Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 128




Nơi mềm mại nhất như thể bị một luồng kích thích, gần như đau nhức, lại có chút ngọt ngào. Dường như cô không thật sự hiểu được vì sao mình lại cam tâm tình nguyện. Đây không hẳn là nguyên cớ để cô ở lại cạnh hắn, chỉ có điều, người như hắn tại sao lại có loại dịu dàng như vậy mà khiến người ta không thể cự tuyệt được?Thân mình Mạch Khê dần dần thả lỏng, như thể đã đắm chìm trong sự dịu dàng kia. Có điều, cô căn bản không thể nói ra yêu cầu đối với hắn...Đột nhiên, cô nâng bàn tay nhỏ bé lên, chậm rãi đặt trên bả vai hắn..."Khê nhi..." Người đàn ông khẽ kêu lên. Đầm lầy ấm áp kia của cô cứ co rút nhanh như thể muốn nuốt chửng lấy dục vọng của hắn, lại quá ướt át khiến hắn không thể chịu nổi.Từng hồi xâm nhập mãnh liệt khiến hồn phách Mạch Khê dường như tan đi đâu mất, ý thức cũng biến mất không còn, chỉ có thể nâng thân mình nhỏ nhắn đón nhận lấy người đàn ông trên người.Lôi Dận cầm hai cánh tay mảnh khảnh của cô áp lên đỉnh đầu, cả người đè lên thân thể mềm mại mê người kia. Thực sự, cô đem lại cho hắn sự thoải mái, thỏa mãn vượt xa những người phụ nữ trước đây!"Thích không?" Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn thấp giọng hỏi."A... Thích..." Mạch Khê hoàn toàn trầm luân, đôi mắt đã sớm không còn thấy sự tỉnh táo. Đôi môi đỏ cũng thuận theo lời hắn mà kêu lên những tiếng nỉ non."Khê nhi, gọi tên anh!" Câu trả lời của cô khiến hắn thực vừa lòng. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô cũng buông ra, cưng nựng khuôn mặt đang đỏ bừng vô cùng xinh đẹp, hắn mê đắm mà hôn lên vầng trán thanh tú của cô."Ưm...Lôi...Dận..." Đôi môi hé mở gọi thành một chuỗi những tiếng yêu mỵ, lại thanh thanh như tiếng lòng không muốn rời xa....để rồi trút bỏ hết thảy.Sự thật là cô dường như chỉ là một cô gái mới quen với mùi nhục dục, chỉ biết theo bản năng mà đón nhận lấy hắn.Lôi Dận nhìn người con gái mê man dưới thân, lại nhẹ nhàng mà đụng chạm vào làn da tuyết trắng của cô theo mỗi lần xâm nhập. Bộ dáng mị hoặc cùng đôi mắt còn đọng lệ kia đã cướp đi thần trí hắn, rốt cục khiến hắn đánh mất chính mình.Bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy bờ vai người đàn ông. Cô hơi mở mí mắt với hàng mi dài ra, cả thế giới chỉ còn sự mơ hồ, mông lung. Chỉ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt ma mỵ thâm tình đang nhìn cô, rốt cục cô cũng không thể kháng cự được, cam tâm tình nguyện mà sa vào tận sâu trong hồ nước xanh lục không thấy đáy kia.Trong không khí vang lên lần lượt tiếng gầm nhẹ của người đàn ông cùng tiếng người con gái kêu khẽ. Trên giường, hai hình bóng kết hợp khăng khít, hòa hợp. Mà trong tịch liêu, hai linh hồn như đã hòa vào nhau, trong hai ánh mắt cũng không còn thấy điểm riêng biệt....Lúc cô kinh hãi thét lên một tiếng thì trong cơ thể lại càng siết chặt hơn, khiến hắn hừ nhẹ một tiếng, không kiềm chế được."Khê nhi, em là của anh." Hắn cúi đầu gầm nhẹ, bá đạo tuyên bố bên tai cô, sau cú thúc hung hăng cuối cùng thì cũng phóng ra tinh hoa nóng bỏng vào sâu trong cơ thể cô..."Dận..." Đôi môi Mạch Khê vô thức mà hô lớn tên hắn, đồng thời cũng là lúc được đưa đến đỉnh dục vọng. Cảm giác sảng khoái mãnh liệt kia khiến cô đột nhiên như nổ tung ra, phá hủy mọi giác quan cùng lý trí cô. Bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy đầu vai hắn, móng tay trên bàn tay mảnh khảnh cũng bấm thật sâu lên bả vai rắn chắc.Từ môi Lôi Dận bật ra một tiếng cười nhẹ. Hắn khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần của cô, rồi bỗng nhiên rút ra khỏi cơ thể cô, kéo cả thân thể mềm mại vô lực lại khiến cả người cô xoay úp, đưa tấm lưng tuyết trắng về phía tầm mắt hắn."Đừng..." Toàn thân mệt mỏi chỉ có thể để mặc hắn sắp xếp, Mạch Khê rên khẽ vài tiếng. Hắn muốn làm gì?"Anh sẽ làm cho em càng thích hơn..." Bên tai cô truyền đến tiếng cười nhẹ tà mị của người đàn ông.Hắn nửa quỳ giữa hai chân cô, bàn tay to ngay lập tức nhấc một chân thon dài của cô lên..."A... Đừng..." Không thể tưởng tượng được phương thức xâm chiếm này, Mạch Khê kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cô chỉ có thể bất lực nằm úp sấp xuống, sức nặng của nửa người đè lên giường. Cô hoàn toàn mẫn cảm, ngay từ đầu đã không thể chịu nổi khoái cảm mãnh liệt, đã sớm vượt qua giới hạn của khả năng chịu đựng, đôi môi cũng bởi thế mà kêu lên một tiếng cự tuyệt xen lẫn hơi thở gấp gáp."Khê nhi...Khê nhi của anh..." Lôi Dận cúi người như tôn thờ mà hôn lên bờ mông trắng nõn, đôi mắt bị mấy lọn tóc che đi của hắn đã sớm in khắc hình ảnh tuyệt diễm của cô. Hương thơm của cô, sự mềm mại của cô đều khiến cho hắn điên cuồng, không thể khống chế được tốc độ ngày càng nhanh của nửa thân dưới."Ô..." Mạch Khê cảm giác mình sắp ngất đi. Sức mạnh của người đàn ông dấy lên một con sóng khổng lồ trong cơ thể cô, khiến cô không hiểu vì sao lại chảy nước mắt. Cô lắc đầu làm cho mái tóc dài rủ xuống trước mặt thật lòa xòa, chỉ có thể dưới thân hắn mà thở hổn hển, yêu cầu, cầu xin...Cô không thể phân rõ đây là thống khổ hay vẫn là thoải mái. Mỗi lần hắn đâm vào cứ như thể muốn xuyên thấu qua cơ thể cô vậy, tiến sâu vào tận linh hồn ; trong khoảnh khắc giao hòa kinh tâm động phách, làm cho cả hai đều run rẩy không thôi!Giữa lúc vô lực kiềm chế được hồi hoan ái, trong đầu Mạch Khê chỉ còn lại một ý niệm duy nhất...Có lẽ, thật sự không thể lại trốn tránh Lôi Dận được. Đúng như lời người đàn ông này nói, từ nay về sau hắn đã trở thành chúa tể trong sinh mệnh cô!_______________

Tâm tình hiện giờ của Mạch Khê chỉ có thể dùng một từ "mâu thuẫn" để hình dung. Thường thường chính là như vậy, sau khi sung sướng trầm luân thì lại chẳng biết phải làm gì. Cảm giác này thực đáng sợ, gần như ăn mòn cả con người cô, khiến cho tâm tình cũng bất an vô cùng.Ngày sắp rời khỏi St.Petersburg, cô đột nhiên có điểm không nỡ. Tuy rằng cô chỉ là khách qua đường tại thành phố này nhưng lại bị mảnh đất nơi đây làm cho mê say, nặng tình.Thừa dịp Lôi Dận đi họp hội nghị, cô liền xuống phố hít thở chút không khí trong lành. Hôm nay không có tuyết, ánh chiều tà chiếu lên lớp tuyết cũ có phần chói mắt. Ngày mai Lôi Dận muốn đưa cô rời khỏi nơi này, trong lòng cô rất mâu thuẫn, cũng không biết là từ chối hay ra quyết định cùng đi với hắn...Chuyện có liên quan đến cha chỉ có Lôi Dận mới biết được, cô không biết tình hình thực tế khi trở về lần này như thế nào. Bạc Tuyết bảo kia có còn dáng vẻ xinh đẹp, mê hoặc không? Người làm trong tòa thành, bác Hàn Á, anh Thiên Luật, còn cả đồng nghiệp trong công ty DIO và các bạn đại học. Còn có...người bạn tốt nhất của cô – Đại Lỵ...Nghĩ đến đây, Mạch Khê thầm thở dài một hơi. Những tấm cửa kính thủy tinh xa hoa phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn hơi u buồn của cô. Nhìn thất thần một hồi lâu, cô đưa tay khẽ xoa hai má, lại trong phút lơ đãng mà nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì liền chấn động. Cô lập tức quay đầu lại nhìn xung quanh, không sai chút nào mà nhìn vào bóng dáng vừa mới lên xe...Đại Lỵ?Mạch Khê mở to hai mắt. Là do cô quá nhớ cô ấy sao? Là ảo giác thành thật hay vẫn là cô nhìn lầm người?Không đâu! Tuy rằng ba năm rồi chưa gặp, nhưng bóng lưng Đại Lỵ trong ký ức cô vẫn như còn mới nguyên!Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lên một chiếc taxi rồi bảo tài xế đuổi theo chiếc xe phía trước!Chiếc xe quay ngược lại, đi qua khu phố phồn hoa, lại qua những tòa kiến trúc cao chọc trời. Cuối cùng, xe dừng ở một nơi nhìn thoáng qua giống một hộp đêm.Còn chưa đến đêm, mới chỉ chạng vạng nhưng chỗ này đã đầy xe đỗ. Nhìn kỹ một chút thì thấy những chiếc xe bên ngoài vô cùng sang trọng, xa hoa. Không khó để nhìn ra hộp đêm này cao cấp đến mức nào.Mạch Khê xuống xe, ngu ngơ nhìn tòa nhà trước mắt. Chỗ này xa hoa không giống như những hộp đêm thông thường, kiến trúc có vẻ giống với một hội quán cho thương gia hơn. Chỉ có điều...cô không hề nhìn nhầm. Cô gái kia đúng là Đại Lỵ. Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở St.Petersburg? Lại còn ở một nơi như thế này?

Trong căn phòng mờ tối sang trọng, chỉ le lói vài tia sáng của ngọn đèn thạch anh. Ngoài cửa sổ lại là ánh đèn sáng rọi của ngọn đèn neon cùng đèn đường, hơn nữa trên trời cũng lốm đốm vài chấm sáng nhỏ. Trên khung cửa sổ sát đất phản chiếu ra bóng hình của người đàn ông cao lớn, không hề động đậy. Không lâu sau, một người đàn ông khác gõ cửa đi vào, cầm tập tài liệu trong tay giao cho người đàn ông kia.

“Lôi tiên sinh, thủ tục thu mua khách sạn đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Những người phụ trách và nhân viên các bộ phận cũng đã được phân công cụ thể, mọi chuyện không có vấn đề gì.” Người vừa lên tiến chính là Phí Dạ. Gần đây, ngoài việc phải bay đến Provence để xử lý công việc của rượu trang, thì mọi chuyện lớn nhỏ của khách sạn hắn cũng phải kiểm tra thật cẩn thận.

“Ừ.” Lôi Dận nhìn tập tài liệu, dường như rất vừa lòng với hiệu suất công việc. Sau khi kí tên lên tờ giấy cuối cùng xong thì hắn nhìn về phía Phí Dạ…

“Bên kia sắp xếp như thế nào? Khê nhi rất muốn gặp cha của cô ấy.”

“Trên cơ bản không có vấn đề gì quá lớn, chỉ có điều, mấy năm gần đây người kia vơ vét không ít tiền của.” Phí Dạ trả lời.

“Rầm!” Bàn tay của Lôi Dận đập mạnh xuống bàn làm việc, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên trở nên âm u, “Tên khốn kiếp đó, biết được con gái ruột của mình mà cũng không đổi được bản tính tham lam!”

Phí Dạ nhẹ thở dài một hơi. Vì Mạch Khê, còn không phải vì số tiền kia sao?

“Vấn đề mấu chốt là, ngay từ đầu hắn đã không thừa nhận có một cô con gái ruột là Mạch Khê, vậy nên chỉ đồng ý gặp mặt thôi.”

Lôi Dận ngồi trên ghế salon, ánh mắt cực kỳ không vui, lấy một điếu xì gà ném cho Phí Dạ, rồi lại lấy một điếu cho mình. Làn khói bạc từ xì gà tỏa ra, khiến cho bầu không khí thêm phần quỷ dị.

“Chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì vấn đề sẽ không còn là gì cả. Hắn muốn có tiền thì đưa tiền. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là không thể để cho Khê nhi biết cha mình có nửa điểm dơ bẩn!”

“Lôi tiên sinh, ngài yên tâm, tên đó dù sao vẫn còn thói quen hút thuốc phiện. Có điều hai năm nay bị người của chúng ta cưỡng chế nên cũng cai được một phần. Đến bây giờ, so với đánh đổi sinh mệnh, với một người nghiện ma túy thì không thể chịu nổi loại giam cầm này.” Phí Dạ ngồi xuống phía đối diện Lôi Dận, miệng nói một cách bình thản, không nhìn ra chút tình cảm nào.

Có trời mới biết, loại chuyện cai nghiện ma túy này là lần đầu tiên hắn làm. Bọn họ là tổ chức xã hội đen, chỉ biết buôn ma túy, làm sao có thể giúp người khác cai nghiện? Mà lần này sở dĩ phải làm như vậy, hoàn toàn là vì Mạch Khê.

Lôi Dận hừ lạnh một tiếng, dựa cả người lên ghế sofa. Bộ âu phục tao nhã hoàn toàn tôn lên dáng người cao lớn của hắn, trông thật giống như một vị vua quyền uy trên điện. Đôi mắt hắn giờ đây còn mang một vẻ lạnh lùng hơn nhiều trước đây, “Bọn chuột nhắt rất sợ chết. Có thể trốn được khỏi trận huyết tẩy năm đó, thì thấy được hắn ham sống đến mức nào. Một kẻ sống tạm bợ như vậy đương nhiên sẽ không thể chết vì khâu điều chế đơn giản kia. Về chuyện hắn phải làm, đã sắp xếp ổn rồi sao?”

“Đúng vậy, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Phí Dạ trả lời, “Hai mươi mốt năm trước, hắn là một viên chức cho một công ty thông tin. Trong một lần Bạc Tuyết bị Huyết Xà ngược đãi phải chạy trốn, hắn đã cứu cô ấy. Sau đó hai người sinh tình cảm tốt đẹp. Bạc Tuyết mang thai rồi sinh ra một cô con gái, lại phải đưa đến cô nhi viện. Về sau hắn biết mình có một cô con gái thì đã đi tìm nhưng không thấy. Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực muốn tìm con gái mình.”

Lôi Dận im lặng lắng nghe, làn khói thản nhiên vây quanh làm cho khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối. Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, “Đến lúc đó, khi hắn gặp Khê nhi, phải nói được như vậy cho tôi, ‘tình thâm ý trọng’ một chút. Nếu dám để Khê nhi có nửa điểm hoài nghi, tôi sẽ lấy cái mạng chó của hắn!”

“Ngài yên tâm, tôi đã cảnh cáo hắn. Hắn là kẻ ham sống sợ chết, đương nhiên là hiểu phải làm thế nào. Hơn nữa, hắn chính xác là cha của tiểu thư Mạch Khê, có điều là không dám công khai hành vi đê tiện cho đời sau thôi.” Ánh mắt Phí Dạ cũng lạnh như băng.Lôi Dận nghiến chặt quai hàm, trên khuôn mặt lạnh như băng đều là sắc thái ẩn nhẫn, “Không ngờ năm đó ‘lậu võng chi ngư’ (để cá lọt lưới) lại có lợi cho ngày hôm nay. Nếu hắn không phải là cha của Khê nhi, tôi sẽ tự tay xé nát hắn thành hàng trăm mảnh!” Phí Dạ thở dài một hơi, hắn hiểu rất rõ, đây mới là ý muốn chân thực nhất của Lôi tiên sinh!

Nghĩ đến ba năm trước đây, hai bản báo cáo xét nghiệm cha con kia đều có kết quả rằng Lôi tiên sinh cùng tiểu thư Mạch Khê chính xác là có quan hệ cha và con gái, khiến ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này có phải thật hay không. Nếu chỉ có một bản báo cáo, thì có khả năng là sai lầm hoặc ngoài ý muốn, nhưng chẳng lẽ hai bản báo cáo giống nhau có thể xem như ngẫu nhiên sao? Nhưng là Lôi tiên sinh vẫn kiên trì muốn tiếp tục điều tra chuyện này. Thậm chí … hắn còn khẩn cầu tiểu thư Mạch Khê cho mình một chút thời gian!

Một người đàn ông cao cao tại thượng như Lôi Dận, từ khi nào lại đi khẩn cầu người khác như vậy? Mà người đó còn là một cô gái!Sau khi tiểu thư Mạch Khê rời đi, Lôi tiên sinh suy sụp trong một thời gian dài liền bắt đầu điên cuồng tiếp tục điều tra chuyện này. Rốt cuộc cũng đã lôi được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê ra. Lúc ấy, Phí Dạ hắn cũng đều khiếp sợ hành động này của Lôi tiên sinh. Hắn vốn cho rằng, điều tra một người đã chết là chuyện không tưởng, mà Lôi tiên sinh vẫn kiên quyết tiến hành việc điều tra trên toàn thế giới, cuối cùng vẫn lôi ra gã đàn ông có cuộc sống như một con chuột này!

Ngay từ đầu, Phí Dạ thật không hiểu hành động của Lôi tiên sinh. Kỳ thực, Lôi tiên sinh là người biết rõ Bạc Tuyết mang thai tiểu thư Mạch Khê trong tình huống nào, mà hắn cũng biết, cha ruột của Mạch Khê có khả năng chính là một trong những kẻ đã luân bạo năm đó, nhưng lại luôn luôn che giấu. Cho dù đối mặt với sự chất vấn cùng phẫn nộ của tiểu thư Mạch Khê, hắn cũng không nói ra bất cứ chuyện gì liên quan đến nguyên nhân cô đến với cuộc sống này, dù chỉ là một chút!

Khi đã tìm được cha ruột của tiểu thư Mạch Khê, Lôi dận đã hoàn toàn phát điên. Hắn lập tức điều tra hai nơi đã làm xét nghiệm đó, không nghĩ tới, hai bác sĩ làm xét nghiệm này đều đã bỏ trốn. Trong giới xã hội đen, Lôi Dận giận dữ, điên cuồng ra lệnh truy nã, khi tóm được hai tên bác sĩ này trở về, lại chỉ còn là...thi thể!

Thật hiển nhiên, có người đã xuống tay còn nhanh hơn so với tổ chức của bọn hắn! Đối phương đã che giấu hoàn toàn mọi manh mối. Mục đích cũng rất rõ ràng, dùng thủ đoạn này để đả kích thế lực của Lôi Dận. Chỉ là... tại sao lại biết được người mà Lôi Dận để tâm tới nhất?

Rốt cuộc, đối phương là ai? Vì sao lại hiểu biết tâm tư của Lôi Dận đến thế? Đây chính là điều bọn hắn không tài nào nghĩ ra, đến khi bắt tay vào truy soát từng manh mối, đối phương đã ra tay nhanh hơn, hiểu biết được phương thức làm việc của Lôi Dận, đã tiêu hủy toàn bộ mọi thứ!

Không thể tiếp tục điều tra chuyện này, Lôi Dận dường như đã dồn mọi sự chú ý lên người cha ruột của Mạch Khê. Khi hắn nhìn thấy gã đàn ông kia, trong nháy mắt, sự lạnh giá trong đôi mắt xanh lục kia gần như muốn đóng băng đối phương ngay lập tức. Hắn nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mắt, tên súc sinh đã từng độc ác đến tận cùng! Y từng là thuộc hạ của Huyết Xà, tên là Neil. Đây cũng là một trong những thuộc hạ đắc lực của Huyết Xà! Y là người Siclian [1], mang trong mình dòng máu của Sicilian vốn có truyền thống mafia với sự tàn nhẫn bẩm sinh, đây chính là nguyên nhân Huyết Xà vô cùng coi trọng hắn năm đó.

Nhưng, sau mười mấy năm, y lại giống hệt như một con chó run rẩy quỳ gối dưới chân Lôi Dận, cũng không hề nhận ra người đàn ông lạnh lùng tới cực điểm này chính là thiếu niên bị Huyết Xà ra tay hạ sát năm đó và cũng không nhận ra đây chính là người đã huyết tẩy tổ chức ‘Ảnh’. Từ năm đó, sau khi y cùng các anh em khác đều điên cuồng luân bạo trên người đàn bà Bạc Tuyết kia, y bắt đầu nghiện ma túy. Nhiều năm như vậy, cơn nghiện của y càng lúc càng khủng khiếp, tiền của đều đổ sạch vào khói thuốc, cho đến khi nghèo túng như hiện nay, mỗi ngày chỉ có thể trốn tránh ở một xó bẩn thỉu nào đó mà hút thuốc phiện…

Dựa theo cá tính của Lôi Dận, phản ứng đầu tiên chắc hẳn là bắn chết tên này. Nhưng là, xét thấy y chính là cha ruột của Mạch Khê, hắn liền cắn răng đổ phần lớn thời gian tiêu phí trên người y. Vấn đề cha ruột của Mạch Khê sớm muộn gì cũng phải giải quyết, mà Lôi Dận cũng không muốn cho Mạch Khê biết bản thân mình lại có một người cha nghiện ngập đến như thế này, vì thế đã sai người cai nghiện cho Neil, cho dù chết cũng phải cai bằng được. Ngoại trừ việc này, hắn còn tỉ mỉ hư cấu nên một thân phận hoàn toàn mới cho Neil... là một viên chức của công ty công nghệ thông tin, mục đích chính là không muốn để Mạch Khê phải đa nghi quá mức. Chuyện này càng đơn giản càng tốt, Lôi Dận không muốn phức tạp hóa vấn đề.

Chỉ là không hề nghĩ đến việc, gã Neil kia bây giờ hoàn toàn là cầm thú. Mười mấy năm sống không bằng chết đã khiến y sớm đánh mất hoàn toàn nhân tính cùng tình thân. Vì nghiện thuốc, y thậm chí còn bán cả vợ mình cho người khác. Vậy nên sau khi nghe xong yêu cầu của Lôi Dận, điều đầu tiên nghĩ đến là tiền. Ngoại trừ tiền, trên đời này y không còn cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì nữa.

Nghĩ cũng rất đúng, loại đàn ông không biết xấu hổ này, đương nhiên sẽ không có chút cảm xúc gì đối với Mạch Khê, dù cô con gái ruột của y. Y cho rằng, dù đây là một đứa con gái ruột đi chăng nữa, thì cũng là kết quả của một vụ cưỡng hiếp. Y cũng không hề yêu người đàn bà kia. Hành vi năm đó hoàn toàn là mệnh lệnh của Huyết Xà, chỉ hưởng lạc một phen. Y chỉ biết bản thân mình đương đùa vui một con kỹ nữ, mà đứa con kỹ nữ sinh thì y làm sao mà để ý được?

Cuối cùng, Lôi Dận đem tới một đống đôla Mỹ trực tiếp ném thẳng vào mặt y, Neil mới mặt mày hớn hở đáp ứng làm tốt vai diễn này! Quá trình thực sự không hề đơn giản, ước chừng cũng đã hao phí một thời gian rất dài của hắn. Tất cả chỉ vì Mạch Khê?

“Bây giờ hắn ở đâu? Tôi đang tính để cho Khê nhi gặp hắn.” Lôi Dận đặt xì gà vào trong gạt tàn, trên mặt hờ hững không một chút biểu tình.

Cho tới bây giờ, hắn không hề là một người có thể dễ bị uy hiếp. Cho dù gặp phải loại tình huống này, đối phương cũng đã không biết chết bao nhiêu lần. Nhưng là, vì Mạch Khê, hắn nhịn! Chỉ cần dùng tiền để mua sự an phận của gã đàn ông này cũng có thể.

“Gần đây hắn an phận rất nhiều, sau khi đến St.Petersburg luôn luôn ở trong khách sạn. Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.” Phí Dạ đứng lên, nói xong lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, khi vừa ra lệnh được một nửa thì biến sắc...

“Lôi tiên sinh, đã xảy ra chuyện!”

—————————————

Mạch Khê đứng trong phòng lạnh hơn nửa ngày. Thứ nhất, cô không xác định rõ người vừa đi vào lúc nãy có phải là Đại Lị hay không. Thứ hai, chỗ này xem ra không phải là nơi thích thì vào. Hội quán này có vẻ nhìn như là một nơi giải trí cao cấp bình thường, nhưng không hiểu sao Mạch Khê luôn cảm thấy có điều gì đó thật khác thường, nhưng trong nhất thời cô không rõ đó là gì.

Nghĩ nghĩ, cô vẫn nghiến chặt răng, lấy hết dũng khí bước về phía trước. Nếu đã đến rồi thì phải liều thôi.

Bóng tối bắt đầu dần dần cô đặc lại, tuyết lại bắt đầu rơi xuống từ bầu trời đen kịt một màu, phủ trên những người đi đường. Từng bước đi của Mạch Khê có chút cẩn thận, cô không biết thế giới bên trong hội quán kia như thế nào. Có lẽ đây cũng chỉ như hội quán cao cấp khác thôi. Cũng có lẽ, người vừa bước vào khi nãy chính là Đại Lỵ, cô bạn đang ở bên trong dùng cơm…

Tất cả mọi khả năng cùng suy nghĩ đều hiện lên trong đầu, cho đến khi Mạch Khê bước tới trước cảnh cửa lớn. Một gã vệ sĩ giữ cửa ngăn cô lại, đánh giá Mạch Khê từ trên xuống dưới một phen. Kinh ngạc trước dáng vẻ xinh đẹp của cô, thái độ hắn ta cũng dịu xuống, có một sự lễ phép xa cách...

“Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn không?”

Mạch Khê sửng sốt, lại lắc lắc đầu.

Người giữ cửa kia nghĩ nghĩ, “Vậy thẻ hội viên đâu ạ? Nếu tiểu thư có thẻ hội viên, xin đưa ra một chút. Cảm ơn.”

“Nơi này…chỉ cho hội viên vào?” Mạch Khê âm thầm nhíu mày, thực uổng công khi đến đây.

Người giữ cửa kinh ngạc nhìn cô, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, thì một gã đàn ông từ hội quán bước ra. Dáng người cao lớn hoàn hảo, khuôn mặt tuấn mỹ có thể khiến phụ nữ kinh ngạc. Những người vệ sĩ đứng giữ cửa sau khi nhìn thấy gã, liền cúi thấp người xuống. Mà gã đàn ông này, nhìn thấy Mạch Khê, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, ngữ khí ôn nhuận dễ nghe, “Tiểu thư cũng là đến tìm Ey?”

Ey?

Mạch Khê cụp mắt xuống, hàng lông mi dày che khuất sự nghi hoặc cùng kinh ngạc hiện lên. Thật hiển nhiên, Ey chính là tên một người. Gã đàn ông này lại dùng từ “cũng”, có lẽ hôm nay đã có một người tìm hắn trước. Chẳng lẽ... cô gái giống như Đại Lỵ kia tìm đến Ey sao?

“A, phải, Ey hẹn tôi.” Mạch Khê linh động một chút, lại ngước mắt lên, thoải mái mà nói.

Gã đàn ông đánh giá cô hồi lâu, nhíu nhíu mày, “Tiểu thư... thật sự là nghĩ kỹ rồi chứ?”

Mạch Khê không rõ ràng lắm ý tứ trong lời nói của gã, hơi run run một chút, nhưng vẫn gật đầu đại.

Gã đàn ông nhìn thấy thế, trong đôi đồng tử màu xanh lóe lên sự khó hiểu cùng tiếc nuối, thở dài một hơi, như là một loại thỏa hiệp, “Nếu là như thế này, vậy đi theo tôi.”

Mạch Khê hít sâu một hơi, đi theo gã vào hội quán.

Từng bước từng bước vào trong đó, trước mắt là ánh sáng rộng mở, đại sảnh khổng lồ có âm nhạc vang tới. Trong đại sảnh cũng không hề có khách, chỉ có rải rác vài bàn cà phê như thể để không gian bớt trống. Những nhân viên có huấn luyện trước, sau khi nhìn thấy gã đàn ông này đều ào ào hạ thấp người cúi chào, rồi khi nhìn thấy Mạch Khê đi phía sau, cũng đều khiếp sợ trước dung mạo xinh đẹp của cô.

Bước qua đại sảnh, mãi cho đến khi tới chỗ thang máy, gã đàn ông đi trước đột nhiên xoay người nhìn Mạch Khê, ánh mắt mang theo chút khó khăn. “Tên của cô là gì?”

“A? Tôi, tôi là... Selena.” Mạch Khê vội vàng nói ra tên ở nước Pháp của mình.

Gã đàn ông gật gật đầu, lập tức rút ra một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cô, “Tôi là Nell. Phía trên danh thiếp có điện thoại. Trong trường hợp hối hận, cô hãy gọi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho cô một cơ hội kiếm tiền khác. Tuy rằng ở trong này... lương thật sự rất cao.”

Mạch Khê nhìn tên trên danh thiếp, rồi lại nhìn thoáng qua gã đàn ông, trong lòng càng thêm lo lắng. Lời của hắn ta nói có ý gì? “Cảm ơn ông, tôi sẽ liên lạc.” Cô vẫn nói ra một câu cảm ơn.

Neil nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc mới ấn thang máy...