khê mới nhớ ra rằng cả nhà Phí Dạ đã chết trong tay Huyết Xà. Đây cũng chính là nguyên nhân Phí Dạ gặp được Lôi Dận rồi một lòng đi theo. Sau bao nhiêu năm, hắn cũng đã có được vị trí này, hẳn nhiên là cũng không có người bạn nào thân tín.

Nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài, “Nói như vậy, Phí Dạ so với anh còn cô độc hơn. Ít nhất anh còn có người nhà và bạn, còn Phí Dạ ngay cả người thân cũng không có, thậm chí một người tri kỷ cũng chẳng thấy đâu. Người đàn ông như vậy, ngẫm ra thấy rất đau lòng.”

“Phí Dạ đứng trên một vị trí rất đặc biệt. Kỳ thực, cả anh, Thiên Kình, Ưng Diêm hay Thiên Luật đều không hề coi Phí Dạ là thuộc hạ nhưng Phí Dạ lúc nào cũng tự coi mình là người bề dưới. Cái này cũng đúng, nếu không có quy tắc trên dưới thì cũng khá bất ổn. Có điều, không phải là Phí Dạ không có một người tri kỷ nào, cậu ta với Kiêu từng có mối kết giao rất thân thiết.” Lôi Dận uống một hơi hết sạch ly rượu, nhẹ giọng nói.

“Kiêu? Cái tên thật kỳ quái, chỉ có một chữ ‘Kiêu’ thôi sao? Anh ta là ai vậy?” Mạch Khê nổi hứng tò mò. Cho tới giờ cô mới phát hiện ra, người đàn ông trước mặt mình như là một quyển sách vậy, không xem đến trang cuối cùng thì không thể nào hiểu rõ ràng toàn bộ thế giới của hắn.

Lôi Dận thở dài, “Kiêu là thân cận bên cạnh Thiên Kình, theo Thiên Kình rất nhiều năm. Cậu ta là cô nhi, từ nhỏ đã nếm không ít khổ sở. Tính cách Kiêu rất trầm ổn, sống nội tâm, có rất nhiều điểm giống Phí Dạ. Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến hai người có thể chơi thân được với nhau.”

“À, thì ra là vệ sĩ của Hoắc Thiên Kình. Là ai vậy? Vệ sĩ đi theo anh ta hình như có rất nhiều.” Mạch Khê nằm uể oải trên sofa, vẫn giữ nguyên được vẻ xinh đẹp thường ngày.

Đáy mắt Lôi Dận điểm nét lo lắng, hắn nói, “Đã chết rồi, ba năm trước đây vì bảo vệ cho Thiên Kình khỏi chết dưới đáy biển. Cậu ta là người anh em mà Thiên Kình tín nhiệm nhất, cũng giống như địa vị của Phí Dạ trong lòng anh vậy.”

Mạch Khê mở to hai mắt nhìn, trong lòng không khỏi dâng lên sự kinh ngạc. Chuyện có liên quan đến Hoắc Thiên Kình ba năm trước đây cô cũng có nghe nói, chỉ không ngờ người chết thay Hoắc Thiên Kình lại là bạn thân của Phí Dạ. Nói như vậy thì lúc ấy không chỉ có Hoắc Thiên Kình đau lòng mà còn cả Phí Dạ.

“Cuối cùng thì hôm nay em đã biết, kỳ thật tình bạn của đàn ông cũng rất sâu sắc, một khi đã là tri kỷ thì chẳng màng đến hoàn cảnh thay đổi thế nào, thậm chí còn có thể vì bạn mà không tiếc mạng mình.” Cô nhẹ nhàng nói.

Lôi Dận gật đầu, thừa nhận lời của cô.

“Thế bây giờ anh còn hoài nghi Phí Dạ hay sao?” Mạch Khê không nhịn được liền nhìn hắn rồi hỏi.

Lôi Dận đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng, khẽ thở dài, “Tuy con người anh nổi tiếng là cẩn thận, cũng có rất ít người để tín nhiệm, có điều muốn anh lựa chọn thì anh sẽ chọn tin tưởng vào Phí Dạ. Nói như vậy là vì cậu ta có khi còn hiểu anh hơn em. Dù sao cậu ta cũng đã theo anh nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện không cần anh phải nói ra cậu ấy cũng đã tự hiểu, đương nhiên cậu ta cũng rất hiểu tính cách của anh.”

“Ừm.” Mạch Khê gật đầu. “Có điều nhìn anh ấy có gì đó là lạ, hay là…anh đi hỏi anh ấy đi.”

“Nha đầu ngốc, đàn ông không giống phụ nữ.” Lôi Dận cười nhẹ, “Nếu Phí Dạ muốn nói thì đương nhiên cậu ta sẽ nói, nếu cậu ta không muốn nói thì cho dù anh hỏi cậu ta cũng không nói.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Mạch Khê lo lắng.

Lôi Dận không hề trả lời, mà chỉ nhìn cô không hề chớp mắt, cho đến khi khiến cô sợ hãi thì hắn mới lên tiếng, “Xem ra em có vẻ rất quan tâm đến cậu ta.”

Mạch Khê sửng sốt, ngay sau đó nâng tay đánh hắn một cái, “Này, Lôi Dận, anh có ghen thì cũng đừng ăn nói hồ đồ nhá. Phí Dạ tận tâm, trung thành vì anh, anh chẳng những nghi ngờ anh ấy mà còn nghi cả em nữa. Người ta lo đến tình hình của anh ấy còn không phải là vì lo cho công việc đang tiến hành của anh sao? Em sợ anh ấy không có tâm tư, làm việc không chuyên tâm, đến lúc đó vạn nhất hạng mục đấu thầu của anh bị James nẫng mất thì làm sao.”

“Ừ, nói như vậy thì anh có thể yên tâm rồi.” Lôi Dận dùng sức kéo cô, sau đó hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô…

“Yên tâm đi, anh nói rồi, lần đấu thầu này nhất định thành công.”

“Tự tin thế?” Mạch Khê nhẹ nhàng cười.

“Đương nhiên, bởi vì trong lần đấu thầu này có một lô đất rất quan trọng với anh, cho nên nhất định phải giành được.” Lôi Dận nói một cách thần bí, trên gương mặt cương nghị cũng mang theo vẻ tự tin.

“Rất quan trọng với anh ư?” Mạch Khê bị điệu bộ thần bí của hắn làm cho tò mò, không kìm được bèn hỏi, “Thế là thế nào? Anh làm gì với lô đất đấy?”

“Muốn biết sao?” Lôi Dận nhẹ nhàng nhíu mày lại, đôi mắt hơi lộ ra vẻ xấu xa, như đang chờ con mồi chủ động mắc vào bẫy.

“Đương nhiên…” Mạch Khê vừa muốn không do dự mà trả lời lại nhìn thấy ánh mắt xấu xa của hắn thì lập tức hừ nhẹ, “…không muốn biết.”

Lôi Dận sửng sốt! Cô nhóc này học được kiểu đùa nghịch ngợm như vậy từ bao giờ?

Bàn tay to nâng lên kéo cả người cô lại, hắn nhíu mày, “Không được, em phải hỏi anh.”

Gì chứ?...

“Có ai lại đi ép người khác hỏi vấn đề của anh chứ? Anh vừa bảo đàn ông không giống phụ nữ, đàn ông mà không muốn nói điều gì đó với người khác thì kiểu gì cũng sẽ không nói, nếu muốn nói thì thể nào cũng nói.” Mạch Khê nhịn cười, cố ý lắc lắc đầu.

Tên đàn ông này, lúc bá đạo cũng lòi ra tính trẻ con!

Lôi Dận bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ, giọng nói của hắn cũng có chút mất tự nhiên…

“Điểm mấu chốt là…anh muốn nói.”

“Vậy thì nói đi nào.” Mạch Khê rốt cục cũng không nhịn nổi liền phì cười. Trời ạ, người đàn ông này…

“Em phải hỏi thì anh mới có thể nói.” Lôi Dận khăng khăng.

Trên đỉnh đầu Mạch Khê lúc này có một đám quạ đen bay qua…

“Thôi được rồi, chỗ đất đấy vì sao lại quan trọng với anh đến vậy?” Nghĩ nghĩ một lúc, chi bằng cứ hỏi thẳng ra đi. Thứ nhất là vì đúng là cô muốn biết, thứ hai là bộ dáng khăng khăng của hắn thực đáng yêu, thôi thì cô dung túng hắn một lần vậy.

Lúc này trên mặt Lôi Dận hiện vẻ đắc ý, liền chỉ chỉ lên mặt mình, “Nếu em muốn biết thì hôn anh một cái đi.”

“Anh…thật là xấu xa!” Mạch Khê dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghe lời mà ôm lấy mặt hắn, cố ý hôn thật mạnh trên khuôn mặt cương nghị của hắn. “Chụttt!” một tiếng, suýt nữa thì tróc da trên mặt hắn khiến Lôi Dận âm thầm kêu rên.

“Giờ thì có thể nói rồi chứ?” Mạch Khê cười trộm, nhìn chằm chặp lên gương mặt đang đỏ rực của hắn.

Lôi Dận nhìn thấu ý nghĩ nghịch ngợm của cô, cưng chiều nhéo chóp mũi cô một cái rồi ôm chầm lấy cô…

“Lô đất này ở Hy Lạp, diện tích rất lớn. Anh chuẩn bị chỗ này để xây công viên giải trí, trở thành công viên lớn nhất thế giới.”

Mạch Khê giật mình nhìn hắn, “Không ngờ, anh còn có sở thích như vậy.”

“Không phải cho anh.” Lôi Dận cười thần bí, “Là cho con gái của anh.”

“Con gái anh?” Mạch Khê kinh ngạc, trong lúc nhất thời không thể theo kịp lời hắn, cuối cùng lại chỉ vào mũi mình, “Con gái anh không phải là em sao? Anh không cần phải lãng phí mà xây công viên cho em đâu, em rất ít khi đến những chỗ đó.”

Lôi Dận sửng sốt, lập tức cười sang sảng, yêu thích vô cùng mà ôm cô càng chặt hơn, trìu mến nói, “Em đúng là đứa ngốc mà, cực kỳ ngốc, anh muốn nói là con gái anh sinh ra.”

Hả?...

Mạch Khê sửng sốt hồi lâu, mãi sau mới hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hồng rực lên…

“Hay nói cách khác chính là…” Lôi Dận cực kỳ yêu vẻ mặt thẹn thùng này của cô, bàn tay to không kìm được mà đặt trên bụng cô, nhẹ nhàng nói, “…con anh.”

Mạch Khê lại càng xấu hổ hơn, vội vàng cụp mắt, đè nén cảm giác hồi hộp trong lòng. Cô cố gắng không để giọng nói giàu từ tính của hắn mê hoặc, liếm liếm môi, cố ý nói, “Ầy, anh có con sao? Sao em không biết nhỉ?”

“Bé con, em có biết anh đang nói gì không?” Lôi Dận bất mãn nâng tay lên vuốt nhẹ mái tóc dài của cô. Từ khi nào thì cô nhỏ này lại học được kiểu giả ngây giả dại như vậy?

Mạch Khê cười nhẹ, ngoảnh mặt sang một bên, “Không biết anh nói gì cả, nói nhăng nói cuội, đáng ghét.”

Lôi Dận nhìn cô, đôi mắt xanh lục trong chốc lát ấm áp thêm nhiều, mang theo sự yêu chiều trước nay với cô, lại phiếm đôi ba phần chờ mong. Hắn nhẹ giọng nói, “Anh muốn cho các con anh được hưởng một tuổi thơ, một cuộc sống tốt đẹp nhất.”

Lòng Mạch Khê bồi hồi, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy sự rung động rõ ràng trong đáy mắt hắn. Tự dưng, cô lại có cảm giác đồng cảm, cũng có xót thương. Người đàn ông này có một tuổi thơ thật dữ dội, đương nhiên sẽ muốn bù đắp cho con cái mình tất cả những gì mình chưa được hưởng. Cô rất muốn nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhưng mà cô biết, làm như vậy thì rõ ràng là ý thương hại, vì thế cố ý hắng giọng nói, “Cái gì mà gọi là các con anh?”

"Thì là con trai và con gái anh." Lôi Dận nhíu mày, nhìn cô, "Em sẽ không khờ dại mà cho rằng anh chỉ muốn một đứa con thôi chứ?"

Những lời này khiến Mạch Khê sợ hãi không ít. Cô đứng bật dậy, trợn to mắt nhìn hắn...

"Anh, anh còn muốn mấy hả?"

"Để nghĩ xem nào, ừm..." Lôi Dận đúng thật là đang suy nghĩ, cũng thật sự đang tự hỏi mình, mãi lâu sau mới cười cười, "Ít nhất là một đội bóng đá."

"Hả?"

"Khê nhi, em ngẫm lại xem, của cải Lôi gia nhiều như vậy, nếu chỉ sinh một đứa thì con mình sẽ chịu áp lực rất lớn. Chẳng thà sinh mấy đứa luôn. Con trai sau khi trưởng thành có thể quản lý của cải Lôi gia, con gái thì không phải làm gì cả, được nâng niu chăm sóc, như là hoa trong nhà kính vậy. Thật tốt biết bao." Vẻ mặt Lôi Dận mang rõ vẻ khát khao.

Mạch Khê khó khăn nuốt nước miếng...

"Em có thể lý giải như là...hết ăn lại nằm?"

"Hết ăn lại nằm cũng có kiểu của hết ăn lại nằm." Thế nhưng Lôi Dận lại không có ý phản bác, "Con gái mà, phải yêu chiều như một công chúa ấy, muốn làm gì thì làm."

"Có thể tưởng tượng được anh cưng chiều con gái sẽ thành cái dạng gì." Mạch Khê nghe vậy thì có chút kinh hãi. Cô tuyệt đối tin hắn là người rất thích trẻ con, hơn nữa còn có thể nuông chiều vô độ. Có đôi khi cô thật sự cảm thấy Lôi Dận có lúc cực kỳ giống cha cô vậy, cả cách nói chuyện hay việc làm cho cô đều vượt quá mức độ của người yêu.

Lôi Dận nở nụ cười, nét dịu dàng tràn qua khóe môi. Hắn lại ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói, "Đến lúc đó, nhà chúng ta sẽ cùng đi du lịch, có thể đi quanh thế giới. Bọn trẻ có thể nhảy nhót trên giường, gọi anh là ba, gọi em là mẹ..."

Trong đầu Mạch Khê lập tức hiện lên những hình ảnh tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến nỗi dường như có thể dễ dàng đạt được mọi thứ. Có điều...Cô vô thức cắn môi. Nếu để người đàn ông này biết cô lén uống thuốc tránh thai, liệu hắn có thất vọng không?

Kỳ thật cô rất muốn nói với hắn chuyện này, nhất là hiện tại, chỉ có điều ánh mắt hắn quá rạng rỡ, cô thật sự không đành lòng đánh vỡ hy vọng trong hắn.

Sự nghiệp của cô chỉ mới bắt đầu, tuy rằng có rất nhiều chuyện rắc rối nhưng thật sự là cô thích ca hát. Nếu mang thai thì chỉ có thể lần thứ hai rời khỏi giới âm nhạc, cũng giống như Úc Noãn Tâm vậy. Sau khi sinh con, mọi sự chú ý của người phụ nữ chỉ dành cho đứa con, còn đâu tâm tình mà trở về với nghề chứ. Hơn nữa Lôi Dận trời sinh bản tính bá đạo, một khi đã có con, cho dù cô có muốn về giới ca hát cũng cực kỳ khó khăn.

Chỉ cần nghe hắn nói, có thể thấy được rằng dường như hắn đã chuẩn bị ổn thỏa cho tương lai rồi!

Mạch Khê thầm thở dài, nhìn vẻ mặt mong chờ của hắn, cô nên tiếp tục hay thôi dùng thuốc đây? Cô thật sự phải suy nghĩ, sự nghiệp và gia đình, bên nào quan trọng hơn...

_________________

Lôi thị rất dễ dàng đã qua được cơn sóng gió. Nói đúng ra, chỉ trong một tiếng đồng hồ họ đã xoay chuyển được tình thế, chẳng những bảo vệ thị trường cổ phiếu mà thậm chí còn như lời Lôi Dận nói là đã thu về không ít lợi nhuận.

Mà phía Mạch Khê cũng có vẻ rất thuận lợi. Cách ngày trao giải mấy hôm, truyền thông bắt đầu đoán già đoán non. Trong khoảng thời gian này, Mạch Khê vẫn là cái tên được nhắc đến nhiều trên các trang báo giải trí. Những tin tức mới nhất của cô, cho dù là thông tin nhỏ nhất cũng không bị giới truyền thông bỏ sót. Có điều, biểu hiện của Mạch Khê cũng rất hòa nhã. Nhất là khi được hỏi về Lôi Dận, có nhiều khi cô cũng không giấu giếm, điều này càng khiến cho giới truyền thông thấy cô thật sự bình dị, gần gũi.

Nhìn thấy giới truyền thông cứ xoay quanh Mạch Khê, Fanny tức tối, nắm chặt tay, đùng đùng xoay người đi vào toilet.

Có cái gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải là có đàn ông đứng sau hậu thuẫn sao?

Vào toilet, vừa mở vòi nước ra, Fanny chợt nghe thấy có hai nghệ sĩ đang nói chuyện...

"Tôi thấy bây giờ Mạch Khê còn nổi bật hơn cả Phỉ Tỳ Mạn đó."

"Khẳng định hơn là cái chắc. Phỉ Tỳ Mạn làm ca hậu lâu như vậy rồi, cũng nên nhường chỗ đi thôi."

"Có điều tôi nghe nói, lần này Lôi tiên sinh nhất định muốn Mạch Khê lấy được giải thưởng."

"Chuyện này cả công ty đều biết rõ ràng rồi, tôi thấy, chẳng bao lâu nữa Mạch Khê sẽ lên ngôi ca hậu thôi."

"Có thể sao? Kim chủ của Phỉ Tỳ Mạn không phải là người dễ chọc vào đâu nha."

"Không dễ chọc thì sao chứ? Sau lưng Phỉ Tỳ Mạn cũng chỉ là tay nhà giàu nổi danh thôi, sao có thể so được với Lôi tiên sinh? Huống chi, công ty này cũng là của Lôi tiên sinh, lời anh ta nói, ban quản trị dám không nghe theo sao?"