Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 122




Ngoài trời tuyết vẫn rơi nhiều cho đến tối, cả thành phố lúc lên đèn càng thêm phần lãng mạn. Chiếc xe đen dài đang chạy trên hướng đến tiệc rượu. Mạch Khê mặc bộ váy sang trọng ngồi phía sau xe, mái tóc chỉ xõa đơn giản. Chiếc dây chuyền mặt kim cương phát ra tia lấp lánh lộng lẫy, khiến vẻ đẹp của Mạch Khê như rồng điểm thêm mắt. Bộ váy màu tím càng tôn lên làn da trắng nõn của cô. Vì sợ cô bị lạnh, Lôi Dận đã đặc biệt sai người thiết kế một chiếc áo choàng nhung dài, bây giờ thì chiếc áo choàng được để sang một bên, lớp lông trắng mịn như sắc tuyết ngoài trời. Sắc mặt Mạch Khê trong trẻo hệt như ánh trăng sáng, hàng mi cong dài chớp động trước đôi mắt lưu ly, lẳng lặng như một nữ thần bước ra từ cánh đồng oải hương mộng ảo.

Lôi Dận luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô thật chặt, cả chặng đường đi cũng không buông ra. Kéo bàn tay nhỏ của cô đặt lên đùi mình, ngón tay thô ráp của hắn như đang thưởng thức bàn tay mảnh khảnh của cô vậy, lại tiện đà mười ngón giao nhau. Tuy rằng cô luôn lẳng lặng, không nói tiếng nào, nhưng bên môi Lôi Dận vẫn hiện lên sự thỏa mãn.

Cho đến khi…

Chiếc xe đi qua một cái cây còn phủ đầy tuyết trên lá, bông tuyết như lông vũ trắng, như đóa hoa lê. Dần dần, tuyết đọng ngày càng nhiều, từng đám bay xuống như những quả cầu bông quay quay trong không trung. Giờ khắc nay, Mạch Khê chợt cảm thấy thật diệu kỳ!

Tuy rằng cô đã nhìn thấy tuyết, nhưng cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy bông tuyết lớn như vậy. Mà điều khiến cô kinh ngạc nhất chính là … cô chưa bao giờ nhìn thấy giọt băng tuyết đọng trên lá đẹp đến thế. Giờ khắc này, cô mới rốt cục hiểu được hàm ý của câu “ngân trang tố khỏa” (một câu hay được dùng trong tiếng Trung để miêu tả cảnh trời tuyết, đại ý là tuyết nhiều đến nỗi mọi thứ như được dát bạc).

Mạch Khê nhịn không được liền dán khuôn mặt nhỏ nhắn trên kính xe, khóe môi đáng yêu nhẹ nhàng cong lên. Một bàn tay giơ lên, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cửa kính, như thể cô đang được chạm vào lá cây tuyệt đẹp ngoài kia...

Cô không hề biết, nụ cười lúc này của cô như ‘u liên tuyệt cốc’ (một đóa sen chốn sâu; ý tả sự xinh đẹp thanh khiết) khiến Lôi Dận bên cạnh nhìn đến ngây dại.

Khi nhận ra sự khát vọng trong mắt Mạch Khê thì ánh mắt hắn cũng ấm áp hẳn. Bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc mềm mại của Mạch Khê, khóe miệng ý cười tràn đầy cưng chiều, ngay sau đó, hắn lệnh cho tài xế dừng xe lại.

Hai xe vệ sĩ trước, sau cũng dừng theo...

Mạch Khê nghi hoặc quay đầu lại, có vẻ không hiểu hành vi của hắn.

Vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị trong mắt Lôi Dận như tan đi, giờ cũng chỉ lại sự dịu dàng tràn đầy. Hắn buồn cười nhìn sự nghi hoặc của Mạch Khê, “Còn một khoảng thời gian nữa bữa tiệc mới bắt đầu, nếu thích thì xuống xem đi.”

Trong mắt Mạch Khê hiện lên vẻ kinh ngạc mà cũng vui sướng. Cô không hề nghĩ đến việc hắn lại có thể nhìn thấu tâm tư mình. Cô hưng phấn, vừa muốn mở cửa xe lại bị Lôi Dận nhẹ nhàng giữ lại …

“Nào, em đang mặc mỗi váy thôi đấy.”

Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Mạch Khê, “Đừng ham chơi quá.” Rồi hắn khẽ nhếch khóe môi, nhấc chiếc áo choàng nhung mặc vào cho cô, “Cẩn thận cảm lạnh, đi đi.”

Trong lòng Mạch Khê nhộn nhạo, cô thoáng nhìn qua đôi mắt hắn rồi nhanh chóng xuống xe.

Lôi Dận cũng xuống xe, thân mình cao lớn đứng chắn ngay trước cửa, khóe môi khẽ cong lên mang theo vẻ chiều chuộng. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng xinh đẹp của Mạch Khê ở cách đó không xa, trong mắt toát ra dịu dàng mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra.

Cách đó không xa, Mạch Khê giẫm từng bước lên nền tuyết trắng xốp. Cô kéo mũ áo choàng xuống, để cho bông tuyết tự nhiên bay xuống đậu trên mái tóc mình. Tấm áo choàng nhung thỉnh thoảng lại để lộ ra làn váy tím nhạt, cùng với nền tuyết trắng hòa làm một. Cô vui sướng chạy về phía tán cây tuyết phủ, thân hình nhỏ nhắn thật giống như bông tuyết phiêu đãng trên không, hoạt bát như một tiểu tinh linh, như bước từ cảnh trong mơ ra.

Phí Dạ cũng xuống xe, đưa cảnh tượng này vào sâu trong đáy mắt. Hắn áp chế sự rung động mãnh liệt trong lòng xuống rồi mới đi tới bên cạnh Lôi Dận …

“Lôi tiên sinh, ngài dường như càng ngày càng chiều chuộng tiểu thư Mạch Khê.”

Hắn nói những lời này là có hàm ý. Kỳ thật, hắn rất sợ Lôi Dận lại dùng phương thức ngày trước để đối xử với Mạch Khê. Dù sao thì cũng đã qua ba năm, Mạch Khê đã trải qua rất nhiều chuyện, đã trưởng thành không ít. Nhưng hắn phát hiện ra, Lôi tiên sinh sau khi gặp lại Mạch Khê thì sự chiều chuộng càng sâu đậm hơn trước. Một người đàn ông thường là như vậy, chiều chuộng càng nhiều thì bá đạo cũng càng nhiều, hắn chỉ sợ là sẽ ngược lại.

Lôi Dận sao lại không nghe ra ý tứ cùng sự lo lắng trong lời nói của Phí Dạ, có điều chỉ thản nhiên cười, trầm thấp nói:

“Sẽ không như cậu nghĩ, cô ấy còn nhỏ, mà trẻ nhỏ là để yêu thương.” Nụ cười thản nhiên kia lại có cả sự cưng chiều.

Phí Dạ không muốn nhắc lại, hắn rõ ràng ý tứ của Lôi tiên sinh...

Cách đó không xa, Mạch Khê vui vẻ bước tới, tò mò vuốt những bông tuyết đọng trên lá cây. Mái tóc màu hung đen nhẹ nhàng bay theo gió, như những dải lụa không ngừng bay múa trong không trung.

Lôi Dận lẳng lặng đứng trong tuyết. Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, trong lòng hắn lại có một cảm giác hạnh phúc khó hiểu. Tuyết rơi ngày càng nhiều, chẳng thua gì màn sương mù giăng phủ chung quanh. Mạch Khê vẫn đứng trong tuyết, tiếng cười vang lên không dứt, như một khúc thải liên, lại như thanh âm thiên nhiên trong trẻo. Cô quay vòng tròn, đôi mắt long lanh như có gợn nắng khẽ chuyển, đẹp không sao tả xiết.

Một cảnh tượng như thế này khiến Lôi Dận thực rung động, cứ ngỡ như đã qua cả thế kỉ mà ánh mắt hắn vẫn dõi theo bóng hình xinh đẹp của cô. Không chỉ có Lôi Dận! Bộ dáng xinh đẹp, mộng ảo của Mạch Khê khiến những chiếc xe đi đường, dù là không nhiều lắm cũng phải giảm tốc độ. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh một cô gái nhỏ xinh đẹp đến như thế đùa nghịch dưới trời tuyết dày là đã đủ kinh ngạc rồi!

Mạch Khê đang vui đùa, lại thấy người nhìn ngắm càng nhiều. Trong giọt băng trong suốt trên lá cây là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần đỏ bừng lên của cô. Đôi mắt Mạch Khê lại vô thức mà tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Trong nháy mắt, tất cả dường như là đã được sắp xếp ổn thỏa rồi...

Cách đó không xa, Lôi Dận lẳng lặng đứng yên, hắn mặc chiếc ba-đờ-xuy màu nâu nhạt. Loại im lặng như vậy cùng bầu không khí xung quanh có phần bất đồng. Hắn như là sự hội tụ của mọi điều tốt đẹp, xung quanh hắn là khung cảnh ồn ào, náo nhiệt, còn hắn chỉ đứng yên bất động, thu hết hình ảnh xinh đẹp kia vào đáy mắt.

Hắn chỉ chăm chú nhìn như vậy, cho đến lúc này rốt cục cũng khẽ cong khóe môi, bước nhanh đến, không nói lời nào đã cởi áo ba-đờ-xuy trên người xuống, trực tiếp choàng lên người Mạch Khê, rồi ôm cô vào ngực. Trong nháy mắt, cái lạnh giá của mùa đông không còn thấy nữa, mà vây quanh cô, chỉ còn lại hơi thở nam tính cùng sự ấm áp của hắn...

“Còn ham chơi nữa sẽ cảm lạnh đấy, lên xe đi.” Hắn luôn luôn chỉ dùng cách nói có vẻ rất thản nhiên, như là ra lệnh, lại như là hỏi ý kiến của cô. Giọng nói ấy không cao không thấp, nhưng lại thể hiện rõ sự kiên định, như thể chỉ cần có hắn, mọi thứ sẽ yên ổn.

Mạch Khê nhẹ nhàng gật đầu. Có điều, lúc lại mải vui quá nên cô chạy cách xe khá xa. Đang nghĩ đến đó, Lôi Dận đột nhiên bế ngang cô lên, bước những bước trầm ổn về phía xe, không chút kiêng dè những ánh mắt xung quanh.

Cô có chút ngượng ngùng, vùi mặt chôn trong lồng ngực hắn. Cũng bởi thế mà cô nghe được tiếng cười khi hắn cúi đầu xuống, sâu trong đáy lòng liền rung động tựa như đóa hoa nở rộ...

Người đàn ông này, dường như, càng ngày cô càng không hiểu...

Tại dạ tiệc, đủ thứ sắc màu, muôn hương muôn vẻ, nơi đâu cũng nhìn thấy sự xa hoa, sang trọng.

Bởi vì Mạch Khê nhận làm bạn gái Lôi Dận đến tham dự nên ngay khi xuất hiện đã gây chú ý. Người tham gia bữa tiệc này đều là những thành phần giàu sang phú quý, có những doanh nhân trong giới thượng lưu, cũng có những vị quan chức lớn của chính phủ. Tham dự dạ tiệc lần này, Lôi Dận mang tư cách một nhà đầu tư lớn nhất nên đương nhiên đã trở thành tiêu điểm chú ý.

Mạch Khê phải chật vật lắm mới trốn được đến một góc yên tĩnh. Nói thật, cô cũng không thích nơi này cho lắm. Cái vòng luẩn quẩn này so với làng giải trí cũng chẳng khác gì nhau, vĩnh viễn chỉ có sự hào nhoáng bên ngoài, còn bên trong thì thực sự thối rữa. Nhìn mấy kẻ nịnh bợ bên cạnh Lôi Dận, cô thật khâm phục hắn khi có thể thư thái mà ứng đối; đổi lại là cô, chắc đã sớm ghê tởm đến ói ra.

Lấy một ly rượu champagne, màu rượu trong khiến tâm tình cô có chút thoải mái. Cô nhấp một ngụm rượu, hơi rượu lạnh mang theo vị ngọt ngào lan đến cổ họng. Cô lại nhìn về phía Lôi Dận không xa …

Đó là bóng lưng cao lớn vô cùng, dáng người hoàn mỹ. Trang phục thực tinh xảo mà tỉ mỉ khiến cho cả người hắn toát lên khí chất quý tộc. Thân mình cao lớn, tao nhã của hắn đứng trong đám người cứ như thể hạc trong bầy gà, thật nổi bật, phi phàm, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo sự ổn trọng, uy quyền. Ngay cả cách khi hắn đứng im lặng nghe người ta nói thôi cũng lộ ra vẻ mị lực vô cùng...Ba năm, khuôn mặt anh tuấn của hắn không vì thời gian mà mất đi vẻ bất phàm, ngược lại, còn có sự từng trải cũng như mị lực đặc biệt, cứ tự nhiên mà toát ra.

Mạch Khê trong nháy mắt có chút choáng váng. Có lẽ là vì chính mình chưa bao giờ can dự đến chuyện của hắn, có lẽ là do năm tháng đã làm thay đổi quá nhiều chuyện, cũng có lẽ là...khi nhìn thấy hắn, cô cảm thấy có chút gì đó không giống so với ba năm trước...

Nhìn người đàn ông cách đó không xa đang thong dong nâng ly rượu, Mạch Khê không tin được đó là người đã thấp giọng bên tai cô nói … Khê nhi, tôi rất nhớ em…

Lời nói sâu sắc như vậy, tình cảm như vậy, lại có thể từ miệng một doanh nhân dày dạng trên thương trường kia sao? Nhìn cả cây âu phục phẳng phiu của hắn, mà đối diện là những kẻ nịnh nọt, lấy lòng, Mạch Khê trong lúc nhất thời không thể phân rõ được.

Lúc này, Lôi Dận nhìn qua quá cao vời, mà trong quá khứ lại nói những lời chân tình như vậy...Nghĩ đi nghĩ lại, hai má Mạch Khê như dính lửa, nóng ran. Cô vội vàng che lại khuôn mặt nhỏ nhắn. Trời ạ! Thật sự là quá nóng! Phát sốt rồi, nhất định là phát sốt, cô tình nguyện bị như vậy nha!

Dường như là có thần giao cách cảm, trong lúc ánh mắt cô đang di động thì cặp mắt Lôi Dận cũng quét một vòng, chạm ngay vào ánh mắt cô. Hai ánh mắt chạm nhau như là xuyên qua không trung, qua đám người ồn ã, dường như chỉ còn lại hai người. Cô nhìn thấy khóe môi cương nghị của hắn khẽ cong lên như có như không một ý cười...

Đôi mắt long lanh theo bản năng tránh đi, không muốn bóng dáng ấy lại vây lấy tâm trí mình, khiến lòng mình kinh hoàng nữa. Mà Lôi Dận cách đó không xa cũng không đi đến phía cô, không nhìn cô, chỉ thong dong, lịch thiệp hàn huyên cùng một vị khách quan trọng, mỗi cử chỉ đều vô cùng tao nhã. Dường như, năm tháng thăng trầm đã tôi luyện thêm một phần khí chất cho hắn.

Nhấp ngụm rượu nồng thơm bên môi, Mạch Khê không khó để nhìn ra ánh mắt ghen tỵ của những người phụ nữ quanh mình. Lôi Dận đúng thật là rất quyến rũ, lại như một vật báu phát sáng lấp lánh thu hút sự chú ý, nhất là từ phụ nữ! Những người phụ nữ này có khi rất nhiệt tình mà ở bên cạnh hắn, cũng không bởi sự lạnh lùng của hắn dọa đến.

Ba năm nay, bên cạnh hắn hẳn là không thiếu phụ nữ. Ít nhất đều là loại chủ động, nhiệt tình như thế này...

Nghĩ đến đây, cõi lòng đang rung động chợt nổi lên nỗi đau đớn vô cùng. Hắn là một người đàn ông thành công, làm sao có thể chịu được cảnh giường không tịch mịch suốt ba năm! Cho dù hắn nghĩ vậy thì phụ nữ xung quanh hắn cũng sẽ khiến cho hắn phải chú ý đến. Tối thiểu, bên cạnh hắn vẫn còn một Bạc Cơ...

Hơi thở cô cũng đột nhiên đau đớn theo, ánh mắt vốn dịu dàng cũng nhuốm thêm đôi phần tức giận. Chỉ có ly rượu champagne trong tay mới có thể làm dịu đi nỗi bi thương khó hiểu trong lòng, vì thế, cô uống hết một ly, lại một ly. Cô không nên như vậy, ít nhất không nên để ý đến sự tồn tại của những người phụ nữ xung quanh hắn, cũng không nên để tâm đến tình cảm dịu dàng của hắn. Bởi cô không biết, loại dịu dàng này là chỉ đối với cô, hay là những người phụ nữ khác cũng được hưởng!

Cô không hề biết rằng, loại phản cảm, khó chịu đến tận cùng này lại có tên gọi là … ghen!

Cô càng quên rằng, rượu có cồn, rượu champagne tuy rằng nồng độ cồn thấp, nhưng vẫn là … rượu!

Tửu lượng Mạch Khê vốn không cao nên chỉ mấy ly là đã ngà ngà say, cảm giác mơ hồ ngày càng nghiêm trọng. Cô lắc lắc đầu, muốn đến toilet rửa mặt cho tỉnh một chút. Bước đi của cô có chút lảo đảo, đôi mắt mê ly mông lung, cô dường như không phân rõ phương hướng cho lắm, lại dường như...đánh giá quá cao tửu lượng của chính mình.

Trong lúc nghiêng ngả, lảo đảo, giây tiếp theo cô liền đập đầu vào một vòng ôm cứng rắn...

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một bàn tay lớn đỡ lấy eo cô, giọng nói có chút trầm thấp, lại có vẻ đắc ý.

Mạch Khê ngẩng đầu. Trong lúc hốt hoảng, một gương mặt xa lạ hiện ra. Là người đàn ông Nga thuộc hàng tiêu chuẩn, đôi mắt thâm trầm nhìn qua có vẻ rất đẹp, lại khiến cô nhớ đến cặp mắt xanh lục quen thuộc kia.

“Anh...là ai?” Trước mắt cô có đến mấy bóng hình đan vào nhau.

“Tiểu thư cô say rồi…” Người đàn ông cười nhẹ, nói năng có vẻ tùy tiện. Tuy rằng mới đầu gã còn kiêng dè vì cô là người đến cùng Lôi Dận, nhưng nhìn thấy bộ dáng uống rượu giải sầu ở đây của cô gái đầy sức hút này, gã vẫn không nhịn nổi mà bước tới. Gã luôn khó cự tuyệt được những người phụ nữ xinh đẹp, và hơn thế nữa, cô lại có vẻ thanh thuần như con nai trong chốn rừng rậm, ngũ quan xinh đẹp như mây như nước.

“Trên tầng, phòng rất thoải mái. Để tôi đưa cô lên…” Gã nói nhỏ bên tai cô, cố ý mê hoặc cô.

Mạch Khê còn chưa có phản ứng lại thì cả thân mình như bị một sức mạnh lớn kéo lấy, ngay sau đó, cô nghe được tiếng nói trầm thấp đầy từ tình vang lên trên đầu. Tiếng nói này, cũng là tiếng nói mà cô rất quen thuộc.

“Vaglieri, bạn gái tôi không uống được rượu. Đêm nay cô ấy uống hơi nhiều, cứ quấy rầy như vậy, thật là có lỗi!” Tuy là nói như vậy, nhưng lại mang theo đầy hàn ý.

Trong đầu Mạch Khê thật hỗn độn. Bạn gái? Bạn gái cái gì? Ngay cả chuyện chính thức yêu đương cô còn không có, sao lại trở thành bạn gái người ta? Kỳ quái...

Vaglieri đối với Lôi Dận luôn có phần dè chừng, lần này thấy vẻ mặt hắn toàn lãnh ý, thậm chí đôi mắt cũng một vẻ lạnh như băng thì mới ý thức được có chút bất ổn. Hắn cười cười, nói: “Bạn gái? Hình như cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy Lôi tiên sinh gọi một người phụ nữ nào là bạn gái? Đừng hiểu lầm, tôi nghĩ cô ấy cũng chỉ như một trong số những người phụ nữ bên cạnh anh, chỉ chơi đùa mà thôi…”

“Những người phụ nữ khác thì đều có thể, chỉ duy nhất cô ấy … không được!” Đôi mắt Lôi Dận rét lạnh hơn, vẻ nguy hiểm cũng theo đó tràn ra. Nói xong câu đó, hắn ôm lấy Mạch Khê rời khỏi đại sảnh của bữa tiệc, bỏ lại Vaglieri đang trợn mắt há mồm.

Sau khi say rượu, Mạch Khê trực tiếp bị ôm về khách sạn. Lôi Dận cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ mình phải tự tay xử lý một cô nhóc say rượu như thế này đây!

Cô hiển nhiên không có chút phối hợp nào, thậm chí còn phiền lòng đẩy hắn ra, tự mình thất tha thất thểu đi vào trong phòng. Vừa vào đến nơi, cô liền nằm vật luôn ra đầu chiếc giường thoải mái rộng lớn, nơi còn vương lại đầy mùi hương của hắn…

“Khê nhi, uống nước đi.” Lôi Dận buồn cười nhìn bộ dáng dù say rượu nhưng vẫn bướng bỉnh của cô. Nhóc con này, nếu giờ không giải rượu thì ngày mai đảm bảo là mai đầu sẽ đau như búa bổ cho mà xem.

Hắn nhẹ nhàng cô ôm vào lòng…

Ai ngờ …

“Anh…là ai?” Mạch Khê ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy, đôi mắt mê ly nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, như xa lạ, lại như rất quen thuộc. Người này hẳn là cô phải biết mới đúng. Có điều, cô cho tới bây giờ mới nhìn thấy nét dịu dàng như vầy trong mắt hắn nha.

Lôi Dận nao nao, bên môi thoáng gợn lên ý cười, lại không trả lời gì cả.

“Nha đầu này say thật rồi…”

“Ha ha…” Mạch Khê lại cười khẽ, nụ cười trông rất đẹp. Đương nhiên cô cũng không dự đoán được câu trả lời của hắn. Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của hắn. Cô đang say nên thần trí có chút hỗn loạn, nét kiều diễm trời sinh dưới tác dụng của cồn càng thêm đẹp, tạo nên mị lực trí mạng…

“Bộ dạng anh sao lại đẹp trai như vậy nha?”

“Khê nhi, mê hoặc người ta là phạm tội!” Lôi Dận thở dài một hơi sâu, ôm lấy cô thật chặt vào lồng ngực. Sau bao ngày tháng xa cách nhớ nhung, vận mệnh rốt cục cũng cho họ lần thứ hai gặp lại nhau, sao hắn có thể buông tay cho được!

“Ừm…” Mạch Khê chỉ cảm thấy rất hỗn loạn, cánh môi anh đào để thoát một tiếng kêu nhỏ. Dung mạo phi phàm kia khiến cô mê man, như vừa cảm thấy thật quen thuộc, vừa thật quyến luyến, lại thật…hận!

Cô mở đôi mắt mê man ra nhìn khuôn mặt thâm tình kia.

“Đi uống rượu với tôi đi…” Lắc lắc đầu vứt bỏ cảm giác kỳ quái kia, cô phất phất tay, miệng hét lên theo giọng điệu khó hiểu.

Lôi Dận dở khóc dở cười…Khê nhi của hắn vẫn đúng là một tiểu quỷ đáng yêu!

Nhìn thấy người con gái kiều mỵ nép trong ngực, khuôn mặt tinh tế cùng đôi mắt long lanh khép hờ, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra. Cổ váy cô mặc hơi rộng, cơ thể đầy đặn quyến rũ có thể nhìn thấy rõ ràng. Làn da trắng nõn như ngọc không tì vết có thể so với bông tuyết ngoài kia khiến cả người cô tản ra thứ mị lực chết người!

Vừa nghĩ tới bộ dáng này của cô dừng trong mắt người đàn ông khác, hắn bỗng dưng nổi lên lòng ghen tỵ. Nếu không phải vì Khê nhi say rượu không tiện ở lại lâu, thì hắn thế nào cũng phải lấy hai mắt Vaglieri!

“Về sau không cho phép lại uống rượu như vậy nữa!” Lôi Dận có chút hờn trách mà nhíu nhanh đôi mày rậm lại, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, nhìn đôi mắt cô đến ngây dại.

“Không thích đâu…Nhiều phụ nữ theo anh như vậy…anh cũng không thể uống rượu với tôi!” Sau khi say rượu, cô có dáng vẻ bướng bỉnh rất đáng yêu, chu miệng lên la hét.

Hắn có chút giật mình, lại lập tức tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nhiều phụ nữ như vậy ư? Hắn quyết định giúp cô tỉnh rượu trước đã, nếu cứ để cô nhóc này tùy ý náo loạn, ngày mai nhất định sẽ kêu oai oái vì đau đầu.

Lấy cốc nước lại, hắn uống một ngụm lớn rồi cúi đầu áp lên cánh môi đỏ au, đưa nước vào miệng cô. Nhưng, hắn đánh giá quá thấp khát vọng của chính mình đối với cô. Ngay lúc hai đôi môi chạm nhau, hắn liền thấy luyến tiếc mà quên rời ra.

Môi của cô thoảng mùi hương ngào ngạt khiến hắn khó lòng kìm nổi. Hắn quấn lấy cái lưỡi không phòng bị kia, nhẹ nhàng dây dưa, còn cảm nhận được vị cồn lẫn trong hơi thở thơm tho khiến kẻ khác phải say mê.

“Ưm…” Trong lúc mê man Mạch Khê không hề chống cự, chỉ nức nở một tiếng rồi cánh tay phấn hồng tự động quàng lên cổ hắn.

Sau một hồi lâu, Lôi Dận rốt cục cũng khắc chế được mình, lưu luyến rời đôi môi mê người kia. Lúc này hắn mới phát hiện ra, cô như bị một chú bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, khiến hai thân thể áp sát vào nhau.

“Khê nhi…” Thân thể mềm mại, lả lướt như không xương dán trên người Lôi Dận. Cánh môi đỏ mọng ướt át khiến dục hỏa dưới bụng hắn như bùng lên, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự áp lực, kìm nén.

“Đừng có quyến rũ anh, nếu không ngay bây giờ sẽ muốn em…”

Nhưng mà, Mạch Khê hoàn toàn không hề ý thức được nguy hiểm, chỉ theo bản năng mà dính càng chặt vào người đàn ông hơn.

Khi say rượu, cô mang một vẻ quyến rũ khác thường, yêu mị cười, rồi bỗng ngẩng đầu lên, nghịch ngợm lên lên yết hầu đang lên xuống của hắn, đầu lưỡi khẽ liếm…

Lôi Dận hừ nhẹ một tiếng, hơi thở dốc càng nặng nề hơn. Cô chưa bao giờ khiêu khích yêu mị như thế khiến một tia lý trí cuối cùng của hắn cũng muốn bay đi. Một tay hắn ôm chặt eo cô, đôi môi mỏng khóa chặt lại cánh môi anh đào, tay còn lại tìm chiếc điều khiển hạ rèm cửa xuống.

Nụ hôn này mãnh liệt đến kỳ lạ, cũng bá đạo giống như tính cách của hắn. Bàn tay to khẽ đỡ lấy gáy cô khiến cô càng gần sát hắn hơn. Hắn hung hăng hôn đôi môi như cánh hoa nở rộ, đầu lưỡi linh hoạt trơn ướt, tham lam hút lấy hết những mật ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn này.

Thời gian như ngừng lại, hắn dường như hận không thể cứ ôm cô như vậy, hôn cô cho đến khi cả thế giới hủy diệt, đem tất cả nỗi tương tư trong ba năm qua như nước mà xả ra!

“Ư…” Nụ hôn dài mãnh liệt khiến Mạch Khê hết hơi, gần như không thể thở nổi, nhịn không được nức nở vài tiếng kháng nghị, bàn tay mềm vô lực mà đánh hắn.

“Bé con, đây là em tự tìm lấy, đừng hòng chạy trốn…” Hơi rời khỏi đôi môi cô, Lôi Dận nhìn thấy đôi mắt mông lung kia, gần như hồ nước long lanh, đầy ý loạn tình mê.

Mạch Khê không tiếp tục chống cự, chỉ thở hổn hển, mở to đôi mắt xinh đẹp có chút si mê mà nhìn người đàn ông phía trên.

Hắn cười cưng chiều, đôi môi khẽ đậu trên gò má đỏ bừng, lại một đường trượt đến cần cổ trắng nõn, bàn tay dễ dàng mà kéo bộ váy đang bọc lấy dáng người cô xuống...

Hai bầu ngực tròn đầy được bó trong chiếc áo lót ren. Lôi Dận không kìm nổi mà hôn lên khuôn ngực trắng khiến huyết mạch người ta phun trào, hai tay sờ soạng phía sau cô tháo bỏ đai áo lót, ngay sau đó, hai bầu ngực lộ ra, trong bầu không khí ấm áp có hơi run rẩy.

Mạch Khê mê loạn thở hổn hển. Cảnh tượng trước mắt như mộng lại như thực. Người đàn ông này…là Lôi Dận sao?

Dáng vẻ của cô hoàn toàn mê hoặc người đàn ông. Đôi mắt hắn càng thêm ám trầm, hắn khẩn trương ngậm lấy một bên ngực khẽ cắn mút, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, dụ dỗ nụ hoa nở rộ thành đóa hồng mai xinh đẹp.

“A…” Kỹ xảo của người đàn ông khiến cô thở mạnh một tiếng, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cái đầu cuồng dã trước ngực, ngón tay lại đan vào mái tóc đen dày.

Ngón tay thon dài của Lôi Dận vuốt ve làn da tuyết trắng, cảm thụ mỗi tấc da thịt ấm áp, tinh tế, mềm mại như tơ lụa.

“Ha ha…Đừng…” Sự âu yếm như gần như xa của hắn tựa như một sợi bông mềm, có chút ma lực khiến Mạch Khê không nhịn được mà bật cười khanh khách, thân mình cũng đột nhiên xoay lại.

“Đã quá muộn rồi, anh muốn cứ như vậy mà ‘yêu’ em…” Đôi mắt Lôi Dận sầm lại trước nụ cười mê hoặc của Mạch Khê. Hắn có dục vọng nguyên thủy nhất nhưng cũng là mãnh liệt nhất của một người đàn ông. Đôi môi hắn trượt tới cái bụng bằng phẳng của cô, đầu lưỡi khẽ liếm cùng với sự chuyển động của bàn tay. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn thân mình mềm mại uyển chuyển như rắn nước, khơi gợi lên dục vọng trong cô...