Trò Chơi Kinh Dị Chữa Khỏi Chứng Trầm Cảm Của Tôi

Chương 3: Phần 1: Trò Chơi Kinh Dị 3




Năm lớp 10, tôi học giỏi, vẫn có thể nghe thấy lời khen của thầy cô và bạn bè nhưng đến lớp 11, áp lực học tập tăng thêm cộng với ảnh hưởng tiêu cực to lớn mà bệnh trầm cảm mang đến, thành tích của tôi tụt dốc không phanh, từ đó, ánh mắt của thầy cô cũng trở nên lạnh nhạt.

Tôi đã cố gắng hết sức, chỉ mong mọi người xung quanh có thể yêu thương tôi nhiều hơn một chút, dù chỉ một chút thôi.

Không ngờ, sự quan tâm mà tôi khao khát lại có được trong trò chơi kinh dị này.

"Cảm ơn dì."

Mắt cay cay, không biết từ lúc nào mũi cũng nghẹt, tôi cố gắng không để nước mắt chảy xuống.

Em trai nói tôi khóc rất xấu, tôi không thể xấu xí trước mặt họ được.

Trên bàn có không ít món, tôi vẫn chỉ gắp rau trước mặt ăn.

Tống Hi thò đầu ra: "Sao chị chỉ ăn mỗi món này vậy, ăn chút tôm đi."

Dì cũng gắp một miếng thịt vào bát tôi: "Ăn nhiều thịt vào, để lớn."

Mũi tôi càng lúc càng cay, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm để kìm nén cảm giác muốn khóc.

Tôi đã nếm thử tất cả các món trên bàn, duy chỉ có món sườn xào chua ngọt là không động đến.

Tống Hi gặm một miếng sườn lớn, nói: "Ngon lắm, chị không thử thật sao?"

Tôi do dự một hồi, run rẩy đưa đũa ra nhưng khi chạm vào sườn thì bị dì ấn xuống: "Thôi, Nghênh Nam cứ ăn món mình thích là được rồi."

4

Ăn xong, dì đưa cho tôi một chiếc khăn quàng cổ, dặn dò: "Trời lạnh rồi, ra ngoài nhớ giữ ấm."

Tống Hi thì dựa vào tường mà nói: "Chị không ở lại với em thật sao? Em có thể cho chị chơi với tóc em nửa tiếng."

Nhìn thấy thông báo hệ thống [Vui lòng quay lại ký túc xá 404 ngay lập tức], tôi mỉm cười từ chối cô bé.

Khi tôi ra ngoài, hai người chơi kia đã không còn ở đó, tôi cất đồ ăn đã được đóng gói rồi xoay người mở cửa phòng 404.

Cảnh tượng bên trong khiến tôi giật mình!

Chỉ thấy người chơi có ID Nghịch Lân nằm gục trong vũng máu, trên đầu cắm một chiếc rìu gỉ sét, hắn ta trợn tròn mắt, con ngươi gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, vẻ mặt dữ tợn, tiều tụy, nếu không có ID người chơi màu xám trên đầu, tôi còn chẳng nhận ra.

"Cô chưa chết!" Trong góc, người chơi có ID Vô Song loạng choạng bò đến.

Hóa ra, vì tôi không có động tĩnh gì quá lâu, họ tưởng tôi đã bị quỷ g.i.ế.c chết.

Nghịch Lân không nhịn được đã đi gõ cửa phòng 402, bị c.h.é.m c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Vô Song không dám đi nữa, chỉ có thể co rúm trong phòng chịu đói, bây giờ đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng.

"Tôi có mang đồ ăn cho anh."

Tôi mở túi ra, bên trong có hai hộp đựng thức ăn.

Một hộp đựng cơm trắng rau xanh, một hộp đựng sườn xào chua ngọt.

Dì chỉ cho phép tôi đóng gói hai món này.

Bà ấy mỉm cười nói: "Bảo bối, cháu đã lựa chọn cho hắn rồi, phải không?"

Chưa kịp để tôi đưa đồ ăn cho hắn, Vô Song đã xông đến cướp lấy.

Tôi nhắc nhở: "Đừng ăn sườn xào chua ngọt, đó là thịt người."

Vô Song mặc kệ, ăn ngấu nghiến: "Thịt gì thì thịt, hôm nay lão tử phải nếm thử mùi vị thịt người."

Dòng bình luận: [Anh bạn, anh đã tìm đường c.h.ế.t rồi đấy!]

[Có thể bật nhạc đám ma trước được rồi.]

[Lời chị gái nói mà anh cũng dám không nghe, tôi thấy anh chán sống rồi!]

[Lời nói hay khó khuyên người muốn chết.]

[Lúc trước còn thấy thằng này cẩn thận, giờ xem ra, ngu hết chỗ nói.]

Vô Song ăn đến mỡ màng đầy miệng, miệng không ngừng chép chép, có sức lực rồi, hắn ta bắt đầu vênh váo với tôi: "Con đàn bà thối tha, bảo cô đi lấy đồ ăn mà lâu như vậy, đợi lão tử ăn xong sẽ xử lý cô ngay."

Tôi nhìn những vết ban màu tím đỏ ngày càng lan rộng trên mặt hắn, lặng lẽ lùi lại hai bước.

"Cô đang bày ra vẻ mặt gì đấy? Có phải coi thường lão tử không? Lão tử... A..."

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Nói được một nửa, Vô Song đột nhiên bóp cổ mình, mặt đỏ tía.

Một bàn tay trắng bệch phá vỡ cổ họng hắn ta thò ra, lòng bàn tay hướng lên trên che phủ khuôn mặt hắn, sống sượng lột da mặt hắn xuống!

Tôi nhắm chặt mắt, vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ mà dì tặng, tim đập thình thịch.

Một luồng gió lạnh thổi vù qua đỉnh đầu tôi, tuy không nhìn thấy nhưng tôi có một linh cảm mãnh liệt - bàn tay đó đang ở ngay trước mặt tôi.

Một lúc lâu sau, cảm giác âm u đó biến mất, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một t.h.i t.h.ể bình thường.

5

Cảm giác ở cùng với xác c.h.ế.t thật sự không dễ chịu, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh và mùi hôi thối, khiến người ta buồn nôn.

Đây là căn hộ một phòng ngủ, lại không thông gió, tôi chỉ có thể vội vàng chất họ vào góc xa, sau đó dùng cây lau nhà lau sạch vết m.á.u trên sàn.