Trò Chơi Luân Hồi

Chương 101: Mờ ám trong đêm




Tiệc vui nào cũng phải đến lúc tàn, Tiêu Lệ mặc dù vô cùng mong muốn giữ Vân Vận ở lại bên cạnh mình. Thế nhưng, nàng một mực muốn quay về Vân Lam Tông, hắn cũng vô kế khả thi…

Dùng vũ lực thì chắc chắn là đánh không lại!

Đừng thấy Tiêu Lệ có thể giải quyết Tử Tinh Dực Sư Vương mà lầm tưởng hắn đã có thực lực ngang với Đấu Hoàng. Nếu không phải có Vân Vận hỗ trợ, chỉ sợ hắn còn chưa kịp tụ lực đã bị xé ra vài chục mảnh.

Nói cho chính xác, Tiêu Lệ hiện tại chỉ có thể phát ra công kích cấp bậc Đấu Hoàng chứ không phải hắn có chiến lực cấp bậc Đấu Hoàng.

Về phần dùng thủ đoạn… Đó không không phải là tính cách của Tiêu Lệ. Hắn chỉ dùng thủ đoạn với kẻ địch chứ không bao giờ sử dụng với nữ nhân chính mình ưa thích.

Hơn nữa, Vân Vận có thừa thông minh để chặn đứng mấy trò mèo đó của Tiêu Lệ. Thanh Long bí pháp nhược điểm lớn nhất chính là nó gần như không có tác dụng với những người tu vi cao hơn Tiêu Lệ hắn.

Điểm tích cực duy nhất là Vân Vận có vẻ như cũng có hảo cảm với hắn, chỉ là không biết có thể gọi là yêu thích hay không...

_ Ngươi hiện tại có tu vi gì? Vì sao ta không thể cảm nhận được ba động đấu khí của ngươi?

Trên bàn tiệc ngoài trời, Vân Vận đã hơi ngà ngà say, gương mặt ửng hồng quay sang hỏi Tiêu Lệ.

Đêm nay là tiệc chia tay mà Tiêu Lệ và chúng nữ tổ chức cho Vân Vận. Bởi vậy, nàng mới phá lệ uống rượu với bọn họ một lần.

_ Bát tinh Đấu Vương thôi, vẫn còn kém nàng một chút!

Tiêu Lệ hời hợt trả lời.

_ Vậy sao…

Vân Vận nhẹ giọng nói, bầu không khí có vẻ hơi trầm xuống.

_ Thôi không nói mấy chuyện này nữa! Ngày mai nàng trở lại làm Vân Lam Tông chủ cao cao tại thượng rồi… Hôm nay, nàng phải uống say với chúng ta mới được.

Tiêu Lệ nâng lên một ly rượu Sherry hướng về Vân Vận làm động tác mời. Mấy nữ nhân khác đều đã bị chuốc say hoặc giả vờ say, kéo nhau vào bên trong nghỉ ngơi, tạo không gian riêng cho Tiêu Lệ tán tỉnh Vân Vận.

_ Hừ! Ngươi muốn chuốc say ta là có ý đồ gì? À đúng rồi, Tử Linh Tinh ngươi đã hứa với ta đâu?

Vân Vận hừ một tiếng nói, nàng làm sao không nhìn ra suy nghĩ đen tối trong lòng Tiêu Lệ.

_ Đây! Mà nàng cần Tử Linh Tinh làm gì vậy?

Nạp giới trên ngón tay lóe sáng, một viên tinh thạch màu tím phát ra ánh sáng chói lọi hiện ra trong tay Tiêu Lệ.

Cái nạp giới này chỉ là một cái nạp giới cấp thấp mà Tiêu Lệ sử dụng để ngụy trang, chủ yếu cất giữ một ít đồ vật linh tinh.

_ Ngươi đoán xem?

Vân Vận tinh nghịch hỏi?

_ Là cho Nạp Lan Yên Nhiên chứ gì…

Tiêu Lệ vẻ mặt không quan trọng trả lời.

_ Chuyện của Yên Nhiên ta vô cùng xin lỗi! Lần trước là do ta quá nuông chiều nàng mới để nàng làm bừa như vậy…

Vận Vận vẻ mặt hơi buồn bã đáp. Mấy ngày nay ở chung, bởi vì Tiêu Lệ cũng không có ý định giấu diếm, Vân Vận đã biết một chút về lai lịch của Tiêu Lệ, cũng biết gã thiếu niên vừa tiến giai Đấu Sư mấy hôm trước chính là Tiêu Viêm.

_ Bỏ đi, việc đã qua rồi! Chuyện của người trẻ tuổi cứ để người trẻ tuổi giải quyết! Nàng yên tâm, dù kết quả thế nào ta cũng không nhúng tay…

Tiêu Lệ vẻ mặt giống như là một ông cụ non trả lời.

_ Hihi… ngươi nói cứ như ngươi già lắm không bằng.

Vân Vận hiếm có nở nụ cười, rực rỡ như như đóa mẫu đơn nở rộ khiến Tiêu Lệ nhìn chằm chằm không chớp mắt.

_ Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Vân Vận lườm hắn nói.

_ Vân Vận, nàng đẹp quá!

Tiêu Lệ nói rồi bất ngờ chồm tới ôm chầm lấy Vân Vận, đặt lên môi nàng một nụ hôn say đắm. Có men rượu trong người, khả năng kiềm chế của hắn bỗng dưng giảm xuống đáng kể.

_ Ưm…ưm…

Vân Vận có lẽ không ngờ rằng Tiêu Lệ lại dám lớn mật như vậy. Bị Tiêu Lệ "đánh lén", nàng chỉ biết ngơ ngác ngồi yên tại đó chịu trận, dường như quên mất luôn cả việc chống cự.

Tiêu Lệ được nước lấn tới, cái lưỡi như bá long dũng mãnh cại mở hàm răng ngọc của Vân Vận, đuổi bắt chiếc lưỡi non mềm của nàng, tham lam hút lấy quỳnh tương ngọc dịch.

Hai tay của Tiêu Lệ bắt đầu rục rịch, khẽ vuốt ve vòng eo thon mịn của Vân Vận rồi bắt đầu thám hiểm xung quanh, lần mò lên hai ngọn thánh nữ phong cao vút của nàng.

_ Ư…

Bị Tiêu Lệ chạm vào vùng nhạy cảm, Vân Vận khẽ rên lên một tiếng, đôi mắt mê ly tràn ngập xuân ý. Môi thơm hé mở, vô thức đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Tiêu Lệ.

Thỏa thuê xoa nắn hai quả cầu thịt no đủ của Vân Vận, Tiêu Lệ dần dần không còn cảm thấy đủ, một tay bắt đầu tìm xuống vuốt ve mỹ đồn căng mọng của nàng.

Vân Vận lúc bình thường dáng người nhìn qua có vẻ cao gầy. Thế nhưng bên dưới lớp quần áo đó lại là một cơ thể cực kỳ gợi cảm. Nơi nào cần nhỏ thì cực kỳ thon thả, nơi nào cần lớn thì cực kỳ đầy đặn khiến Tiêu Lệ yêu thích không muốn rời tay.

Tiêu Lệ kỹ thuật vô cùng điêu luyện, chẳng bao lâu đã kích thích cho Vân Vận liên tục thở dốc, miệng không ngừng nỉ non những tiếng rên rỉ vô nghĩa, hai tay theo bản năng choàng lấy cổ Tiêu Lệ.

Hai người quấn quýt lấy nhau một lúc, đôi tay Tiêu Lệ lại bắt đầu không an phận. Một tay của hắn tiếp tục xoa nắn hạt đậu hồng trên ngọc nhũ của nàng, tay còn lại rời khỏi mông mềm tìm tòi thám hiểm vào chốn đào nguyên thần bí.

_ Không!!!!!!

Tay Tiêu Lệ vừa chạm vào mật động của Vân Vận, nàng bỗng như con nai nhỏ bị kinh sợ, bất ngờ đẩy hắn ra rồi hoảng loạn bỏ chạy về phía khu rừng trước mặt.

Chẳng mấy chốc Vân Vận đã không còn thấy bóng dáng. Chỉ còn lại một mình Tiêu Lệ ngơ ngác ngồi phía sau nhìn theo bóng lưng nàng dần biến mất vào màn đêm mờ mịt, dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Lắc đầu cười khổ, Tiêu Lệ khẽ đưa bàn tay lên, hít sâu một hơi. Cảm nhận mùi thơm dịu nhẹ như gió xuân trên cơ thể Vân Vận vẫn còn vương trên tay hắn.

Uể oải vươn vai một cái, Tiêu Lệ mệt mỏi nằm gục xuống bàn, ngủ mê man lúc nào không biết…