Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi

Chương 5: Phần 1: Trò Chơi Kinh Dị 5




Nhìn thấy thông báo của hệ thống, tôi theo bản năng muốn tháo vòng tay trả lại cho chú.

Vốn dĩ nhận áo bông đã thấy ngại rồi, sao có thể nhận thêm đồ nữa?

Nhưng nhìn vẻ mặt không cho phép từ chối của chú, tôi chỉ đành mân mê chiếc vòng tay rồi nói thêm một tiếng cảm ơn.

Sau đó, tôi dọn dẹp càng hăng say hơn.

7

Dọn dẹp xong những khu vực khác, chỉ còn lại nhà kho.

Tôi chào chú một tiếng rồi mở cửa bước vào.

[Ầm!]

Mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mặt, quỷ khí cuồn cuộn kèm theo đủ loại tiếng lẩm bẩm, khiến đầu óc tôi đau như búa bổ.

Đây là cảnh tượng địa ngục gì vậy?

Tứ chi tứ tung khắp nơi, cách một đoạn lại thấy một cái đầu người.

Những cái đầu này có già có trẻ, có nam có nữ, lăn lộn trên mặt đất, va chạm vào nhau, cắn xé lẫn nhau...

[Mẹ kiếp! Chỉ số tinh thần sụt giảm mạnh.]

[Thế này mà chưa chết?]

[Trời ơi, những cái này không phải đều do lão Lý g.i.ế.c đấy chứ.]

[Đếm sơ qua, tổng cộng có bảy cái đầu, gia đình nông thôn đông người, tôi đoán là đã g.i.ế.c sạch cả nhà.]

[Kết hợp với thông tin trước đó, có thể là gia đình này đã g.i.ế.c vợ lão Lý rồi bắt cóc con ông ấy.]

[Hợp lý.]

Tôi cố gắng nhịn nôn, đóng cửa lại.

Lúc này chú đã đi tới, chú thản nhiên nói: "Thấy rồi à?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Chú cười: "Gan cháu lớn hơn chú tưởng đấy.”

"Sau khi nhìn thấy cháu cảm thấy thế nào? Có thấy chú là kẻ g.i.ế.c người không?"

Tôi lắc đầu: "Không ạ, cháu vẫn cảm thấy chú là người tốt.”

"Là bọn họ đã hãm hại vợ con của chú sao?"

"Không hoàn toàn là vậy."

Chú mở cửa, chỉ vào hai cái đầu người đang cắn xé nhau đến mức m.á.u thịt lẫn lộn, nói với tôi: "Chỉ có hai người này thôi.”

"Nhưng lúc đó chú tức giận quá, cầm rìu lên c.h.é.m cả nhà hắn.”

"Đầu tiên c.h.é.m c.h.ế.t là người phụ nữ đó, cô ta xông lên muốn bảo vệ chồng mình, chú bổ một rìu c.h.é.m bay đầu cô ta. Tiếp theo là lão già đó, chú cầm gậy tre định đánh chú, chú trực tiếp c.h.é.m ngang hông ông ta. Sau đó là đứa trẻ, nó khóc quá to, sẽ thu hút người khác đến, chú cắt đứt cổ họng nó cho nó im lặng. Hai người kia là hàng xóm đến nhà hắn chơi, chú g.i.ế.c luôn.”

"Bây giờ cháu còn thấy chú là người tốt không?"

Tôi im lặng hồi lâu.

"Con bé ngốc."

Chú vỗ một cái vào đầu tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Tay chú lắc lắc trước trán tôi, khiến đầu óc tôi vốn đang hỗn loạn bỗng nhiên trở nên tỉnh táo.

"Chú thật là, nói mấy chuyện này với cháu làm gì chứ, nếu để Tống Lệ Bình biết được, bà ta sẽ gây phiền phức cho chú mất.”

"Đã dọn dẹp gần xong rồi, cháu về đi."

Đưa tôi ra đến cửa, chú đột nhiên nói:

"À đúng rồi, chú tên là Lý Kiến Bình, là nông dân, hai tên súc sinh kia là người cùng làng với chú, bình thường rất lêu lổng, tình cờ quen biết với một nhóm buôn người, liền nhắm vào con chú..."

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Chú vừa dứt lời, âm thanh hệ thống vang lên:

[Ting! Hoàn thành nhiệm vụ ẩn! Phần thưởng nhiệm vụ: 100 Quỷ tệ, Quỷ khí bậc hai 1, Thẻ nâng cấp 1.]

Khán giả trong phòng livestream đều c.h.ế.t lặng:

[CMN, đây là hack à? Chắc chắn là hack rồi!]

[Tắt đi, chán òm.]

[Đúng là mở mang tầm mắt mà, lần đầu tiên thấy NPC hăng hái giúp người chơi hoàn thành nhiệm vụ như vậy.]

[Lão Lý mau cầm rìu c.h.é.m cô ấy đi! Ông đang làm gì vậy?]

[Chúng ta có đang chơi cùng một game không vậy?]

Ra khỏi phòng, tôi nghiêm túc cúi đầu chào chú Lý: "Chú, ít nhất đối với cháu, chú vẫn là người tốt."

Chú không nói gì.

Một lúc sau, chú ném cho tôi một chiếc chăn, lạnh lùng nói: "Nói nhiều quá. Đi nhanh đi, cố gắng sống lâu thêm chút nữa."

8

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Trong giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm.

"Ai đấy?"

Không ai trả lời.

"Có chuyện gì vậy?"

Vẫn không ai trả lời.

Hơn nữa, tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa, cuối cùng thậm chí còn biến thành tiếng đ.â.m cửa.

Người đến không có ý tốt.

Tôi xuống giường, lặng lẽ kích hoạt vòng tay trừ tà, sau đó nhìn ra ngoài qua lỗ nhỏ trên cửa.

[Cảnh báo nguy hiểm phía trước!]

[Là Thực Thi Quỷ, nếu để xác c.h.ế.t trong phòng không vứt đi sẽ thu hút thứ này đến. Thứ này không có não, chỉ có bản năng nuốt chửng, lần này thú vị rồi đây.]

Thực Thi Quỷ trông vô cùng đáng sợ.

Cả người màu đen, không có tứ chi, một cái miệng lớn chiếm hai phần ba khuôn mặt.

Răng nanh sắc nhọn vô cùng, có lẽ vừa ăn thịt người xong, bây giờ đầy miệng m.á.u đỏ tươi.

[Đây là quái vật gì vậy?] Tôi thầm nghĩ.

Tiếng va chạm ngày càng dữ dội, cửa phòng bắt đầu lung lay sắp đổ.

Trong phòng quá trống trải, không có gì có thể dùng để chặn lại.

Tôi cắn răng, trực tiếp mở cửa, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau cửa.

Nhân lúc con quái vật đang gặm nhấm xác chết, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

"Chị ơi."

Cửa phòng 403 đang mở, Tống Hi đứng ở cửa cười vui vẻ với tôi.

Vòng tay trừ tà vậy mà hoàn toàn không có tác dụng với cô bé!

"Chị có cần em giúp chị giải quyết cái thứ phiền phức này không?"

Tống Hi dùng ngón tay cuốn tóc, cười ranh mãnh nói: "Không nói gì thì em coi như chị đồng ý nhé."

Ngay lập tức, mái tóc đen dài như lưỡi kiếm b.ắ.n ra, xuyên qua thân thể Thực Thi Quỷ rồi quấn lấy.

"A!"

Tiếng hét thảm thiết.